Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
153
:
Ngày tham gia :
26/02/2015
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Trái Đất
:
Tinh Vân
Tinh Vân

Tinh Vân
Super Moderator - Truyện Sáng Tác
  • Super Moderator - Truyện Sáng Tác
Được cảm ơn : 153
Ngày tham gia : 26/02/2015
Tuổi : 23
Đến từ : Trái Đất
♔Hãy để anh yêu em thêm lần nữa

♔Tinh Vân

♔Thể loại: Truyện ngắn, HE​


“Đúng thế đấy! Tôi phản bội cô đấy! Nên cô biết điều thì hãy cút xa khỏi cuộc đời tôi đi.”

Đó là những gì anh nói với tôi, khi tôi bắt gặp anh đang ôm người bạn thân nhất của mình ở trong lòng. Anh thú nhận anh phản bội tôi. Anh nói tôi cút xa khỏi cuộc đời anh. Được, đã như thế, tôi sẽ thành toàn cho anh và cô ta.

Xách vali lên tàu, tôi quyết định sẽ rời khỏi nơi đây. Khi bước qua người soát vé, tôi nghiêng đầu đảo mắt nhìn xung quanh. Nhưng hình ảnh tôi nhìn thấy chỉ toàn là những con người xa lạ. Tôi đang mong chờ gì đây chứ? Nghĩ vậy tôi tiếp tục leo lên, đi vào toa tàu và yên vị trên ghế.

Nhìn vào khoảng không qua khung cửa sổ khi tàu chuyển bánh, tôi lại nhớ về những hồi ức cũ cách đây không lâu. Anh là chàng trai năm đó chúng tôi cùng theo đuổi – tôi và Lam. Chúng tôi tỏ tình với anh. Nhưng anh lại chấp nhận tôi mà không phải là Lam. Trong khi Lam lại là một cô gái xinh đẹp, và đặc biệt ngoan hiền. Ít nhất là cho tới khi cô ta dám làm trò cùng anh sau lưng tôi.

Anh luôn chiều ý tôi, bất kể đòi hỏi của tôi có quá đáng thế nào anh cũng làm được. Nhưng đó là cách đây năm năm, bây giờ anh đã hai mươi sáu, tôi đã hai mươi ba, mọi chuyện thay đổi quá nhiều. Anh không còn chăm sóc tôi nhiều như lúc trước, nhưng tôi biết, tình yêu anh dành cho tôi không hề phai mờ. Nhưng tôi cảm nhận được tình yêu của anh thì đã sao? Dù gì thì anh cũng đã phản bội tôi.

Ngày hôm đó là sinh nhật tròn hai mươi ba của tôi, anh đã chuẩn bị tiệc tại một nhà hàng rất lớn. Nói ra thì công việc của anh rất tốt, gia đình lại thuộc vào hàng giàu có nên chuyện tiệc lớn như vậy cũng là chuyện cơm bữa. Thú thực tôi đã rất vui khi mình chính là trung tâm của bữa tiệc này, nhưng tôi không cảm thấy thú vị cho lắm khi vẫn chưa thấy hình bóng anh từ lúc tôi lên chỗ ánh đèn cắt bánh sinh nhật. Đáng ra thì anh phải ở đó, lúc–tôi–cắt–bánh. Tôi đã vội vã đi tìm anh, rồi gọi điện cho anh.

“Anh đang ở đâu vậy?”

“Em cứ tham gia bữa tiệc đi, anh sẽ quay lại liền. Anh có một món quà bất ngờ cho em.”

“Thật sao?” – Tôi mỉm cười thích thú.

Nhưng nó tắt lịm khi tôi thấy anh đang ôm Lam trong lòng, tay kia vỗ vỗ nhẹ nhàng. Còn người cô ta cứ run run lên, hình như đang khóc.

“Thật!”
Tôi cười nhạt, ra tình yêu cũng chỉ có thế. Trong tay ôm một cô gái khác, miệng thì lại nói lời ngon ngọt với cô gái kia. Đàn ông thật tồi tệ! Không, không phải là đàn ông tồi tệ, chỉ có đàn bà ngu ngốc.

Tôi bước nhanh về phía anh, kéo Lam ra khỏi vòng tay của anh, sau đó cho anh một bạt tai.

“Phong!” – Lam hét lên.

Tôi đưa tay lên che những giọt nước mắt lăn dài trên má, miệng cay độc nói:

“Anh đúng là đồ tồi tệ. Tôi đã tin anh như thế. Anh lại phản bội tôi. Anh hứng thú thì thích tôi, chán tôi thì bỏ có đúng không? Bây giờ anh lại chuyển đối tượng qua bạn tôi sao?” – Tôi lại quay mặt nhìn về phía Lam. – “Đúng là tình bạn vĩ đại. Vậy mà đã từng có một người nói với tôi, sẽ không bao giờ yêu bạn trai của bạn thân. Sẽ cố gắng từ bỏ nó, nếu từng có thứ tình cảm không nên có kia. Ha ha, các người được lắm…”

“Im đi.” Tôi chưa nói hết câu, Phong đã hét lên giận dữ.

“Gì thế? Anh bực khi tôi nói vậy với người tình của anh sao?”

“Đúng thế đấy! Tôi phản bội cô đấy! Nên cô biết điều thì hãy cút xa khỏi cuộc đời tôi đi.”

Tôi mơ mảng sắp xếp lại mảng ký ức đau khổ ấy. Tôi cút xa khỏi cuộc đời anh rồi đấy, vừa lòng rồi chứ?!

Tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt tôi lại chực trào ra. Hai bố con phía đối diện nhìn tôi. Cậu bé chỉ về phía tôi ý hỏi “sao cô ấy khóc vậy bố?”, anh ta xoa đầu con trai trả lời: “Vì bụi bay vào mắt cô ấy.” Rồi anh ta đưa tôi hộp giấy lau.

Đó chính là lần đầu tiên tôi gặp Hoàng – người mà tôi sẽ cưới làm chồng trong tương lai. Hoàng là người đàn ông hai mươi sáu tuổi, bằng tuổi anh, nhưng trông Hoàng chín chắn hơn so với tuổi thật. Anh ấy còn có một đứa con ba tuổi.

Tôi và Hoàng gặp nhau trên tàu, hai chúng tôi có hoàn cảnh giống nhau, đều bị thất tình. Lúc mua vé tàu tôi chỉ chọn đại một địa điểm nào đó, nhưng tôi biết mình đang ở đâu, đó là nơi hẹn ước của tôi và Phong. Tuy nhiên bao lần tới đây cũng đều có anh đi cùng, nên tôi không thông thạo đường đi ở đây lắm.

Hoàng đã giúp đỡ tôi, cho tôi mượn tạm một căn phòng trong căn nhà gần biển của anh ấy. Chúng tôi khá hợp, nên đã kết hôn với nhau sau năm ngày quen mặt. Chúng tôi không yêu thích gì nhau, chỉ là thấy có ích cho nhau thì cưới vậy thôi. Con trai Hoàng – bé Pi cần một mái ấm gia đình có đầy đủ cha mẹ. Tôi cần một chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời sau này của mình. Chúng tôi đơn thuần chỉ là một cuộc hôn nhân có hợp đồng.

Hoàng nói: “Em có thể đi, bất kể khi nào em muốn.”

Tôi trả lời chắc nịch: “Em sẽ không bao giờ rời đi. Không bao giờ.”

Nhưng, sự xuất hiện của Lam lại lần nữa phá hỏng lời thề “không bao giờ” của tôi ngày ấy. Lam gầy hơn trước rất nhiều, chúng tôi mới không gặp nhau hơn một năm, ấy vậy mà cô ấy xanh xao nhợt nhạt quá. Lòng tôi dấy lên một cảm giác lo lắng, nhưng nó lại bị dập tắt vì cái ký ức đau lòng kia lại che lấp đầu óc tôi.

Lam kinh ngạc nhìn tôi, rồi cúi đầu bặm môi hỏi:

“Sao… sao cậu lại ở đây?”

“Tôi ở đây liên quan gì tới cậu? Hiện tại tôi là vợ của chủ nhà mà.” – Tôi nhếch môi cười.

“Mình tới để đón con mình về thôi.” – Lam cười. Và tôi ghét nụ cười ấy.

“Xin lỗi, nhưng hình như cậu đến nhầm nhà rồi. Ở đây không phải chỗ giữ trẻ.” – Tôi khoanh tay nhìn Lam, giọng cay nghiệt hơn. Nhìn tôi bây giờ không khác nào một bà chủ đang đuổi việc cô osin của mình.

Lam quay ngước bước đi, nhưng tay cô ấy vừa chạm cửa thì liền khựng lại, cô nhẹ nhàng nói:

“Anh Phong vẫn luôn đi tìm cậu, mọi việc lúc trước chỉ là hiểu lầm.”

Rồi Lam đẩy cửa ra ngoài. Cái dáng gầy gò liêu xiêu trên cát làm tôi chợt mềm lòng.

Sống trong căn nhà này suốt một năm, tôi vẫn không thể quên được Phong. Dù cho Hoàng đối xử với tôi rất tố. Công việc thì tuyệt vời, nhà cửa thì khỏi chê, nhưng trái tim tôi vẫn luốn hướng về anh ấy. Tôi nhiều lần khóc từng đêm vì nhớ lại câu nói của anh: cút xa khỏi cuộc đời tôi.

Và khi nhìn thấy Lam, sự đau khổ kịch liệt trong tôi lại lãnh thêm vài phần nữa.

***

Một tháng sau ngày Lam đến nhà, tôi nhận được tin nhắn từ Phong. Trái tim tôi lại đập rộn rã vì cái tên Phong. Tuy sau ngày tôi bỏ đi, tôi nhận được khá nhiều tin nhắn từ anh, nhưng tôi luôn xóa không đọc.

Tôi run rẩy nhấn nút xem tin nhắn. Nhưng những dòng chữ trên đó lại khiến lòng tôi không khỏi đanh lại đôi chút.

Vân, em là cô gái bướng bỉnh, khó chiều, nóng tính, luôn cho phán đoán của mình là đúng, luôn phản bác lại ý kiến của người khác. Em chưa bao giờ lắng nghe anh cả. Chưa bao giờ.

Ngày hôm ấy, anh chỉ vừa nói khích em một câu trong lúc tức giận, vậy mà em bỏ đi biệt tăm, thay luôn số điện thoại, em biết anh đau khổ chừng nào chứ?

Anh đã tìm kiếm em suốt thời gian qua. Đôi khi anh tự hỏi tại sao vẫn luôn là anh đi tìm em, mà không phải em đi kiếm anh. Anh vẫn luôn ở bên bờ sông chờ em, nhưng em đã ở đâu chứ? Ở bên một người đàn ông khác.

Em biết anh ta là ai không? Là người yêu Lam và là người Lam yêu nhất. Đứa nhỏ em sống cùng là con của Lam và anh ta. Em nên làm người tốt một chút chứ. Anh vẫn luôn đợi em. Hãy để anh yêu em thêm lần nữa
.》

Ra là Lam đã kể với anh. Họ vẫn liên lạc với nhau sao? Tình cảm nồng thắm thật.

Tuy tôi hiểu những lời Phong nói là thật lòng. Anh muốn quay lại với tôi. Nhưng tôi không thích mọi chuyện diễn ra dễ dàng như vậy.

Tôi nhắn lại với anh một câu: Ý anh bảo tôi rời xa Hoàng, để Lam trở về bên anh ấy phải không? Sao không nói thẳng mà cứ nói vòng vo thế…? Tôi sẽ không bao giờ để các người được toại nguyện.

Bụp… bụp…

Ruy băng cùng những mảnh giấy màu nhỏ rơi tự do trên mái tóc tôi. Tôi nhìn Hoàng cùng bé Pi, họ đang hát bài Happy birthday. Đúng rồi! Tôi quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi. Trước kia toàn anh nhắc tôi mới nhớ sinh nhật mình, bây giờ…

Đột nhiên lời anh nói văng vẳng trong đầu tôi.

“Anh sẽ yêu em trong bao lâu?”

“Cho tới khi em ngừng yêu anh.”

“Vậy anh sẽ làm gì khi em ngừng yêu anh.”

“Chết tại nơi hẹn ước đầu tiên của chúng ta.”




Tôi tin anh sẽ làm như thế thật. Tôi chạy ra khỏi nhà. Bắt taxi đến bên bờ sông nơi chúng tôi hẹn ước. Và như tôi nghĩ, anh đang đứng đó.

“Anh vẫn tới đây?”

“Thường xuyên.” – Anh ngước đầu nhìn tôi. – “Ra em vẫn nhớ lời anh nói.”

“…” – Tôi không biết trả lời thế nào, nhưng thú thực, tôi vẫn luôn yêu Phong.

“Hãy để anh yêu em thêm lần nữa…” – Anh ôm chầm lấy tôi, ghì chặt tôi trong vòng tay anh.

Tôi run run đưa tay ra, rồi cũng ôm lấy anh. Tôi không rõ tình cảm của mình đối với anh có còn như xưa hay không, chỉ đơn giản là tôi rất muốn ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời xa.



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất