Ngạo Thiên
Chương 1 : Thảm sát ảnh ngọc thôn .
- Ta vẫn còn …Sống sao !
Thiếu niên sợ hãi mở mắt , vẫn còn chưa thể tin rằng mình còn sống .
- Trong một đêm mưa tầm tã , tiếng hét vang khắp trời , máu chảy thành sông , mười năm ảnh tàn sát thôn nhỏ ẩn cư trong núi .
Nhắm chặt mắt lại hắn vẫn chưa thể quên được cảnh tượng cha mẹ chết ngay trước mắt mình . Trong chốc lát hắn vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình . Nhưng trong lòng hắn đã tự nhủ :
- Ta Lâm Tiểu Bảo sẽ tìm ra hung thủ để báo thù cho cha mẹ .
Đau khổ , sợ hãi , Uất hận . Hắn gói gém quần áo rời khỏi thôn , nơi mang bao kỉ niệm thời thơ ấu .
Thời gian trôi qua đã hơn một tháng , kể từ ngày hắn bước chân vào Nguyệt Thành . Tiền mà hắn lấy từ các hộ trong thôn sài đã hết mà vẫn chưa thể xin vào được Thanh Vân Môn .
Đứng trước của Thanh Vân Môn
- Là tư chất ta không đủ , là vận may ta chưa tới , hay là sự kiên trì trong ta vẫn chưa được công nhận .
Hắn đập tay mạnh vào bàn đăng ký hét lớn !
Từ trong cửa bước ra một vị trân nhân , gương mặt thanh tú , thân hình cao giáo đáp :
- Là ngươi tâm ma quá lớn , ta mặc dù không biết lý do ngươi buộc phải học võ công . Nhưng nơi đây không dành cho ngươi !
Hắn định nói tiếp nhưng từ trong cổ họng lại như có thứ gì chặn lại . Bất giác hắn nhận ra đó không phải là ma thuật , đó chính là áp lực của người trước mặt tạo nên khiến nỗi sợ hãi trong hắn bùng phát .
Tối đó hắn trở về quán trọ , Dọc đường vừa đi vừa nghĩ :
- Tiền mãi lộ nay đã cạn . Có lẽ phải dung tới số tiền để bái sư xài tạm nhưng nếu vậy lại cần phải tìm một việc để kiếm thêm thu nhập , vậy thù nhà bao giờ mới báo được .
Ngang qua quán rượu mua hắn mua hai vò , rồi chạy ra bờ sông ngồi uống một mình !