Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
Tên tác phẩm : Nếu như có thể là nếu như
Tác giả : Fox smile
Thể loại : Tình cảm
Rating : 14+
Tình trạng : on-going
Casting :
Nữ chính - Trần Thiên Anh ( Tên thường gọi là Thiên Thiên vì từ nhỏ rất thích xem phim kiếm hiệp nên thích mọi người gọi mình giống trong phim, lớn lên thì chỉ những người thân thiết mới gọi cô là Thiên Thiên)
Nam chính - Sẽ xuất hiện sau...
Phối hợp diễn : Đinh Hương, Thùy Lâm, Alex, Max và một số người khác.

Nội dung :

 Nếu cuộc đời của mỗi người là những trang tiểu thuyết, thì phải chăng kết thúc của mỗi quyển sách đều là những cái kết viên mãn?
Thiên Thiên đã đọc rất nhiều những cuốn tiểu thuyết, mỗi cuốn tiểu thuyết là những câu chuyện tình yêu cảm động, nhưng có lẽ khiến cô rơi nước mắt nhiều nhất chỉ có những câu chuyện tình đơn phương. Điều đó có lẽ rất ngốc, cũng có nhiều người nói với cô như vậy và cô cũng chưa từng phủ nhận điều đó, bởi Thiên Thiên cũng cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, cô biết mình đang tưởng niệm một tình yêu xa vời, một tình yêu mãi mãi không phải là của mình. Bao nhiêu sự việc đã xảy ra khiến Thiên Thiên quên đi mối tình thầm lặng ấy, cũng để cô quên mất cả chính bản thân mình, nhưng ai ngờ đến khi cô nhớ lại tất cả, tình yêu vốn không thể có kết quả ấy lại ẩn chứa đằng sau một sự thật bất ngờ...
 
 Khi biết được sự thật đằng sau những đau khổ mà bản thân đã chịu đựng, liệu Thiên Thiên sẽ chấp nhận sự thật và đấu tranh cho tình yêu hay lại một lần nữa cô sẽ trốn chạy mối tình mang lại bao nhiêu đau khổ cho bản thân mình ấy ?

Vài lời của tác giả :


 Đây là câu chuyện, cũng chính là mơ ước của tôi, khi tôi thích anh lại không đủ dũng khí để nói ra, để rồi đến một ngày khi đã không còn có thể bước đến bên anh được nữa, tôi mới nhận thấy sự sai lầm của mình. Đây là ước mơ về một tôi dũng cảm hơn, tự tin hơn để có thể bước đến bên anh, cũng là một cái kết cho mối tình đơn phương của thời học sinh của tôi. Có lẽ sau câu chuyện này, tôi sẽ thật sự quên anh, nhưng ước mơ thời học sinh của tôi chính là kết thúc của câu chuyện này, nếu một ngày anh có thể đọc được câu chuyện của tôi, tôi mong anh sẽ có thể mỉm cười vì người con gái trong câu chuyện đã từng thích anh như thế nào, để chúng ta trong câu chuyện của tôi có thể nhận được hạnh phúc như tôi đã từng mong muốn.
 
 Đây là một câu chuyện tình đơn phương như bao mối tình đơn phương khác, có nỗi buồn tủi cô đơn khi âm thầm chờ một người, cũng có cả những suy nghĩ hành động hài hước của một cô gái lần đầu biết yêu và cả những giây phút ngọt ngào mang dư âm của tình yêu... Đó cũng là một lời khuyên cho những ai đang yêu và sẽ yêu, khi yêu một ai đó hãy dũng cảm nói ra tất cả. Yêu chưa từng là sai, nhưng nếu không biết dũng cảm đối mặt, người sai duy nhất chỉ có bản thân mình. Nếu phải đau đớn khi thầm lặng bên một người, thì tại sao lúc đầu không dũng cảm thừa nhận, bởi biết đâu kì tích sẽ xuất hiện, như cầu vồng đã xuất hiện sau cơn mưa...





Được sửa bởi Hương Kaori ngày Wed Jul 08, 2015 5:03 pm; sửa lần 4. (Reason for editing : Title)

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
Chương 1 : Kí ức.


 Mưa bắt đầu nặng hạt, những cơn mưa giữa trời đông làm tăng thêm cái lạnh buốt của không khí, trên đường lớn mọi người đang vội vã qua lại, họ đều mong muốn được về nhà thật nhanh sau một ngày làm việc vất vả.

 Thiên Thiên cũng vậy, từng hạt mưa rơi xuống làm nhòa đi chiếc kính cô đeo khiến Thiên Thiên phải mấy lần dừng lại lau lau kính của mình. Ngày mưa là những ngày khó khăn đối với người mang đôi kính cận như cô, cảm giác những giọt nước mưa chảy trên mắt kính làm Thiên Thiên bực bội vô cùng.

- Hix ước gì được bay thẳng về nhà luôn. _Thiên Thiên tự lẩm bẩm, cô mặc kệ những hạt mưa buốt lạnh đang táp vào mặt khiến mình đau rát, trời mưa to khiến đường càng khó đi hơn nhưng Thiên Thiên vẫn vít ga lao thật nhanh mong rằng sẽ mau chóng về tới nhà mình. Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với cô, sự áp lực của môi trường làm việc khiến cô cảm thấy uể oải vô cùng. Mới đi làm được một thời gian ngắn, tuy mọi người vẫn khen cô có khả năng, sau này sẽ đạt được thành công lớn, nhưng đối với Thiên Thiên - người luôn theo đuổi sự hoàn hảo thì cô vẫn chưa hài lòng về kinh nghiệm cũng như biểu hiện của bản thân gần đây.

  Đã một năm kể từ khi về nước, mấy năm gần đây xảy ra biết bao nhiêu sự cố khiến cô phải cố gắng hết sức để đưa cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có. Thiên Thiên vừa phải lo lắng cho việc tìm việc làm, vừa phải làm quen lại với môi trường, với mọi người xung quanh, đó là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn của cô.
 
 Nếu như năm đó cô không gặp phải tai nạn khiến bản thân mất đi những kí ức của quá khứ, cô cũng sẽ không phải mất nhiều thời gian để quen dần với cuộc sống hiện tại như vậy.

 Cô vẫn nhớ rõ cái ngày hôm đó, vì gặp tai nạn khiến cô bị hôn mê nhiều ngày mới tỉnh lại, đập vào mắt cô khi mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài chính là một màu trắng xóa của bệnh viện, cả mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp căn phòng khiến đầu Thiên Thiên choáng váng, nhưng điều khiến Thiên Thiên đau đầu nhất là việc cô không thể nào nhớ được bản thân là ai?

  Khi ý thức dần hồi phục lại, cô mới để ý trong phòng bệnh đang có rất nhiều người, mọi người xung quanh thấy cô tỉnh thì lại gần giường bệnh cô hỏi han. Khi nghe mọi người hỏi cô chỉ biết ngơ ngác nhìn bọn họ, trong đầu chỉ có một câu hỏi : “ Bọn họ là ai?”.

 Những người xung quanh nói hai thứ tiếng khác nhau, cô nghĩ là vậy, nhưng điều ngạc nhiên là cô đều hiểu bọn họ đang nói gì. Lúc bọn họ gọi “Thiên Thiên”, cô đã nghĩ đó là tên của mình vì cái tên ấy mang lại một cảm giác rất quen thuộc, nhưng hai người nước ngoài thì gọi cô là “Alice”. Cô đã rất ngạc nhiên khi nghĩ bản thân lại có hai tên gọi, tuy hơi rắc rối nhưng cô lại không hề cảm thấy khó chịu khi bọn họ gọi cô như vậy.

 Thấy sự ngơ ngác của cô, người phụ nữ đứng bên cạnh giường bỗng ôm lấy cô khóc nức nở, Thiên Thiên chưa kịp nhìn rõ bà ấy nhưng không hiểu tại sao, bản thân cô khi thấy người ấy khóc thì trong lòng rất khó chịu, cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng cô. Như có một thứ gì đó thôi thúc, cô đưa tay lên vỗ lưng bà ấy muốn an ủi, nhưng lại khiến bà càng khóc lớn hơn. Không chỉ có người đó, người đàn ông đứng cạnh bà cũng khiến cho Thiên Thiên cảm thấy có lỗi vô cùng, thấy sự tiều tụy của họ cô như thấy mình đã mắc một lỗi lầm lớn.

 Dù mọi người xung quanh mang lại cho cô cảm giác gần gũi, quen thuộc nhưng đầu cô lại trống rỗng không thể nhớ ra họ là ai. Thấy được sự ngơ ngác của cô, một cô gái trẻ lên tiếng hỏi Thiên Thiên về từng người xem có nhận ra mọi người không. Nhận xét đầu tiên của cô về cô gái ấy là một người vô cùng đáng yêu, vẻ ngoài của cô gái trông trẻ con, cộng thêm đôi mắt to sáng long lanh lại càng khiến cô gái dễ thương hơn nhiều. Đứng cạnh cô bạn đáng yêu đó là một cô gái cũng rất xinh đẹp, nhưng khác với cô gái đáng yêu kia, cô bạn này mang một vẻ sắc sảo, chững chạc hơn hẳn, hai người đó mang lại cho cô một cảm giác thân thiết như chị em ruột của Thiên Thiên vậy.

 Dù nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của mọi người, cô rất áy náy nhưng chỉ có thể lắc đầu, cô không thể nhớ rõ họ là ai, dù cho những khuôn mặt ấy rất quen thuộc.

 Tuy vậy, cô gái đáng yêu lúc nãy vẫn mỉm cười với Thiên Thiên rồi chỉ từng người giới thiệu quan hệ của họ với cô. Đúng như cô nghĩ, người đàn bà ôm cô khóc chính là mẹ mình, còn người đàn ông đỡ bà ấy chính là bố cô, còn hai người bạn thân là Đinh Hương - người đang kể cho cô nghe và Mai Lâm – cô gái bên cạnh, Còn hai người nước ngoài chính là cô bạn cùng phòng kí túc ở Anh của cô là Alex và người yêu cô ấy - Max.

 Sau khi đã làm quen mặt với từng người, thì Alex kể cho cô về việc cô bị tai nạn trong khi trên đường từ kí túc ra sân bay chuẩn bị về Việt Nam nghỉ hè, chiếc taxi cô ngồi bị một chiếc xe đi ngược chiều đâm phải khiến cô và tài xế bị thương, chú tài xế đó đã tỉnh lại, nhưng Thiên Thiên bị nặng hơn, va chạm đầu quá mạnh khiến cô bị mất đi trí nhớ.  
“ Mất trí nhớ sao? Sao mình cảm giác giống như đang đóng phim vậy?” Nghe kể về việc mình bị tai nạn làm cô bất đắc dĩ cười trừ và nghĩ thầm.

 Nhìn từng người xung quanh, cô cảm giác rằng họ đều là những người quan trọng nhất của cô , khi nghĩ về những người quan trọng nhất, Thiên Thiên bỗng tự lẩm bẩm : “ Minh Vũ đâu rồi?”, tự lẩm bẩm với mình, Thiên Thiên cũng không biết từ đâu cái tên Minh Vũ lại xuất hiện trong đầu cô? Lẩm bẩm nhiều lần cái tên “ Minh Vũ” thì một hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong trí nhớ của Thiên Thiên, khung cảnh quen thuộc của một buổi tối trời mưa, còn cả bóng lưng một người con trai đang đạp xe đi khuất dần khỏi tầm mắt Thiên Thiên. Hình ảnh ấy khiến đầu Thiên Thiên đau như sắp nổ tung, ôm lấy đầu mình cô kêu không thành tiếng. Bố cô thấy con gái nhìn mọi người một lượt rồi tự lẩm bẩm, sau đó bỗng nhiên ôm đầu mình đau đớn thì chạy ngay đi gọi bác sĩ tới.

 Sau khi khám, bác sĩ tiêm cho Thiên Thiên một mũi để cô dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ bên tai cô vẫn nghe thấy tiếng nói của mọi người đang hỏi han bác sĩ về tình trạng của cô, sau đó cô không còn nghe thấy gì mà đắm chìm vào một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ của cô, cô nhìn thấy mình đang ngồi cùng một người con trai ngước nhìn lên bầu trời, nhưng khi cô quay sang cố nhìn kĩ xem người ấy là ai thì bỗng nhiên người đó biến mất,  Thiên Thiên liền hoảng sợ chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng đều vô vọng. Cho đến khi tỉnh dậy khỏi cơn mê, cảm giác trống vắng trong lòng khiến cô bực bội vô cùng, cố nhớ kỹ lại người con trai ấy là ai nhưng mỗi lần cô cố nhớ tới thì đầu lại đau kinh khủng.

 Rồi sau đó, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy những khung cảnh có sự xuất hiện của người con trai ấy, nhưng chưa bao giờ cô nhìn thấy rõ mặt anh. Khi tỉnh lại sau mỗi cơn mơ cô luôn có một cảm giác vừa trống trải, vừa khó chịu đến đau lòng. Nhưng Thiên Thiên không kể với bất kì ai về giấc mơ đó vì mỗi khi cô muốn nói về giấc mơ ấy với một ai, cô lại không thể mở lời được, lâu dần cô cũng không còn có ý định nhắc đến chuyện ấy với ai nữa.

 Trong thời gian cô ở bệnh viện bố mẹ và cả mấy người bạn của Thiên Thiên chăm sóc cô rất cẩn thận, họ kể cho cô về những chuyện của trước đây, nhưng không ai nhắc tới người tên Minh Vũ đó.

 Sau khi nghe kể về quá khứ của mình, cô biết mình tên Trần Thiên Anh, nhưng từ bé cô rất mê xem phim kiếm hiệp nên đã bắt mọi người gọi cô là Thiên Thiên, khi lớn lên đó đã trở thành một thói quen, những người thân thiết vẫn kêu cô như vậy. Thiên Thiên là người Việt Nam, hai năm trước sang Anh du học, cô là sinh viên ngành Luật, vẫn độc thân - có đôi lúc, soi mình trong gương Thiên Thiên cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi quá xấu mà đã 21 tuổi mà vẫn chưa có một mối tình vắt vai.

 Hai người bạn Đinh Hương và Thùy Lâm là bạn thân của cô từ bé, ba đứa học cùng lớp với nhau từ hồi mẫu giáo đến khi học cấp 3, khi lên đại học do mỗi đứa một sở thích nên mới chọn những ngành học khác nhau. Nghe Đinh Hương kể về cảnh bố mẹ ba đứa gặp nhau trong nhà hộ sinh thì Thiên Thiên bật cười, thì ra ba đứa thân nhau là có lí do – bọn cô sinh cùng một ngày.

 Còn Alex và Max là những người đã giúp đỡ Thiên Thiên rất nhiều khi cô ở Anh du học, Alex là bạn cùng phòng với cô, ở chung lâu nên cô với Alex cũng rất thân thiết với nhau.
******************************************************

 Sau một thời gian ở bệnh viện dưỡng bệnh Thiên Thiên dần khỏe hẳn, cô theo lời kể của mọi người mà làm quen với cuộc sống của mình, tuy vậy nhưng cô vẫn không thể nhớ lại chuyện trước đây. Trước khi trở lại trường học tập, cô đã phải rất kiên quyết trước ý muốn đưa cô về nước của bố mẹ, sau khi chấn an họ và tiễn bố mẹ, cùng hai người bạn thân lên máy bay về nước, cô mới thật sự an tâm đi học trở lại.

 Khi Thiên Thiên bắt đầu đi học lại, cũng may kiến thức của cô không bị mất  đi theo trí nhớ của mình, nhưng để theo kịp tiến độ cô đã phải rất chăm chỉ học tập, may nhờ có Alex và Max giúp đỡ cô rất nhiều, cô luôn cảm thấy vô cùng cảm kích hai người bạn này của mình vì nếu không có họ, một mình cô có lẽ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

 Thời gian trôi qua rất nhanh, ba năm cứ thế trôi qua, những năm qua cô học tập rất chăm chỉ và rất mong ngày về nước, mong sớm tìm lại được ký ức của mình. Cuối cùng, Thiên Thiên cũng đã lấy được tấm bằng thạc sỹ luật và chuẩn bị về nước, tuy giáo sư hướng dẫn cũng muốn giữ cô ở lại trường, nhưng Thiên Thiên lại muốn được trở lại nơi cô đã sinh ra và lớn lên, ở nơi đó đang có rất nhiều điều mà cô mong muốn tự mình tìm hiểu ra.

 Ngày cô về nước, là Alex và bạn trai cùng đưa cô ra sân bay, sau khi cô bị tai nạn, Thiên Thiên ít nói khác hẳn với tính cách hoạt bát mà cô nghe mọi người kể về cô trước kia, chỉ có Alex và Max là hai người cô vẫn luôn thân thiết. Hai người bạn này luôn giúp đỡ, bên cạnh cô, được quen với những người bạn tuyệt vời như vậy Thiên Thiên thấy bản thân vô cùng may mắn.

 Trên đường ra sân bay, lúc ngồi trong xe của Max, cảm giác của Thiên Thiên vô cùng lạ lùng, như có một điều gì đó thôi thúc cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, nhưng lại không biết bản thân đang chờ mong điều gì, cảm giác ấy cứ kéo dài cho đến khi đến sân bay cũng không hề biến mất.

- (Alice, mong là sớm được gặp lại cậu, chắc chắn tớ sẽ rất nhớ cậu!)_ Alex ôm lấy cô thút thít.
- (Ok. Rồi tớ sẽ trở lại thăm mọi người mà, đừng quên tớ đấy nhé!)_ Nhìn hai người bạn đã giúp đỡ mình trong thời gian qua, cô ôm từng người tạm biệt họ, mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

 Tạm biệt hai người bạn của mình xong, Thiên Thiên lên máy bay với một cảm giác bối rối chưa từng có, sắp tới đây cô sẽ trở về nơi có lẽ sẽ tìm lại những ký ức ngày xưa, cũng là nơi vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Nhìn xuống mặt đất qua cửa sổ máy bay, lòng cô thầm tạm biệt nơi mình đã ở suốt mấy năm sau qua.

 Tựa lưng vào ghế, Thiên Thiên nhắm mắt lại định nghỉ ngơi, thì đầu cô bỗng hiện lên những hàng cây phượng đỏ rực rỡ mỗi khi hè đến, rồi cả mùi hoa sữa thơm lan tỏa khắp phố phường mỗi khi đông gần kề. Một cảm giác quen thuộc đang nhảy nhót trong tâm trí cô khiến cô bỗng thấy háo hức vô cùng.

 Loa trên máy bay báo sắp đến lúc hạ cánh, tim Thiên Thiên lúc đó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác vừa chân thật, vừa như một giấc mơ, cô đang rất chờ mong những gì sắp tới sẽ diễn ra khi cô trở về vùng đất quen thuộc này.





Được sửa bởi foxsmiler95 ngày Wed Jul 08, 2015 4:55 pm; sửa lần 4.

Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
cách hàng ra bạn nhé, khó đọc lắm



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Bạn bắt buộc phải đặt rating (giới hạn độ tuổi đọc) nhé, đây là một phần rất quan trọng đó.



Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
Cảm ơn góp ý của mọi người nhé, t sẽ rút kinh nghiệm Very Happy



Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
Chương 2


Nhưng mọi chuyện trên đời không phải lúc nào cũng như kế hoạch được định sẵn. Thời gian cô về nước đã gần được một năm, từ khi về nước Thiên Thiên chưa kịp có thời gian mơ mộng về chuyện tìm lại ký ức, cuộc sống vốn có biết bao nhiêu vấn đề mà không phải có thể nhanh chóng giải quyết, cô phải lo lắng tìm việc làm, còn phải đấu tranh với bố mẹ rất nhiều để có thể được chuyển ra ở riêng.

 Từ ngày tỉnh lại sau tai nạn năm đó, cô vẫn luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng sống một cuộc sống tự lập, giờ đã về nước nhưng cô không quen với cuộc sống để cha mẹ phải ở bên cạnh lo lắng cho mình, cảm giác đó khiến Thiên Thiên thấy bản thân thật vô dụng. Kế hoạch thuyết phục cha mẹ của cô diễn ra vô cùng khó khăn, vì làm sao cha mẹ cô chịu để cô con gái cưng ra ngoài sống một mình được. Cô dùng đủ mọi cách cứng rắn có, khuyên nhủ có, như hầu như lần nào cung nhận được cái lắc đầu của hai người. Một mình đấu tranh cảm thấy vẫn chưa đủ, Thiên Thiên còn dụ dỗ cả hai người bạn thân giúp đỡ trong cuộc cách mạng ra riêng của mình.

Nhưng sau một thời gian Thiên Thiên vừa dụ dỗ vừa cầu xin, cuối cùng cô cũng đã nhận được cái gật đầu đồng ý của bố mẹ mình và hớn hở xách vali chuyển đồ sang căn hộ mình đã mua.

 Căn hộ của Thiên Thiên nằm ở gần trung tâm thành phố, cách nhà bố mẹ cô không xa, là cô từ chối nhận tiền của bố mẹ để tự dùng tiền kiếm được khi ở bên Anh để mua căn hộ này. Lúc còn du học ở Anh, Thiên Thiên và hai người bạn Alex, Max cùng nhau kinh doanh đồ trên mạng. Mới đầu chỉ là bán những vật dụng nhỏ nhưng sau đó bọn cô đã ngày càng mở rộng hơn kế hoạch kinh doanh của mình, ba đứa đã kiếm được không ít tiền nhờ công việc đó. Giờ cô đã giao lại công việc cho Max và Alex, nhưng hai người họ hàng tháng vẫn gửi một phần tiền kinh doanh được vào tài khoản cô. Dù đã từ chối rất nhiều lần, nhưng Alice vẫn kiên quyết không chịu, còn Max thì đương nhiên nghe lời người yêu mình cũng từ chối đề nghị của cô. Bố mẹ cô khi biết được thì cũng rất vui vẻ vì sự thành công của mấy đứa Thiên Thiên.

 Tuy kiếm được tiền nhờ việc kinh doanh nhưng Thiên Thiên vẫn muốn làm nghề mà mình đã theo học, cô vào công ty luật của bố mình làm việc, lúc đầu Thiên Thiên đã muốn tự mình kiếm việc làm nhưng lại không thể từ chối đề nghị của bố mẹ nên cô đành cố hết sức mình để bố mẹ không phải lo lắng về cô.

 Căn hộ cô mua tuy không quá lớn, nhưng căn hộ đầy đủ tiện nghi, lại do chính cô chọn đồ nội thất, an ninh an toàn nên người mẹ hay lo lắng của cô cũng yên tâm phần nào khi cho Thiên Thiên ra sống riêng. Còn Thiên Thiên, ngay từ lần đầu khi xem căn hộ này cô đã rất vừa ý, không phải vì gì khác mà vì từ cửa sổ kính phòng khách căn hộ của cô có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố nơi cô sống. Mỗi lần có việc gì buồn bực hay khó khăn, đứng từ đó nhìn cảnh xung quanh, trái tim cô dường như được bình ổn lại rất nhiều, mọi cảm xúc khó chịu đều sẽ tan biến chỉ còn lại sự bình yên, thanh tĩnh.
 
 Cuộc sống dần ổn định hơn sau khi vấn đề nơi ở của cô được giải quyết, mỗi ngày cô đến công ty luật làm việc, tối đến lại tự mình làm, tự thưởng thức những món ăn mà cô học được, rồi đọc sách hay nằm trên giường xem những bộ phim yêu thích. Cuối tuần thì tụ tập hai đứa bạn thân cùng đi mua sắm, xem phim, hay chỉ đơn giản là cùng nhau về nhà bố mẹ cô để cùng họ ăn cơm. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất bình yên và êm ả.

******************************************************

 Cô vừa từ công ty về nhà sau một ngày mệt mỏi, Thiên Thiên cố lết thân mình về nhà thì trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, vừa lạnh vừa mệt, Thiên Thiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi chỉ muốn về ngay nhà nằm trong chăn xem bộ phim mà cô yêu thích, rồi sau đó ngủ một giấc cho tới sáng luôn. Vì ngày mai là ngày nghỉ của Thiên Thiên nên cô đã có sẵn các kế hoạch vui chơi cho ngày cuối tuần này.

 Hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi của cô, vì cô luôn áp lực bởi cái bóng quá lớn của bố mẹ mình, họ đều là những luật sư nổi tiếng trong ngành nên cô đều phải cố gắng hết sức mình để có thể vượt qua cái bóng đó trong lòng mình.

 Đang mải oán thầm vì một ngày mệt mỏi còn bị mắc mưa khi về, thì một chiếc xe đạp đi lướt qua làm cô giật mình phanh xe lại ngoái đầu nhìn theo, nhưng vì phanh quá gấp, đường lại trơn xe của cô đổ xuống làm cô cũng không kịp phản ứng mà mất đà ngã ra đất theo. Chiếc xe thì gần như đè lên chân của Thiên Thiên, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới tình huống của mình lúc này.

- Hình ảnh này hình như... _ Hình ảnh trong giấc mơ mà hầu như mỗi đêm cô đều mơ thấy hiện lên trong đầu Thiên Thiên khiến cô giật mình.

Như một thước phim dài hình ảnh của 10 năm trước chưa bao giờ rõ nét như vậy xuất hiện trong trí nhớ của Thiên Thiên :

[ Thời tiết Hà Nội những ngày đông đã rất lạnh, mà tối nay trời còn mưa lớn càng khiến cảm giác lạnh buốt tăng thêm nhiều hơn nữa, mọi người đang đi trên đường bây giờ chỉ có một ước muốn chung là được về nhà thật nhanh. Sau một ngày học vất vả Thiên Thiên hì hục đạp xe thật nhanh để về nhà, trời đã lạnh, cô còn bị dính nước mưa khiến toàn thân ẩm ướt, cái lạnh xông vào tận da thịt của cô. Dù lạnh nhưng cô vẫn đạp thật nhanh mong mau về tới nhà, hậu quả này đều do tính đãng trí hay quên của cô mà ra. Hôm nay trước khi đi học, mẹ cô đã dặn Thiên Thiên phải mang theo áo mưa vì gần đây trời hay mưa lớn, nhưng quay ra quay vào Thiên Thiên quên luôn lời mẹ.

 Cô là học sinh lớp 10 của trường cấp 3 nổi tiếng ở Hà Nội, áp lực của môi trường học tập cũng như vì áp lực là con gái của cặp vợ chồng luật sự nổi tiếng khiến Thiên Thiên cố gắng học không ngừng nghỉ, bố mẹ muốn cô học tập trước để sau này khi thi đại học sẽ trở nên nhàn nhã hơn và cũng vì vốn coi học tập là một thú vui nên cô cũng không hề ngần ngại với việc này. Cô luôn cố gắng hết mình để đạt thành tích tốt nhất, vì vậy cô quyết định đăng ký học thêm ở rất nhiều chỗ nên hầu như ngày nào cũng phải đi học thêm chỗ này chỗ kia, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

 Nhưng những ngày mưa như hôm nay khiến lòng quyết tâm của cô tụt dốc không phanh, dù rất thích cái lạnh của mùa đông nhưng mưa gió là những ngày Thiên Thiên ghét vô cùng. Mặc cho mưa gió táp vào mặt mình Thiên Thiên đạp hết tốc lực lao thật nhanh trên con đường mưa ướt, có lẽ do lao nhanh, đường lại trơn, khi một chiếc xe đi ngược chiều lao về phía mình, Thiên Thiên tránh được nhưng không khỏi khiến xe và người đổ ầm xuống đường. Ánh đèn xe lóe sáng chiếu vào mắt mình khiến tim cô đập liên hồi, vừa đau vừa mệt mỏi, khóe mắt Thiên Thiên bắt đầu ướt nhòe. Nhưng chiếc xe kia không hề dừng lại hỏi thăm xem cô thế nào, mà lại phóng luôn đi khiến Thiên Thiên càng cảm thấy uất ức, tức giận hơn.

- Chẳng hiểu loại người gì nữa, làm người ta ngã mà không một lời hỏi thăm… _ Thiên Thiên ngồi bệt tại đó nhìn theo bóng chiếc xe vừa làm mình ngã muốn chửi ầm lên mà không được, lúc này đường vừa tối lại không có bóng người đi ngang qua, cảm thấy sợ lại vừa tức nhưng cô vẫn không thèm đứng lên mà ngồi nguyên đó lẩm bẩm mắng thầm.
 
 Đang ngồi lẩm bẩm để trút hết những uất ức mệt mỏi trong lòng ra thì cô nghe thấy tiếng xe dừng trước mặt mình, lúc đó cô mới ngước lên nhìn xem, là một đứa con trai chắc tầm tuổi cô, cậu ta mặc chiếc áo khoác màu ghi trùm mũ lên kín đầu trông rất thần bí và cũng rất đáng sợ. Khi cậu ta tiến lại gần, bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu Thiên Thiên, nào thì cướp của, rồi còn cả cướp sắc, còn rất nhiều cảnh trong phim kinh dị mà cô thường hay xem nữa. Lúc này đây, Thiên Thiên hận vô cùng sở thích xem phim kinh dị của mình khiến cô tưởng tượng ra đủ thứ kinh dị trong đầu. Nghĩ đến những cảnh ấy đủ làm Thiên Thiên rùng mình một cái rồi nhìn cậu ta cảnh giác

" Không phải chứ, vừa bị ngã xe, giờ không lẽ nào lại gặp phải đứa giết người biến thái nữa, mình đừng đen thế nhé"_ Thiên Thiên nghĩ thầm, mặt nhăn nhó quan sát từng hành động của cậu ta. Nhưng rồi Thiên Thiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi cậu ta chạy lại đỡ cô dậy còn ân cần hỏi han :

- Cậu không sao chứ? Tôi từ xa thấy cậu bị người ta làm ngã, có phải bị thương ở đâu nên không đứng dậy nổi không?_ Người con trai ấy hỏi thăm cô, giọng nói của cậu ấm áp, chứa đầy sự quan tâm. Nghe thấy cậu hỏi thăm mình như vậy thì tim Thiên Thiên  bỗng nhiên đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng không nói được một lời.

- Không! Tớ không sao._ Mãi mới hoàn hồn Thiên Thiên mới lắp bắp trả lời cậu.

“ Có lẽ nào, đây là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết ?” _ Thiên Thiên nghĩ thầm, mắt thì vẫn chăm chú dõi theo từng hành động ân cần của cậu.

 Vì sợ cô bị thương không tự dậy được, cậu liền đỡ Thiên Thiên vào bên lề đường để cô ngồi đó, rồi ra dựng xe cô vào. Đến tận lúc ấy Thiên Thiên mới chỉ có thể nhận thấy rằng cậu rất trắng, còn trắng hơn cả cô nữa, có lẽ vì trời tối, cậu lại đang trùm mũ nên Thiên Thiên không thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt cậu, nhưng cô vẫn có thể nhận thấy đôi mắt của cậu rất đẹp, nó rất trong và sáng, đôi mắt ấy dường như có thể khiến cho người đối diện bị cuốn hút mỗi khi nhìn sâu vào nó. Ngoài việc cậu mặc chiếc áo khoác màu ghi, Thiên Thiên chú ý tới chiếc cặp cậu đeo bên mình, là một chiếc cặp đeo chéo màu đen trắng trông rất bình thường, nhưng cô lại không ngờ rằng chiếc cặp ấy đã khiến cho cô sau này, kể cả khi đã mất trí nhớ nhưng vẫn có một cảm giác rất yêu thích những chiếc cặp tương tự như vậy, có lẽ đó chính là một thói quen, một cảm giác thân thuộc đối với cô.





Được sửa bởi foxsmiler95 ngày Wed Jul 08, 2015 4:53 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
Chương 3

 Mưa càng lúc càng nặng hạt, đôi mắt kia khiến trái tim cô càng lúc càng loạn nhịp, cô không thể ngừng dõi theo từng hành động của cậu. Lúc này, cô chỉ có thể lắp bắp trả lời cậu rằng mình không sao , mọi ngày Thiên Thiên thường chê cười cô bạn Đinh Hương của mình mê trai đẹp, nhưng giờ đây chính cô lại là người bị người con trai trước mặt làm cho lúng túng. Đây là lần đầu tiên cô rung động trước một người con trai, Thiên Thiên đương nhiên sẽ có những hành động ngốc nghếch mà chính cô cũng cảm thấy không hiểu tại sao mình lại như vậy.

- Cậu không sao thật chứ? Có cần gọi người nhà tới đón không? _Giọng nói ấm áp ấy cất lên lần nữa sau khi cậu dựng xe cô vào gần chỗ cô ngồi, vì mải dõi theo cậu, khi cậu cất tiếng hỏi khiến cô càng lúng túng hơn, ấp úng đáp.

- Không cần đâu ! Không cần đâu! Tớ thật sự không sao mà. Haha._  Giọng nói ấy làm cho trái tim cô đập loạn nhịp, suy nghĩ cũng không còn được nhanh nhẹ như lúc bình thường, mà Thiên Thiên dường như trả lời cậu theo một phản xạ.

- Không sao thật chứ? Giờ cũng muộn rồi, cậu nên gọi người tới đón, không thì để tớ đưa cậu về nhà. Tớ... - Cậu nhìn ngoài đường không một bóng người tỏ ra lo lắng cho Thiên Thiên, tuy nói đến việc đưa cô bạn này về nhà là quá đột ngột. Nhưng cô là thân con gái, mà giờ cũng đã tối muộn rồi, nên cậu quyết định ngỏ ý muốn đưa cô về, dù sao cậu cũng không phải là người xấu _ Cậu bạn nghĩ như vậy thì liền không tính toán gì nói ra ý của mình, nhưng chưa kịp nói hết đã bị cô cướp lời.

- Tớ thật sự không sao mà, không cần cậu phải đưa về đâu. Trời đang mưa to lắm, cậu nên mau chóng về nhà đi. _ Vẫn tiếp tục với suy nghĩ “Người đẹp như vậy, nếu bị dính nước mưa bị ốm thì thật là đáng tiếc!” của mình, Thiên Thiên liền kiên quyết khuyên cậu về trước ánh mắt khó hiểu của cậu. Cậu lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi như hiểu ra điều gì đó liền đồng ý về trước, nhưng dù đã đồng ý nhưng trước khi đi cậu đỡ cô dậy và đưa xe cho Thiên Thiên, lúc này Thiên Thiên vẫn chỉ nhận lấy xe như một phản xạ bình thường mà không nhận ra tình huống đang rất khó xử. Cả khi cậu hỏi cô lần cuối là thật sự không sao chứ ? Thì Thiên Thiên cũng trả lời theo một bản năng, có lẽ do trời mưa nên cậu không nhận ra Thiên Thiên lúc này mang vẻ mặt in sẵn hai chữ “ mê trai” chưa từng có, cô còn giục cậu đi mau mau vì trời đang mưa to. Sau khi tạm biệt Thiên Thiên lên xe đi nhưng cậu vẫn quay đầu lại mấy lần nhìn Thiên Thiên để chắc chắn xem cô không sao.

 Trong màn mưa vốn rất lãng mạn như trong phim ấy, cô bạn ngốc nào đó thấy dáng vẻ quan tâm mình của cậu thì lại nghĩ thầm trong lòng : “Trời ơi ! Người đâu mà ga lăng vậy? Đẹp trai quá đi mất!” rồi ôm khuôn mặt đỏ ửng của mình nhìn theo bóng cậu đạp xe đi xa dần mà tủm tỉm cười ngẩn ngơ.

 Mãi tới khi cậu đi khuất hẳn khỏi tầm mắt, cô mới vui vẻ định leo lên xe đạp về nhà, lúc này đây cô bạn ngốc mới cảm thấy có điều gì đó không đúng liền dừng động tác lại và bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc điều gì không đúng. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cô mới như nhận ra được điều gì đó, đến lúc này mặt mũi Thiên Thiên liền nhăn nhó lại và ngửa mặt lên nhìn trời, để mặc cho từng hạt mưa táp vào mặt mình mà đau khổ kêu thầm_ Trời ạ , quên xin số cậu ấy rồi ! Trời ơi sao lại đuổi cậu ấy đi ? Đáng lẽ phải giả vờ bị thương thật nặng chứ ! Cậu ấy chắc chắn nghĩ mình tưởng cậu ấy là biến thái mới đuổi vội như vậy! Điên mất rồi! Điên mất rồi!  Aaaaa ...

 Lúc này cô mới thật sự nhận thức được những hành động vừa rồi của mình, nhưng cũng đã quá muộn rồi, nhìn theo con đường cậu vừa đi đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa. Thiên Thiên nghĩ không thèm nghĩ tiếp liền leo lên xe đạp, mặc cho chân mình còn đau vì vừa ngã, cô vừa đi vừa mong rằng sẽ đuổi kịp được cậu, nhưng với chiếc chân đau của mình, dù muốn cũng không thể đuổi kịp cậu, cô chỉ có thể ôm uất hận trong lòng, kêu trời than đất, cuối cùng đành tự đưa ra một kết luận cuối để an ủi bản thân_ “ Đây có lẽ là có duyên nhưng không có phận trong truyền thuyết!"
]

******************************************************

 Như một giấc mộng dài, Thiên Thiên ngẩn ngơ ngồi nguyên ở chỗ bị ngã nhớ lại ký ức ngày đó. Sau 4 năm bị mất trí nhớ, hôm nay là lần đầu tiên cô nhớ lại rõ ràng một mảnh ký ức như vậy. Mặc cho mưa ngày càng rơi dày hơn cô vẫn cứ ngồi như vậy dù không thể nhớ lại được ký ức gì nữa, mãi đến khi có mấy người từ xa đi tới nhìn thấy tình cảnh của cô thì dừng xe giúp đỡ, cô mới tỉnh lại khỏi suy nghĩ của mình mà lí nhí cảm ơn bọn họ.

 Lết thân mình về tới nhà cũng đã 11h tối, vừa ném túi sang một bên rồi nằm trên ghế mắt nhìn chằm chằm trần nhà thì bụng cô bắt đầu réo liên tục đòi ăn. Vốn hôm nay, cô định về sớm để làm món Mỳ Spaghetti ưa thích, nhưng chiều nay lại được giao vụ kiện mới nên cô phải ở lại làm muộn hơn, không những thế, còn gặp phải tình huống vừa rồi khiến ý định đó của cô bị cô ném luôn sang một bên.
 
 Lúc này Thiên Thiên mệt mỏi vô cùng, nhưng với châm ngôn sống của mình “ Có thực mới vực được đạo” cô đành uể oải bước vào bếp tìm mỳ gói ăn cho xong bữa tối. Vừa ăn cô vừa ngồi cố nghĩ lại những ký ức trước đây, nhưng ngoài hình ảnh hôm nay cô mới nhớ ra cô không thể nào nhớ nổi thêm được gì nữa.

 Cả đêm hôm đó, cô không thể chợp mắt nổi, lần đầu tiên cô thức trắng một đêm chỉ để nhìn mưa đang rơi ngoài trời, ngồi cả đêm trong phòng khách bị nhiễm lạnh khiến cô bị hắt hơi mấy cái nhưng cô vẫn ngồi đó yên lặng nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính. Sự yên tĩnh của đêm tối khiến cô cảm thấy vô cùng trống trải, suy nghĩ trong đầu cô lúc này là luôn tự hỏi người con trai đó có phải là người tên Minh Vũ mà cô vẫn hay nhớ đến không? Tuy hình ảnh hôm nay rõ nét nhưng trong màn mưa đó, ngoài đôi mắt hút hồn ấy và dáng người của cậu cô không thể nhớ được gì nữa cả. Cứ thế cô ngồi suy nghĩ cho tới sáng, đến khi điện thoại vẫn nằm trong túi bị cô ném sang một bên kêu lên từng hồi cô mới dừng lại những suy nghĩ trong đầu.

 Nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại cô mới nhớ ra hôm nay mình có hẹn đi ăn sáng với Đinh Hương và Thùy Lâm, là Thùy Lâm gọi giục cô đễn chỗ hẹn, lúc ấy cô mới vội vàng chuẩn bị để đến chỗ hẹn. Vì một đêm không ngủ nên khi nhìn mình trong gương Thiên Thiên mới giật mình kêu thầm vì cặp mắt gấu trúc của mình. Nhưng bạn Thiên Thiên là một người không để ý đến vẻ ngoài bao giờ, mà dù sao đối với hai cô bạn thân cũng chưa phải chưa từng thấy những lúc như thế này của cô, nên Thiên Thiên quyết định không trang điểm mà đến gặp Thùy Lâm và Đinh Hương luôn. Nhìn Thiên Thiên vừa dùng tay che miệng ngáp, hai mắt thì như con gấu trúc trong vườn bách thú bước vào quán, hai cô bạn của cô chỉ biết nhìn nhau ngán ngẩm.

- Sao trông mày thảm hại vậy? _ Đinh Hương nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Nào mau uống cốc cafe cho tỉnh, nhìn mày như mấy ngày rồi không được ngủ ý. Con gái lớn rồi phải biết giữ gìn nhan sắc biết không?_ Thùy Lâm thấy vẻ uể oải của cô thì dùng vẻ mặt gà mẹ nhắc nhở rồi với lấy cốc cafe gọi sẵn cho Thiên Thiên đưa đến trước mặt cô. Thiên Thiên là chúa nghiện cafe, nhìn thấy đồ uống mình thích liền cầm lấy cốc đưa lên mũi hít hít vài cái, hương thơm của cafe khiến cô tỉnh táo không ít.
- Chỉ có Lâm Lâm là thương bạn thôi _ Thiên Thiên dùng vẻ mặt cún con nhìn Thùy Lâm cười hì hì.
- Tao cũng thương mày mà, nhưng mà mày xấu cũng có cái lợi, đi với nhau mày sẽ làm nền cho tao haha ! _ Đinh Hương thấy vẻ mặt của Thiên Thiên thì trêu.
- Lâm Lâm._ Bị Đinh Hương trêu chọc cô dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Thùy Lâm.
- Tao không phải fan kiếm hiệp như mày, đừng gọi bừa tên nhé. Bạn chỉ là sợ mày làm mất mặt tao nên nhắc nhở mày thôi. _ Thùy Lâm liếc không thèm liếc nhìn Thiên Thiên nói.

 Nhìn vẻ mặt của hai cô bạn khiến Thiên Thiên tức muốn phụt máu nhưng lại vừa thấy buồn cười. Từ hồi Thiên Thiên bị tai nạn, trừ bố mẹ thì Đinh Hương và Thùy Lâm là hai người quan tâm Thiên Thiên nhất, bây giờ Thùy Lâm đang làm tiếp viên hàng không, thường đi khắp thế giới đúng với ước mơ được đi khắp mọi nơi của Thùy Lâm, mỗi lần đi đến đâu Thùy Lâm cũng đều nhớ mua quà về cho cô và Đinh Hương. Còn cô bạn đáng yêu Đinh Hương thì đã trở thành một nhà thiết kế thời trang , tiếng tăm của Đinh Hương trong ngành giờ cũng không phải nhỏ, Đinh Hương đang nuôi ý định gây dựng cho mình một nhãn hiệu thời trang riêng. Tuy ba người các cô theo những ngành nghề khác nhau, nhưng ba người bọn cô luôn danh thời gian gặp nhau, thường đi chơi, đi ăn, còn thường xuyên trò chuyện tâm sự với nhau đủ điều trên đời, dù bận đến đâu bọn cô cũng luôn dành thời gian cho nhau.





Được sửa bởi foxsmiler95 ngày Wed Jul 08, 2015 4:54 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
Chương 4

 Ba đứa cô mỗi lần gặp nhau là y như rằng vừa trêu đùa, vừa kể lể đủ thứ chuyện, mặc dù một đêm không được ngủ nhưng cô vẫn rất vui vẻ trò chuyện với hai đứa bạn.

 Nói chuyện được một hồi thì Thiên Thiên nhớ tới chuyện hôm qua xảy ra với mình, cả chuyện người tên Minh Vũ đó thì liền ngồi yên lặng nhìn xuống ly cafe của mình đắn đo xem có nên nói với Đinh Hương và Thùy Lâm không? Chuyện ngày hôm qua khiến cô vô cùng tò mò về chuyện quá khứ, cô nghĩ có lẽ hai người bạn thân của mình có thể sẽ biết về việc này nên ấp úng định hỏi.

 Như thấy được sự khác lạ của cô, Đinh Hương và Thùy Lâm cũng không nói gì nữa mà nhìn cô khó hiểu.

- Sao mặt mày trông nghiêm túc thế, Thiên Thiên? _ Thùy Lâm thấy được sự nghiêm túc của cô thì cảm thấy khó hiểu, vì hiếm khi trước mặt nhau mà Thiên Thiên tỏ ra như vậy, Thùy Lâm nghĩ có lẽ cô bạn của mình có tâm sự gì đó.
- Thật ra, Hôm qua tao..._ Thiên Thiên lúc đầu còn ấp úng không biết mở lời như thế nào, nhưng sau đó cô liền kể lại chuyện hôm qua mình đã nhớ lại một ký ức như thế cho hai người kia nghe.

 Khi nghe cô kể về chuyện hôm trước, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn Thiên Thiên với vẻ khó xử hiếm thấy khiến Thiên Thiên càng tò mò hơn vì chuyện này.

- Mày! Mày, nhớ ra rồi à ?_ Bối rối một lúc Đinh Hương mới lắp bắp hỏi, Thùy Lâm cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò y như vậy.
- Thực ra cái tên này tao đã nhớ được từ khi tỉnh lại sau khi hôn mê rồi, nhưng gần đây tao nhớ được một số hình ảnh nhưng không được rõ ràng, cho đến hôm qua là lần đầu tiên tao nhớ được rõ như vậy... Nhưng... Chuyện này bọn mày biết phải không? _ Càng tò mò hơn về chuyện trước đây của mình cô quyết định hỏi rõ ràng.

 Trước câu hỏi của cô, hai người càng bối rối hơn, nhưng lần này Thùy Lâm bình tĩnh lại trước trả lời cô.

- Thật ra chuyện này cũng không thể giấu được mày nữa...
Thùy Lâm chưa nói hết thì Đinh Hương đã túm lấy tay Thùy Lâm định ngăn bạn nói, nhưng Thùy Lâm lại vỗ vỗ lấy tay Đinh Hương lắc đầu rồi mới nói tiếp.
- Nhưng tao nghĩ mày nên tự nhớ lại, như vậy sẽ tốt hơn. Chuyện này bọn tao cũng chỉ biết sơ qua nên không thể nói rõ cho mày, cho nên tao nghĩ mày nên tự mày nhớ lại thì tốt hơn.
- Nhưng, mày cũng biết rồi đấy, mấy năm nay tao cố thế nào cũng không thể nào tìm lại được những ký ức đã mất. _ Nghe được câu trả lời không như mong muốn khiến Thiên Thiên uể oải vô cùng, cô đã rất chờ mong về câu trả lời của hai đứa bạn thân, nhưng kết quả lại không như ý muốn của mình.

- Yên tâm! Bọn tao sẽ giúp mày, tuy không biết có thể không nhưng chắc cũng có được một chút hy vọng. _ Đinh Hương thấy vẻ uể oải của Thiên Thiên thì vỗ vai bạn của mình khích lệ.
- Đúng thế! Chị em chúng ta cũng có những bí mật mà chỉ bọn mình biết. Bọn tao biết ngày xưa mày thường hay viết nhật ký, tao nghĩ đó là cơ hội duy nhất để mày nhớ lại. _ Thùy Lâm gật đầu tán thành với ý của Đinh Hương, cũng vỗ lấy vai còn lại của Thiên Thiên miệng nở nụ cười khích lệ.
- Nhật ký ? Tại sao tao chưa thấy bao giờ ? _ Thiên Thiên không nghĩ rằng bản thân mình ngày trước lại thường xuyên viết nhật ký, từ khi về nước cô đã xem lại rất nhiều lần đồ ngày xưa của mình nhưng không hề thấy quyển nhật ký nào. Nên vừa nghe thấy mình có nhật ký cô ngạc nhiên vô cùng, nếu như cô có viết nhật ký, như vậy cô sẽ mau chóng tìm lại được ký ức của mình.

- Mày chưa thấy được bởi vì mày lưu nó trong mail ngày xưa của mày. Ngày trước mày thường hay viết lại những gì đã gặp phải rồi lưu vào trong đó. Nhưng..._ Thùy Lâm đang nói thì ngừng lại.
- Nhưng sao ? _ Thấy Thùy Lâm úp mở càng khiến cô cảm thấy tò mò về nhật ký của mình hơn.
- Nhưng mà mail của mày không ai biết mật khẩu cả... trước khi đi du học mày đã đổi mật khẩu của mail đó rồi chuyển sang tài khoản bây giờ dùng. Để tao viết lại tên tài khoản cho mày, còn mật khẩu tao nghĩ mày sẽ biết thôi _ Đinh Hương lôi một tờ giấy ra hí hoáy viết rồi đưa cho Thiên Thiên.
- Smilesmile, tên trẻ con quá vậy!_ Thiên Thiên nhìn tờ giấy ghi tài khoản của mình thì cười.

  Thấy nụ cười của Thiên Thiên, Thùy Lâm và Đinh Hương chỉ biết nhìn nhau cười buồn, hai đứa không biết việc giúp Thiên Thiên lấy lại ký ức về người ấy là đúng hay sai, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện sớm muộn, có lẽ cũng không rắc rối như hai đứa vẫn tưởng tượng. Sau khi nói xong về chuyện nhật ký của cô, ba đứa quyết định đi lượn vài vòng trong trung tâm thương mại để giải tỏa cảm xúc, lâu lâu đi dạo cùng bạn bè khiến cho mọi mệt mỏi về công việc, cũng như lòng cô cảm thấy được nhẹ nhõm hơn.

  Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong Thiên Thiên ngồi vào bàn làm việc mở máy tính quyết đăng nhập vào tài khoản Đinh Hương đưa cho, nhưng khi nhập dòng mật khẩu cô bỗng do dự không biết mật khẩu mình để là gì, ngày sinh nhật của cô, bố mẹ và cả hai đứa bạn thân đều không phải. Lần mò mãi nhưng đều báo sai mật khẩu khiến Thiên Thiên bực bội không thôi, đến tận đêm khuya hôm đó Thiên Thiên bực bội không chịu nổi mới bỏ vào bếp uống nước, vừa uống vừa cô suy nghĩ về chuyện mật khẩu. Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cô liền lấy điện thoại nhắn tin cầu cứu Thùy Lâm và Đinh Hương nhưng đều lần lượt nhận được cùng một nội dung : “ Tao cũng chịu”.

  Đọc xong tin nhắn làm Thiên Thiên vừa bực vừa buồn cười, có lẽ muốn đăng nhập vào được tài khoản đó phải mất một thời gian dài, nghĩ đến đấy Thiên Thiên liền ném điện thoại vào một góc rồi lên giường chui vào chăn đi ngủ vì mai cô còn phải đến công ty.

  Đêm đó, cô mơ thấy bản thân ngồi trước máy tính nhập mật mã, nhập mãi nhập mãi đều không đúng, trong lúc tức giận đập luôn máy tính vào tường vỡ tan tành. Mơ đến đấy thì cô tỉnh giấc vì tiếng đồng hồ báo thức kêu, nhìn đồng hồ báo thức đã 6 giờ sáng Thiên Thiên nhớ lại giấc mơ vừa qua mà ôm bụng cười khanh khách, vừa cười vừa lắc đầu vì thấy bản thân ngốc.
 
  Do có thói quen chạy buổi sáng khi còn học ở Anh nên cả khi đã về nước Thiên Thiên vẫn giữ thói quen sáng nào cũng dậy thật sớm chạy một vòng quanh công viên gần nhà rồi mới ăn sáng và đi làm.
 
  Ở công ty cô luôn tỏ ra bản thân thật cố gắng, cô không muốn bố mẹ phải mất mặt vì mình, tuy là công ty của bố mẹ nhưng cô không muốn mãi cứ phải đứng dưới cái bóng của bố mẹ mình, cảm giấc ấy khiến cô cảm thấy thất bại vô cùng.

- Thiên Anh, vụ việc hôm qua em giải quyết thế nào rồi ? _ Vừa bước vào công ty thì chị Liên – là học trò được mẹ cô giúp đỡ khi mới vào nghề, chị Liên đối xử với cô rất tốt, cũng là người chỉ bảo rất nhiều cho Thiên Thiên trong công việc. Chị Liên từ nhà xe đi vào thấy Thiên Thiên liền đi lại gần chỗ cô thân thiết hỏi, thấy chị Liên thì cô tươi cười nhìn chị trả lời.

- May nhờ chị truyền lại cho em kinh nghiệm nên vụ đó em xử lí tốt hơn trước nhiều.
- Cũng là em có tài, mới mấy vụ đầu mà em đã có tiến bộ vượt bậc như thế rồi. Chị hỏi thế chứ hôm qua nghe mấy đồng nghiệp kể lại, họ nói em lúc đó như luật sư chuyên nghiệp ý, chị cũng cảm thấy hãnh diện vì là người hướng dẫn em nha. _ Chị Liên quàng tay lên vai cô cười tươi nói. Chị Liên là một người luật sư trẻ đầy tài năng, bình thường chị ấy vui tính, thoải mái vô cùng nhưng mỗi khi làm việc lại rất nghiêm túc. Chuyện hai người đang nói là về hôm qua Thiên Thiên tự mình giải quyết một vụ tranh chấp tài sản, là một luật sư mới, không có nhiều kinh nghiệm đây cũng coi là một khởi đầu tốt đẹp của cô.  

- Tài năng gì chứ chị, cũng may có gen di truyền của hai vị luật sư lớn nhà em thôi. _ Thiên Thiên nói, rồi cùng chị Liên nhìn nhau phì cười.

 Hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, đến cửa thang máy thì Thiên Thiên có điện thoại nên chị Liên vào thang máy lên làm việc trước, còn cô thì đứng sang cạnh thang máy nghe điện thoại, là  Nhi - lớp trưởng hồi cấp 3 của cô, sau khi cô về nước lớp trường thường liên lạc với cô để giúp cô nhớ lại những kỉ niệm hồi cấp 3, tuy nói là giúp nhớ lại nhưng toàn là Thiên Thiên nghe lớp trưởng kể lại những kỉ niệm ngày trước, còn cô chỉ có thể lắc đầu cười trừ vì không thể nhớ ra gì.

“ Thiên Anh, thứ bảy tuần sau họp lớp, gọi hai con lợn nhà cậu nhé” _ Nhi nói trong điện thoại.
“ Dạ thưa chị, em biết rồi ạ !” _ Nghe thấy giọng lớp trưởng oang oang trong điện thoại khiến cô bật cười.
“ Ngoan lắm, thôi chị còn bận đi kêu gọi mọi người, cô em làm gì thì làm đi nhé” _ Lớp trưởng thấy giọng cười của cô thì cũng không so đo mà nói tạm biệt luôn vì còn bận đi kêu gọi lũ bạn trong lớp đi họp lớp đầy đủ. Làm lớp trưởng như  Nhi đúng là quá mệt mỏi vì trong lớp toàn thành phần lười, mỗi lần đi họp lớp là y như rằng phải vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm mới có thể lôi được cả lớp đi đầy đủ.

  Nghe xong điện thoại của Nhi, Thiên Thiên đứng đó nhắn tin chỉ thị của lớp trường cho Đinh Hương và Thùy Lâm xong thì nhìn đồng hồ mới nhớ ra sắp tới giờ làm việc, lúc quay lại thấy thang máy sắp đóng cửa cô không thèm nghĩ liền chạy lại lấy tay chặn thang máy. Sau khi chui vào thang máy Thiên Thiên càng sốt ruột hơn vì đã đến giờ làm, mọi người trong công ty đều đã vào làm việc, nếu cô vào muộn sẽ rất mất mặt. Mải nhìn đồng hồ lo lắng Thiên Thiên không nhận ra rằng người bên cạnh, từ lúc cô vào thang máy luôn nhìn từng hành động của cô không hề rời mắt.





Được sửa bởi foxsmiler95 ngày Wed Jul 08, 2015 4:48 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Cuối cùng cũng có fic mà nữ chính trùng tên với Thiên kìa.  b5 (Xin lỗi vì lần trước mình chỉ lướt fic rồi comt chứ chưa đọc.)


Mình sẽ nhận xét một chút:
Khoảng cách giữa các dấu và cách sử dụng dấu sai khá nhiều, nhất là ở các đoạn lời thoại; viết hoa sai chỗ.
Ví dụ: - Mày... Mày... nhớ ra rồi à ?_ bối rối một lúc Đinh Hương mới lắp bắp hỏi   -> "..." rồi à? - Bối rối "..."


Nên cố gắng viết văn thuần Việt hơn.
Ví dụ: Từ "pass" nên viết là "mật khẩu".


Không viết hoa toàn bộ từ/cụm từ/câu.


Không lạm dụng dấu ba chấm (chấm lửng), chỉ viết đủ ba dấu chấm.


Đoạn hồi tưởng quá khứ nên in nghiêng chứ không để trong ngoặc vuông.


Văn phong thì chưa có được trôi chảy lắm, còn lặp từ nhiều và chưa thực sự cuốn hút. Đọc phần giới thiệu rồi đọc tới các chương truyện thì mình cảm thấy hơi thất vọng.


Nhiều đoạn bạn "tua" hơi nhanh, đôi chỗ lại có chút thừa, nên cần xác định lại các ý chính, phụ trước khi viết chương mới.


Mong chương tiếp theo của bạn.



Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
25/06/2015
:

foxsmiler95
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 25/06/2015
K. Thiên đã viết:Cuối cùng cũng có fic mà nữ chính trùng tên với Thiên kìa.  b5 (Xin lỗi vì lần trước mình chỉ lướt fic rồi comt chứ chưa đọc.)


Mình sẽ nhận xét một chút:
Khoảng cách giữa các dấu và cách sử dụng dấu sai khá nhiều, nhất là ở các đoạn lời thoại; viết hoa sai chỗ.
Ví dụ: - Mày... Mày... nhớ ra rồi à ?_ bối rối một lúc Đinh Hương mới lắp bắp hỏi   -> "..." rồi à? - Bối rối "..."


Nên cố gắng viết văn thuần Việt hơn.
Ví dụ: Từ "pass" nên viết là "mật khẩu".


Không viết hoa toàn bộ từ/cụm từ/câu.


Không lạm dụng dấu ba chấm (chấm lửng), chỉ viết đủ ba dấu chấm.


Đoạn hồi tưởng quá khứ nên in nghiêng chứ không để trong ngoặc vuông.


Văn phong thì chưa có được trôi chảy lắm, còn lặp từ nhiều và chưa thực sự cuốn hút. Đọc phần giới thiệu rồi đọc tới các chương truyện thì mình cảm thấy hơi thất vọng.


Nhiều đoạn bạn "tua" hơi nhanh, đôi chỗ lại có chút thừa, nên cần xác định lại các ý chính, phụ trước khi viết chương mới.


Mong chương tiếp theo của bạn.

cảm ơn góp ý của bạn nhé, t sẽ chú ý và cố gắng hơn Very Happy



Message reputation : 100% (1 vote)


Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất