Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
15/06/2017
:
Độc Tú
Độc Tú

Độc Tú
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 15/06/2017
- Ê nhỏ, làm gì ngồi khóc ở đây hở? - Anh bước đến vỗ nhẹ vào đôi vai bé nhỏ đang run lên bần bật của nó.
Nó không trả lời... mặc dù vẫn nghe thấy, cứ vậy mà nó khóc. Anh càng hỏi nó càng khóc lớn hơn... Anh không hỏi nữa, chỉ âm thầm ngồi xuống bên cạnh.
Thật ra nó cũng chẳng biết ai đã hỏi mình, cũng chẳng hay từ nãy giờ anh vẫn ngồi cạnh và im lặng. Bất giác, như chợt nhớ ra điều gì đó, nó ngẫng đầu, lau vội nước mắt, giật mình khi thấy một anh chàng lạ mặt không biết đã ngồi cạnh từ lúc nào.
- Anh là người hỏi tui lúc nãy ?
- Ờ !! - Anh trả lời gọn khô.
- Anh biết tui?
- Không. Tại thấy nhỏ ngồi khóc một mình ở đây nên anh hơi tò mò thôi.
Và... nước mắt nó lại ứa ra, quay sang nơi khác, không hỏi nữa. Hình như đang có chuyện gì buồn tủi lắm, nó chỉ biết khóc, không quan tâm đến điều gì xung quanh nữa. Mặc kệ anh, chỉ là người dưng lắm chuyện.
- Đừng khóc nữa nhỏ. Nói anh nghe đi, chuyện gì? - giọng nói ấy lại cất lên ân cần như thể đã từng quen thân lắm - Hay nhỏ sợ anh là người xấu? Không đâu nha. Cho xem chứng minh này, có nguyên cái mặt anh trong đó. Nhìn đi. Cho nhỏ giữ tạm luôn đấy, để có gì tiện báo công an. Haha...
Anh vừa cười vừa nói vừa lấy chứng minh thư trong bóp của mình ra.
Nó ngẫng đầu dậy, từ từ mở mắt rồi quay sang anh. Chợt, nó thở dài, lặng đi... Trước mắt nó bây giờ là bốn bức tường lặng ngắt. Ban nãy nó mơ, giấc mơ từng là quá khứ. Đẹp nhưng chống tàn. Đó là ngày đầu tiên nó và anh gặp nhau và bắt đầu một “cơn mơ” hoang đường.
Hơn hai năm trôi qua, kí ức tưởng đã ngủ quên nay chợt ùa về. Tự dưng nó thấy nhớ anh, nhớ da diết, nhớ vô cùng... Nó cứ muốn mơ tiếp, mơ mãi giấc mơ ấy-một giấc mơ dịu êm và nhẹ nhàng hơn gấp bội lần cuộc sống hiện thực của nó bây giờ... Trống vắng và hiu quạnh.
***
Ngày đâu tiên nó gặp anh là một chiều tối như bao ngày bình thường khác. Lúc ấy anh đi bộ ngang công viên và tình cờ bắt gặp nó ngồi khóc nức nỡ. Vốn là một chàng trai tốt bụng cộng thêm cái tính tò mò nên anh đã lại gần hỏi han, một hành động mà trong xã hội ngày nay ai cũng phải nghi ngờ. Một người dưng tự dưng quan tâm đến một người dưng chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Ấy vậy mà anh không hề để tâm đến thái độ hơi thái quá của mình. Mặc cho nó làm thinh và ngờ vực, anh vẫn cứ im lặng ngồi cạnh đấy không bỏ đi.
- Anh là ai? Ý đồ gì? Bất chợt nó không khóc nữa, quay sang anh ghì giọng.
- Ơ... ý đồ gì đâu. Thấy nhóc con gái con lứa một mình ngồi khóc ở công viên nên anh có ý tốt hỏi thôi mà. Đừng nghĩ bậy nha.
- Tui với anh không quen biết. Đi quan tâm một người dưng, anh tốt bụng vậy sao?
- Haha, ừh mà anh cũng rãnh thật ha. Chắc là tại thấy nhỏ xinh quá đấy.
- Muốn chọc gẹo thì ra chỗ khác mà chọc. Đây không có tâm trạng. Làm ơn đi chỗ khác. Không tui la lên bây giờ - Nó quát trong cái chất giọng khàn khàn của người mới khóc xong.
A vẫn lì lượm ngồi đấy. Nó thì bực mình chịu không nổi bỏ đi. Nó chẳng tin ai trên đời này, ngay cả chính bản thân mình. Một chàng trai xa lạ tốt bụng đến an ủi nó ư? Sao mà tin được...
Cứ tưởng chỉ thoáng qua nhau thế thôi. Nào ngờ mật độ chạm mặt nhau lên đến con số không ngờ. Đi đâu nó cũng gặp anh, từ đường đến trường cho tới các hàng nước, cửa hàng mà nó ghé vào. Đến nỗi nó không biết đấy là tình cờ hay anh cố tình làm cái đuôi bám theo mình. Mà nó thì chẳng biết anh là ai, lai lịch ra sao. Vốn chẳng hề có cảm tình hay niềm tin nơi anh, nó càng dè chừng mặc dù mỗi lần gặp anh chỉ chào hỏi thân thiện và bông đùa đôi chút. Nếu là những cô gái khác chắc cũng xiêu quẹo vì cái cách nói chuyện cực có duyên cùng vẻ đẹp thiên thần của anh mất rồi. Còn nó, không cảm xúc.
Nhưng rồi cái chữ "duyên" cũng dần đưa 2 con người xa lại xích lại gần nhau. Không biết từ khi nào nó bắt đầu chịu tiếp xúc với anh, chịu chuyện trò cùng anh, chịu cùng anh rong ruổi khắp các con phố ... và rồi ngày qua ngày họ dần thân nhau hơn.
Hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày họ biết nhau, những hoài nghi trong nó cũng dần biến mất. Dù cũng chỉ là biết tên anh, biết anh bao nhiêu tuổi, biết anh là sinh viên của một trường Đại học gần nơi nó ở (qua lời anh kể)... thế thôi. Cũng chẳng biết vì sao nữa, tự dưng nó tin anh hơn bất kì ai khác dù rằng mọi thứ về anh dường như rất mơ hồ. Nhưng nó cảm nhận được anh là một người tốt, một chàng trai có trái tim ấm áp. Hoặc chí ít nó không còn cho anh là kẻ xấu bởi nó nghĩ rằng cho đến giờ phút này anh vẫn chưa từng làm gì tổn hại nó, chưa từng lợi dụng nó một thứ gì. Một kẻ có ý đồ bất chính có lẽ cũng không nhất thiết đợi lâu thế này mới ra tay. Trẻ con thật!
Cứ thế... ngày qua ngày, mối quan hệ của hai người dần tiến xa hơn mức tình bạn nhưng cũng chưa hẳn là tình yêu. Chiều nào cũng vậy, hoặc hẹn nhau ở ghế đá công viên hoặc đèo nhau đi từ con phố này đến con phố khác, hoặc hàng quán ven đường... Anh mang đến cho nó những khoảnh khắc thật vui tươi và yên bình mà trước đây nó chưa bao giờ có. Đôi lúc nó tâm sự cùng anh, nói cho anh nghe những suy nghĩ, những phiền muộn trong lòng mà trước giờ nó chưa từng thổ lộ cùng ai.
Nó nói với anh nhiều, nhiều lắm... Rằng nó là một đứa trẻ mồ côi. Rằng từ bé đến giờ nó chẳng hề biết thế nào là sự chở che, chăm sóc của ba mẹ, chẳng biết tiếng ru của mẹ trầm bổng ra sao, chẳng biết sữa mẹ ngọt ngào thế nào, càng chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của ba... Kí ức tuổi thơ của nó chỉ vẻn vẹn là chuỗi ngày buồn tẻ, nhạt nhẽo với những thèm khát, những ước muốn tưởng chừng rất giản đơn mà với nó sao khó khăn vô cùng. Nó sống với dì, dì thương nó, thương đứa cháu tội nghiệp của mình. Nhưng dì còn con, còn chồng, còn đủ thứ chi phối đầu óc... nên dù có thương, dì cũng chỉ có thể cho nó cơm ngày ba bữa, mọi vật chất nó cần và điều kiện học tập. Còn những món quà tinh thần... dường như không. Tất cả dần biến nó thành một con người trầm lặng, khép kín, ít nói, ít cười, không mộng mơ, không lí tưởng... Tuổi 18, biết nghĩ nhiều hơn cũng là lúc nó nếm mùi vị nước mắt nhiều hơn... cái tuổi mà đáng lẽ ra là cả một khung trời ước mơ, hoài bảo và khát vọng.
Cũng vì thế mà nó cũng chẳng có lấy một người bạn đúng nghĩa nào cho riêng mình. Chỉ có cô đơn và cô đơn bầu bạn...
Mỗi lần nghe nó kể, anh chỉ lặng thinh không nói gì, bàn tay anh nắm chặt lấy tay nó, ấm áp đến lạ thường. Có lẽ nó chì cần thế thôi.
Thi thoảng anh lại hỏi:
- Nhóc đa nghi thế, sao giờ lại tin anh. Rồi còn kể hết cho anh nghe?
- Em không biết.
- Sao lại không biết?
- Em không biết sao mình lại thân thiết với anh rồi kể với anh mọi thứ. Em chỉ biết là em sợ trở nên thân thiết với một ai đó. Em sợ lại có một ai đó quá tốt với em. Em sợ lại hại chết họ...
Nghe đến đây, anh chợt nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên pha chút tò mò và bối rối:
- “Hại chết” ?
- Năm em học lớp 10, vì ham vui mà đã rủ nhỏ bạn ra sông lớn thi bơi... Kết quả là nó không bao giờ về nhà được nữa, em không còn được gặp mặt nó một lần nào nữa kể từ hôm đó.
- Chỉ là tai nạn, sống chết có số cả mà. Chuyện cũng lâu rồi, em không cần phải tự dằn vặt mãi như thế. Em cần mở lòng với mọi người.
- Dì bảo lúc em mới sinh ra đã có thầy tướng số nói rằng số em phải chịu đơn độc đến hết đời, chẳng ai ở bên em lâu bền được.
- Em tin mấy thứ mê tính dị đoan đó sao? Thời buổi nào rồi.
- Em cũng không muốn tin, nhưng mà... - nói đoạn, nó như gào lên trong nước mắt – là em, chính em đã khắc chết ba mẹ mình, khắc chết dì mình, hại chết bạn mình. Rồi em sẽ khắc chết ai nữa đây? Em, phải sống một mình thôi, một mình. Không thì em sẽ khắc chết hết những người em yêu thương bên cạnh em... Em sẽ khắc chết họ mất.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh lại, Phương – Anh cốgiữ chặt hai vai nó, trấn an nó sau cơn kích động - Sao em nói với anh là em sống với dì? Dì em mất khi nào?
- Dì mất trước khi em gặp anh không lâu. Dì đã đỡ dùm em một cú tông xe...
- Vậy là, lúc anh gặp em ngồi khóc ở công viên, em khóc không phải vì bị bắt nạt?
- Ừhm...- nó nhẹ gật đầu trong nước mắt - Em nhớ dì...
Chưa dứt lời nó lại òa khóc. Anh khẽ ôm nó vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc nó như thể đang xoa dịu con tim bé nhỏ, mỏng manh sắp không chịu nỗi nữa những tổn thương quá sâu và khó lành...
” Nín đi, mạnh mẽ lên. Vẫn còn anh ở bên nhóc này”
Những lúc như thế này đây, anh như là cả thế giới của nó vậy. Anh truyền cho nó hơi ấm vào tận sâu con tim, một làn gió mát xoa dịu tâm hồn...để nó biết rằng mình thật sự vẫn sống như bao con người khác. Lắm lúc nó nghĩ... có phải anh là một thiên thần nào đó được Thượng Đế thương tình ban xuống giúp nó có niềm tin mà bước tiếp trên con đường còn dài phía trước hay không. Kể từ ngày anh xuất hiện cũng là lúc trong nó dần có những thay đổi mà chính bản thân nó cũng chẳng ngờ. Nói nhiều hơn, vui tươi hơn, yêu đời hơn. Bắt đầu có những mộng mơ và rung động đầu đời. Con người luôn ngờ vực và khép mình với mọi thứ trước đây dần biến mất... Anh đã thay đổi nó. Là anh chứ không ai khác...
Nhưng rồi lắm lúc nhìn anh, nhìn vào đôi mắt sâu của anh... trong nó lại dấy lên một nỗi sợ vô hình. Sợ rằng mọi bình yên nó đang có bỗng chốc vụt tan biến, sợ rằng anh rồi cũng sẽ rời xa, sợ rằng những tiên đoán về số phận nó là thật, sợ sẽ cô đơn đến hết cuộc đời này... Có ai hiểu được những nỗi sợ của nó lúc này không? Nỗi sợ ấy luôn ám ảnh, đè nặng lấy nó, khiến nó không thở nỗi. Nó sợ lắm, thật sự rất sợ... Có gì đáng sợ bằng “cô đơn”.
***
Rồi thì... điều nó sợ nhất cũng xảy đến.
Khoảnh khắc đó in sâu vào ký ức nó. Đến tận bây giờ...
...
Tối hôm ấy anh đưa nó đến một bờ biển vắng. Biển về đêm chẳng còn thấy sắc xanh mơ mộng, chỉ còn một màu đen sâu thẳm bọc lấy tiếng gió và sóng đang hòa vào nhau. Rì rào, ào ạt. Trên cao, hàng vạn vì tinh tú đang lấp lánh. Không gian bao la dường như chỉ còn tồn tại mỗi hai con người nhỏ bé.
- Sao đưa em đến đây?-Nó tựa đầu vào vai anh, hỏi nhỏ.
- Để ngắm sao.
- Chỉ để ngắm sao thôi à?
Anh khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn nó: “ Thật ra, chỉ là muốn một lần được bên nhóc một cách yên bình nhất.”
Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt hôm nay sao bỗng xa xăm đến lạ thường. Chợt, anh nắm lấy tay nó, ngước nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn sang, hỏi khẽ:
- Nhóc có biết ở đằng xa xa, xa thật xa trong vũ trụ, ngoài những ngôi sao kia còn có gì nữa không?
- Có gì?
- Có những thiên thần áo trắng với những đôi cánh trắng hằng ngày đi gieo rắt yêu thương xuống nhân gian.
- Thế, anh có biết sâu thật sâu bên dưới đại dương kia là gì không?
- Có thể là vương quốc của những nàng tiên cá.
Nghe anh nói đến đây, nó bật cười thành tiếng: “ Có phải anh đọc nhiều truyện tranh hay xem phim thần thoại nhiều quá rồi không? haha”
Anh cũng nhoẻn môi cười, nụ cười đi kèm một ánh nhìn về đằng chân trời xa tít, chẳng có chút vui: “ Hứa với anh, nhóc sẽ luôn như vậy, luôn tươi cười. Được không? ” - nói đoạn, anh lại đưa tay lên vuốt tóc nó, như là một thói quen– “ Hứa với anh, sau này dù không có anh bên cạnh,nhóc cũng phải sống thật tốt, phải luôn tươi cười như thế này. Được không? Mặc kệ số phận là gì, cứ sống theo cách mà bản thân thấy tâm hồn mình thanh thản và nhẹ nhàng là được. Nếu là số phận chẳng thể sửa thì hãy dũng cảm đối mặt. Niềm vui trong phút chóc giúp em biết trân trọng, nỗi đau sẽ giúp em trưởng thành và mạnh mẽ. Hứa với anh...”
“ Là thế nào?” – Nó giật mình đẩy anh ra, linh cảm mách bảo rằng nó sắp phải đối diện với sự thật phũ phàng nào đó chăng?– “ Sao tự dưng anh nói vậy? Anh... anh sắp đi đâu sao? Sao lại là ‘sau này dù không có anh’ ? Anh nói rõ đi, ý anh là sao?”
“ Ừh, anh..sắp-phải-đi-rồi. “ – anh cố nặn ra từng chữ, nghẹn ngào. Trong màn đêm, nó đâu thấy được đôi mắt anh bấy giờ cũng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. “ Anh xin lỗi!”
Chết lặng, nó như không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng sóng và gió ạt ào đang tạt thẳng vào mặt, vào lồng ngực. Lạnh buốt. Anh phải đi ư? Đi đâu? Chắc là một nơi xa lắm, xa như những vì sao kia vậy. Ngước mắt nhìn anh mà chẳng thấy rõ mặt anh, chỉ thấy nhòa những nước. Không biết tại sao nó lại không hỏi anh sẽ đi đâu. Có lẽ vì nó cũng mơ hồ biết được nơi ấy là đâu rồi.
Anh kéo lấy tay nó, khẽ đặt vào đấy một vật gì đó lành lạnh rồi nhẹ hôn nhẹ lên trán. Nó cảm nhận rõ từng hơi ấp, từng nhịp đập trong lồng ngực anh, cả nụ hôn sâu cùng những giọt buồn lặng lẽ rơi xuống, nóng bừng rồi lạnh ngắt. Mím chặt môi, nhắm nghiền mắt lại, nó cố vắt hết những giọt nước cuối cùng nằm sâu trong khóe mắt. Chìm vào không gian trắng xóa, lặng như tờ. Phía xa xa, nó mơ hồ thấy một thiên thần áo trắng... cùng với đôi cánh trắng lặng lẽ ngoái đầu nhìn rồi quay lưng. Mất hút.
***
Không biết bao lâu sau đó, nó từ từ mở mắt, hình như đã trải qua một đêm dài. Có cái gì đó êm ái và mềm mại xung quanh. Là chiếc giường. Nó đang nằm trên giường, trong căn phòng của chính mình. Nó choàng dậy, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận rõ cái lạnh tê buốt của gió biển còn vương lại nơi da thịt. Chân nó còn lấm tấm những hạt cát, tay vẫn đang nắm chặt thứ gì đó lành lạnh. Khóe mi vẫn đầm đìa nước.
Kể từ đấy anh biến mất khỏi cuộc đời nó, như chưa từng hiện hữu.
Anh? Anh đi thật rồi... Bỏ lại nó với đơn côi cùng nỗi đau đang bóp nghẹn. Quặn thắt.
Nó mơ ư? Giấc mơ sao dài quá, thực quá? Anh là ai? Từ đâu đột nhiên xuất hiện giữa cuộc đời nó như một phép màu? Một Thiên thần được Thượng đế ban tặng trong “giây lát” cuộc đời chăng? Ngày anh đến vỗ về nó ở công viên không phải là ngẫu nhiên? Những lần nó và anh vô tình chạm mặt không phải là trùng hợp? Phải chăng tất cả đều đã được sắp đặt? Và ngày anh rời xa nó cũng thế.
HOANG ĐƯỜNG!
***
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng vọt xuyên qua khung cửa, rọi thẳng vào mặt, đánh thức nó về với thực tại. Khẽ cuối xuống, nó đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền màu bạc trên cổ, đặt lên bàn tay chiếc mặt dây chuyền có hình một thiên thần cánh trắng. Lau vội những giọt nước mắt, nó hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ:
- “Mặc kệ số phận là gì, cứ sống theo cách mà bản thân thấy tâm hồn mình thanh thản và nhẹ nhàng là được. Nếu là số phận chẳng thể sửa thì hãy dũng cảm đối mặt. Niềm vui trong phút chóc giúp em biết trân trọng, nỗi đau sẽ giúp em trưởng thành và mạnh mẽ.” Thấy chưa? Em nhớ hết những lời anh nói đấy. Dù anh là có thật hay không, vẫn cảm ơn anh vì tất cả! Ở một nơi nào đó xa xăm như nơi em đã từng thấy trong một giấc mơ hoang đường, anh vẫn mãi bình yên như thế nhé!



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất