Chương 8: Lộ Diện
Khoảng mười chiếc ô tô màu đen bình thường đang ở trước nhà cô, Lý Á Huân cầm tay Phụng Di bước xuống xe, vừa ngạo mạng, vừa khinh đời.
Đúng vậy, chính bộ mặt này của gã đã ép cô không còn đường lui. Ngày đó, nếu không vì gã bức cô đến quẫn bách, bức cô đến mức phải dựa vào kẻ khác để trả đũa gã, nhưng cũng chính oán hận đã đẩy cô và gã đi quá giới hạn, đến lúc này, đã không thể quay đầu lại nữa.
"Đang diễn ra chuyện gì, các người là ai?"
Cục diện quá rối loạn, trong lúc này, bỗng dưng người của Trần Khánh Minh cũng xuất hiện, bên cạnh anh là Lưu Vân. Mỗi một con người ở đây, chí ít trên tay đều mang một loại vũ khí để bảo vệ bản thân.
"Hàn Kỳ, sao cậu lại ở đây?"
Có nhiều rắc rối đang diễn ra, tại sao họ cũng một lúc xuất hiện? Tuyệt đối nguyên nhân không phải do cô, bởi vì cô không quen biết Trần Khánh Minh, anh lại không biết Hàn Kỳ sẽ đến đây. Cho nên lần này, chính là vì mục đích riêng.
Gã đàn ông e ngại nhìn Trần Khánh Minh, sau đó lùi về sau vài bước. Điều đầu tiên gã nghĩ, chính là, anh đến bắt gã.
"John?" Trần Khánh Minh nhếch miệng khinh miệt. Trong lời nói có chút chết chốc thường lệ.
"Anh nuốt có trôi 800 triệu đô không? Hôm nay, tôi sẽ chính tay bắt anh ói ra." Anh vẫn đang tức giận, dường như gã John nuốt trọn 800 triệu chính là nuốt trọn sinh mạng của anh.
"Bắt Lam Minh lại đây." Lý Á Huân không biết đang diễn ra chuyện gì, gã cũng không cần biết, gã đến đâchỉ để bắt Lam Minh.
Lúc vừa rời khỏi nhà cô, gã nhận được tin nhắn của một kẻ xa lạ. Hai năm trước, kẻ phá hủy toàn bộ hệ thống của tập đoàn Á Tây, kẻ mang một nữa tập đoàn đi tiêu thụ rã rác vào việc buôn ma tuý, để gã phải trì quãng tất cả thời gian trong quá trình điều tra của cảnh sát quốc tế.
Lam Minh, chính là cô, toàn bộ mọi thao túng đẩy gã vào bế tắc hai năm qua chính là người mà gã luôn nuôi bên cạnh.
"Cô kéo Hàn Kỳ qua đây."
Trần Khánh Minh lên tiếng, gã John đương nhiên không ý kiến, điều gã cần hiện giờ là thoát khỏi nanh vuốt của Trần Khánh Minh.
Nhưng Lý Á Huân thì có, nếu để cô vào tay Trần gia, khác nào gã mất trắng. Gã tiến lên, kéo tay Lam Minh lại, mặt cô cắt không còn giọt máu.
"Đừng xen vào chuyện của Trần gia."
Tuy không còn phát triển sự nghiệp ở Pháp, nhưng Trần Khánh Minh, có đánh chết cũng hiểu không được vây vào.
"Tôi chỉ lấy cô gái này đi, chủ tịch Trần quản cả người dưng sao?"
"Không được."
Hàn Kỳ giật tay Lam Minh, kiên quyết không rời.
"Tôi không biết cậu là gã nào, hôn nay, bất cứ ai, cậu cũng không được mang đi."
Lý Á Huân trời sinh cao ngạo, thứ gã muốn gã sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Gã không sợ Trần Khánh Minh nhưng không thể e dè, bốn năm trước, Trần Thị sụp đổ, Trần Khánh Minh một tay quấy rối khiến thị trường lúc ấy dường như hỗn loạn, bản thân Á Tây ảnh hưởng vô cùng lớn vì có liên thông làm ăn với ông Trần.
Nhưng sau khi khủng hoảng, Trần Khánh Minh như một vị thần trong giới kinh doanh, thừa biết thủ đoạn của anh nhưng không một ai dám nhúng chàm vào. Kể cả mẹ của gã, người phụ nữ quyền lực nhiều năm đấu đá trên thương trường.
Gã kéo tay cô thật mạnh,đột nhiên tiếng súng vang lên khiến gã khiếp sợ, nhưng gã không cảm thấy đau đớn, gã nhận thấy lòng bàn tay bắt đầu ướt át, gã kinh hoàng nhìn máu đang chảy xuống, bả vai của cô đang rỉ máu. Gã thoáng tức giận thì John đã kéo cô sang bên cạnh hắn, họng súng như ma quỷ áp vào thái dương cô uy hiếp. Lam Minh kinh sợ, bả vai cô đau buốt, sống lưng lạnh toát.
Trần Khánh Minh nhíu chặt mày, tay nắm súng nhưng không kích động, anh hạ lệnh cho người của mình tản ra, bọn người của tổ chức dù sao cũng đã bị bắt, chỉ còn gã John đang lợi dụng Lam Minh để trốn thoát.
John kéo cô lên một chiếc xe công vụ màu đen bình thường, chiếc xe nhanh chóng lao nhanh trong màn đêm,
"Đuổi theo!" Trần Khanh Minh phất tay, lập tức những chiếc xe còn lại lao vun vút theo.
Số phận, đôi khi quá nghiệt ngã, sống an ổn hay không chỉ tùy vào lựa chọn của mỗi người. Hàn Kỳ, tôi nợ anh một lời xin lỗi.
Chiếc xe công vụ nhanh chóng tiến lên đường cao tốc, John chăm chú nhìn con đường phía trước, thỉnh thoảng, một vài chiếc ô tô đi qua, hắn nhếch miệng,bắt đầu tăng tốc.
"John, thả tôi ra, John..."
Hắn không để ý lời kêu gào của Lam Minh, khớp tay hắn xiết chặt trên vô lăng, ánh mắt lóe lên chết chóc.
"John!"
Cô nhân lúc hắn không để ý, tay áo khoác da lộ ra một con dao cắt giấy nhỏ, cô dốc toàn lực đâm vào. Hắn sửng sốt quay đầu nhìn, cô liều mạng đâm thêm một nhác lên lưng hắn. Lúc này, đôi mắt hắn trở nên lãnh khốc, tàn nhẫn,hắn định buông tay quay lại,một lượt xử lý cô thì Lam Minh đã nhảy ra khỏi cửa xe.
Kể từ giây phút này, cô mãi mãi không còn đường lui, mãi mãi bị truy đuổi đến tận cùng tâm tối, cả cuộc đời không một ngày an ổn. Đây là cuộc sống mà cô lựa chọn. Ở trong thế giới này, không phải tôi đánh anh thì cũng chính là anh giết tôi, đó là quy luật, là lẽ tự nhiên của hắc đạo, là nơi một chân đã bước vào thì mãi mãi không thể rút lui được nữa.
*Đôi lời tác giả: Nhân dịp năm mới, tác giả xin chúc những bạn đọc, những người đã ủng hộ Thư trong thời gian qua có một năm mới bình an, vui vẻ, gia đình hạnh phúc, mãi mãi thành công trong sự nghiệp, cám ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ, hy vọng trong quãng đường sau này của Thư sẽ gắn kết với các bạn đọc. Cung chúc tân xuân.