Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
19/06/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
TP Hồ Chí Minh
:
hanh.mynguyen111
hanh.mynguyen111

hanh.mynguyen111
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 19/06/2014
Tuổi : 30
Đến từ : TP Hồ Chí Minh
Tên tác phẩm: Vòng Tròn Định Mệnh

Author (tác giả): Y Ri

Category (thể loại): Tình cảm, hận thù

Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 17+

Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): On-going








We stand in our own shadow. Yet we wonder why the light is slow.

Gorge Santayana & Shark Puppy.





Được sửa bởi hanh.mynguyen111 ngày Sat Jun 28, 2014 1:34 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
19/06/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
TP Hồ Chí Minh
:
hanh.mynguyen111
hanh.mynguyen111

hanh.mynguyen111
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 19/06/2014
Tuổi : 30
Đến từ : TP Hồ Chí Minh
PHẦN 1: ƯỚC MƠ CỦA MỘT CÔ BÉ TUỔI TEEN

Một cô gái tuổi teen bây giờ đang mơ ước gì nhỉ? Ngày xưa, tôi của những ngày đó khi chưa gặp anh, đang trên bước đường chuẩn bị đến một cánh cửa mới, cánh cửa Đại Học. Tôi cũng không thật sự chắc mình mơ ước gì ở cánh cửa đó nhưng cha mẹ…À không, cả dòng họ thì nghĩ đó là cánh cửa tuyệt vời để tương lai tỏa sáng. Tôi đã từng rất mệt mỏi và thầm đay nghiến nền giáo dục vắt kiệt sức người ta. Tôi đã từng rất hạnh phúc vì sau một loạt những chịu đựng và cố gắng thì cũng đã được đền đáp xứng đáng bằng những con điểm tròn trịa, thỏa mãn.

Tôi, một cô gái teen đang mơ ước gì nhỉ ?...Quay ngược lại 7 năm trước, vật vờ trong đống sách vở, tôi mơ màng tự nghĩ ra một lối thoát. Một người con trai với biết bao cuộc phiêu lưu sẽ đến và đón tôi đi ra khỏi những mệt mỏi của học hành, của cuộc sống căng thẳng. Tôi sẽ được chu du cùng anh qua những khó khăn, những điều mới mẻ, những chuyến đi không hồi kết và hạnh phúc… đơn giản và ích kỷ, tôi chỉ muốn rời bỏ tất cả và hạnh phúc.

2 năm sau…

Tôi 20 tuổi. Tôi đã có bạn trai rồi đấy, đã có một anh chàng mà tôi thương yêu rồi đấy, nhưng tôi không hạnh phúc. Khi nhận ra được bản thân mình không hạnh phúc thì có lẽ tôi đã không còn được như xưa nữa rồi, tự mù quáng phủ nhận tất cả nỗi đau mà mình hứng chịu để đến bây giờ tựa như cảm giác ta mất đi tâm hồn của chính mình.

Cuộc đời ban đầu đã là một chuyến phiêu lưu. Tôi không nhận ra sự thật đó. Tôi cố gắng, cố tìm những thử thách được suy diễn một cách hy hữu bởi tâm hồn vừa xốc nổi, mong manh lại tràn đầy màu hồng. Một bức tranh ảo tưởng và hy vọng, mãi hy vọng...

Bức tranh ban đầu về anh được tô vẽ một cách hoàn hảo của một con bé ngây thơ. Anh thật là một chàng trai hấp dẫn, đầy đam mê với vô vàn những điều mới mẻ, lạ lùng, ngọt ngào. Con người đó tinh tường đến mức đáng sợ. Anh dường như hiểu và biết tôi đang mong muốn gì. Anh hạ gục tôi bằng những năm tháng tình trường lão luyện và hương vị kích thích của tình yêu đầu đời. Chuyện đó xảy ra như uống phải rượu nho vậy.

Chiều hôm đó là một chiều mưa, tôi vẫn thế, vẫn ngồi tại chỗ cũ quen thuộc của một quán cà phê quen thuộc. Mốt là hạn chót tôi nộp báo cáo cho khoa thế nên chiều hôm đó ngoại trừ mưa thì bản chất nó cũng bão táp rồi. Đầu óc lung tung suy nghĩ cho từng câu, từng chữ cho báo cáo. Bàn tay loáy hoáy múc từng thìa kem ăn nhanh trước khi nó tan ra. Đột ngột một tiếng nói vang lên:

- Này cô, đưa tôi số điện thoại để tôi còn đòi nợ nữa - Một giọng nói tự tin và đầy hăng hái cất lên.

- Gì? - Tôi đáp lại bằng một ánh mắt khó chịu và hơi bất ngờ - Nợ gì cơ?

Thật là mệt mỏi, mình đã đầy công việc, sách vở ra còn gặp thằng dở hơi, tôi thoáng nghĩ. Ý nghĩ ấy bỗng chốc tiêu tan ngay khi ngước lên nhìn anh. Anh ấy thật phong độ với áo sơ mi đen được là thẳng tắp và quần tây đen ôm dáng. Khuôn mắt sáng rực cùng mái tóc được chăm chút kĩ lưỡng. Tôi choáng ngợp với vẻ ngoài đàn ông, phong cách ấy.

- Nợ cái này nè - Anh vừa nói vừa lấy khăn giấy trên bàn lau phần kem dính trên miệng tôi rồi cười khúc khích.

- Ơ, sao anh - Tôi bất giác đỏ mặt và nghệch ra, bối rối vì quá nhiều cảm giác: hồi hộp, mắc cỡ, hứng thú... Tôi cố bình tĩnh, liếc mắt xuống bàn tìm câu trả lời.

- Là em đã ăn món kem tôi mời rồi đó - Anh ngồi xuống, cười mỉm ngồi nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của tôi - Em không để ý ăn mất cái bánh quế ghi chữ “behind you” của anh ghi mất rồi. Anh ngồi đợi em lâu lắm nên anh sẽ đi đòi nợ luôn, không đợi nữa - Anh giả bộ nghiêm mặt như thể hiện ý muốn đòi nợ tôi thật vậy.

- Nhưng tại anh tự mời em mà - Tôi lên tiếng, bứt xúc, nhìn xuống ly kem đang dở -Với lại cái này là socola mà, em có thích socola đâu - Tôi tỉnh bơ, ngơ ngác.

- Thế nên anh mới chọn socola, lần nào vào đây em cũng chọn kem trà xanh cả. Anh cứ tưởng em sẽ nhận ra và để ý ly kem chứ - Anh bắt đầu cười khúc khích - Hóa ra em ăn tất tần tật mà không biết gì cả.

- Em biết là kem khác mà chỉ là em em… Tôi ngập ngừng, vừa ngại vừa tức không biết giải thích sao đây. Giời ại, quê quá!!! Tim tôi bắt đầu đập nhanh khi thấy nụ cười khúc khích đó của anh. Tôi đang sợ mình sẽ lại lóng ngóng như vịt mất thôi, thầm tự nhủ phải tiết chế, phải tiết chế Như à.

- Hôm nay mục đích anh đã hoàn thành rồi. Anh chỉ muốn em biết đến anh thôi nhưng chúng ta lại nói chuyện được thế này coi như anh thành công mỹ mãn nhỉ. Anh đã gây được ấn tượng phải không? - Anh hào hứng hỏi tôi.

- Không, Anh đã thành công gì đâu - Tôi buông một câu chưng hửng, mặt lặng như tờ,  nguyên do cũng bởi vì tôi không chịu nổi cái thái độ tự tin, chắc thắng của a.

- Em hãy liên lạc với anh nhé. Anh sẽ thành công mà - Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra tấm danh thiếp đặt xuống bàn chỗ tôi - Anh chắc chắn rằng em sẽ trả nợ cho anh mà, không được quỵt đó, không được quỵt đó - Anh như cảnh báo tôi bằng cái giọng nhỏ nhẹ đó.

- Em không trả đâu, tự anh mua cho em đó chứ. Em không liên lạc với người lạ - Tôi trả lời một cách kênh kiệu, nhưng lại không giấu được vẻ ngượng ngùng. Tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh và là bản thân mình một cách hêt sức có thể bởi anh đã làm nồng độ Adrenalin tôi tăng vọt lên rồi. Tôi sẽ không kiểm soát được mất.

- Anh đợi em. Anh phải đi rồi Như ạ, chào em và hẹn gặp lại - Anh cười rạng rỡ và bỏ đi thật nhanh. Anh có lẽ đã trễ một cuộc hẹn nào đó rồi.

Tôi ở lại quán chầm chậm ăn hết ly kem socola ấy và khẽ cười. Một ngày mưa mơ mộng, lạnh băng. Tâm trạng của tôi cứ lâng lâng, nhịp tim cứ đập nhanh cho đến cuối chiều, cho đến khi bài báo cáo dở dang thật sự cả vài tiếng rồi mà vẫn chưa có thêm chữ nào…

Một ngày…Hai ngày…Ba ngày…Suốt ngày nghĩ về anh.

Sự tò mò và hào hứng cứ thôi thúc tôi khiến tôi rối loạn cho mớ bòng bong của cảm xúc. Anh có một sức hút lạ lùng mà tôi không thể nào hiểu nổi. Câu hỏi tôi đặt ra cho bản thân mình là “Có phải a là một người cuốn hút có thể làm bất cứ ai mãi suy nghĩ về anh hay chỉ đơn giản là vì tôi đã trúng tiếng sét ái tình với anh rồi”.

Tôi bắt đầu gọi cho a cố tự nói với bản thân là phải thật tự tin và huyênh hoang, làm giá một chút nữa. Ngón tay tôi bắt đầu bấm chầm chậm từng con số một.

- Alô, Chào anh, Em là Như đây, ừm ờ… - Tôi ngậng ngừng

- Chào em, Anh vui thật đấy. Anh cứ lo em sẽ không gọi cho anh rồi - Anh đáp lời, bật cười khe khẽ rồi đột ngột giọng a chuyển sang thì thầm, trêu nghẹo - Anh đã có số em rồi thì e không chạy được a đâu nhé.
.
.
.

Cuộc gọi kết thúc với cuộc hẹn đầu tiên với anh, rồi đến cuộc hẹn thứ hai, thứ ba, thứ…và cuối cùng là cái ngày chính thức quen nhau ấy.

- Mình quen nhau em nhé - Anh hỏi tôi nhẹ nhàng như gió khi chúng tôi đang đi bộ cùng nhau trên con đường quen thuộc ấy. - Anh rất ích kỷ. Anh muốn em là của anh. Em sẽ đau khổ khi bên anh nhưng anh vẫn muốn thế. Khi đó em hãy bỏ chạy thật xa, thật nhanh nhé - Giọng anh đanh lại. Khuôn mặt đó dường như là một khía cạch khác của anh mà tôi chưa từng chạm tay tới. Nó lanh tanh, chịu đựng và đầy hiềm khích.

- Sao anh lại nói em sẽ đau khổ chứ - Tôi đáp nhanh vì mong mỏi câu trả lời của anh thật nhanh.

- Em chỉ cần hứa với anh là khi nào thật sự đau khổ e hãy chạy thật nhanh - A chầm chậm trả lời nhưng một lời khẳng định.

Tôi im lặng, sợ sệt phán đoán, chừng chừ  nhưng lại sợ mất anh. Lời nói của anh như một thách thức với tôi. Tôi không quan tâm. Tôi nhất định phải có anh cho bằng được. Tôi đam mê anh, yêu cảm giác hồi hộp, cực kì kích thích của thế giới bao quanh anh. Nó phức tạp, mờ ảo và đầy danh vọng. Nghĩ đến đấy, tôi không chừng chừ nữa.

- Em không sợ .Chúng ta quen nhau đi a.– Tôi chắc giọng, hiếu thắng.

Anh kéo tôi lại gần anh hơn, thật gần. Tôi như ngửi được mùi hương của anh. Tâm trí tôi cứng đờ với mùi hương ấy, thật ngọt ngào. Tôi chỉ muốn giữ nó mãi thôi, áp đầu vào lồng ngực của a tôi ngước lên nhìn anh. Tôi đã là là người yêu của anh rồi, thật hạnh phúc biết bao. Tôi vòng tay ôm chặt anh cùng cái đầu đã vội vàng quên hết mọi lời anh nói trước đó với nụ cười hạnh phúc vô tư.
 
Tôi và anh yêu nhau nhưng anh sở hữu tôi và tôi không hề sở hữu được anh…

Bên anh là một trận chiến, trận chiến không máu me như chiến trường nhưng lại tan vỡ từng mảnh trái tim với vô vàn những đối thủ. Anh cho tôi mơ ước về hạnh phúc, hãnh diện khi bên anh. Đã từng có lúc tôi cảm thấy may mắn khi được bên anh, và đã từng có lúc tôi muốn tự giết đi trái tim mình vì quá đau…

Lần tổn thương đầu tiên…

- Dẹp, dẹp tất cả - Tôi la lên bằng hết sức bình sinh, cố gắng đấm thật mạnh vào anh nhưng cho bằng cơn đau tôi đang chịu - Cô gái ấy là sao? Chính mắt tôi đã thấy anh ấp và hôn cô ta. Thằng tồi…

Như vậy đó, chưa đầy nửa năm là anh đã chứng mình cho tôi thấy cái sự đau khổ mà a đã nói tới cái ngày anh và tôi chính thức quen nhau. Đêm đó tôi đã không nhớ mình lang thang suốt bao lâu bên ngoài trời mịt tối. Tuyệt vọng, tan vỡ, lọt thỏm trong cô đơn, đêm đó là đêm đầu tiên tôi bấu víu vào thứ tình cảm đau đớn được ngụy tạo là tình yêu.

Lần tổn thương thứ 2…

Tôi chỉ biết câm nín chạy khỏi căn phòng đó. Tôi ghê tởm hai con người trên chiếc giường gớm guốc đang quấn lấy nhau đó. Cô gái kia có lẽ trước khi trút y phục của mình trước anh đã kịp nhắn tin tôi số phòng và cả khách sạn của đôi tình nhân phản bội kia. Tôi biết chắc là cô ta hy vọng tôi banh mắt thấy và đầu hàng, để anh sẽ là của cô ta đây mà. Tôi biết nhưng tôi vẫn cứ tới. Anh chạy theo tôi nhưng có lẽ anh cũng hiểu với cái thân thể không một miếng vải đó thì bản thân anh có còn gì để nói và giải thích với tôi nữa đâu.

Tôi không đếm nổi mình phải tranh giành, và chứng kiến bao nhiêu nữa. Tôi không đếm nổi mình đã tổn thương bao nhiêu nữa.

Năm cuối cùng bên anh…

Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi thấy bản thân mình trên giường bệnh. Bố mẹ tôi đang khóc và cả anh nữa. Anh đang làm gì ngoài hành lang mà lại không dám vào nhỉ??? Tôi cố gắng nhớ ra lần cuối mình còn tỉnh táo, những hình ảnh cuối mà tôi có thể nhớ trước khi thành ra thế này.

Đêm trước hôm ấy…

Hình ảnh anh và người đàn bà nào khác thế này? Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Anh sẽ lại nói đây là bạn của a nữa ư? Nằm trên chiếc giường của mình nhưng tôi lại không thể nào ngủ để quên đi những hình ảnh đáng sợ đó được. Tôi muốn ngủ. Tôi chỉ muốn ngủ để quên hết đi. Tôi sẽ uống thuốc để có thể ngủ một giấc thật dài đến tận 2, 3 ngày hôm sau để có thể từ bỏ anh như mong muốn cách đây từ lâu mà không thể làm… Tôi sẽ ngủ thật lâu…

Xoay xoay xoay vòng tròn, đầu muốn nổ tung, nó sắp nổ tung thật rồi.

Thật quá ngu ngốc, tôi không cố ý nhưng bằng cách này hay cách khác cũng đã xém tự kết liễu cuộc đời mình. Đứng ngắm nhìn bản thân là điều thật sự đáng sợ. Bạn sẽ thấy được chính mình đã thay đổi như thế nào. Vẻ xinh xắn trẻ trung được thay bằng một khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi và hằn đau đớn đang nằm hôn mê trong ánh mắt vô vọng của ông bác sĩ già.

Tôi không muốn quay về với bản thân trên giường bệnh. Tưởng như mình được phiêu lưu, thử thách với những điều tuyệt đẹp nhưng hóa ra những gì mà mình đã và đang làm là tự khóa bản thân lại trong cái lồng của sự đau khổ. Tôi, con bé ngu ngốc ấy, để đổi lại những chuyến đi tình ái cùng anh tôi đã trả giá bằng sự thanh bình của tâm hồn.

Bây giờ, bây giờ đây, lại thêm một lần ích kỷ, tôi sẽ bay đi bay đi thỏa mãn những mong muốn tuổi teen được phiêu lưu nhưng là một mình. Một mình với một tâm hồn xinh xắn, đẹp tựa như cô bé tuổi teen ngày xưa..

Tôi sẽ trở lại, sẽ trở lại sau chuyến đi một mình này và anh sẽ là người trả giá cho những đắng cay mà đã trao cho tôi.

.
.
.

Còn tiếp...





Được sửa bởi hanh.mynguyen111 ngày Sat Jun 28, 2014 1:39 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
chào bạn, title của bài viết không đúng nội quy của forum. Vì màu của title thành viên được dùng chỉ được để đen hoặc mặc định! Trong vòng 24h, mong bạn sửa lại.


Karin KR



Được cảm ơn :
44
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Động Lười
:
Kẹo Hết Hạn
Kẹo Hết Hạn

Kẹo Hết Hạn
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 44
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Động Lười
Phiền bạn vào topic https://truyensangtac.forumvi.com/t9p15-topic để đăng kí truyện nhé




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất