Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Mình góp ý chi tiết một chút, có gì nặng lời mong bạn bỏ qua nhé. Bởi vì mình rất thích truyện của bạn nên sẽ luôn ủng hộ bạn, nhưng sau đây là một số điểm chưa được:


1. Lời thoại vẫn còn quá nhiều, nên lược bỏ những câu thừa thãi không cần thiết, miêu tả khung cảnh chi tiết thêm một chút.


2. Có những chỗ bạn dùng số rất nhiều và không hợp lí.
Vd (không hợp lí): 2 vị, 1 người,...


[Hợp lí: 1s, 2s, 3s,... 
Tuy nhiên cần phải dùng chữ thay vì số trong trường hợp:
Vd: "1s sau" thay bằng "một giây sau"]


3. Một số chỗ câu miêu tả không thuyết phục, dùng từ không hay/kém hợp lí.
Vd: "Nhân Mã vừa nói vừa để mặc cho những hàng nước mắt thi nhau rơi trên mặt mình."
"Ma Kết siết nhẹ bàn tay đang sưng đỏ vào lòng bàn tay của anh và đưa lên má của mình."


4. Dùng từ viết không đúng chính tả.
Vd: uh, uhm, ah,...


5. Font chữ nhỏ, khó nhìn.


Và một số điều nhỏ nhặt không mấy quan trọng nữa, có thời gian mình sẽ nhận xét thêm.


Chúc fic bạn ngày càng hay & chất lượng nhé! Mong chap của bạn.
Thân,
Admin Khổng Thiên



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
K. Thiên đã viết:
Mình góp ý chi tiết một chút, có gì nặng lời mong bạn bỏ qua nhé. Bởi vì mình rất thích truyện của bạn nên sẽ luôn ủng hộ bạn, nhưng sau đây là một số điểm chưa được:


1. Lời thoại vẫn còn quá nhiều, nên lược bỏ những câu thừa thãi không cần thiết, miêu tả khung cảnh chi tiết thêm một chút.


2. Có những chỗ bạn dùng số rất nhiều và không hợp lí.
Vd (không hợp lí): 2 vị, 1 người,...


[Hợp lí: 1s, 2s, 3s,... 
Tuy nhiên cần phải dùng chữ thay vì số trong trường hợp:
Vd: "1s sau" thay bằng "một giây sau"]


3. Một số chỗ câu miêu tả không thuyết phục, dùng từ không hay/kém hợp lí.
Vd: "Nhân Mã vừa nói vừa để mặc cho những hàng nước mắt thi nhau rơi trên mặt mình."
"Ma Kết siết nhẹ bàn tay đang sưng đỏ vào lòng bàn tay của anh và đưa lên má của mình."


4. Dùng từ viết không đúng chính tả.
Vd: uh, uhm, ah,...


5. Font chữ nhỏ, khó nhìn.


Và một số điều nhỏ nhặt không mấy quan trọng nữa, có thời gian mình sẽ nhận xét thêm.


Chúc fic bạn ngày càng hay & chất lượng nhé! Mong chap của bạn.
Thân,
Admin Khổng Thiên

Cám ơn lời góp ý của bạn rất nhiều, mình sẽ cố khắc phục mọi lỗi sai.



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Sao lâu quá không thấy chap vậy bạn ơi?



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Chap 9:
***************

Xử Nữ sau khi đã cắn Song Tử đến mức khiến cô ngất đi trong nỗi kinh hoàng, liền đấy cô ra góc giường và bước ra khỏi căn phòng. Máu của cô, quả thật rất ngon. Lúc cô bất tỉnh thì hắn hoàn toàn có thể rút cho bằng hết máu của cô để thỏa mãn cơn khát của chính mình nhưng không hiểu sao hắn tự dưng bị mất hứng. Đối diện với thứ cảm giác khó hiểu đó, Xử Nữ chỉ biết đóng sầm cánh cửa phòng lại làm cả lâu đài đang chìm trong im lặng bị 1 phen khiếp sợ. Nghĩ lại, trước khi điền đơn vào làm việc ở lâu đài này, ai cũng phải đọc cho kĩ điều kiện thiết yếu mà dễ bị lãng quên: Thần kinh thép.

- Thêm 1 người nữa cũng xong rồi – Cự Giải đang ngồi nhân nhi li rượu trên tay, vành môi cong lên 1 nét nhỏ.
Vụt

Một mũi tên bay từ phía sau nhằm lưng Cự Giải mà hướng tới. Tất nhiên, hắn dễ dàng bắt được bằng 2 đầu ngón tay.

- Bạch Dương à, có gì thì từ từ nói chuyện chứ. Sao anh động thủ lẹ vậy? – Cự Giải hỏi mà không quay nhìn ra phía sau. Trong câu nói còn phảng phất mùi trêu chọc

- Còn bảo ta bình tĩnh sao? Câu đó đáng ra phải để ta nói với ngươi mới đúng. Có thù hằn gì thì nói cho hết ra đây. Sao cứ nhắm chuyện vui của ta mà phá? – Bạch Dương nổi giận, đùng đùng tiến lại chỗ ngai vàng của mình.

- Ủa, có nữa à? Sao em lại không biết gì hết thế hả, anh trai? – Cự Giải nghiêng người qua phía Bạch Dương, bên môi lại xuất hiện 1 nụ cười như muốn đưa xăng cho Bạch Dương đốt luôn cả lâu đài.

- Ngươi..còn hỏi nữa sao? Thế sao cứ lúc ta với Bình nhi ở gần bên nhau được 1 lát là ngươi lại phá ta? – Bạch Dương gằn giọng, dường như hắn đang cố kìm lại cái quả bom sắp sửa bung ra trong đầu hắn

- Bình nhi à? Nghe thân mật quá nhỉ! Mà sao anh lại bảo là em phá được, tên trợ thủ của anh đấy chứ? – Cự Giải ném cho Thiên Yết đang đứng đằng kia 1 cái liếc mắt .

- Thiên Yết cũng là do ngươi sai đến chứ không hề dám tự tiện xông vào – Bạch Dương quắc đôi mắt đang đỏ ngầu sang hướng Cự Giải.

- Ôi, thế là lỗi của em rồi. Xin lỗi anh. Chắc chắn lần sau em sẽ còn..phá tiếp. – Nói rồi Cự Giải nhẹ đặt chiếc li rượu rỗng xuống, chuẩn bị tư thế cho 1 cuộc rượt đuổi.

- Ngươi.. – Bạch Dương toan tính đứng dậy cho Cự Giải 1 trận nên thân thì Xử Nữ bước đến trước ngai vàng .

- Có chuyện gì? – Hắn cất cái chất giọng lạnh tanh quen thuộc của mình lên .

- Không có gì – Bạch Dương cũng không tiện rượt bắt Cự Giải trước mặt Xử Nữ lắm nên đành bất mãn mà ngồi xuống. Cự Giải cũng để nét cười khoái tra lên trên khuôn mặt của mình, nhằm Bạch Dương mà chĩa vào.

- Lần sau, chính ta sẽ là người đi phá chuyện tốt của ngươi. Cự Giải, đợi đấy – Bạch Dương thầm rủa

- Cự Giải, nghe nói ngươi có chuyện cần thưa với ta. Là chuyện gì? – Xử Nữ lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ cũng như nét cười của 2 anh em mình.

- À, là thế này. Em muốn đi đến thế giới con người 1 thời gian. Vừa để thay đổi không khí, vừa để thăm dò hunter. Dù sao thì Chúa tể vampire là anh cũng đã thức giấc, em nghĩ bọn chúng chắc sẽ giấu hunter vương ở đâu đó mà thôi. – Cự Giải chậm rãi nói

- Ta đồng ý. Ý em thế nào, Xử Nữ? – Bạch Dương trả lời gần như ngay lập tức. Trong ý tứ của câu nói có 10 phần thì hết cả 10 Bạch Dương đều đang muốn tống khứ cái của nợ chuyên đi phá đám mình đi nơi khác.

- Cự Giải nói cũng có lí. Nhưng nhớ cẩn thận với các hunter chỉ huy, chúng phát giác được thì hơi phiền đấy. Và cũng đừng gây sự chú ý quá nhiều – Xử Nữ từ từ ngả đầu ra sau ngai vàng .

- Vậy ngươi định khi nào thì đi? – Bạch Dương gấp gáp hỏi

-Haiz, định đuổi em đi nhanh thế sao? Ngay sáng mai thôi, Bạch Dương anh không phải nôn nóng – Cự Giải lười biếng chống cằm lên ngai vàng .

Sau câu nói gần như là có ý kết thúc đó của Cự Giải thì mọi sự lại chìm vào trong im lặng vốn có. Thời gian cũng chậm chạp trôi qua. Lần lượt, Bạch Dương, Cự Giải rời ngai vàng để quay về phía phòng mình. Riêng Xử Nữ vẫn còn ngồi lại ở đó với 1 nỗi khó chịu vô cớ len lỏi
***
Trở về sau 1 chuyến đi kéo dài gần như cả đêm, Kim Ngưu mệt mỏi bước về phòng của mình. Cô đặt lưng xuống chiếc giường nhỏ và cũng tháo nốt cái mặt nạ lạnh tanh cô đã đeo suốt tối hôm qua. Tiểu Âu đã trở lại hình dáng là 1 chú quạ nhỏ đậu bên khung cửa sổ đang có vài tia nắng của ngày mới len vào. Hình như nó cũng muốn quấn chủ nhân của mình 1 lát.

- Tiểu Âu, chưa muốn đi sao? – Kim Ngưu đưa mắt về phía cửa sổ
Nó lẳng lặng gật gù và bay lại chỗ giường nơi Kim Ngưu đang ngả lưng. Cô đưa tay cho nó đậu lên rồi vuốt ve bộ lông đen mượt của nó. Ánh mắt cô hiện lên 1 nét sâu xa.

- Cứ ở lại với ta – Nói rồi, cô búng nhẹ ngón tay nơi Tiểu Âu đang đậu, tạo đà cho nó bay 1 vòng trên không trung rồi lại đáp xuống đầu giường nơi cô đang nằm. Nó cũng xếp chiếc cánh lúc này chỉ còn lại 1 gang tay rồi nhắm mắt. Ngay cả Tiểu Âu cũng đã mệt rồi. Kim Ngưu thử nhắm đôi mắt của mình lại như Tiểu Âu rồi cũng nhanh chóng mở ra. Cô cười thầm, làm sao cô có thể ngủ được? Vampire thậm chí còn không chớp mắt.

Cô nhón chân xuống giường, đến trước gương. Cô tỉ mẩn gỡ những mối tóc tết đuôi sam của mình ra, chải suông tóc và cột gọn ra 1 bên vai. Rảo nhanh chân xuống nhà bếp, cô lấy vội cốc máu nhỏ trong tủ lạnh làm bữa sáng. Và 1 ngày mới của quản gia đã bắt đầu với những công việc quen thuộc, không có gì quá cực nhọc.

Sau khi đi hết 1 vòng cuối cùng ở lầu 5, cô dừng lại trước cửa phòng của Chúa tể hồi lâu. Tuyệt nhiên không có tiếng động nào phát ra. Có tiếng bước chân vọng lại từ phía cầu thang. Theo phản xạ, cô quay người lại nơi phát ra tiếng động thì phát hiện Xử Nữ đang đi lên

- Chúa tể - Cô cúi đầu 1 cách kính cẩn trước Xử Nữ

- Chuyện ta giao, ngươi đã làm xong chưa? – Hắn cất chất giọng lạnh trầm trầm lên .

- Thưa chủ nhân, tôi đã hoàn thành đúng nhiệm vụ được giao – Cô lễ phép trả lời .

- Tốt. Giờ thì chuẩn bị thức ăn dành cho con người và mang vào đây – Xử Nữ phất tay tỏ ý cho Kim Ngưu hãy mau rời khỏi. Cô y lệnh, vào bếp để sửa soạn thức ăn sáng cho 1 người bạn của cô – Song Tử.

Ra khỏi khu bếp, trên tay Kim Ngưu là 1 khay thức ăn sáng khá đơn giản: sữa, trứng và bánh mì sandwich. Quay trở lại căn phòng, cô bất ngờ khi thấy Xử Nữ vẫn đứng tựa lưng trên cánh cửa phòng của chính mình. Trên nét mặt là 1 trạng thái cảm xúc mà Kim Ngưu cũng không thể nào diễn tả hay gọi tên được nó. Cơ hồ là sự bất lực, sự không hài lòng. Đó chỉ là những trạng thái nhỏ như gợn sóng trên mặt nước hồ thu phẳng lặng rồi nhanh chóng biến mất. Kim Ngưu cũng tự hỏi: những cảm xúc trước giờ gần như là không bao giờ tồn tại đó với Xử Nữ sao nay lại xuất hiện? Do ai?

Hắn cất nhanh biểu cảm lúc nãy, trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu khi thấy Kim Ngưu đã đem thức ăn tới. Sử dụng 1 chút năng lực để mở cánh cửa, hắn hất đầu vào bên trong tỏ ý cho Kim Ngưu đi vào và hắn sẽ đứng bên ngoài. Cô cũng không tiện để nói gì nên rảo bước vào trong.

Cánh cửa sau lưng cô từ từ khép lại. Đập vào mắt Kim Ngưu là hình ảnh một cô gái với mái tóc dài rối tung đang nằm co ro nơi góc giường. Một bên vai áo đồng phục nữ sinh đã bị xé rách nham nhở. Máu thấm xuống cánh tay áo bị xé, đỏ rực. Ngay cả Kim Ngưu cũng phải giữ bình tĩnh 1 lúc trước khi đến gần cô gái có mùi máu khó cưỡng này – Song Tử.

Đặt khay thức ăn lên chiếc bàn trà nhỏ - thứ duy nhất không có dấu hiệu xê dịch – cạnh cửa sổ, Kim Ngưu đến gần chiếc giường và lay nhẹ vai Song Tử

- Song Tử, em vẫn ổn chứ? – Cô hỏi bằng 1 giọng lo lắng .

Cô gái kia, sau 1 hồi lâu mới bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại và khó khăn mở mi mắt nặng trĩu. Chớp chớp đôi mắt, mọi thứ xung quanh Song Tử mới trở nên rõ dần, rõ dần. Cái cô thấy đầu tiên là mái tóc màu nâu hạt dẻ .

- Là chị, Kim Ngưu . – Song Tử mỉm cười và có ý ngồi dậy. Nhưng 1 đợt đau nhức từ vai truyền đến nhắc cô lại những gì trong đêm hôm qua – đêm mà cô cứ tưởng là mình đã chết rồi. Kim Ngưu bị cô làm 1 phen giật mình, cô đưa tay ra đỡ Song Tử ngồi dậy

Nhìn lại 2 dấu răng sâu hoắm trên vai, Song Tử cười chua chát. Hắn rốt cuộc là muốn gì ở cô?

- Em cứ nghĩ, mình chết rồi chứ - Song Tử cười với Kim Ngưu, 1 nụ cười nhạt

- Ơn trời, em vẫn còn sống. Chị có đem cho em ít thức ăn đây, em ăn cho đỡ mệt nhé – Kim Ngưu sốt sắng bưng khay thức ăn đến. Dịu dàng hết mức có thể, cô ngồi xuống cạnh Song Tử, hất mái tóc rối sang 1 bên vai cho tiện việc ăn uống. Cô giúp Song Tử tới từng công đoạn đơn giản nhất trong 1 bữa ăn: cắt thức ăn, kê li sữa lại gần hơn hoặc có khi là lau những miếng bánh mì vụn trên váy của Song Tử xuống đất. Song Tử vẫn ngồi im lìm, tận hưởng những giây phút yên bình hiếm có ở cái thế giới ma quái này. Suốt buổi, cô chỉ cúi mặt và ăn, không nói hay phát ra bất cứ 1 âm thanh nào. Bất giác, những thức ăn đơn giản làm đầu óc cô thoáng đóng băng. Giờ này, mẹ cô đã đánh thức cô, làm cho cô những bữa sáng mà cô yêu thích. Có thể là li sữa bò béo ngậy, cũng có khi là li nước cam chua chua những hôm cô tập hát. Nước mắt rơi, chậm rãi, mà cũng thật đột ngột. Cô nhớ nhà .

- Song Tử, em ăn không ngon miệng sao – Kim Ngưu nhìn biểu cảm trên mặt Song Tử, trong lòng lại dấy lên 1 đợt bất an .

- Em..muốn về nhà – Song Tử nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Lần thứ bao nhiêu cô khóc, cô cũng không nhớ nổi. Nhưng mỗi lần như thế, cô lại hận đến tận xương cái tên đã khiến cô thành ra như thế này. Kim Ngưu cũng không biết nên làm gì hơn, đành đưa bờ vai nhỏ của mình cho Song Tử dựa vào. Nước mắt thấm đẫm vai áo chóng vánh. Bầu trời buổi sáng, có nắng, nhưng đâu đó có mưa .

- Mạnh mẽ lên em. Rồi mọi chuyện, sẽ ổn thôi – Kim Ngưu đưa mắt ra cửa sổ, tìm kiếm đâu đó 1 thứ gọi là số phận của con người. Ánh nhìn được rải đều ra khắp không gian, nhưng tuyệt nhiên là cô không nhìn thấy nó. Cô khẽ buông 1 tiếng thở dài. Phải rồi, làm sao cô có thể thấy được số phận, cũng như là..tuyết không hề rơi vào mùa hè.



***

Tiếng khóc vọng ra từ trong phòng và phủ trùm lấy không gian tĩnh lặng của lâu đài. Những âm thanh đứt đoạn đó lọt vào tai kẻ đang đứng tựa cửa ngoài kia. Xử Nữ, bản thân hắn đang không biết nên đưa ra loại cảm xúc gì. Là khinh thường vẻ bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong yếu mềm của con người. Hay là..một chút thương xót??? Không, không phải là thương xót. Chính xác hơn là thương hại. Hắn quay lưng đi, khẽ cười vào mặt mình vì tự dưng lại để những thứ cảm xúc vớ vẩn này chen ngang vào con người lạnh lùng của hắn. Những tưởng, nó đã chết từ bao nhiêu năm trước rồi.

Kim Ngưu ngồi lặng người đi trong sự xúc động của Song Tử nãy giờ đã rất lâu. Cô cảm thấy, Song Tử cũng lả người đi phần nào sau những giọt nước mắt vừa rồi. Đỡ Song Tử nằm xuống, cô toan bước đi thì sực nhớ bộ đồng phục của Song Tử đã bị xé rách nham nhở.

- Chị sẽ lấy thêm một ít quần áo cho em thay sau khi tắm nhé. Cũng đã mấy hôm em chưa thay quần áo rồi. Em ngủ thêm một lát, chị cho người chuẩn bị nước rồi sẽ đánh thức em dậy, nha! – Cô xoay người lại và xoa đầu Song Tử.

Một cái gật đầu của Song Tử .

- Cảm ơn chị - Cô nói rất nhỏ, vì dường như ngoài việc nhắm chặt đôi mắt nặng trĩu lại thì bất cứ việc gì cô đều không còn sức nữa.
Thấy được vẻ mệt mỏi của Song Tử, Kim Ngưu cũng nhanh chóng ra khỏi phòng, nhường lại sự yên tĩnh cho cô .

Kim Ngưu rảo bước về phía khu vườn nhỏ ở tầng trệt của lâu đài. Cô đang cần tìm gặp 1 trong 2 người bạn nữa của mình. Hoặc Thủy Bình, hoặc Thiên Yết. Đẩy cánh cửa có cùng tông màu với màu tường, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Và quả nhiên, Thủy Bình đang uống trà và đan lát ở đó – những thói quen của cô từ lúc ở trong thế giới Vampire này.

- Thủy Bình – Kim Ngưu khẽ gọi một tiếng. Cô chẳng muốn Thủy Bình xem cô là kẻ chen ngang không gian yên tĩnh quá đột ngột như thế.

- Kim Ngưu. – Thủy Bình lập tức dừng công việc lại, cứ như cô đang sốt ruột chờ đợi bạn mình nãy giờ rồi, mặc dù không hề hẹn trước – Cậu tìm mình có việc gì không?

- Ừ, có đấy – Kim Ngưu kéo chiếc ghế nhỏ đi chung bộ với chiếc bàn trà của Thủy Bình và ngồi xuống.

- Cậu nói đi – Thủy Bình lấy tách và rót trà mời Kim Ngưu. Cô cũng không quên đưa tay ngắt một bông Huyết Ngọc, thả một ít phấn của nó vào tách rồi mới đẩy sang .

- Cậu có giữ lại những bộ trang phục mà cậu hay may vá những lúc rảnh rỗi thế này không? – Nhấp một ngụm trà, Kim Ngưu chờ đợi câu trả lời của Thủy Bình .

- Mình có giữ. Cậu cần chúng có việc gì à? – Thủy Bình cũng hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của bạn mình .

- Ừ. Nói đúng hơn là mình cần nó cho Song Tử. Bộ đồng phục cô bé mặc trên người bị rách rồi. Theo như mình thấy thì đó có thể là do bị xé rách – Kim Ngưu hồi tưởng lại lúc cô đang ở trong phòng .

- Mình biết như vậy nghĩa là sao mà. Còn về tình hình sức khỏe của Song Tử thì sao? Lúc nãy mình toan vào nhưng thấy Chúa tể đang đứng ở đó nên thôi – Thủy Bình ra vẻ lo lắng .

- Không được tốt lắm. Có 2 dấu răng xuất hiện trên vai cô bé đúng ngay chỗ đồng phục bị xé rách. Tối qua, có thể là Song Tử đã bị cắn rồi. Vết cắn lại khá là sâu nữa – Kim Ngưu vừa đáp vừa ngao ngán lắc nhẹ đầu. Cô nhấp thêm 1 chút trà, nhằm bỏ bớt căng thẳng trong đầu đi.

Thủy Bình nghe như có gai vừa đâm nhẹ vào tim mình một phát. Song Tử, bị cắn rồi sao??! Vậy sợi dây chuyền hôm qua rung lên là để báo động cho cô điều gì?

Nhận ra sự im lặng đến từ phía Thủy Bình, Kim Ngưu khẽ lay vai cô:
- Cậu vẫn ổn chứ? Hôm qua Bạch Dương vương có làm gì cậu không?

- Ơ..mình không sao, không sao đâu – Thủy Bình bị gọi bất chợt nên thoáng chút lúng túng. Cô cũng nhanh chóng chuyển trọng tâm đề tài đi - Bây giờ mình qua chỗ của Thiên Yết lấy quần áo cho Song Tử, cậu đi cùng không? – Thủy Bình đứng dậy .

- Ừ, mình đi nữa – Kim Ngưu cũng vội vã đứng lên. Nhắc đến Thiên Yết, tự nhiên cô lại thấy hơi nôn nao muốn gặp. Thấy được sự vội vàng bất bình thường của cô bạn kế bên, Thủy Bình không khỏi bật cười thành tiếng:

- E hèm, nhắc lại thì Thiên Yết cũng sướng quá đi chứ. Có người thích bao nhiêu lâu đó cơ mà .

- Thủy Bình, cậu mới nói cái gì đó hả? – Kim Ngưu như muốn hét toáng lên với cô bạn kia. Mang tiếng bạn thân chi mà có cái bí mật của cô cũng giữ không xong. Nhưng ơn trời, vẫn chưa ai biết gì về cái bí mật đó của cô cả .

- Mình có nói gì đâu. Đó là sự thật thôi mà. Mình nhắc cậu nhớ, giấy không gói được lửa – Thủy Bình đẩy nhẹ khuỷu tay vào hông Kim Ngưu, cười đầy ẩn ý. Mãi chuyện trò để xua đi cảm giác căng thẳng nãy giờ, hai cô gái cuối cùng cũng dừng chân trước cửa phòng của Thiên Yết. Thủy Bình đưa tay toan gõ cửa thì bất thình lình..

- Hai người tìm anh đó hả? – Thiên Yết xuất hiện và chạm nhẹ lên vai của hai cô gái đứng trước .

Mất mấy giây để giật thót với định thần lại, Kim Ngưu đưa tay vuốt ngực mấy cái rồi vỗ một cái thật kêu lên vai Thiên Yết:

- Ui, anh làm tụi em sợ chết đi được. Cứ như là ma ấy

Thiên Yết hơi khuỵu người xuống, chân mày khẽ chau lại. Anh ôm phân vai vừa bị đánh một cú, loạng choạng. Bị làm cho bất ngờ, Kim Ngưu vội vã đưa tay đỡ lấy Thiên Yết, miệng rối rít xin lỗi:

- Thiên Yết, anh có sao không? Xin lỗi anh, em..em quên anh đang bị thương. Hay là để em xem lại vết thương cho anh – Cô cúi người, định xem "hậu quả" của mình thì Thiên Yết đưa tay ra nắm lấy tay Kim Ngưu, đột ngột. Anh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cô..

- Anh..đùa thôi – Thủy Bình đứng ngoài kìm nén nãy giờ cũng để tiếng cười của mình thoát ra khỏi cổ họng. Đứng ngoài, không khó để nhìn thấy Thiên Yết lúc khom người xuống đang cố nhịn cười.

Phần Kim Ngưu, cô đứng đơ ra tầm 3s và sau đó là siết tay lại, chuẩn bị cho Thiên Yết một trận nên thân. Cũng may, Thủy Bình – sau một hồi cười ngất – kịp thời kéo nhẹ vai áo Kim Ngưu lại.

- Ngưu à, cậu có lấy quần áo cho Song Tử không thì bảo?

- Mình..mình lấy – Kim Ngưu dằn sự tức giận vì bị trêu của mình xuống, tự hứa với lòng là " Quân tử trả thù, 10 năm chưa muộn".

Nhìn biểu cảm trên mặt Kim Ngưu, Thiên Yết không khỏi đưa ra một nụ cười. Anh chen lên trước Thủy Bình, đưa tay vào nắm đấm cửa
- Để anh mở - Nói rồi, anh đẩy cửa và mời hai cô gái vào trong. – Hai em cần gì nào?

- Anh vẫn còn cất những bộ trang phục mà em vẫn hay làm lúc rảnh rỗi không? – Thủy Bình lên tiếng .

- Vẫn còn. Em cần chúng à? – Thiên Yết tiếp tục hỏi trong khi ra dấu cho hai cô theo mình. Họ dừng lại trước một cái tủ khá lớn bằng gỗ. Trông cũng có vẻ khá lâu rồi không có ai sử dụng nó nhưng tuyệt nhiên không có chút bụi bám nào .

- Vâng. Là Song Tử cần chúng. Cô bé cần phải có trang phục thay đổi khi ở đây. – Đáp lời Thiên Yết, Thủy Bình đưa tay mở hai cánh cửa tủ. Bên trong nó cũng giống như bao chiếc tủ dùng để móc quần áo khác nhưng những hoa văn được chạm khắc trên những miếng gỗ cho thấy người làm ra nó là một người vô cùng tinh tế. Đặc biệt hơn cả là chiếc thanh móc quần áo được cách điệu thành một dây trường xuân.

- Wow! Chiếc tủ đẹp thật đấy – Kim Ngưu tròn mắt nhìn. Cô đưa đầu ngón tay chạm nhẹ lên những đường nét hoa văn chạm nổi trên bề mặt gỗ - Và những bộ trang phục này cũng thật đẹp nữa – Đảo mắt hết lượt, cô lại đưa ra một lời thán phục nữa.

- Mình may quần áo thì cậu biết rồi. Còn phần chiếc tủ là của Thiên Yết tự làm đấy – Thủy Bình nhoẻn miệng cười, đưa mắt sang Kim Ngưu vẫn còn đang mắt tròn mắt dẹt .

- Hai người khéo tay quá đi! Thủy Bình, hôm nào cậu thiết kế cho mình một bộ nữa nhá. Còn Thiên Yết nữa, làm cho em một món đồ nghệ thuật nào với. Ôi, mình kết cái tủ quá đi mất – Kim Ngưu nắm tay của cả Thủy Bình và Thiên Yết ra vẻ nũng nịu .

- Ok, anh sẽ làm cho em bao nhiêu thứ cũng được. Nhưng trước hết, qua phòng Song Tử để kiểm tra một chút đã nào. Đừng để mất thời gian nhiều quá – Thiên Yết nháy mắt với Kim Ngưu một cái .

- Không sao đâu. Cô bé cũng đang chợp mắt một lát mà. Chúng ta cũng không cần quá vội – Thủy Bình tay đang bận gỡ những bộ váy trắng với nhiều kiểu cách xuống khỏi giá đỡ nhưng rồi như nhớ ra được điều gì, cô lại tiếp – À, hai người hay là như thế này đi. Mình ở đây lấy cho Song Tử ít quần áo, Kim Ngưu thì về phòng lấy một ít dụng cụ cứu thương còn Thiên Yết thì chuẩn bị thuốc. Chia việc ra làm sẽ nhanh hơn đó. Gặp nhau tại phòng Song Tử nha .

- Cậu nói cũng phải. Vậy mình cũng đi đây. Gặp lại hai người sau – Tán thành với ý kiến của cô bạn, Kim Ngưu nhanh chóng cáo từ .

- Anh cũng vậy. Thủy Bình, em đã có chìa khóa phòng anh chưa? – Thiên Yết cũng đang định quay đi nhưng anh muốn dò hỏi Thủy Bình một lát .

- Có rồi. Anh có thể đi – Thủy Bình tuy vẫn đang gỡ và xếp những bộ quần áo lại một cách nhanh chóng nhưng vẫn đáp lời Thiên Yết .

- Uhm, gặp lại hai người sau – Cuối cùng, căn phòng cũng chỉ còn lại mỗi Thủy Bình. Cô thở dài đánh thượt khi nghĩ đến Song Tử. Rốt cuộc, chiếc dây chuyền Sao băng rung lên vào tối hôm qua là đang muốn nhắc nhở cô điều gì? Cô để lỡ mất cơ hội tìm ra manh mối Hunter vương vì đang thay trang phục. Số phận con người và Hunter, hiện đang nằm trong tay cô – Người phán xét

***
Tuyết đang rơi kìa
Dày và lạnh quá
Có rất đông người ở đằng kia
Họ..là ai?
Trông họ có vẻ lạ quá
Trang phục đó..mình chưa thấy qua bao giờ
Là một trận chiến sao??!
Gió..sao lại có nhiều gió như vậy?
Mình..bị cuốn đi mất
...





Được sửa bởi Ylen Huynh ngày Sun Oct 26, 2014 1:24 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Phiền mọi người cho mình 1 cái nhận xét khi đọc xong fic của mình nha!!! Dạo này mình ít lên quá nên fic cũng vắng khách nhìu! ^^



Được cảm ơn :
55
:
Ngày tham gia :
09/06/2014
:
Tuổi :
24
:
Sophie Hillary
Sophie Hillary

Sophie Hillary
Trial Moderator - Box Tranh ảnh
  • Trial Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 55
Ngày tham gia : 09/06/2014
Tuổi : 24
Chap 10:
*****************

...
- Em có sao không, Song Tử - Thủy Bình đang ngồi cạnh mép giường và thấm bớt những giọt mồ hôi cho cô.

- Em..không..không sao – Song Tử trả lời trong khi đang thở dốc, cứ như cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt vậy. Cô tự nghĩ, thật may đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng nó có gì đó giống, rất giống một sự việc nào đó. Cô đã từng gặp qua một lần nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.

Mất một lúc sau cho bản thân bình tĩnh lại, cô mới nhận ra, người ngồi kế bên mình nãy giờ là Thủy Bình. – Chị! – Cô chỉ nói được có thế

- Ừ, chị đây. Không sao rồi – Thủy Bình xoa đầu Song Tử và lập tức căng mắt ra. – Nóng..trán em sao lại nóng như vậy? Em sốt mất rồi!

- Đâu..có. Em đâu có sao. Chỉ là hơi mệt và..buồn ngủ một chút thôi – Song Tử mệt mỏi dựa đầu vào vai Thủy Bình. Chắc là do đồng hồ sinh học của cô bị thay đổi, ngủ ít hơn so với khi cô ở thế giới loài người. Và nguyên nhân chính có thể kể đến là do: Thiếu máu!

- Em ráng chịu một chút. Thiên Yết với Kim Ngưu sẽ mau đến thôi. Chị giúp em thay đồ nhé. Đồng phục của em..rách mất rồi – Nói rồi, chẳng đợi đến phản ứng của Song Tử, Thủy Bình đã nhanh chóng chuẩn bị ít nước nóng đến, giúp Song Tử lau người. Bản thân là một pháp sư Hunter trước đây, cô hẳn vẫn không lạ gì những thao tác chăm sóc người khác như thế này nữa. Vẫn là những thao tác cũ ấy, nhẹ nhàng và dịu dàng, đủ làm người khác thấy thoải mái và tin tưởng. Chỉ là bây giờ cô đang thực hiện nó ở một nơi khác, không phải trụ sở của Hunter. Chiếc khăn di đến gương mặt hao gầy của Song Tử. Bỗng một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay của cô, giữ nguyên vị trí. Bàn tay ấy là của Song Tử. Hành động đến bất ngờ đó khiến Thủy Bình cũng chỉ biết im lặng và chờ đợi phản ứng tiếp theo

- Chị biết không? Hồi đó, mỗi lần em sốt, mẹ em cũng hay lau mặt cho em như thế này – Một giọt nước mắt ấm nóng lăn ra, thấm ngược vào chiếc khăn cũng ấm nóng.

- Em ngoan của chị. Đừng khóc. Mọi chuyện..rồi sẽ ổn thôi – Thủy Bình đưa tay lau vệt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần đối diện. Cô cũng giúp Song Tử thay ra một bộ váy mới do cô tự làm: một bộ váy trắng để lộ vai. Như thế sẽ dễ hơn cho việc sát trùng. Sau khi đã đưa Song Tử quay lại giường, cô tiếp:

- Em làm chị nhớ lại mình 2 năm trước đây. Chị cũng từng bị như thế này. Hoặc khủng khiếp hơn thế nữa. Nhưng chị vẫn sống được đến tận hôm nay, vì chị còn có mục tiêu chưa đạt được. Cứ như thế này đi, em tự đặt cho mình một mục tiêu nào đấy mà em chỉ có thể hoàn thành nó khi em vẫn còn sống mà thôi. Phần còn lại, là nhiệm vụ của số phận, nhé! – Thủy Bình mỉm cười, lại đưa tay xoa đầu Song Tử. Cô đang muốn thổi niềm tin vào con người gần như là tuyệt vọng và sắp sửa phó mặc hết cho số phận này.

- Chị, chị vẫn chưa kể cho em nghe hết chuyện của chị. Trước kia chị đã như thế nào? – Song Tử như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi lại Thủy Bình.

Tần ngần trước câu hỏi đột ngột này, cô chợt nhớ ra lúc gặp Song Tử lần đầu tiên, cô đã hé mở một ít về thân phận của mình
- Phải bắt đầu như thế nào nhỉ? Chị đã từng là..

Cốc..cốc

- Thiên Yết đây, anh vào nhé – Tiếng gõ cửa ngoài kia là của Thiên Yết

- Vâng, anh vào đi – Thủy Bình nhanh chóng đứng lên, gạt phăng những giọt nước đang lấp lánh nơi khóe mi chực trào của cô. Thiên Yết bước vào phòng, trong tay mang theo những chiếc bình nhỏ. Anh giao lại nó cho Thủy Bình và tiến sát lại phía Song Tử.

- Chào em. Chúng ta lại gặp nhau rồi – Thiên Yết mỉm cười chào Song Tử .

- Vết thương của hai anh chị đã đỡ hơn chưa? – Đáp lại câu chào của anh là câu hỏi của Song Tử mà nãy giờ cô quên hỏi Thủy Bình trước đó. Nghe có vẻ hơi mất lịch sự nhưng sự quan tâm của cô vượt lên trên hết.

- Anh/chị không sao rồi – Hai giọng nói vang lên cùng một lúc. Điều này cũng giúp tảng đá đè lên tim Song Tử được bẩy lên một chút. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Và giờ để anh kiểm tra một lát nhé – Thiên Yết kéo một chiếc ghế xuống và ngồi bên cạnh giường Song Tử. Cô đẩy nhẹ chiếc chăn đang đắp trên người ra một bên, chờ đợi Thiên Yết. Dám chắc, hai chiếc dấu răng trên vai mình sẽ gây được sự chú ý cho anh. Và quả đúng như Song Tử đã nghĩ. Chân mày của Thiên Yết khẽ chau lại một chút

- Song Tử, em chịu đau một chút được không? – Anh thăm dò phản ứng của Song Tử

- Được, anh cứ tự nhiên – Cô gật đầu, quả quyết. Thủy Bình đứng ngoài, khi nghe câu hỏi của Thiên Yết cũng có phần bị đánh động. Thiên Yết quay sang nhìn Thủy Bình, khẽ gật đầu cho cô an tâm

- Anh cần một chút máu của em để kê thuốc. Độc tố tích dần trong máu sẽ khiến em trở thành Vampire rất nhanh. – Vừa nói, anh vừa đeo găng tay vào. Lấy từ trong túi ra một chiếc ống nghiệm loại nhỏ, anh lại trấn an Song Tử thêm lần nữa:

- Anh sẽ cố gắng làm nhanh hết mức có thể. Ráng chịu một lúc nhé

- Em ổn mà. Anh cứ lấy đủ số máu anh cần – Song Tử cười nhẹ

- Được – Đưa tay đã đeo găng về phía vết thương trên vai Song Tử, Thiên Yết bóp mạnh. Như có ai đó vừa đập một cú ngay đầu mình, Song Tử như bừng tỉnh. Một đợt đau nhức mới truyền lên não. Cô cắn chặt môi khiến nó suýt nữa bật máu. Mất một lúc, một dòng máu đỏ mới tuôn ra từ miệng vết thương. Thiên Yết nhanh chóng lấy ống nghiệm cho những giọt máu chảy vào.

1 giọt, 2 giọt..
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa

- Mình vào nhé – Kim Ngưu đẩy cửa và bước vào trong phòng. Mùi máu đang đầy ngập trong khắp căn phòng.

Bộp
Chiếc hộp cứu thương trong tay Kim Ngưu bỗng rơi đánh bộp xuống đất. Cô như cứng người lại giữa không trung. Tròng mắt đột ngột chuyển sang một màu đỏ nguyên thủy của Vampire.

- Kim Ngưu, cậu sao thế? – Nhận thấy vẻ bất thường của bạn,
Thủy Bình nhanh chóng đặt những ống nghiệm của Thiên Yết đang cầm trên tay lên chiếc bàn nhỏ. Cô tiến về phía Kim Ngưu..

- Giữ cô ấy lại – Thiên Yết hét lên với Thủy Bình trong khi vẫn đang lấy máu của Song Tử. Anh đóng nắp ống nghiệm nhanh hết mức có thể và anh cũng cần phải giúp Song Tử cầm máu lại nữa

Kim Ngưu đang lao về phía Song Tử bằng tốc độ đáng sợ của một Vampire. Thủy Bình nhanh chóng đứng chặn sau lưng Thiên Yết, bắt gọn lấy cổ Kim Ngưu.

- Ngưu, bình tĩnh lại đi – Mặc kệ Kim Ngưu đang ra sức cào cấu nhằm đẩy tay cô ra khỏi, Thủy Bình vẫn ra sức giữ chặt lấy và di chuyển cô ra ngoài. Thủy Bình cũng không quên đóng cánh cửa phòng lại.

- Không sao rồi. – Thiên Yết đã cầm máu lại cho Song Tử. Anh dùng một miếng gạc nhỏ băng lại vết thương

- Kim Ngưu, chị ấy làm sao thế? – Song Tử tuy vẫn còn hơi choáng vì vết thương nhưng vẫn chưa hết ngạc nhiên vì hành động của Kim Ngưu lúc nãy.

- Em biết đấy, cô ấy cũng là một Vampire. Và đó là cơn khát máu bị đánh thức bởi mùi máu trực tiếp từ em thôi – mùi máu đặc biệt. – Thiên Yết đưa về phía Song Tử một chiếc lọ thủy tinh trắng chứa một dung dịch màu xanh nước biển nhạt – Em dùng tạm thuốc này nhé, anh cần nghiên cứu kĩ một chút trước khi đưa ra thuốc đặc trị hơn

- Cảm ơn anh – Cô đưa tay ra và đón lấy chai thuốc lạ hoắc đó. – Anh đi xem chị Kim Ngưu như thế nào được không? Em thấy hơi lo – Song Tử xuống giọng

- Anh cũng đang muốn đi xem cô ấy. Em tự lo cho mình nhé! – Thiên Yết đã thu dọn xong đồ đạc, anh chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng

Một cái gật đầu
Cánh cửa phòng khép lại. Song Tử lại được ném trả về sự tĩnh lặng vốn dĩ của nó. Hay nói cách khác là sự tĩnh lặng của thế giới Vampire này – thế giới mà vốn dĩ Song Tử không hề thuộc về.
Đưa mắt ra cửa sổ, những tia sáng chiếu mạnh nhất cho thấy đang là buổi trưa. Chưa bao giờ Song Tử muốn kéo dài buổi sáng ra như thế này cả. Vì cứ khi tối đến là cô lại phải vật vã lăn lộn với những cơn ác mộng kinh hoàng và đổi lại là những buổi sáng còn được bình yên mà ngắm mặt trời. Nhắm đôi mắt nặng trĩu lại, cô trượt người xuống chiếc giường. Ngủ thêm một lát nữa, cô cần thêm sức. Ở đây một thời gian, cô bắt đầu học được một vài thứ. Như sự việc của Kim Ngưu lúc nãy và bài học được rút ra là: Đừng vội tin ai cả. Và tiếp theo là buổi tối sắp đến của hôm nay: Không có buổi tối nào là yên bình.

***

- Kim. Ngưu. Cậu bình tĩnh lại ngay cho mình – Thủy Bình vẫn giữ không buông chiếc cổ mảnh khảnh của Kim Ngưu. Kĩ năng này là do quá trình đào tạo Hunter cô đã được huấn luyện rất kĩ.

Ra khỏi phòng của Song Tử, Thủy Bình lập tức dồn Kim Ngưu vào một bức tường cách đó một khoảng. Cô không thương tiếc, dập mạnh cổ Kim Ngưu vào tường.

- Kim Ngưu, nghe mình. Bình tĩnh lại. Cậu vẫn có thể dùng nguồn máu khác mà – Thủy Bình vẫn ra sức thuyết phục

- Bỏ..bỏ ra – Cơn khát máu của một Vampire đang trỗi lên trong người Kim Ngưu một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó khiến cô trông không khác gì một con dã thú đói mồi.

Biết không thể dùng lời nói để làm dịu đi cơn khát máu hiếm gặp như thế này, Thủy Bình dồn lực vào cánh tay, từ từ nhấc Kim Ngưu lên khỏi mặt đất. Cô muốn cô bạn này bất tỉnh một lát, sẽ dễ kiểm soát tình hình hơn. Bị nhấc lên bất ngờ, Kim Ngưu không ngừng quẫy đạp hai chân trong không trung, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gào. Thứ duy nhất tồn tại trong đầu cô lúc này là làm sao rút cạn được "nguồn máu" trong kia. Thứ ý nghĩ này khiến cô càng ra sức chống cự, hai tay đập liên hồi vào cánh tay đang giữ cổ cô kia. Được một lúc, cô buông thong hai tay xuống, hoàn toàn không còn cựa quậy gì nữa.

Thủy Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ hạ cánh tay xuống. Cô đang định đỡ lấy thân ảnh Kim Ngưu thì lập tức đôi mắt đỏ ấy mở to ra: Thủy Bình mắc mưu. Không quá khó khăn để lách khỏi người Thủy Bình, Kim Ngưu lại lao đến bên căn phòng đó..

- Kim Ngưu – Thủy Bình vội vã nhoài người ra phía trước, tóm được gấu áo của Kim Ngưu. Nhưng do lực lao tới quá nhanh, phần gấu áo bị rách rời ra và Thủy Bình thì ngã vật xuống sàn. Vẫn không bỏ cuộc, cô cố gắng ngồi dậy nhanh hết sức có thể. Rối, cô thật sự rất rối trước tình thế như lúc này. Ánh mắt đảo khắp một vòng như để tìm kiếm một vật gì đó hữu dụng, đập vào mắt cô là chiếc lan can của tầng

- Nó sẽ đủ chắc chắn mà, Thủy Bình, mày làm được – Không nghĩ ngợi quá nhiều, cô chạy đà, đạp mạnh vào thanh lan can. Cùng lúc đó, Kim Ngưu cũng đang lao tới rất gần cửa phòng Song Tử. Hai cô gái, vài phút trước là bạn, giờ đang đối đầu với nhau, gay gắt. Họ tung người lên không trung, đích đến là cánh cửa trước mặt. Thời gian như đang trôi chậm đi, như một thước phim quay chậm..

Thủy Bình, may mắn làm sao, cô vồ được ngay Kim Ngưu nhờ cú bật người liều lĩnh khi nãy. Cả hai ngã nhoài ra sàn. Nhân lúc này, Thủy Bình cố gắng khóa tay Kim Ngưu nhằm khống chế cô thêm chút nữa, đợi Thiên Yết. Nhưng Kim Ngưu thì một mực giãy dụa cuồng loạn, đôi mắt đỏ ngầu sôi sục, sẵn sàng nhấn nốt kẻ nào cản đường. Đang rất khó khăn để bắt tay Kim Ngưu lại thì Thủy Bình lại sơ suất: Cô mới là người bị bắt tay. Mọi nỗ lực giằng ra đều vô ích, thậm chí cánh tay cô còn có dấu hiệu bị siết chặt hơn. Hướng thẳng tia nhìn đầy căm giận vì bị phá đám của mình vào Thủy Bình đang khẽ chau mày lại, không nói gì quá nhiều, Kim Ngưu dồn lực vào cánh tay, quăng cả người Thủy Bình ra khỏi tầng lầu đó. Bị ném bất ngờ, Thủy Bình rất hoảng vì trước đến nay cô không thích độ cao. Vung tay loạn xạ, cô nắm được một thanh sắt dựng đứng của lan can.
Trông cô như một miếng thịt đang bị móc một góc trên chiếc thanh sắt vậy. Cô chỉ bám duy có một tay nhưng lại là cánh tay đang bị thương. Mờ mắt vì độ cao, máu từ vết thương đang thấm dần qua chiếc băng gạc, cô vẫn cố không gây bất cứ âm thanh nào nhằm để sự việc này không bị đánh động đến tai Chúa tể. Kim Ngưu, vẫn chưa vội vàng tông cửa vào phòng Song Tử, cô thong thả đi về phía chiếc thanh sắt mà Thủy Bình đang bám lấy. Quyết tâm đá nốt tảng đá cản đường cô nãy giờ, Kim Ngưu bật một cú đá nữa vào chiếc thanh sắt đóng vai trò là chiếc phao cứu sinh ấy. Một lực không quá mạnh nhưng nó đủ nhiều để đẩy chiếc thanh sắt đó ra khỏi lan can .....................................

...
Kim Ngưu định tung thêm một cú bật người nữa để tạo đà vào, thì cánh cửa bỗng bật mở nhưng cũng khép lại rất nhanh, một bàn tay rắn chắc từ từ nắm lấy, xoay người, vòng đến và ôm chặt lấy Kim Ngưu từ phía sau.

- Ngưu, đủ rồi. Dừng lại đi – Thiên Yết chậm rãi nói. Anh từ từ kề sát mặt mình vào khuôn mặt của cô, má áp má.

Trong 1 giây, Kim Ngưu – dù đang bị cơn khát máu làm chủ bản thân – như bị ngưng đọng lại theo khoảnh khắc đó. Cô đứng yên được một chút nhưng rồi cũng rất nhanh sau đó, cô lại ra sức giãy dụa

- Em còn nhớ em đã hứa với anh điều gì không? Là em nói em hoàn toàn tự nguyện. – Anh dừng lại một chút. Mái tóc xám đan xen vào mái tóc nâu nhạt, bay nhẹ trong không trung – Em sẽ không hút máu trực tiếp nữa. Nhớ chưa? – Thiên Yết nói ngắt ra từng chữ như muốn đánh rơi bớt từng mảng ý nghĩ của con ác quỷ khát máu đang ra sức bóp nát sự bình tĩnh của cô lúc này

Như được uống phải một vị thuốc thảo dược, ánh mắt Kim Ngưu dần dần dịu xuống, không còn là một màu đỏ tóe lửa như lúc nãy nữa. Cô lịm đi trong vòng tay Thiên Yết.

- Không sao rồi – Thiên Yết đưa mắt tìm kiếm Thủy Bình thì thấy cô đang chạy vội trên từng bậc cầu thang – Em không sao chứ, Thủy Bình? – Anh vẫn ân cần hỏi trong khi vén bớt tóc của Kim Ngưu sang mang tai

- Em không sao. Thật là..em cũng chưa gặp Kim Ngưu như thế này bao giờ trước đây. Em cứ nghĩ cô ấy đã quen với việc kiềm chế này rồi chứ. May là có anh ở đây, không thì em.. cũng chẳng biết phải xử lí thế nào – Thủy Bình trả lời có vẻ lúng túng. Sự lo lắng tràn ngập khiến câu chữ của cô vô tình cũng trở nên lộn xộn

- Kim Ngưu như thế này cũng chỉ là bất ngờ tiếp xúc với những mùi máu khá đặc biệt như Song Tử thôi. Anh vẫn kiểm soát được cô ấy – Xốc ngang người Kim Ngưu lên, Thiên Yết ra dấu cho Thủy Bình cùng đi về phòng dành cho quản gia lúc đang làm việc.

- Em có một thắc mắc nhỏ nhé. Lúc đó trong người anh hẳn sẽ có thuốc an thần, tại sao anh lại không dùng tới chúng? – Thủy Bình đặt câu hỏi ngay khi vừa giúp Thiên Yết mở cửa phòng

Anh không trả lời vội. Đặt Kim Ngưu ngay ngắn lên giường nhỏ, anh từ từ quay lại chiếc bàn trà, ngồi đối diện với Thủy Bình:

- Chắc em chưa biết. Vampire là một sinh vật không hề ngủ. Như vậy, thuốc an thần tuy có tác dụng là làm bất tỉnh Ngưu ngay thời điểm đó nhưng nó cũng sẽ gây suy nhược khá lớn cho cô ấy. Dùng phương pháp càng thủ công thì suy nhược cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều – Anh tháo cặp mắt kính ra, dùng một chiếc khăn tay nhỏ để lau những vệt bụi bám trên đấy

- Ra là như vậy – Thủy Bình chống cằm lên bàn. Như nhớ ra thêm được điều gì, cô tiếp:

- Còn nguyên nhân nào nữa không? – Một cái đưa mắt đầy ẩn ý của Thủy Bình

- Hả? – Thiên Yết suýt nữa thì đánh rơi luôn cặp mắt kính của mình.

- Em hỏi là còn có nguyên nhân ngoài lề nào nữa không ? Quan tâm cô ấy thế cơ mà.

- À..thì anh cũng hay giúp đỡ người khác nữa mà, đâu riêng gì cô ấy. Mà Thủy Bình..vết thương của em, sao lại hở miệng ra như thế ? – Sau một hồi lúng túng trước câu hỏi cắc cớ của Thủy Bình thì chính vết thương của cô lại là chiếc " phao " cứu sinh cho anh ra khỏi chủ đề không-biết-diễn-giải-như-thế-nào này.

Bị câu hỏi của Thiên Yết làm cho ngạc nhiên, lúc này Thủy Bình mới đưa cánh tay bị thương lên xem. Cứ mãi chạy lên xem Kim Ngưu như thế nào, vô tình cô cũng quên là vết thương của mình hở miệng, máu thấm ướt một khoảng băng trắng.

- Coi kìa, vậy mà nãy giờ em vẫn còn sức để hỏi khó anh đấy à? – Thiên Yết tặc lưỡi đứng dậy, lấy hộp cứu thương lại bên Thủy Bình.

- Em thật không để ý nữa, nếu anh không nhắc chắc cũng quên luôn rồi – Thủy Bình cười trừ

- Mà sao không dưng vết thương lại hở ra thế? Còn nữa, anh nhớ lúc ra khỏi phòng em vẫn ở trên tầng 5 với Kim Ngưu, sao lúc nãy em lại chạy lên từ tầng dưới ? – Tự nhiên lúc này Thiên Yết mới thấy mọi việc hết sức mâu thuẫn. Tình hình của Kim Ngưu lúc nãy, chỉ cần buông ra 1 giây thôi là đã có chuyện rồi, huống hồ Thủy Bình đang ở tầng dưới !! May mà anh ra kịp, nếu không thì có chuyện với Chúa tể rồi.

- À, chuyện là...........
...
Thủy Bình bị hất ra khỏi tầng lầu. Chới với trong không trung, cô thật sự không biết sẽ làm gì tiếp theo. Nhắm chặt mắt lại, cô chuẩn bị cho một cú tiếp đất không có kết thúc có hậu sắp tới. Có thể cô biết cách ngã nên sẽ không đến nỗi chết ngay được. Nhưng ngã từ độ cao chóng mặt này xuống mà không tàn phế thì quả là thần kì. Điều cuối cùng cô còn nhận thấy được là bản thân cô đang rơi xuống, rơi tự do..

- Nhiệm..vụ - Thủy Bình lẩm nhẩm cụm từ này suốt trong khi rơi
...

Đang trên đường đi tìm Cự Giải để dặn dò hắn một chút về chuyến đi thăm dò Hunter sắp tới, Bạch Dương cứ thấy trong lòng bồn chồn không yên. Cảm giác này thôi thúc hắn đi tìm Thủy Bình nhưng hắn phải đi tìm Cự Giải trước khi tên em trai " yêu quý " này bỏ đi mất. Tối qua, Bạch Dương nhà ta chưa dặn dò gì được vì vẫn đang sôi máu vụ phá đám nên sáng nay phải cất công đi tìm. Anh lớn trong nhà mà, nhiệm vụ thôi.

Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn bỗng rung lên nhè nhẹ và liên hồi. Cảm giác căng thẳng lập tức kéo đến trong Bạch Dương.

- Có chuyện nữa rồi sao? – Bạch Dương vội vã quay về phía lâu đài
...

Đặt chân vào trong lâu đài, đập thẳng vào mắt Bạch Dương nóng tính là một cảnh tượng rất " huy hoàng ": Thủy Bình đang rơi từ tầng 5 xuống đất ?!!

Vội vã bay lên không trung, Bạch Dương dễ dàng bắt được người Thủy Bình. Đáp nhanh xuống đất, hắn vụng về gạt mớ tóc rối của Thủy Bình đi để xem sắc mặt của cô như thế nào. Quả đúng như hắn tưởng tượng, khuôn mặt Thủy Bình đang trắng bệch ra, mắt nhắm nghiền lại. Khuôn mặt này làm hắn bỗng dấy lên một chút xót xa xen lẫn phẫn nộ: Ai là kẻ đã gây ra chuyện này ?

Mất một lúc, Thủy Bình mới từ từ mở mắt ra. Nãy giờ cô cứ tưởng cảm giác ấm áp này là cô đã được lên thiên đường rồi cơ. Ai ngờ..cô đang nằm trong vòng tay của Bạch Dương. Bối rối đẩy người ra khỏi vòng tay này, Thủy Bình loạng choạng tìm cách đứng dậy

- Để ta – Bạch Dương nhẹ nhàng đỡ Thủy Bình đứng dậy – Và giờ thì nói, tại sao lại ngã như thế này? Có biết nếu ta không đến kịp thì em sẽ ra sao không hả?

- Xin..xin lỗi chủ nhân. Là..là do em bất cẩn nên..nên mới ngã thôi – Thủy Bình xuống giọng gần như ngay lập tức với Bạch Dương.

- Có bất cẩn cũng chẳng ngã từ tầng 5 xuống tầng trệt như vậy!! Nói, là ai làm – Bạch Dương như muốn hét lên với Thủy Bình, cứ như đó là lỗi của cô vậy.

- Không..không ai cả - Cô cúi gằm mặt xuống đất, né tránh ánh nhìn như muốn nuốt trôi cô đi – Nhưng sao chủ nhân biết là em đang ở đây? – Tuy sợ nhưng cô vẫn có một thắc mắc. Vì từ sáng sớm Bạch Dương đã bỏ đi đâu mất dạng.

- Do cái này – Bạch Dương kéo tay phải của Thủy Bình lên, chỉ vào chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út của cô – Khi em gặp chuyện, nó đều báo cho ta biết cả.

- Cảm ơn chủ nhân đã cứu mạng. Ơn này, Thủy Bình nhất định sẽ báo đáp. Nhưng giờ quả thật em đang có chuyện rất quan trọng phải đi. Gặp lại ngài vào buổi tối – Thủy Bình gật đầu chào Bạch Dương rồi nói liền một hơi, không để hắn chen được câu nào vào. Nói xong, cô quay người định bỏ đi. Nhưng cánh tay đó lại nắm lấy cánh tay của cô đột ngột. Và cánh tay bị nắm cũng là cánh tay bị thương.

- Qua phòng quản gia, bảo cô ta băng lại vết thương cho em – Dứt lời, Bạch Dương buông tay Thủy Bình, phóng người ra ngoài thật nhanh như khi hắn đến.

Mất thêm mấy giây nữa để bần thần, Thủy Bình lúc này mới tỉnh táo ra và việc làm đầu tiên của cô không phải là xem lại vết thương mà là chạy thẳng lên lầu..

...
Lúc Thủy Bình kết thúc câu chuyện của mình thì cũng là lúc Thiên Yết đã thay băng gạc cho cô xong xuôi. Anh để ý, lúc cô nhắc đến Bạch Dương, trong mắt cô có một tia sáng nhỏ long lanh đang nhảy múa, giọng nói cũng ngập ngừng hơn. Và anh cũng thấy luôn một điều, đây là lúc để hỏi khó lại Thủy Bình.

- Thủy Bình này, anh biết em từng là một Hunter pháp sư đầy quyền năng. Nhưng bây giờ, có phải là em đang yêu một Vampire không? Chính xác hơn là Bạch Dương vương ?!! – Thiên Yết nhìn thẳng vào mắt Thủy Bình và hỏi một câu mà anh đã định xen ngang vào câu chuyện của cô, ngay lúc cô nhắc đến Bạch Dương.

- Ơ.. Thiên Yết, anh hỏi gì lạ vậy ? Em..không có đâu – Thủy Bình xua xua tay trước cái nhìn như đọc thấu được suy nghĩ của người đối diện.

- Thủy Bình, đừng tự dối mình nữa. Sự thật, luôn là một thứ khó chấp nhận. Trốn tránh không phải là cách giải quyết hay. Đối diện mới là phương án tốt nhất, đúng không ? – Thiên Yết mỉm cười. Anh không ép cô phải nói ra bất cứ điều gì với anh cả. Anh chỉ muốn cô thành thật với chính mình.

- Em..thật sự..cũng có một chút tình cảm với ngài ấy. Chỉ là một chút thôi anh. Bởi nếu nói..

- Nếu nói em hoàn toàn không có tình cảm gì với Bạch Dương vương là em đang nói dối, đúng chứ? – Thiên Yết cướp mất lời của Thủy Bình.

Cô chỉ khẽ ngước ánh mắt ngạc nhiên lên nhìn anh. Anh mỉm cười:

- Anh không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác như chủ nhân của mình nhưng suy nghĩ của em thì anh hoàn toàn có thể. Đó cũng là suy nghĩ của anh mà.

Thủy Bình gật đầu.

Ngoài cửa sổ, gió thổi mái tóc vàng bay lòa xòa trong gió. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú đó

- Cuối cùng thì cũng thừa nhận rồi. Anh trai, anh không phải lo lắng quá nữa đâu

*** *****************
Có nhiều thứ
Tưởng chừng như rất rất khó để thừa nhận
Đối mặt còn khó hơn như thế rất nhiều
Nhưng..
Nếu là tình cảm
Hãy dũng cảm thổ lộ
Bởi
Biết đâu sau khi nói ra tất cả
Những gì nhận lại được
Sẽ là
Một món quà...



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Cuối cùng cũng đăng chap mới :'))
Post tiếp đi rồi mình nhận xét cả hai chap luôn thể. Nhớ phóng to size chữ nha bạn.



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Suýt tí nữa là Hươu quên luôn cái này rùi ak!
Dạo này bận quá, Hươu chưa đọc được, thui bạn đăng tiếp chap nữa rồi đọc luôn một thể, không đang hay bị ngắt đoạn buồn ghê lắm!



Được cảm ơn :
5
:
Ngày tham gia :
18/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Thế giới anime
:
keochocolate
keochocolate

keochocolate
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 5
Ngày tham gia : 18/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Thế giới anime
truyện bạn rất hay nhưng font chữ thì hơi nhỏ
mau ra chap mới nhé!!!
Rùi mình sẽ nhận xét típ



Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
keochocolate đã viết:truyện bạn rất hay nhưng font chữ thì hơi nhỏ
mau ra chap mới nhé!!!
Rùi mình sẽ nhận xét típ
Cậu ta đã bặt vô âm tín rồi, ta đang bực bội ngóng cái cổ dài ra đợi đây này!



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
08/02/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Sao Thiên Vương
:
mactrang
mactrang

mactrang
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 08/02/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Sao Thiên Vương
hay đấy Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy Laughing Laughing Laughing Laughing Laughing Smile Smile Smile Smile Smile Smile



Được cảm ơn :
5
:
Ngày tham gia :
18/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Thế giới anime
:
keochocolate
keochocolate

keochocolate
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 5
Ngày tham gia : 18/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Thế giới anime
NẾU KHÔNG NHANH RA CHAP MỚI THI MINH PHẢI KHOA FIC THUI, MẤY THANG RUI CON GI



Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
27/05/2015
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Quá Khứ :(
:
hello20002
hello20002

hello20002
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 27/05/2015
Tuổi : 24
Đến từ : Quá Khứ :(
em hóng chap mới của chị




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | Khoa học | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất