CHƯƠNG 38: ĐỪNG ĐỤNG TỚI BẠN TÔI!
Kyo thôi đi mà..- Bo lúng túng ghì tay áo nó
Kyo nhìn chăm chăm vào Bi rồi lại liếc mắt sang Mi, nó thở dài rồi tiếp tục ăn dĩa cơm của mình.Căn tin vẫn ồn ào như mọi khi, các tiếng xì xào cùng những ánh mắt khinh khi như nhìn vào Bo
- Thấy con nhỏ thả tóc ngồi bàn Bi không?
- Ai?
- Con nhỏ trầm tính 11a1 đó hả?
- Ừ hihi
- Nhìn nó giống ôsin của Bi với Mi ghê luôn đó, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo
- Vậy mà có biết nhục mặt là gì đâu, chẳng biết thân biết phận
Bo im lặng gậm bánh mì sandwich, Mi thì khoái chí ngẩng đầu nhìn Bo cười khẩy. Kyo nhăn mặt, nó đặt muỗng xuống, Bi cảm thấy bực bội định đứng lên quát mấy cái bọn đang xì xào đằng đó, nhưng chưa kịp làm gì thì Kyo đã đập mạnh bàn rồi đứng dậy khiến cả căntin như im bặt lại nhìn chăm chăm vào nó, Kyo miệng đang ngậm miếng thịt thì nhổ ra rồi chỉ thẳng tay vào cái bọn xì xào lúc nãy
- Tụi mày có ngon thì tới trước mặt tao nói lại những lời tụi mày vừa nói tao xem nào, xem tao có tát vỡ mồm tụi mày không hả
Cả căntin im lặng đáng sợ, cái bọn bị Kyo chỉ tay thì lúng túng sợ sệt, mặc dù Kyo mới nhập học không bao lâu nhưng cái danh tiếng đàn chị đầu gấu thì đã nổi khắp trường, cái mặt sất láo chẳng sợ ai của nó khiến người khác nhìn cũng phải kiêng nễ, đã lỡ động vào nó thì chắc có lẽ nó sẽ làm tới cùng, mà cái bọn nói xấu Bo lúc nãy đâu ngờ rằng nhỏ lại là bạn của Kyo, nếu biết chắc bọn nó đã không nói to tiếng như vậy rồi. Ken ở bàn phía bên kia ngồi tựa lưng ra ghế dựa, miệng nhấp nháp chai nutrifood cam còn mắt cứ dán vào Kyo.
- Bo là bạn của tao – Kyo nắm tay Bo kéo nhỏ đứng dậy làm nhỏ bối rối cúi mặt xuống – Đứa nào đụng vào bạn tao là coi như đụng vào tao. Tao sẽ trả tụi mày gấp 9 gấp 10 lần..nhớ kĩ lời tao nói đấy
Nói xong quay người đi, Bo nắm tay kéo nó lại
- Kyo à! – Bo mếu máo
- Định Mệnh! Ăn hết vô rồi
Kyo quát to rồi đá mạnh chân vào bàn và kéo Bo đi, bị lôi đi như vậy nhưng nhỏ vẫn không quên ngoảnh đầu lại tặng cho Bi một cái nhìn đầy thất vọng. Bi cắn răng tay nắm chặt thành đấm, cảm giác như hắn bất lực, thật sự trở thành vô dụng, không hiểu sao lòng hắn lại buồn như vậy, hắn đứng dậy
- Cậu vẫn chưa ăn xong mà – Mi níu tay hắn làm hắn quay đầu nhìn cô ta – ngồi xuống ăn hết đi đã, kẻo đói bây giờ – Mi mỉm cười
- Cậu ăn tiếp đi, tớ về lớp đây
Dứt câu Bi quay sang liếc nhìn cái bọn lúc nãy với ánh mắt đầy sát khí rồi bỏ đi mà chẳng thèm đoái hoài gì tới Mi đang ngồi đó, mong hắn ở lại
- Con nhỏ đó giang hồ thật, nhìn qua đã biết không phải dạng vừa rồi, đúng là vô văn hóa – Linh cười khinh khi
- Em không biết gì về Kyo thì đừng vội nói vậy – Ken đưa đôi mắt lạnh băng nhìn Linh khiến cô khựng người rồi đặt chai nước trên bàn và đứng dậy – Vãi ghê! Về lớp thôi! – Ken hất cằm rồi bỏ đi
- Ừ ừ! – Linh cười gượng rồi lẽo đẽo theo sau hắn
___Trước lớp 11a3____
- Sao cậu ngốc vậy! Cứ đê im cho bọn nó lấn nước đi tới vậy à! Ít nhất cũng chữi lại mấy tiếng chứ – Kyo gằng giọng
- Tớ xin lỗi – Bo xị mặt
- Cậu có lỗi gì mà phải xin lỗi chứ, lỗi là ở cái bọn rác rưỡi kia kìa, rãnh rỗi quá đi bêu xấu người ta – Kyo tức tối nhưng Bo vẫn im lặng chẳng nói tiếng nào khiến nó thở dài – Về lớp đi, vào tiết rồi đó, tớ xin lỗi vì đã lớn tiếng – Kyo
- Ừ! Hì – Bo cười tươi rồi đi về lớp
Kyo trở về chỗ ngồi của mình, nó nằm dài trên bàn miệng không ngừng rũa về cái lũ rác rưỡi lúc nãy, toàn một lũ não không phát triển rãnh hơi chả biết làm gì nên đi moi móc chuyện người khác ra làm chủ đề tám chuyện.Suy nghĩ xong nó nhắm mắt thiếp đi.
Bi vội vàng tiến đến chỗ Bo làm nó ngạc nhiên nhìn xung quanh hắn
- Sao cậu đi một mình thế? Còn M…
- Tớ xin lỗi
- …Cậu làm gì mà phải xin lỗi chứ? – Bo nói với gương mặt buồn
- Tớ..
- Thôi cậu vào chỗ đi, à mà trả cậu vở soạn nè, cảm ơn nhé
Bo mỉm cười đưa trả vở cho hắn rồi nằm dài trên bàn quay mặt sang hướng khác để hắn không thấy được gương mặt buồn của nó lúc này. Ken và Linh cùng về lớp thì nhỏ vội đánh trống lãng rồi lẽn vào nhà vệ sinh, có lẽ lúc nãy ăn gì đấy mà giờ đau bụng cũng nên. Ken chẳng mấy quan tâm, hắn tiếp tục trở về lớp, tiến đến chỗ ngồi nhìn Kyo đang ngủ say giấc
- Đồ bí ngô xấu xí
- …- Kyo vẫn ngủ
- Tại sao tôi lại hay chú í đến cô nhĩ?
- ….
- Con heo ngốc này! Người ta nói mà ngủ ngon lành vậy hả – Ken đưa tay lên định cốc đầu nó thì chợt rụt tay lại mỉm cười
Linh đứng ngoài cửa lớp chứng kiến hành động nãy giờ của Ken nhưng không dám bước vào, càng không dám thừa nhận những gì mà nó thấy, đó đâu phải là ghét hay là sự xem thường dành cho một món đồ chơi. Cô đau lòng tay nắm chặt lấy lon nước cam mà cô mua cho Ken. Sự im lặng như bao trùm lên ba con người này…
“ Reng..Reng…”
Tiếng chuông vào lớp reo lên, mọi người bắt đầu túa vào lớp
- ax..xì…
Ken giật nảy người, hắn vội lấy khăn trong cặp ra lau mặt
- má ơi! Con nhỏ này grr
Vừa lau mặt, hắn vừa trừng mắt nhìn Kyo đang mắt nhắm tay đưa lên quẹt nhẹ mũi. Linh đứng ngoài cửa sực tĩnh, cô giả vờ như chẳng biết gì rồi nhanh chóng bước vào lớp
- Về rồi à! – Ken nhìn Linh
- À ừ hì – Linh
- Còn cái con nhỏ này..xích xa ra coi – Ken gằng giọng quay sang phía Kyo
- Gì..gì vậy? – Kyo ngồi thẳng dậy chùi nước dãi, mắt mơ màng nhìn Ken
- Cái con nhỏ này! – Ken quát
Linh cười gượng đưa lon nước mà nó mua cho Ken rồi trở về chỗ ngồi
- Khát nước ghê – Kyo đảo mắt xung quanh rồi dừng lại trước lon nước cam đặt trên bàn Ken
- Nè! – Ken thở dài rồi đẩy lon nước sang cho nó khiến nó ngơ ngác – Kêu khát mà, giờ có uống không? Không thì thôi – Ken kéo lon nước về thì Kyo vội chụp lấy
- Lấy! Cảm ơn nhé hehe
Kyo vừa cười gian vừa khui lon nước, Ken thì quay mặt sang chỗ khác
- Mà sao bữa nay tốt ngày thế? – vừa cầm lon nước đã khui nó vừa mắt to mắt nhỏ nhìn hắn đầy nghi ngờ
- Không uống thì đưa đây – Ken gằng giọng quay đầu lại xòe tay ra
- Uống chứ, của chùa mà ngu gì không uống – nói xong nó đưa lon nước lên miệng tu một hơi
Ken nhìn nó miệng cười như không cười rồi chống cằm quay sang hướng cửa sổ, Linh vẫn im lặng đưa mắt nhìn mà lòng đau như cắt. Nước đó là nó mua cho hắn mà, sao hắn lại dễ dàng đưa cho người con gái khác chứ, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới cảm xúc của nó sao?
Giáo viên vào lớp, học sinh đứng dậy chào cô, tiết học trong ngày lại bắt đầu rồi cứ thế trôi qua. Đến giờ ra về, Ken đứng dậy lấy cặp rồi cùng Linh rời khỏi lớp. Kyo thì qua lớp Bo để cùng nhỏ đi về
- Đi làm tiếp nào – Bo cười tươi nhìn nó
- Không làm nữa – Kyo mặt tĩnh rụi
- Hả? Sao cơ? – Bo ngơ ngác
- Tớ bảo là từ giờ cậu đừng làm thêm nữa không nghe rõ à? – Kyo nhấn mạnh từng chữ
- Rồi tiền đâu mà..
- Tiền mẹ tớ ở quê gửi lên, đủ tiền ăn với tiêu vặt, tớ mới nhận công việc bán đồ trên mạng cũng nhàn rỗi lắm lương cũng ổn, tớ với cậu cùng làm, chỉ cần ngồi ở nhà onl bằng điện thoại thôi!
- Nhưng..
- Bộ cậu muốn đi bệnh viện nữa à? – Kyo châu mày
- Ừm..vậy cũng được – Bo cười mỉm
Mi choàng tay Bi tình tứ ra cổng trường thì chạm mặt Bo và Kyo cũng đang ra tới
- Chào Bo! Cậu cũng đang về à? – Mi cười thân thiện
- À! Ừ – Bo
- Bọn tớ đi trước nhé! Giờ bọn tớ đi chơi câu đi chung luôn không? – Mi
- À! Không đâu, hai cậu chơi vui – Bo cười gượng
- Ừ vậy bye nhé! – Mi vẫy tay chào rồi kéo Bi đi – Mình đi thôi!
Bi vừa đi vừa lén quay đầu lại nhìn Bo nhưng rồi cũng nhắm mắt lơ đi. Kyo tức tối chẳng biết làm gì
- Cái con hồ ly tinh này! Grr – Vừa nói nó vừa đá mạnh chân xuống đất
- Thôi bỏ đi – Bo cười
- Coi nó ve vãn cậu ta kìa, muốn cho nó một đấm ghê – Kyo cầm cú đưa lên trừng mắt nhìn
- Thôi bỏ đi mà hì! Mình về thôi
Vừa nói Bo vừa kéo Kyo đi, cảm xúc bây giờ trong nó chỉ có một chữ tệ, và chỉ là nó cố gắng giấu đi sự yếu đuối đằng sau bề ngoài mạnh mẽ, Kyo biết chứ, dù sao cững chơi từ nhỏ đến lớn thì điều gì về Bo nó chẳng biết, còn thuộc lòng luôn đấy chứ, và hiểu như vậy nên nó giả vờ như không biết vì có lẽ sự giả nai của nó sẽ giúp Bo đỡ tổn thương hơn, vơi được một phần nhỏ nổi đau mà nhỏ chịu đựng, cái tính chịu đựng ngốc nghếch này chắc có lẽ là học được từ Kyo, vì lúc nhỏ, Bo mà nó biết là cô bé mít ướt và lạnh lùng vô cảm lắm, còn trầm tính hơn cả bây giờ nữa, nhưng có lẽ học được tính mạnh mẽ và chịu đựng của Kyo nên nhỏ cũng ít mít ướt hơn trước, còn cái tính chịu đựng thì học hơi quá thì phải, chịu đựng một cách ngốc nghếch. Kyo thở dài xoa đầu Bo rồi nắm tay nhỏ tung tăng bước đi đầy trẻ trâu.
_____Chiều 2 giờ______
- Tớ đi học thể dục đây! Ở nhà khóa cửa cẩn thận, ráng onl bán đồ đi hihi – Kyo
- Ừ! Đi cẩn thận đấy
- Biết rồi mà! Bà cô già
Kyo lè lưỡi trêu rồi chạy nhanh ra trạm xe nhưng lại để lỡ mất chuyến xe thế là phải tự thân vận động cuốc bộ một đoạn đường khá xa đến trường, vừa đi nó vừa quay đầu nhìn quanh xem thử có gương mặt thân thiện nào chạy ngang qua không để còn nhờ vả cho đi quá giang đến trường chứ mặt gian mà nhờ vả có khi bị người ta chở đi bán luôn cũng nên, nhìn lùn lùn lép lép vậy thôi chứ phụ tùng của Nhật chứ phải đùa. Rốt cuộc mặt hiền hay mặt gian gì cũng chẳng nhờ vả được, tại gọi người ta có nghe đâu, toàn là chạy qua mặt không. Thế là nó đến lớp muộn, chân thì mỏi đến rụng rời mà khi gặp thầy thể dục đang đứng quan sát học sinh lớp tập ném bóng nó cũng phải cố gắng nhanh nhẹn chạy đến giả mặt hiền lễ phép cúi chào
- Dạ thầy em mới tới ạ
- Thầy tưởng em tới rước mấy bạn về chứ – GVTD gằng giọng
- Dạ! Tại em không có xe nên phải đi bộ đoạn đường xa đó thầy, thầy nhìn em là biết à! Mồ hoi mồ kê đổ tùm lum người luôn – Kyo mếu máo
- Thôi tới lấy bóng rồi đi cô
- Dạ Vâng
Kyo cười nghịch ngợm rồi chạy đến rổ lấy bóng
- Có vậy cũng đi trễ – Ken đứng khoanh tay tựa lưng vào cái trụ treo lưới gần đó
- Trễ chuyến xe buýt chứ ai muốn – Kyo trừng mắt
- Lề mề rồi đổ thừa – Ken cười khẩy
- Nín đi
Kyo quát to rồi sực tĩnh bịt chặt môi lén đảo mắt nhìn thầy Thể Dục phía sau
- Em lên đây nói cho cả lớp nghe nè Liên Y! cần gì phải bảo thầy im không
- Dạ..em..- Kyo cúi mặt tay ôm chặt trái bóng
- Đã đi trễ rồi còn vô lễ nữa chứ..chạy 3 vòng sân trường cho tôi
- Dạ? – Kyo mở to mắt sững sốt – Thầy ơi tha cho em..em nói bạn Ken mà thầy ơi – Kyo mếu
- Đừng nói kiếm chuyện
Kyo hậm hực quay đầu trừng mắt nhìn Ken đang đứng cười khúc khích
- Ken em ra chạy với bạn luôn đi
- Dạ? – lần này đến Ken tròn xoe mắt kinh ngạc, hắn xua tay lắc đầu – Đừng thầy ơi! Em có làm gì sai đâu chứ
- Hai em ra chạy 3 vòng cho tôi - GVTD
Thầy thể dục vừa nói dứt câu thì Kyo đã phá lên cười khoái chí, chỉ tay vào mặt Ken, đáng đời ai bảo cười nó. Ken trừng mắt nhìn nó
- E..hèm..hai em chạy 4 vòng đi nha! – GVTD
- Dạ!!!! – Ken Kyo sững sốt
- Chạy đi trước khi tôi xử lí hai em…- nói xong GVTD thổi một hồi còi to
Ken và Kyo vội chạy đi, cả hai vừa chạy vừa cải nhau sối sả chẳng im lặng hay nhịn nhau tiếng nào. Chạy khoảng hai vòng Ken bắt đầu thấm mệt còn Kyo thì đã lăn quay ra nền đất nằm thở dốc