Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
01/11/2014
:
phuthuyxunaria
phuthuyxunaria

phuthuyxunaria
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 01/11/2014
Tên tác phẩm: Những người giấu mặt (sát thủ địa ngục 2)

* Author (tác giả): Phù thủy xứ naria (Hạ Lam)

* Category (thể loại): Tình cảm, viễn tưởng, trinh thám

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 17+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): không có

* Casting (giới thiệu nhân vật):
   Vũ Tố Linh(nhỏ)- đại tiểu thư dòng họ Vũ, là một trong hai dòng họ có sức mạnh Phong
   Trịnh Phong(hắn)-con trai trưởng dòng họ Trịnh cũng mang trong mình sức mạnh của khí(phong), là người sẽ tiếp quản vị trí đứng đầu gia tộc này
  Vũ Hoàng- đứng đầu gia tộc họ Vũ
  Vũ Ngọc- em họ của Vũ Tố Linh, luôn tranh giành vị trí Liễu tiểu thư của gia tộc
 Trịnh Hải- em trai hắn, đang cùng hắn tranh vị trí trưởng gia tộc
 Quỳnh-cánh tay phải của nhỏ, có sức mạnh mộc
 Nial- cánh tay phải của hắn có sức mạnh thủy
   Và một số nhân vật khác
       
      Văn án:
          hợp rồi tan, tan rồi gặp lại. duyên nợ ngàn kiếp vẫn còn
          nhỏ yêu hắn, hắn yêu nhỏ. nhỏ hận hắn, hắn hận nhỏ. liệu một lần nữa có thể gỡ bỏ nút thắt tồn tại đã lâu ? một lần nữa có thể trở lại, bắt đầu lại từ đâu ?





Được sửa bởi phuthuyxunaria ngày Wed Nov 05, 2014 8:15 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
01/11/2014
:
phuthuyxunaria
phuthuyxunaria

phuthuyxunaria
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 01/11/2014
Phiên ngoại 1: Mộng


Con người có những điều luôn không kiểm soát được, có những thứ cho dù là hiện tại, tương lai hay quá khứ cũng đều không kiểm soát được.

“ Ân ân ái ái
Sao người cứ đi
Giang châu chốn xa, phồn hoa mờ mịt
Thiếp đợi chàng, chàng đợi thiếp
Lạc nhau giữa chốn hồng trần
Hợp rồi tan, tan rồi hợp
Duyên nợ ngàn năm .....’’

Giữa không gian sương khói, lời bài hát ai oán vang lên, nhỏ bước từng bước một theo âm thanh của lời ca ấy. Tựa rất gần mà lại như hư vô, ở đâu đó rất xa.
Tiếng hát vẫn văng vẳng, trước mặt nhỏ xuất hiện một bóng người. Nhỏ vội đuổi theo. Đôi chân trần ướt đẫm sương. Nhỏ mặc kệ. Một người đuổi, một người chạy.

‘Hỏi chàng, hỏi thiếp
Chàng ở chốn nao
Tơ duyên chưa đứt
Người lại quay đi
Hỏi chàng, hỏi thiếp
Nàng sao lên kiệu
Theo người về dinh
Tơ duyên chưa đứt
Nàng vợ người ta...’

Lời bài hát tiếp tục vang lên. Trái tim nhỏ như có gì đó vỡ ra theo từng gian điệu ấy. Nước mắt nhỏ lăn dài nhưng đôi chân vẫn mãi đuổi theo bóng người kia. Lúc người ấy quay lại, trong không gian mờ mịt sương khói thứ duy nhất hắn nhìn thấy là đôi mắt màu nâu đầy nước. Xót xa, trái tim hắn thắt lại, đau nhói.
Nhỏ khụy xuống, ngẩng gương mặt đầy nước lên nhìn người con trai trước mặt. Quen thuộc. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia như khắc sâu vào tâm trí nhỏ. Nhỏ đưa tay muốn chạm vào gương mặt ấy nhưng lại không được.

Giữa không gian, lời bài hát ấy tiếp tục vang lên ;
‘ Chàng nợ thiếp, thiếp nợ chàng
Duyên ta chưa đứt, tình ta chưa vơi
Kiếp này đôi lứa chia xa
Chàng hẹn thiếp, thiếp hẹn chàng
Ngàn năm sau, ngàn kiếp sau
Tơ hồng nối lại
Đôi ta bên nhau
Lỡ duyên không phận
Tử chung một chữ
Ta lại hẹn nhau
Ngàn năm sau, ngàn kiếp sau
Ta lại bên nhau....’


Trái tim nhỏ như có gì xiết chặt hơn. Hắn cũng vậy. Nhỏ đưa tay về phía hắn. Hắn cũng đưa tay về phía cái bóng mờ nhạt trước mặt. Khi hai người gần chạm vào nhau thì đột nhiên tất cả biến mất.
Nhỏ choàng tỉnh. Đôi mắt vẫn còn đong đầy nước mắt. Đôi chân vẫn ướt đẫm. Đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không tên. Nhưng nhỏ đã mơ đi mơ lại hơn một tháng nay. Lần nào cũng thế, cảm giác cực kì chân thực như tất cả đã từng xảy ra. Mỗi lần lời bài hát ấy vang lên, trái tim nhỏ như vỡ ra, có cảm giác cực kì đau đớn. Ngay bây giờ cũng vậy, trái tim nhỏ như đang rỉ máu. Miếng ngọc trên chiếc vòng cổ của nhỏ chợt sáng lên, nhỏ sờ lên mảnh ngọc đó.

‘ Giữa một khu vườn đào,
Một thiếu nữ xinh đẹp, mặc trên người quần áo cổ trang níu tay người con trai hỏi : ‘ Chàng làm gì vậy ?’
Người con trai tuấn tú kia chỉ mỉm cười ‘ Nàng biết không ? Đây là tín vật giữa chúng ta’. Chàng trai nói rồi đưa nửa mảnh ngọc cho thiếu nữ ‘ của nàng ta giữ, của ta nàng giữ. Thế nào ?’
‘ Chàng thật thông minh’ thiếu nữ mỉm cười cầm lấy miếng ngọc ‘ thiếp sẽ giữ thật kĩ. Nếu một ngày, chúng ta lạc nhau hoặc quên mất người kia thì mảnh ngọc này sẽ giúp chúng ta gặp lại nhau’
‘nha đầu ngốc’ chàng trai mỉm cười’


  Tất cả như hiện ra trước mắt nhỏ. Thiếu nữ đang tươi cười ấy là nhỏ. Mảnh ngọc chàng trai đưa cho thiếu nữ ấy cũng đang nằm trên tay nhỏ. Nụ cười chàng trai ấy thực quen thuộc, thực gần gũi. Chàng trai ấy quay mặt lại. Mắt nhỏ nhòe đi.. Tất cả chỉ còn là hình dáng mơ hồ. Tất cả mờ đi, mờ dần, nhỏ chìm vào một giấc ngủ sâu. Nước mắt lăn dài trên khóe mi.

  Bên này, hắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Giấc mơ ấy ám ảnh hắn đã hơn một tháng nay. Khung cảnh ấy vốn thật quen thuộc nhưng dường như lại vô cùng lạ lẫm. Hắn thấy mình trong vườn đào, thấy mình mỉm cười với một thiếu nữ, thấy hai người trao tín vật cho nhau, hẹn ước nhau. Nhưng lại không thể nhìn rõ mặt thiếu nữ ấy. Tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được chính là khí tức vô cùng quen thuộc ấy cùng đôi mắt màu nâu nhạt sinh động nhưng cũng có khi lại ngập nước. Đến lúc hắn cuối cùng có thể mơ hồ nhìn ra đường nét gương mặt ấy thì lại ngất đi. Nước mắt lăn dài trên gương mặt hắn. Trái tim hắn thắt lại, đau nhói.



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi phuthuyxunaria ngày Wed Nov 05, 2014 8:15 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
01/11/2014
:
phuthuyxunaria
phuthuyxunaria

phuthuyxunaria
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 01/11/2014
Chương 1: Gặp lại



Nhỏ tỉnh lại lần tiếp theo, mặt trời đã lên cao. Đầu nhỏ đau nhức, đôi mắt lại đỏ hoe. Có vẻ ngay cả trong mộng nhỏ cũng khóc rất nhiều đến nỗi bây giờ chỉ cần dụi mắt là nước mắt đã chảy ra rồi.

Nhẹ nhàng xuống giường, đầu óc nhỏ tuy vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mơ kia nhưng bây giờ cũng không phải lúc để suy nghĩ đến điều ấy. Trưa nay, nhỏ có mọt chuyến bay trở lại nhà chính tại thành phố Lyfuy.

Đến lúc nhỏ ra sân bay cũng đã là gần mười hai giờ rồi còn khoảng mười lăm phút nữa thì chuyến bay sẽ khởi hành. Ngước lên nhìn đồng hồ, tuy chỉ còn ít thời gian nhưng nhỏ lại còn một cuộc hẹn nữa trước giờ bay. Khá gấp nhưng chắc vẫn kịp.

Lam Hạ ngồi trầm ngâm trong quán cà phê cạnh sân bay. Lòng cô có chút ngổn ngang, có chút mất phương hướng.

- Chị- một người con gái nhẹ nhàng ngồi xuống đối mặt cô. Hạ quay lại mỉm cười với nhỏ

- Lâu rồi không gặp em- Hạ đáp. Nhỏ cười nhẹ

- Lâu rồi em cũng chưa gặp chị. Anh hai bảo chị có chuyện muốn nhờ em ạ ?

- Em sắp trở lại Lyfuy đúng không ? Bên đó có một chi nhánh của tổ chức. Họ đang gặp chút vấn đề. Chị muốn em giúp đỡ họ- Hạ nói rồi đưa cho nhỏ địa chỉ

- Không phải bên đó có Như sao ?- nhỏ hỏi lại có chút ngờ vực

- Chị cũng không rõ- Hạ vừa nói vừa nhấm một ngụm trà.Trong lòng cô đã có đáp án nhưng cô người biết có nhiều thứ tốt nhất nên để ta tự phát hiện thì tốt hơn

- Em đã biết nhưng chị có thể nói cụ thể công việc của em được không ?

- Khám nghiệm tử thi

- Em biết rồi. Còn tài liệu chị cứ gửi qua bên đó luôn cũng được ạ- Nhỏ đáp rồi vội đứng dậy. Đối với Lam Hạ, nhỏ luôn kính trọng nhưng điều ấy không có nghĩa là nhỏ không đề phòng cô. Người con gái này quá thông minh- bây giờ em phải đi rồi. Chị còn việc gì nữa không ạ ?

- Vẫn đề nghị cũ. Chị mong em gia nhập tổ chức- Hạ đáp. Nhỏ cười nhạt

- Chị cũng biết điều ấy là không thể. Em giúp chị nhưng đó là vì anh hai, vì gia tộc- nhỏ đáp rồi quay đi. Hạ nhìn theo bóng nhỏ mà khẽ thở dài. Đứa trẻ này rất tốt, cái gì cũng tốt chỉ có điều quá kiên cường, quá mạnh mẽ, quá giỏi che dấu cảm xúc của mình. Chán ghét cũng không nói, yêu thích lại càng không. Cô năm lần bảy lượt muốn đứa trẻ ấy vào tổ chức nhưng con bé ngoài từ chối ra cũng không nói gì nhiều.

Chuyến bay kéo dài 7 tiếng đồng hồ. Lúc chuyến bay hạ cánh cũng đã là 7h sáng bên này. Do Lyfuy với bên kia bị lệch múi giờ với nằm ở bán cầu khác nhau nên ở đây bây giờ đã là mùa đông.

Mùa đông ở Lyfuy không giống với bất kì ở nơi nào. Trên đường, những cái cây đã rụng hết lá chỉ trơ trọi toàn cảnh được bao phủ bởi tuyết và những nhánh băng mỏng, dài. Mùa đông nhưng mặt trời vẫn đều đặn nhô lên mỗi ngày. Nó là thứ nắng nhẹ, vàng nhạt. Nắng khiến những khối băng lớn trên đường tan ra, khiến cái lạnh càng thêm sâu sắc. Lạnh, rét thấu đến tận xương tủy. Còn ban đêm, tuyết luôn rơi không ngừng như rơi bù thay cho ban ngày khiến mọi dấu chân hay bất kì dấu xe gì đó đều có thể biến mất một cách nhanh chóng.

Nhỏ liếc đôi mắt thâm trầm qua khung cửa kính của chiếc taxi. Đã lâu rồi nhỏ không trở về đây, đã lâu rồi nhỏ không trở lại. Một cảm giác chua xót khẽ dâng lên. Cũng phải thôi, một nơi đầy kỉ niệm và đau thương.

Chiếc taxi nhanh chóng dừng lại ở một ngôi nhà gỗ quen thuộc mang phong cách cổ kính. Nhỏ bước xuống xe, ngước mắt nhìn ngôi nhà với ánh buồn man mác. Ngôi nhà này do nhỏ thiết kế và bài trí, từng đồ vật một cùng niềm vui với con bạn thân. Nhưng lần này quay lại, chỉ còn mình nhỏ.

Khi hỏi chuyện Như, nhỏ đã có chút không an tâm, có chút gì nghi hoặc. Chị Hạ không trả lời không có nghĩa là nhỏ không biết hay không thể tìm hiểu được. Lần cuối cùng hai người liên lạc cũng đã là hai tháng trước từ đó trở đi, Như tuyệt nhiên không có một chút tin tức gì. Hồi trước, có vài lần cũng như thế nhưng nhỏ không thể không lo lắng.

Khẽ thở sâu, bình ổn lại tâm trạng cũng để cho đôi mắt đã đỏ hoe không tiếp tục rơi nước mắt. Nhỏ không thể trở nên yếu mềm trước mặt người khác được.

Bước những bước dài về phía ngôi nhà, nhỏ cúi người xuống lấy chiếc chìa khóa dưới thảm rồi mở cửa. Cánh cửa mở ra, mang theo ánh sáng và không khí lạnh từ bên ngoài. Một chàng trai ngồi giữa phòng khách trong bóng tối, hướng đôi mắt chờ mong về phía cửa nhưng rồi lại thất vọng quay trở lại. Nhỏ ngạc nhiên khi nhìn thấy có người nhưng cũng nhanh chóng trở về bình thường.

Đóng cửa lại, nhỏ đi một lượt quanh phòng khách rồi kéo tất cả rèm lên. Ánh sáng đột ngột chiếu vào trong phòng khiến người con trai đã ở trong bóng tối quá lâu vội dụi mắt. Nhỏ đứng ở cửa bếp nhìn người đó. Một gương mặt không hề xa lạ. Nhỏ thoáng ngạc nhiên rồi vội quay vào trong

- Cô là ai ?- rốt cuộc sau khi thích ứng với ánh sáng rồi anh ta cũng lên tiếng hỏi

- Chị Hạ nhờ tôi đến hỗ trợ- nhỏ đáp, hắn ngẩn người rồi ngồi thụp xuống. Gương mặt tái nhợt- Anh là người yêu của Như ?- nhỏ lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người. Anh ta im lặng, không nói gì hướng ánh mắt buồn về phía nhỏ. Nhỏ không nói thêm gì. Chỉ nhìn ánh mắt ấy cũng đủ hiểu mọi chuyện.

Nhỏ liếc anh ta thêm một lần nữa để chắc chắn mình không lầm, trong lòng lại khẽ thở dài. Hẳn nhỏ Như đã biết chuyện này, biết nên bây giờ mới không có tung gì.

Đúng lúc ấy, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, một cô gái bước vào. Nhỏ đảo mắt nhìn người con gái ấy, lại gặp người quen nữa rồi.

- Liam, sao anh không bất lò sưởi lên ?-người con gái đóng cửa vào rồi hỏi. Lúc này, ánh mắt cô mới để ý tới nhỏ- Cô là….?

- Tôi là người chị Hạ nhờ đến hỗ trợ- Nhỏ đáp

- Hóa ra thế- người con gái cười- tôi là Myll. Rất vui được gặp cô- Myll cười rồi đến chỗ lò sưởi bật công tắc lên

- Cô có thể cho tôi biết sơ qua tình hình bên này được không ?-Nhỏ hỏi khi thấy Myll bê túi đồ vào phòng bếp

- Chị Hạ chưa cho cô biết ư ?- Myll nhíu mày

- Tôi chưa đọc tài liệu. Lát nữa, tôi còn có chút việc- Nhỏ đáp lại. Myll nhìn cô có chút nghi hoặc nhưng nhanh chóng rời tầm mắt đi chỗ khác

- Trong một lần điều tra, chắc khoảng hai tháng trước Marry(tên tiếng anh của Như) đã mất tích. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm nhưng vẫn chưa có chút tung tích gì. Vụ án vì thế cũng bị bỏ dở do không có bác sĩ khám nghiệm tử thi- Myll nói. Ánh mắt nhỏ cơ hồ có gì đó biến đổi nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường bí ẩn và sâu thẳm

- Vậy, bây giờ tôi có thể đến chỗ mấy cái xác được không ?- chuyện đã đến nước này nhỏ cũng không muốn chậm trễ. Mà căn bản cô cũng không có thời gian

- Người của tổ chức đã đến chưa ?- Đúng lúc Myll đang định trả lời thì có một giọng nói trầm vang lên ở cửa bếp. Một giọng nói quen thuộc. Nhỏ quay mặt lại. Và ngoài ý muốn, nhỏ gặp lại hắn. Hắn cũng bất động khi nhìn thấy nhỏ.

….Gần chục năm về trước,

Nhỏ im lặng đứng nhìn bờ biển dài những con sóng nối tiếp nhau đánh vào bờ. Đôi mắt đọng nước, có cảm giác chỉ cần nhỏ quay mặt lại nước mắt sẽ trào ra mà không thứ gì ngăn cản được.

Nhỏ cứ đứng đó, từ sáng tới chiều từ hoàng hôn đến đêm khuya. Khi những cơn gió lạnh ngoài biển thổi vào, mặt biển mênh mông tối thẫm và bí ẩn, nhỏ mới quay người bước đi. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ in hình trên bờ cát dài.

Hắn không đến, phải hắn đã không đến, hắn đã quên. Mẹ hắn nói đúng, có lẽ hắn thích nhỏ chỉ là cảm giác nhất thời, chỉ là chút bồng bột tuổi trẻ nhưng nhỏ vẫn hy vọng, vẫn đợi chờ dù cơ hội rất mỏng manh. Cuối cùng, nhỏ đã thua, nhỏ đã tuyệt vọng.

Sáng hôm sau, trong khuân viên nhà hắn

- Cháu đã suy nghĩ những gì cô nói ?- Mẹ hắn vừa nhấm nháp trà vừa hỏi

- Cháu đã suy nghĩ kĩ. Cháu chấp nhận- nhỏ lạnh lùng đối diện bà không còn sự hồn nhiên trong sáng lúc đầu. Chính bà cũng cảm thấy ngạc nhiên

- Cháu đồng ý nhận tiền để rời xa thằng Phong. Sẽ không bao giờ gặp lại ?- Mẹ hắn tiếp tục hỏi

- Cháu đồng ý- nhỏ đpá tuyệt nhiên không có chút đau đớn hay chua xót nào. Trái tim hắn quặn đau. Hắn đã nghe thấy tất cả

- Em thực sự yêu anh chỉ vì tiền ?- Hắn từ đâu chạy ra hỏi. Nhỏ nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng không đáp

- Bác cứ chuyển khoản cho cháu. Còn bây giờ cháu xin phép- nhỏ nói rồi quay đi nhưng bị hắn giữ tay lại

- Trả lời- hắn gằn từng chữ một đồng thời siết chặt tay nhỏ. Nhỏ khẽ nhíu mày nhìn hắn lạnh lùng

- Anh muốn biết gì ?- Nhỏ cười nhạt. Nụ cười đầy mỉa mai và châm chọc- Giữa tôi và anh có thứ gọi là tình yêu ư ?- Nhỏ dứt lời hắn vung tay tát nhỏ. Từ khóe miệng nhỏ, máu chảy ra

- Cút đi. Đừng bao giờ để tôi thấy cô- hắn cũng lạnh lùng , vô tình không kém. Hắn buông tay nhỏ ra, nhỏ bước những bước dài bỏ đi. Trái tim ai đó vỡ ra, trái tim kẻ nào lại quặn thắt, đau đớn.

Hai kẻ cùng buông tay, không ai níu giữ, không ai giải thích. Tất cả tự nhiên và ăn ý đến kì lạ.

Hai người, không ai khóc, đều nuốt nước mắt vào trong.

Hai kẻ cùng nuối tiếc nhưng không ai đủ dũng cảm và tin tưởng để tiếp tục.

Gặp rồi yêu, yêu rồi tan….

Nhỏ và hắn như chìm vào một không gian khác. Hai người đối diện nhau, ngoài ý muốn. Yêu thương lại một lần nữa trở về. Nuối tiếc đong đầy.

Sau những phút xúc động, cả hắn và nhỏ đều nhanh chóng trở lại bình thường. Sự lạnh lùng che giấu nỗi đau. Sự vô tâm che giấu những giọt nước mắt và vết thương chưa lành

- Tôi là người chị Hạ nhờ đến hỗ trợ- nhỏ đáp- bây giờ, làm phiền mọi người có thể dẫn tôi đến phòng khám nghiệm tử thi, được chứ ?- nhỏ nhìn thẳng vào hắn đáp. Đôi mắt màu nâu ấy vẫn thế chỉ có điều lạnh lùng hơn và ngoài lạnh lùng cũng chẳng có gì

- em kiểm tra giấy tờ của cô ấy rồi dẫn sang phòng khám nghiệm đi- Hắn ra lệnh cho Myll rồi thản nhiên xoay bước rời đi.

Dù cả hắn và nhỏ đều biết có một ngày, họ sẽ gặp lại nhau nhưng họ không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Bối rối, nuối tiếc, đau đớn… tất cả ùa về chỉ trong giây lát khiến họ khó có thể đối diện nhau một cách bình thường được.

Cố giữ cho đôi mắt đau nhức không chảy nước mắt, nhỏ đưa giấy tờ cho Myll rồi đi theo cô. Đầu có nhỏ vẫn còn hình ảnh hắn, hắn vẫn ở đó như mãi mãi không rời xa nhỏ. Hắn vẫn trong tim nhỏ, vẫn mãi không thể xóa mờ được giọng nói của hắn, nụ cười của hắn, hành động của hắn…. mọi thứ dường như chỉ mới xảy ra.

Nhẹ trút một tiếng thở dài, quên đi. Nhỏ vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải tiếp tục dù có hắn hay không.

Myll dẫn nhỏ vào phòng khám nghiệm giải thích thêm một vài điều rồi rời đi. Không ngờ, Như lại sử dụng căn phòng này làm phòng khám nghiệm.

Nhỏ đưa mắt nhìn quanh rồi cũng nhanh chóng bắt tay công việc. Những cái xác lạnh ngắt, nằm yên nơi đây như chỉ đợi người đến giúp họ tìm lại công bằng.

Nhỏ nhìn cái xác đã tím ngắt có chút hờ hững. Nội tạng cơ thể không bị hủy hoại nhiều. Nguyên nhân chính gây nên cái chết có lẽ là do thuốc độc, một thứ thuốc độc quen thuộc với nhỏ. Thứ thuốc độc này chính là cái nhỏ đã sáng chế ra sau khi rời xa hắn rồi được tổ chức đưa vào sử dụng. Nó không phải là kịch độc nhưng cũng không hề tầm thường. Chất độc khi đã vào cơ thể sẽ khiến máu đông lại, cơ thể rơi vào tình trạng thiếu oxi nghiệm trọng từ đó khiến người trúng độc rơi vào tình trạng mất đi nhận thức. sau đó tầm 5-6 tiếng, họ sẽ từ từ chết đi.

Tuy vậy, nhỏ cũng đã thấy được một ít lá sắn chưa kịp tiêu hóa trong dạ dày người con trai này. Có vẻ thứ thuốc độc đã dùng thuộc dạng lỏng. Người hạ độc đã nhúng lá sắn qua thuốc độc rồi cho họ ăn. Lá sắn tươi tuy đôi khi được dùng làm vỏ thuốc nhưng nó cũng có độc tính khá cao khi ăn trực tiếp với số lượng lớn cộng thêm thuốc độc dạng nước sẽ khiến độc tính tăng cao hơn.

Đã biết được nguyên nhân, nhỏ kiểm tra cái xác thêm một lần nữa để chắc chắn không bỏ sót điều gì. Và không phụ công , nhỏ đã tìm thấy cách mà người hạ độc hại họ.

Sau hơn một tiếng, nhỏ ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, bước về phía phòng khách. Hắn cùng mọi người đang đợi ở đấy.

- Đã làm mọi người phải đợi- nhỏ nói rồi tiến về phía họ nhưng không ngồi xuống ghế

- Đã khám nghiệm xong ?- hắn lên tiếng nhưng không ngước lên nhìn nhỏ

- Nguyên nhân chính gây ra cái chết là độc Fuy. Kẻ đó nhúng lá sắn vào độc rồi bằng một cách nào đó khiến họ ăn từ đó gây ra cái chết kia- nhỏ đáp lại

- Ngoài ra ?- hắn hơi ngờ vực, ngẩng đầu lên nhìn nhỏ

- Không có gì- nhỏ đáp rồi hướng ra phía cửa- không có việc gì thì tôi xin phép. Có bất cứ việc gì mọi người cứ liên lạc với tôi

- Để tôi tiễn cô- Nial, cánh tay phải của hắn, đứng dậy hướng về phía nhỏ

- Cảm ơn- nhỏ khẽ gật đầu rồi mở cửa. Nial cũng đi theo.

Khi cánh cửa khép lại, Nial tiễn nhỏ ra đường

- Có vẻ cô còn điều chưa nói – Nial hỏi. Nhỏ khẽ gật đầu

- Họ bị điều khiển bởi ‘lan quỷ’- nhỏ thản nhiên đáp- nếu anh muốn nhìn kĩ có thể vào phòng khám nghiệm. ở cổ của nạn nhân vẫn còn một vết bớt màu đỏ. ‘Lan quỷ’ khi tiếp xúc với không khí lạnh sẽ không hiện ra. Đó có thể là lý do Như không biết

- Vậy sao cô không nói ở trong đó ?- Nial ngờ vực

- Tôi nghĩ anh biết- nhỏ đáp rồi bắt một chiếc taxi rồi bỏ đi. Nial cũng không phải người khờ, nhỏ nghĩ anh biết điều nhỏ nói.

Sau khi vào một phòng riêng, nghe Nial báo cáo, hắn khẽ nhíu mày

- Điều tra cô ấy- hắn ra lệnh

- Vâng, thưa thiếu gia- Nial nói rồi rời đi. Hắn rơi vào trong trầm mặc.

Cùng lúc ấy, mảnh ngọc trên cổ hai người chợt lóe sáng nhưng rất nhanh lại vụt tắt. Trên mảnh ngọc dần xuất hiện những chữ khắc đã cách đây ngàn năm.



Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
01/11/2014
:
phuthuyxunaria
phuthuyxunaria

phuthuyxunaria
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 01/11/2014
Chương 2 : Bắt đầu


Nhỏ dừng xe tại một ngôi biệt thự nhỏ ở phía Tây thành phố

- Tiểu thư đã về- bà quản gia già nhìn nhỏ vui mừng. nhỏ cười nhẹ, đáp lại bà rồi đưa hành lí cho người hầu

- Cảm ơn bác

- Tiểu thư về là tốt rồi, về là tốt rồi- bà quản gia cười không ngớt

- Cháu lên phòng trước đây ạ

- Đúng là ta già rồi, tiểu thư mau đi nghỉ đi. Đường xa chắc cô cũng mệt rồi- bà quản gia ân cần

- Bác Hoa, bao giờ ăn cơm xong nhớ gọi cháu nhé- nhỏ nói rồi nhanh chóng lên phòng

Nhỏ mở cửa ra, căn phòng vẫn vậy sạch sẽ và ấm áp. Nhỏ khẽ đóng cửa lại, nhìn ra phía cửa sổ thì thầm: “ Mẹ à, con cuối cùng cũng về rồi”.

Nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ xuống, nhỏ đối diện với gương mặt thật của chính mình. Tuy đây không phải là bảo ảnh thân hộ pháp giống của Lam Hạ nhưng cũng gần như là tương tự. Chiếc mặt nạ trong suốt được làm ra bởi sức mạnh của nhó với tên gọi là mặt nạ khí. Khí hay còn gọi là phong chính là sức mạnh của nhỏ.

Nhỏ nhìn gương mặt mình mà nước mắt lại một lần nữa trào ra. Nhỏ chưa từng được gặp mẹ, chưa từng và cả cuộc đời này có lẽ là không bao giờ. Nhỏ không có kí ức về mẹ, không có một chút ấn tượng gì. Tất cả dường như chỉ là hư vô.

Tiếng gõ cửa chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của nhỏ

- Vào đi- nhỏ ra lệnh. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một người con gái trẻ bước vào

- Tiểu thư đã về- Quỳnh lên tiếng rồi đưa cho nhỏ một tập hồ sơ

- Mọi chuyện thế nào rồi ?- nhỏ tiếp nhận tập hồ sơ, đọc lướt qua và hỏi

- Người đó đã bị diệt- Quỳnh đáp- ông chủ kêu tiểu thư ngày mai ghé qua nhà có việc. Tối nay, bên nhà chính mấy vị trưởng lão tổ chức họp gấp

- Có việc gì ?- nhỏ khẽ nhăn mày nhưng cũng không có ngẩng lên hỏi

- Là việc xảy ra gần đây tại Học viện phép thuật Muyfia. Người của chúng ta đều bị chết một cách khả nghi

- Đã có manh mối gì chưa ?

- Vẫn chưa ạ. Cậu chủ và cô chủ vẫn đang điều tra. Khám nghiệm tử thi không có gì khả quan


- Chị biết rồi- nhỏ đáp- chuyện ở học viện cứ theo kế hoạch mà làm. Em lo hồ sơ nhập trường đi. Còn
nữa, đã tìm thấy dấu vết của người ấy ?

- Đã thấy một chút tung tích nhưng chưa xác định được

- Được rồi, em lui xuống đi. Quá trưa, chúng ta sẽ đến chỗ mấy cái xác đó

- Vâng ạ- Quỳnh nói rồi bước ra khỏi phòng.

Trong khi đó, hắn cũng không hề nhàn rỗi gì

- sao rồi ?- hắn tiếp nhận tài liệu từ tay của Nial

- cô ấy tên là Vũ Linh, có trong tay 2 tấm bằng đại học nổi tiếng về giải phẫu và thiết kế. Là trưởng nữ
dòng họ Lê nhưng theo điều tra thì khả năng của cô ấy chỉ thuộc loại trung bình. Hiện nay đang có tin đồn với tay hacker Lâm Vũ và đang làm nhà thiết kế tự do- Nial nói. Hắn khẽ nhăn mày lại, đọc lượt qua tập hồ sơ nhưng cũng không nói thêm gì

- còn về vụ án ?- hắn tiếp tục hỏi. Con ngươi lạnh lùng lướt qua từng trang giấy như muốn đốt cháy luôn nó

- chưa có tiến triển gì. Theo kết quả khám nghiệm sáng nay, em đã cho điều tra về những người còn sử dụng ‘lan quỷ’ hiện nay. Nhưng chưa có gì mới

- Được rồi, cậu ra đi- hắn ra lệnh- tiếp tục điều tra có tin gì mới lập tức báo cáo. Còn nữa, theo dõi cô ấy và tên kia

- Em đã biết- nói rồi, Nial nhanh chóng ra khỏi phòng

Hắn trầm ngâm nhìn tập hồ sơ. Em nghĩ tôi cả tin thế ư ? cho dù là thật đi chăng nữa, em cũng đừng hòng đến với hắn.

Sau này, hắn đã biết mọi chuyện đều do hiểu nhầm mà ra. Nhưng cho dù hiểu nhầm chẳng phải nhỏ vẫn giấu diếm hắn vẫn không tin tưởng vào hắn, vào tình yêu của bọn họ hay sao ? Nói cho cùng chính nhỏ đã buông tay, đã tuyệt vọng vào tình yêu của họ. Cho dù có giải thích, có níu kéo liệu hai người có thể tiếp tục hay chỉ gây thêm đau khổ cho nhau thôi.

Hắn suy tư, trầm mặc vào những suy nghĩ của chính mình. Yêu, hận, hận và yêu. Rốt cuộc đến bao giờ hắn có thể buông tha chấp nhất đối với nhỏ, có thể buông tay với mọi thứ, với tình yêu dành cho nhỏ.
Đúng, hắn còn yêu nhỏ, yêu nhỏ rất nhiều nhưng hắn cũng hận nhỏ giống như cái cách yêu nhỏ vậy.

Yêu và hận, nhỏ cũng yêu hắn, cũng hận hắn. Dù cho cũng đã tìm hiểu nhưng chấp nhất của hai người là như nhau. Nếu đã không tin tưởng thì tình yêu dù cho tiếp tục cũng chỉ là đau khổ. Cả hai người đều nghĩ vậy, đều không đủ tin tưởng nên buông tay, đều không đủ dũng cảm mà giải thích nên chọn cách im lặng, đều mệt mỏi mà không níu giữ. Họ hợp nhau một cách kì lạ để cuối cùng mỗi người một ngả, ai đi đường nấy.

Nhỏ khẽ lắc đầu, tự trấn định lại tinh thần không nhớ đến chuyện cũ nữa, bắt đầu trở lại với công việc của mình.

Một lần nữa, nhỏ bước vào phòng khám nghiệm. cái không khí lạnh ngắt ở đây nhỏ cũng đã quá quen thuộc rồi. không chút sức sống, không chút thoải mái. Nó khiến người ta nghẹn thở trong không khí ấy, khiến người ta dường như tê cóng

Nhỏ lần nữa đeo găng tay và khẩu trang lên chuẩn bị làm việc.

Đây lại là một người con trai khác. Những nạn nhân trong vụ án này tất cả đều là con trai và đều là những người có chút ngoại hình mang trong mình ít nhiều sức mạnh của gia tộc.

Cơ thể đã không còn cứng nữa chứng tỏ người này đã chết ít nhất cách đây 48 tiếng rồi. Não xuất hiện tình trạng máu tụ có vẻ như bị đập vào đầu thêm nữa qua mổ não thì thấy có hiện tượng thiếu oxy nghiêm trọng.

Nhỏ khá bất ngờ khi thấy hiện tượng này bởi chính bản thân nhỏ nghĩ rằng họ sẽ bị chết bởi một hiện tượng hì đó kì lạ hơn. Khi kiểm tra cơ quan hô hấp thì không có gì đặc biệt nhưng riêng tim thì có điều khả nghi. Tim đã bị ngừng đập chính xác là bị đông lạnh trong một thời gian ngắn. Nhỏ hơi ngẩn người ra, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người con gái đó. Đôi bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lại.

Nhỏ bỏ găng tay ra đứng đó, im lặng. Mọi kí ức lại như cuốn phim chầm chậm tua lại, đau đớn có, xót xa có, tuyệt vọng cũng có. Tất cả mọi thứ, tất cả mọi nỗi đau đều trở lại. Hình ảnh người con gái đó trong giây phút cuối cùng vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí nhỏ. Tuyệt vọng nhưng bất lực. Cô ấy chỉ là một người bình thương nhưng vì trận chiến năm ấy mà mọi thứ đã thay đổi.

Nhỏ im lặng hồi lâu rồi bước ra khỏi phòng khám nghiệm. Tuy trong lòng nhỏ còn một vài khúc mắc cần giải đáp nhưng nhỏ cũng không đủ tàn nhẫn mà khơi lại nỗi đau đó trong người thân của cô ấy. Nhỏ có thể gọi điện cho chị hỏi rõ mọi chuyện nhưng cả chị và nhỏ đều đã phải mất một khoảng thời gian khá lâu để mọi chuyện lắng xuống. Mọi thứ nên để nguyên vị trí của nó, không nên bị xáo trộn

- Tiểu thư- Quỳnh khẽ gọi khi thấy nhỏ bước ra khỏi phòng

- Em lập tức lấy tài liệu về Mạc Ngân cho chị- nhỏ ra lệnh. Quỳnh hơi sững người. Cô không phải không biết cái tên này, không phải không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngân và nhỏ là bạn thân của nhau. Ngân cũng là người trong tổ chức, là một sát thủ địa ngục dưới trướng của Ken. Nhưng cô ấy còn đặc biệt hơn nhiều. Cô ấy mang trong mình sức mạnh có thể đóng băng mọi thứ trong thời gian ngắn (do lúc trận ở nơi bắt đầu của gió diễn ra thì sức mạnh phát ra ảnh hưởng đến một số người dân đi lại, sống ở quanh đó). Nhưng sức mạnh ấy lớn đến nỗi mà ngay cả bản thân cô muốn sử dụng thì cũng bị đặt vào nguy hiểm và một ngày nào đó chính bản thân cô có thể chết vì sức mạnh này.( cách duy nhất để cô được sống là có sự giúp đỡ từ một người con trai có sức mạnh lửa)

Người tính không bằng trời tính. Mạc Ngân yêu một người con trai có sức mạnh lửa và trong một lần cô đã sử dụng sức mạnh để cứu người đó. Dù yêu nhau nhưng họ cũng không thể đến với nhau. Cuối cùng, cả chị cô ấy và nhỏ đều không có cách gì để cứu Mạc Ngân. Họ tuyệt vọng trong đau đớn nhìn cô ấy chết đi mà không thể làm gì được cả. Mùa hè năm ấy Lyfuy trở thành một mùa đông buốt giá, rét lạnh tận xương tủy.

- Em đã biết- Quỳnh nhanh chóng đáp lại rồi quay đi. Nhỏ im lặng, theo bước chân Quỳnh ra khỏi nơi đây.

.....Trong một ngôi nhà ở ngoại ô

- Mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch của chúng ta- Một người con trai đáp

- Phải hết sức cẩn thận- người đàn ông trong bóng tối ra lệnh- bảo 87 chú ý một chút. Vụ ở học viện bên
gia tộc Vũ đang có động tĩnh xem ra sắp tới họ sẽ cử thêm người đến

- Ngài không cần lo dù ai đến cũng vậy thôi- người con trai nhoẻn miệng cười

- Không được chủ quan như vậy- người đàn ông nghiêm mặt- 79, ngươi nhớ rõ cho ta mấy dòng họ đó và tổ chức không hề dễ dàng đối phó. Kế hoạch bấy lâu của chúng ta không được để có bất cứ sai sót gì

- Tôi đã biết thưa chủ nhân- người con trai với mật danh 79 đáp

- Mục tiêu trước mắt là tiêu diệt cánh tay phải của Vũ Hoàng, vị Liễu tiểu thư kia

- Tôi đã biết- Nói rồi, 79 rời khỏi. Cùng lúc ấy, một người khác bước vào

- Chủ nhân cho gọi tôi- người con trai cúi đầu chào

- Ngươi biết nhiệm vụ của ngươi chứ ? Jey- người đàn ông hỏi

- Jey sẽ làm theo mọi lời của chủ nhân- Jey đáp

- Bắt đầu tiến hành kế hoạch ‘bánh xe nước’ đi. Chúng ta cần diệt gọn tên nhóc Trịnh Phong ấy

- Đã rõ thưa ngài- nói rồi, Jey rời đi. Nười đàn ông cười xảo quyệt. Đúng lúc này điện thoại của ông ta vang lên

- Ông sốt ruột quá đấy- Ông ta cười

- Ông yên tâm chỉ cần ông giữ đúng lời hứa thì chúng tôi sẽ nhanh chóng cho ông thấy kết quả mà ông mong muốn- Ông ta tiếp tục nói



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Thanh Linh
Thanh Linh

Thanh Linh
Moderator - Box Fiction
  • Moderator - Box Fiction
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Qúa hai tuần mà chưa post chap mới nên mình sẽ khóa topic này lại.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | Khoa học | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất