Chap dài hết chương 7 luôn nha Bảo Trân.
Đã gần 8 giờ rồi mà Nguyên vẫn chưa về, tôi chẳng hiểu hai người đó làm việc gì mà lâu thế, chỉ đi mua một chiếc xe thôi, có cần phải mất đến gần 4 tiếng đồng hồ không?
Không có việc gì làm trong khi bản thân đang rất chán, tôi mở tivi lên, bật kênh ca nhạc nghe cho đỡ buồn. Bây giờ là chương trình nhạc nước ngoài, tuy chả hiểu gì sất nhưng nhiều bài có âm điệu hay lắm. Trong lúc tivi đang quảng cáo, tôi đi xuống lấy hộp kem lên. Nguyên mua rất nhiều kem cho tôi, đủ loại cả: dâu, sôcôla, vani, dừa… Cuộc sống vẫn diễn ra một cách bình thường như mọi ngày, không hiểu sao dù rất muốn nhớ lại những kí ức trước kia nhưng hiện tại tôi thấy rất vui, không âu lo điều gì. Chắc do sự chăm sóc khá ân cần của Nguyên, tuy nhiên bọn tôi cũng cãi nhau rất nhiều.
Một điệu nhạc buồn man mác vang lên, tôi giật thót người chạy lên phòng khách ngay. Đây là bài hát tôi thích, hầu như ngày nào kênh này cũng có phát. Nguyên từng dịch cho tôi nghe lời bài hát, rất hay và ý nghĩa. Tôi nhép miệng hát theo:
I stand alone in the darkness The winter of my life came so fast Memories go back to childhood Today I still recall
Oh how happy I was then There was no sorrow, there was no pain Walking through the green fields Sun shines in my eyes
I’m still there, every where I’m the dust in the wind I’m the star in the Northern sky I never stay anywhere I’m the wind in the trees Would you wait for me…forever?
Chợt tôi sững người lại, có cái gì đó mới vụt qua tâm trí tôi. Nó nhòe ảo như bị nhiễu sóng, giọng hát một người con trai vang lên trong đầu. Cảm giác thân thương, quen thuộc lại ùa về. Khẽ ôm lấy đầu, tôi nhắm mắt để cảm nhận mọi thứ đang tồn tại trong đầu mình…
Hình ảnh người con trai ôm lấy một người con gái, tuy không thể nhìn rõ mặt nhưng tôi có thể hình dung được họ rất đẹp. Môi chàng trai ngân nga hát bài “Forever” ấy, còn cô gái thì tựa đầu vào vai anh khép hờ mi mắt để thưởng thức giọng hát trầm bổng, xao xuyến.
“Tin! Tin!”
Có tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, nó kéo tôi khỏi hình ảnh lãng mạn kia. Bài nhạc đã hết từ nãy giờ mà tôi chẳng để ý. Để hộp kem lên bàn, tôi đi vào phòng lấy chùm chìa khóa rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
-Sao các anh đi lâu thế?
-Vì không có chiếc nào ưng ý, đi mãi mới kiếm được một chiếc đó bé Trân, thằng này kén cá chọn canh mệt cả người! – Anh Dương đứng dựa vào đầu xe nhìn tôi mỉm cười.
Đang định lên tiếng hỏi Nguyên đâu thì từ sau chiếc xe hơi của Dương, Nguyên dắt chiếc xe đạp vô cùng đẹp màu trắng hòa nhã đi ra.
-Oa! Đẹp quá!
-Bảo Trân, chiếc này đẹp mà phải không? – Nguyên nhìn tôi hỏi.
-Ừm! – Tôi gật đầu.
-Đấy, mày thấy chưa?
-Thôi mày vào nhà đi, trễ rồi! Trân, vào trong kiếm gì cho nó ăn, bọn anh chưa ăn gì đâu. Nó nằng nặc đòi về ăn cơm với em.
-Dạ? – tôi nghệch mặt ra nhìn anh Dương.
-Cút về ngay! – Nguyên bỗng sửng cồ lên, nhìn anh ta lúc ấy tôi không nhịn cười được đành đưa tay lên che miệng.
Dương không nói gì, chỉ nháy mắt với tôi một cái rồi đi vào xe. Hai người này thật là…tôi chẳng hiểu sao họ lại là bạn bè của nhau được nhỉ?
Nguyên dắt chiếc xe vào nhà, tôi vào sau vì còn phải khóa cửa lại. Anh đạp chống xe xuống rồi đi vào bếp mở tủ mì ra. Lạ nhỉ? Lúc chiều ăn cả nồi lẩu mà chưa no sao?
-Nguyên, lúc chiều mình ăn lẩu rồi mà!
-Nhưng giờ tôi đói, cô rảnh thì nấu cho tôi đi.
-Vậy anh ra kia ngồi, tôi làm cho.
Hôm nay tôi tốt đột xuất thế đấy. Nguyên ngồi xuống bàn chống tay nhìn tôi lấy cái ấm nước ra, chuẩn bị đun. Anh cứ nhìn mãi làm tôi thấy ngượng, xé có gói mì thôi cũng vụng về không xong. Chợt tiếng Nguyên vang lên:
-Trân!
-Hả?
-… Không có gì, coi chừng phỏng! Tôi đáp nhỏ “ừm” rồi đứng chờ nước sôi. Hôm nay Nguyên là lạ thế nhỉ? Giờ để ý kỹ mới nhận ra ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ suy tư.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Bầu trời dần cởi bỏ lớp áo đen lấp lánh xuống để khoác lên bộ áo màu xanh nhẹ thanh khiết. Thanh Nguyên nằm trên bộ ghế sofa mềm mại nghĩ ngợi về một điều xa xăm. Đêm qua cậu không hề chợp mắt…
-Nguyên, mày coi nè! – Dương đưa cho Nguyên xem một tờ tạp chí trong cửa hàng xe.
-Gì đấy!?
-Đây…không phải là Bảo Trân sao?
Nguyên quay phắt lại, dán mắt vào trang bìa tờ báo ngay. Là hình ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, bàn tay luồn vào mái tóc uốn gợn đầy quyến rũ với dòng chữ màu vàng cạnh bên: Cô dâu mất tích vẫn chưa trở về!
Hai người con trai nhìn nhau rồi nhanh chóng lật ra bài báo có tên chủ đề ấy. Nguyên ráng đọc kĩ từng từ từng chữ một:
Vào ngày 27/5 tại nhà hàng Paravel, hai tập đoàn Nguyễn Đan và Hoàng Quân kết thông gia với nhau. Nhân vật chính là công tử điển trai Nguyễn Hải Thanh và tiểu thư xinh đẹp Hoàng Hạ Quyên. Đây là đám cưới được đánh giá là linh đình nhất trong năm của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhưng có một điều không may, vào lúc 18:53 nhân viên nhà hàng phát hiện Hoàng Hạ Quyên đã mất tích. Theo nhiều thông tin, cô dâu chú rể trước khi quyết định kết hôn không hề có mâu thuẫn, vậy nên giả thiết cô dâu bỏ trốn bị loại bỏ. Khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đã phát hiện ra 2 cái khăn có tẩm thuốc mê dính son môi. Giả thiết cô tiểu thư xinh đẹp bị bắt cóc được hình thành. Cảnh sát và lực lượng an ninh ráo riết đi tìm. Người em trai song sinh của Hoàng Hạ Quyên là Hoàng Nhật Anh nghe tin cũng nhanh chóng đặt vé từ nước ngoài trở về. Nguyễn Hải Thanh ngày đêm tìm kiếm vợ chưa cưới, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì mới. Phải chăng Hạ Quyên đã chết? Thủ phạm là ai?...
-Tao nghĩ Bảo Trân………. – Dương ngập ngừng nhìn Nguyên.
-Mày nghĩ cô ấy là Hoàng Hạ Quyên sao?
-Chắc vậy! Mày không thấy à? Giống nhau như 2 giọt nước!
Nguyên lấy điện thoại ra, vào file hình ảnh và bật một tấm hình của Trân lên. Hai chàng trai ngồi xem xét một cách chăm chú từ quyển tạp chí qua điện thoại, từ điện thoại qua tạp chí.
-Tao cho rằng thủ phạm nghĩ Hạ Quyên đã chết nên phi tang xác xuống biển, nhưng cô ấy lại trôi dạt vào bờ biển nơi mày ở, và mày cứu cô ấy. – Dương ném tờ tạp chí lên bàn nói.
Nguyên im lặng, vì trong đầu cậu đã có câu trả lời cho 2 bức ảnh kia: Bảo Trân chính là Hoàng Hạ Quyên. Đã biết được thân phận thật và 70% quá khứ của người con gái đó, nhưng sao Nguyên không cảm thấy vui. Trong lòng cậu nhen nhóm sự nặng nề khó tả, có một thứ cảm xúc đang lấn chiếm.
-Mày sao vậy Nguyên? Biết được quá khứ của cô ấy rồi thì phải vui chứ, giúp cô ấy về với gia đình cho người ta đoàn tụ, mày cũng sẽ trở về cuộc sống như xưa, lặng yên và…
Lúc này Nguyên bỗng mở bừng mắt ra. Cuộc sống trước kia của cậu…? Trước khi có Trân, nó lặng yên như dòng sông và tẻ nhạt vô cùng. Quanh quẩn trong ngày chỉ có ăn, ngủ, trộm. Lâu lâu người bạn thân nhất cũng đến chơi, nhưng chưa bao giờ cậu cười nhiều như lúc có Trân ở bên cạnh. Sáng sớm là nghe tiếng phàn nàn than đói của cô, đòi xem phim hoạt hình, giở chiêu “mỹ nhân kế” ra đòi cậu mua kem…v…v… Những việc đó giờ đã thành thói quen. Nếu đưa Bảo Trân trở về…thì nơi này sẽ ra sao đây?
Cào cào cho mái tóc đỏ rối xù của mình vào lại nếp, Nguyên thở dài ngồi dậy dựng cái gối đệm lên. Mở cánh cửa sổ ra, làn gió biển xông vào một cách vô tư như vừa thoát khỏi một hàng rào vô hình. Đi lại tủ đồ lấy cái áo thun trắng và một cái quần lửng màu xanh lá sẫm, Nguyên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Dòng nước mát lạnh cũng không thể xóa tan đi sự khó chịu kia trong người cậu.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng bao gồm 2 bát cơm và dĩa trứng ốp la, Nguyên nhẹ nhàng mở cửa phòng của Trân định đánh thức cô dậy.
Người con gái xinh đẹp đang say ngủ trên chiếc giường màu xanh êm ái. Tấm rèm cửa sổ được gió tiếp sức tung bay phấp phới. Căn phòng màu nâu không ngột ngạt mà rất thoáng mát so với màu sắc của nó. Nguyên tiến lại gần nhìn Trân, cậu không bỏ sót chi tiết nào trên khuôn mặt kiều diễm ấy. Hàng mi dài khép nhẹ bình yên, đôi môi nhỏ xinh màu đỏ hồng như son, làn da trắng nõn nà hơn cả tuyết… Thật sự Nguyên không muốn xa người con gái này, cô đã như một phần tử trong cuộc sống của cậu.
Nguyên đưa tay vén nhẹ mái tóc của Trân, cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán cô. Thời gian như dừng lại, gió cũng giảm đi…
-Tôi không muốn em rời xa tôi!
Một câu nói ngắn gọn, nhưng xuất phát từ tận đáy lòng. Nguyên ngồi ngắm Trân ngủ thêm ít lâu thì cô cựa mình thức dậy. Thấy có người đang ngồi cạnh mình trên giường, Trân dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ:
-Nguyên hả?
-Ừ!
-Sáng sớm…anh vào phòng tôi làm gì? – Trân vẫn mơ màng, nhưng rồi cô giật bắn người, túm tấm chăn che ngực, lắp bắp – Anh…anh đã…làm gì…gì…tôi?
-Hả? – Nguyên đơ mặt ngơ ngác.
-Sáng sớm mặt trời chưa mọc mà dám vào phòng con gái, trời ơi, còn gì là đời gái trong trắng của tôi! – Trân mếu máo rồi gục mặt xuống cái chăn.
-Cô hâm à?
-Chứ sao? Hôm qua anh nhìn tôi mãi là cũng thấy nghi nghi rồi…hu hu … trả đời gái lại cho tôi!
-Èo…cô nghĩ tôi là hạng người thế hả? Nói cô biết, có cho tôi cũng không thèm cái tivi LCD màn hình phẳng đó đâu. Cô nghĩ cô có cửa sao? Vừa lùn vừa xấu, hơ hơ. Tiêu chuẩn anh đây cao lắm, em mơ đi!
Trân liếc xéo Nguyên, ánh mắt vẫn còn nghi ngờ nhưng rồi cũng thôi. Nếu cậu có ý đồ gì thì ngay từ đầu đã… Trân nhẹ giọng:
-Thế vào đây làm gì?
-Cô không ăn sáng à? Vậy tôi ăn hết nhé! – Nguyên nhếch môi cười đểu.
-Ơ…không không! Ăn chứ! Đợi tí.
Trân nhảy phóc xuống giường chạy đi vào phòng vệ sinh cá nhân ngay. Nguyên ngồi nhìn theo bóng cô, cười nhẹ.
*******
-Oa, no quá!
Trân ngả người ra ghế, xoa xoa cái bụng đã căng tròn. Nguyên phì cười trước cái liếm mép thỏa mãn của cô. Dĩa ốp la 3 trứng được chén sạch nhanh chóng.
Dọn dẹp xong, cả hai đi ra phòng khách xem tivi. Trân bật ngay kênh Star Movies vì hôm qua nó có giới thiệu sẽ chiếu bộ phim kinh dị “Day Of The Dead”. Nguyên thì nghe xong nhất quyết không chịu coi, giật cái remote chuyển sang kênh Disney xem phim hoạt hình “Phineas And Ferb”. Giằng co mãi Nguyên cũng phải nhượng bộ vì mắt Trân có dấu hiệu chuẩn bị…nhè. Những thây ma của bộ phim xuất hiện ngày càng nhiều làm Nguyên cứ thấp thỏm không yên. Trân thấy thế thì nở một cười gian như chưa từng gian. Bộ phim đang đến đoạn cô đội trưởng quân đội hé mở tấm rèm cửa sổ ra thì Trân khẽ luồn cánh tay mình ra đằng sau vai Nguyên. Trên tivi, lúc con thây ma nhảy xổ ra ngoài cửa sổ là Trân di chuyển móng tay, cảm giác rờn rợn làm Nguyên nổi da gà. Cậu hét toáng lên bỏ chạy vào phòng, Trân nằm cười lăn cười bò với cảnh tượng vừa rồi. Thật dễ thương nhỉ? Khoảng 8h30 thì bộ phim hết. Lúc này Nguyên mới chịu ló mặt ra, ngó đông ngó tây vẻ thám thính rồi “đường hoàng” bước ra. Trân trêu chọc Nguyên làm cậu giận đỏ mặt tía tai, thế là 2 người lại cãi nhau ỏm tỏi.
Giận một hồi cũng thôi, Nguyên đưa cho Trân một lọ kem chống nắng:
-Này, chuẩn bị đồ lát tắm biển! Thoa cái này như mọi lần đi, da mà đen thì xấu lắm! Lâu rồi cô không tắm biển chắc cũng muốn lắm chứ ha?
-Thật hả? – Trân sáng mắt lên, vẻ mừng rỡ.
-Ừ, nhanh đi tôi chờ!
-Năm phút, xong ngay thôi!
Nói xong Trân chạy vèo vào phòng chuẩn bị. Nguyên quay sang nhìn chiếc xe đạp màu trắng mới mua. Một bóng đèn loé sáng lên trong đầu cậu: “Sao không đi bằng xe đạp?”
Nguyên dắt chiếc xe ra ngoài cửa, kiểm tra khái quát về bàn đạp, dây sên, tay thắng… Trân đi ra với chiếc túi xách màu cam đựng vài vật dụng cần thiết, tròn mắt nhìn Nguyên:
-Ê, anh dắt xe ra làm gì vậy? Chẳng phải mới nói sẽ dẫn tôi đi tắm biển sao?
-Thì nè, tôi đưa cô đi bằng cái này, không phải đi bộ nữa!
-Thật hả? Vậy ta đi nào!
Trân cười thật tươi nhảy lên yên sau xe, nhưng cô nàng nhận ngay cái cốc đầu từ Nguyên:
-Đi con khỉ! Không khóa cửa cho trộm nó vào hả?
-Ờ ha, xin lỗi, đợi tí!
Trân ngây thơ nói rồi bước xuống xe, đi vào khóa cửa lại. Mọi thứ xong xuôi, Nguyên giật cái túi của Trân cho vào giỏ xe, giục cô leo lên nhanh để chạy. Con dốc phía trước là lợi thế cho Nguyên, cậu phóng xuống nhanh như gió, cười thành tiếng mặc cho Trân đang hoảng hồn túm lấy vạt áo mình.
-Á Á Á, chạy chậm thôi, té bây giờ!!!!!!! – Cô sợ quá hét toáng lên.
-Ngồi yên đi, cô cứ yên tâm, tôi chạy xe còn đẳng cấp hơn cả thằng Dương đấy!!!
-Hu hu, anh Dương chạy xe hơi mà!!!!!!!!!!
-Sợ thì cứ làm như thế này đi.
Vừa dứt câu, Nguyên kéo tay Trân lên ôm lấy eo mình. Điều này làm Trân vô cùng bất ngờ, hai bầu má cô ửng hồng dưới bức màn nắng dịu nhẹ. Đôi môi cô nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mỹ, nụ cười đáng yêu mà Nguyên không thể thấy được.
Điểm đến của họ là bãi sau của vùng biển, vì không có đá ngầm nên ở đây có thể tắm được. Nguyên dựng xe vào một tảng đá lớn gần đó rồi trải tấm bạt ra, đặt những đồ dùng cần thiết lên. Trân vô tư bỏ dép lên một góc tấm bạt chạy đi đùa nghịch với biển. Trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh làm cho cô gái kia càng xinh đẹp hơn. Trân quay lại nhìn Nguyên hồi lâu làm cậu ngơ ngác chả hiểu mặt mình có dính gì không. Một nụ cười tươi nở ra trên môi Trân, cô chạy lại kéo tay Nguyên lôi ra biển, tạt nước lên người cậu.
-NÀY! TÔI KHÔNG CÓ MANG ĐỒ ĐÂU ĐẤY! ƯỚT HẾT RỒI!!!!
-Thì sao nào? He he, chết này, chết này!
Trân cười khanh khách vẻ khoái chí lắm, cô hất nước vào Nguyên không ngừng. Đùa giỡn đến chán, Trân lại bắt Nguyên cõng đi ra xa. Vòng tay ôm chặt lấy cổ Nguyên, cô thấy bồi hồi lạ. Nguyên cũng vậy, cậu mỉm cười nhẹ vì hành động của Trân. Nước biển xanh biếc trong veo thấy được cả những vỏ sò nho nhỏ.
-Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp.
-Có đớp thì đớp cô thôi! Ở đây toàn cá mập cái, tôi đẹp trai thế này thì lo gì. – Nguyên cười.
-Hứ, đồ khó ưa! – Trân bĩu môi.
-Tôi thả cô xuống bây giờ! – Nguyên giở giọng đe dọa.
-Á! Đừng!
Trân ôm chặt Nguyên hét lên, cậu cười phá lên trước thái độ trẻ con ấy. Trân liếc Nguyên, nhéo vào eo cậu một cái rõ đau, nhưng cô lại hối hận vì chỉ suýt chút nữa là ngã nhào xuống nước.
~oOo~
“Roẹt”
Hải Thanh kéo khóa cửa lều lên một cách chậm và nhẹ nhàng nhất, đơn giản vì mọi người vẫn còn ngủ, dù đã 9 giờ hơn rồi!
Anh vươn vai hít thở làn gió trong lành pha lẫn với hương vị của biển. Tập vài động tác thể dục đơn giản, Hải Thanh chợt nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua với Nhật Anh, nó làm anh suy nghĩ khá nhiều. Hình ảnh kia lại hiện về làm cho Hải Thanh đứng thừ người giữa nền cát vàng mịn. Cho đến khi có một người từ từ tiến đến đằng sau lưng:
-Hey!
Là Liễu Phi.
-Làm giật cả mình! – Hải Thanh giả vờ giật mình rồi quay qua mỉm cười.
-Ai làm gì đâu mà giật mình? Hay nhờ? Sao dậy sớm thế?
-Sớm gì, 9h25 rồi! – Anh đưa tay lên xem đồng hồ.
-Thôi đi rửa mặt đi ông, còn phải chuẩn bị bữa ăn sáng nữa. Mà này, lát đi nhặt sò với tôi không?
-Cậu bao nhiêu tuổi? – Hải Thanh nhíu mày, cười giễu.
-Dẹp ánh mắt đó đi nhé! – Liễu Phi lườm anh.
-Ha ha, tuân lệnh khối trưởng! – Hải Thanh cười đứng nghiêm, giơ tay lên đầu như kiểu quân đội.
Liễu Phi ngúng nguẩy bỏ đi về lều, Hải Thanh cũng mang đồ dùng của mình đi ra một góc dừa khuất để rửa mặt.
Không lâu sau thì nhiều sinh viên khác cũng thức dậy. Liễu Phi cho người sắp xếp bàn ghế để tất cả chuẩn bị ăn sáng. Những dĩa bánh mì nóng giòn được đem ra với một ít bơ, patê, trứng và thịt. Giải khát thì có nước trái cây và nước ngọt.
Sau khi chén no nê hai cái bánh mì bơ và thịt, Hải Thanh đứng dậy định sẽ đi bộ vài vòng cho dễ tiêu. Liễu Phi trong bộ đồ tắm 2 mảnh màu xanh lá xếp tầng kéo tay anh lại bảo đi nhặt vỏ sò. Nhưng Hải Thanh viện lý do mới ăn xong không nên xuống biển, cô đành nhịn nỗi ham muốn của mình lại. Hải Thanh rủ Liễu Phi cùng đi dạo, cô đồng ý ngay, vì nếu thức ăn trong bụng tiêu hóa nhanh thì sẽ mau được thu nhập vỏ sò hơn.
==================================================== ====================================================
Nguyên vừa đi vào bờ vừa giũ cái áo, sau đó vặn vắt nước cho khô. Trân vẫn đang vui đùa ngoài biển xanh với quả bóng nhỏ bảy màu và những con sóng nghịch ngợm. Cô cười tươi vẫy tay với cậu:
-Nguyên ơi!!!!!!!!
-Tắm nhanh rồi lên!
-Tôi biết rồi mà! Anh cứ như thế thì sẽ thành ông già sớm thôi! Ha ha ha. – Trân trêu Nguyên.
-Đồ lùn đáng ghét! – Nguyên nhìn Trân tung quả bóng lên cao mà phì cười.
Cô vẫn như thế, hồn nhiên vô tư không lo âu điều gì. Nguyên ngưng cười, cậu ngả lưng xuống và ngắm nhìn mây. Ánh mắt sâu thẳm ngày xưa ngỡ không còn giờ lại hiện hữu thêm lần nữa.
Trân ở ngoài biển cứ vui chơi không màng gì đến người con trai kia. Thấy Nguyên nằm, cô lại có ý muốn phá phách. Cô tung quả bóng lên cao, đưa tay đánh thật mạnh. Nhưng một ngọn gió mạnh từ đâu thổi đến làm lệch đường bóng khiến nó không bay đến chỗ Nguyên nữa mà bay sang hướng khác, nhắm đến một đôi trai gái đang đi dạo gần đó. Nó chuẩn bị bay thẳng vào người chàng trai. Trân hét lên:
-Á, COI CHỪNG!!!!!!
Người con trai kia giật mình, theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy quả bóng. May mà không sao, Trân thở phào rồi nhanh chóng chạy lên bờ. Nguyên nghe thấy tiếng hét của cô nên cũng bật dậy.
Trân đi lại gần đôi trai gái đó với vẻ thăm dò, xem có bị hoảng loạn tinh thần chẳng hạn.
-Xin lỗi, tôi vô ý quá, hai người không sao chứ? – Trân ngập ngừng.
-À… không sao. Bóng của cô đây! Ơ … Hạ Quyên!? – Cô gái ngẩng mặt lên, đang cười thì…
...........................
-Hạ Quyên! – Liễu Phi không giấu nỗi sự kinh ngạc.
Trân khó hiểu nhìn cô, tay đón lấy quả bóng. Người con trai đứng cạnh cũng vậy, anh không còn gì để nghi ngờ nữa, cô gái hôm qua đụng phải mình chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Hải Thanh ôm chầm lấy Bảo Trân, vui mừng khôn xiết:
-Hạ Quyên! Anh tìm được em rồi!
Trân vô cùng bất ngờ, tự nhiên bị một người con trai lạ hoắc ôm lấy, lại còn ngay trước mặt Nguyên.
Nguyên đứng bật dậy, chạy đến nơi có sự việc chướng mắt kia kéo Trân ra, mắt nhìn Hải Thanh với vẻ giận dữ:
-Này anh kia, làm cái trò gì vậy?
Hải Thanh không vừa, kéo Trân về lại phía mình:
-Anh là ai?
Nhưng có một điều anh không ngờ, chính là Bảo Trân giằng tay mình ra:
-Anh làm gì thế? Định sàm sỡ tôi hả?
-Hạ Quyên, em…em sao thế? Anh đây…Hải Thanh đây mà. – Hải Thanh căng mắt nhìn Trân, như không thể tin vào câu nói vừa phát ra từ người con gái mình yêu.
-Hạ Quyên, em không nhớ chị sao? Chị là Liễu Phi! – Đến lượt Liễu Phi lên tiếng, cô cũng thấy sự việc này rất lạ lùng.
-Xin lỗi, chắc anh chị nhầm tôi với ai đó rồi. Tôi tên là Bảo Trân, không phải Hạ Quyên gì gì đó đâu!
Trân quay lưng định bỏ đi thì Hải Thanh nắm tay cô lại:
-Hạ Quyên! Em không thể nào quên anh được. Anh là chồng chưa cưới của em mà, Nguyễn Hải Thanh!
Tim Nguyên đập lỗi một nhịp: “Thì ra hắn là…”
-Tôi chỉ nhớ anh là cái người hôm qua tôi đụng phải thôi, giờ xin anh bỏ tay tôi ra. Nguyên! – Trân nhìn Nguyên cầu cứu.
-Anh có thể bỏ tay cô ấy ra được rồi đấy! – Nguyên gạt phắt tay Hải Thanh ra, kéo Trân chạy về phía chiếc xe đạp, thu dọn đồ trong giây lát rồi lên xe phóng đi ngay. Hải Thanh chạy theo mặc cho tiếng gọi của Liễu Phi vang lên không ngớt ở sau lưng.
-HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!!!!
Liễu Phi nhìn theo bóng chiếc xe đạp khuất xa, lòng cô cũng đang rất là rối. Rõ ràng là gương mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy, nhưng sao tên lại không phải. Chỉ có một việc có thể xảy ra trong khi Hạ Quyên mất tích nhất thôi: bị mất trí nhớ.
-Mình phải báo cho bác Quân biết ngay!
Nói là làm, Liễu Phi nhanh chân chạy về khu cắm trại.
........................
-Nguyên, người lúc nãy tội nghiệp quá ha, đẹp trai thế mà lại bị điên! – Trân dựa đầu vào lưng Nguyên chép miệng.
-Ừ!
-Anh sao vậy? – Trân thấy thái độ của Nguyên rất lạ bèn ngẩng đầu lên hỏi.
-Không sao cả! Quên chuyện này đi, lúc nãy tắm biển vui không?
-Vui! Lần sau anh chở tôi đi nữa nha! – Trân cười toe toét như con nít.
-Nếu cô muốn!
-Cám ơn anh nhiều lắm!!!!
Trân mừng rỡ ôm chầm lấy Nguyên, không ngại ngùng gì nữa. Nguyên cũng vậy, cậu mỉm cười đưa một tay nắm lấy tay cô, cảm giác thật yên bình. Lát sau có thể do mệt quá, Trân ngủ thiếp đi, còn Nguyên trở lại với dáng vẻ đăm chiêu.
Biển nổi sóng, không mạnh cũng không nhẹ, nhưng nắng thì đã biến mất khỏi bầu trời. Gió cũng ngừng, mọi thứ trở nên thật lặng lẽ, tĩnh mịch, phải chăng để diễn tả tâm trạng của cậu bây giờ?
“Hải Thanh, tuy chúng ta không quen biết nhau nhưng thành thật xin lỗi, tôi không thể để cô ấy rời xa tôi được. Xin lỗi.......”
*Bờ biển:
Hải Thanh trở về trại như một cái xác mất hồn. Sự việc ban nãy quá sốc đối với anh, bị người yêu của mình cự tuyệt, còn bảo là không quen biết, cả tên con trai bên cạnh nữa, hắn là ai?
Định đi vào lều nghỉ một chút thì anh bị Liễu Phi nắm tay chạy ra đường lộ, đẩy vào chiếc xe hơi đợi sẵn.
-Chuyện gì thế? – Hải Thanh ngạc nhiên nhìn cô bạn thân.
-Chúng ta trở về thôi, tôi giao lại hết mọi việc cho khối phó Nhã Nhi rồi! Tôi đã báo tin cho tập đoàn Hoàng Quân và nhà cậu biết, họ muốn cậu về ngay! – Phi nói gấp gáp.
-… Cảm ơn cậu!
-Để sau đi! Bác ơi, chúng ta đi! – Liễu Phi nói với bác tài xế già của nhà mình.
-Vâng thưa cô chủ!
Chiếc xe lăn bánh, Hải Thanh nhìn ra ngoài, khung cảnh nhạt nhòa đi trong tâm trí anh, chỉ còn lại bóng hình của một người con gái…
“Anh ích kỷ, vì anh không thể để em biến mất khỏi cuộc đời vô vị này được!” Hết chương 7.
|