Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
]* Tên tác phẩm: Sẽ là mãi mãi

* Author (tác giả): Thư Thư


* Category (thể loại): Fiction


* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 13+


* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going


* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): hoàn toàn tưởng tượng


* Casting (giới thiệu nhân vật):

Hạ Thanh Vy: người phụ nữ thành công và dã tâm

Lữ Kỳ Phong: chàng thiếu gia trơ tráo nhưng độc ác.

Sẽ là mãi mãi - Thư Thư Tumblr_mijo04lOoQ1r0rh6io1_500

Giới thiệu

Ta cách xa nhau bao lâu?

Giờ gặp lại em còn yêu anh?

Anh sinh ra vốn đã định là của em. Em muốn trả thù, tôi sẽ giúp em, em muốn từ bỏ, tôi sẽ nắm chặt tay em bước đi.

Bước vào cuộc đời anh bằng sự ngẫu nhiên. Yêu anh bằng trái tim chân thật. Nhưng vì mối thù không đội trời chung với những kẻ lòng lang, dạ sói, tôi buộc phải rời xa anh, rời xa theo ý nguyện của mẹ anh.

Anh còn yêu tôi không khi biết tôi vì tiền mà tiếp cận anh, còn yêu tôi không khi tôi chỉ là một con người độc ác và bỉ ổi.

Ba  năm xa cách, liệu thời gian có mang anh quay trở lại với tôi, hay đưa anh vào vòng tay cô gái khác….

Chương I: Hai mươi năm không quên.

Ánh tịch dương nhẹ nhàng rũ lên những cánh bạch hồng thuần khiết,  cái thực thực, hư hư của sắc hồng hắc lên những hòn sỏi trắng trải trên con đường cỏ xanh mướt, rồi tiếng róc rách của dòng suối nhỏ nhân tạo, tiếng lao xao ru người của hàng cây hai bên đường. Tất cả hòa quyện thành một bức tranh tuyệt mỹ, khiến một ai đã bước chân vào thì không thể không xao lòng.

Hạ Thanh Vy giơ tay trái lên xem. Đã hơn hai giờ?

Cô tự nhũ, thời gian lúc này với cô như một thứ gì đó không rõ ràng, nhưng thật sự cô rất cần nó, cần nó như cần một thứ tiêu khiển để cô được sống.

Khung cảnh chung quanh cô, một nét bình yên, êm đềm khiến trái tim Hạ Thanh Vy không khỏi nhói đau. Nơi này, đã từng có trong ký ức của cô, cô không rõ, những thứ hiện ra trong trí nhớ tồi tàn bỗng nhòe dần, nhòe dần như một cuốn phim bị hỏng.

Bất chợt nhìn lại mình, Hạ Thanh Vy thản thốt, cho dù cô có là người phụ nữ lãnh đạm bao nhiêu thì giờ phút này, tâm can cô thật sự nhuốm nỗi sợ hãi.

Nhỏ bé! Trong tiềm thức, Hạ Thanh Vy luôn nhận định mình là một cô gái hai mươi sáu tuổi, thành đạt, có danh vọng, quyền lực. Nhưng giờ phút này, đáy mắt sâu thẳm của Hạ Thanh Vy phản chiếu một dáng vóc bé nhỏ. Sáu tuổi? Cô chắc chắn điều đó.

“AAAAAAAAAAA”

Tiếng hét thất thanh cắt dang dòng suy nghĩ của cô, trái tim nhỏ bé lại liên tục nhói lên, cảm giác nghẹt thở chiếm lĩnh toàn bộ cảm xúc của cô, làm cho Hạ Thanh Vy không cần biết đến chuyện gì đang diễn ra, một mạch chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng kêu ấy.
Tòa dinh thự hiện ra trước mắt, cảnh cửa uy nghiêm, nặng trịch đang khép hờ, dưới khe cửa, dòng máu đỏ loang trên nền gạch trắng.

Điều tai hại nào đó đang diễn ra chăng?

“Tử Anhhh”

Cô hét lên hoảng sợ khi cánh cửa kia dần mở ra. Cô nhớ ra rồi, đứa bé trai có gương mặt giống hệt như cô đang nằm dưới sàn gạch lạnh toát, ngừơi những máu với máu.

Đôi môi nhỏ tím dần, gương mặt trắng bệt. Nó không còn thở nữa, nó chết rồi…

Thanh Vy chỉ kiệp gào thét trong nước mắt, đôi chân nhỏ bé không có chút lực để giúp thân chủ nó di chuyển. Trong bóng tối, gã sát nhân bước ra, mang theo giọng cười man rợ, bỉ ổi của hắn vang lên khắp căn nhà.

Lại một lần nữa, sự sợ hãi bóp nghẹt trái tim cô, cô không thể thở… cô chỉ kiệp hét lên và…

Mọi thứ tan biến, trước mắt cô giờ là một màn đêm u tối, tĩnh mịch. Từng vệt mồ hôi đổ từ thái dương, chan hòa xuống cằm. Ác mộng? Không phải, hoàn toàn không phải!

Hai mươi năm trôi qua, ký ức ấy vẫn không phải, nó như một tiếng chuông để nhắc nhở cô làm những việc nên làm, và thời cơ cũng đã đến. Cô sẽ đòi lại tất cả, tất cả những gì đáng ra là của cô!
[/size]



Message reputation : 100% (1 vote)



Được sửa bởi Thư Cao ngày Thu Jan 22, 2015 9:52 pm; sửa lần 6.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Mau up chap đi ag, chỉnh lại size và font nha bạn.



Được cảm ơn :
9
:
Ngày tham gia :
09/11/2014
:
Tuổi :
25
:
Đến từ :
YGLover
:

Thư Cao
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 9
Ngày tham gia : 09/11/2014
Tuổi : 25
Đến từ : YGLover
Sẽ là mãi mãi - Thư Thư 44403355

Chương II Cuộc sống này rất đáng sợ

Tất cả như dòng nước trên một con sông dài vĩnh hằng, một khi đã trôi qua thì sẽ không bao giờ quay trở lại.

Thời gian, ba năm, hay mười năm, con người cũng không thể quên được những gì đã trải qua. Những hối tiếc có chăng đã quá muộn màng. Cảm giác đó không khác gì từ từ lấy mất sự sống của một con người bằng một cách đau đớn nhất.

Hối tiếc ư? Cô đã bao giờ hối tiếc cho những việc mình làm? Hoàn toàn không, với cô, đó là sự kiên định, là chắc chắn, cũng như cây vĩ cầm đang ở trên tay Hạ Thanh Vy, nó chỉ là một dấu chấm nhỏ trong quá khứ của cô, là hồi ức mà cô không thể quên, cũng như không muốn quên vậy.

Hai mươi năm trôi qua như một giấc mơ, thời gian thật đáng sợ, nhưng cũng rất quí giá đối với cô, cuộc sống cứ từng giây trôi qua, là từng giây thay đổi, cô không còn cảm giác gì so với nơi đây, căn nhà ấm áp từng thuộc về cô.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, quá rõ rệt. Duy nhất chỉ có khu vườn bạch hồng vẫn còn phía sau tòa dinh thự, nó vẫn nở hoa to và đẹp như hai mươi năm về trước.

“Cô Hạ!”

Lời nói ấy sao chứa đầy sự mỉa mai và khinh miệt, nó lạnh lùng và xa cách làm cho trái tim cô như bị ai đó xiết chặt, xiết chặt đến không thở được. Cô đã từng gọi ông là bố! Phải, chính là bố.

“Chào ông, chủ tịch Phương!”

Con người vốn dĩ rất ích kỷ, họ không thể bao dung cho những người đã đẩy họ vào cuối chân tường, khiến cuộc đời họ dở khóc, dỡ cười. Bao năm qua, cô khổ cực đi bằng chính đôi chân của mình, sống bằng cách bán đi lòng tự tôn của một con người chỉ vì người mà cô đã gọi bằng bố đó ư? Đáng không Hạ Thanh Vy?

“ Cô thích hoa hồng trắng lắm à?”

“ Sao ông lại hỏi như thế?”

“Bởi vì…con gái của tôi cũng thích nó”

Con gái? Liệu ông ta nhắc đến ai? Cô ư?

Nghĩ nhiều như thế để làm gì, cô cũng đâu bận tâm. Cho dù có hối hận thì với cô, nó cũng chả còn ý nghĩa nữa. Cô nhớ, lúc đó, ông ngông cuồng và tàn bạo đến mức nào, cô nhớ rất rõ, mình thoát khỏi cái chết từ con người đó tạo ra như thế nào? Làm sao cô có thể quên được chứ?

Đúng là mọi thứ đã thay đổi, căn nhà ấy, đã không còn gì gọi là ký ức trong cô, trừ nơi đó, nơi mà Tử Anh đã nằm xuống, điều đó không khác gì một nỗi ám ảnh với Thanh Vy. Cô càng nhớ, càng hận, càng đau đớn. Có lẽ mọi trái ngang trên cõi đời này luôn ập xuống người cô, như một vòi nước tuột van, chảy mãi không bao giờ ngừng.

Một phút ngẫn ngơ là một phút trái tim nhỏ bé kia tan nát, con người vốn dĩ rất thân quen ấy, đang đứng trước mặt cô, tay trong tay với Phương Ngọc Linh. Cô lãnh khốc, cô lạnh lùng, nhưng cô cũng chỉ là một con người bình thường, có yêu, có hận.

Năm tháng phải chăng trôi đi quá vội vàng, phải chăng anh cũng vội vàng quên cô rồi, tình cảm với cô, thật sự đã hết rồi sao?
Lữ Kỳ Phong, thái độ lạnh nhạt, xem cô như vô hình mà lướt qua, anh ghét cô đến thế sao? Hận cô đến như thế sao? Còn gì bất hạnh hơn không khi ngừơi đó xem cô như người đã chết.

Cuộc sống vốn dĩ thiếu công bằng, với Hạ Thanh Vy, muốn đứng được trong cái xã hội khắc nghiệt lắm cạm bẫy này, cô cần phải mạnh mẽ, cần phải đạp lên quá khư mà sống, cũng như con ngừơi kia vậy, đã quên nhau thì làm gì phải níu kéo.
[/size]





Được sửa bởi Thư Cao ngày Mon Jan 05, 2015 9:11 am; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Văn phong bạn khá ổn, tuy đôi chỗ có bị lặp ý ' ' Mong bạn đổi font chữ nhé, chương hơi ngắn đó.



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Thanh Linh
Thanh Linh

Thanh Linh
Moderator - Box Fiction
  • Moderator - Box Fiction
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Qúa 2 tuần chưa post chap mới nên mình sẽ khóa topic này lại.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất