Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
Tên truyện: Anh nợ em một lời hứa
Tác giả: Chưa rõ
Nguồn: facebook.com [http://goo.gl/X2ucTT]



Một ngày mùa đông…buồn tẻ và lạnh ngắt…Bầu trời u ám, nặng nề như muốn đổ sập xuống mặt đất. Từng cơn gió lạnh thổi, len lỏi qua những hàng cây và cả tâm trí con người. Tôi cũng thấy lạnh, đóa hoa cúc trên tay tôi như muốn héo rũ xuống vì lạnh…

Đã 2 năm rồi…nhưng hình bóng em vẫn chưa hề phai nhạt…

Em không phải người yêu tôi…Nhưng với tôi…Em rất quan trọng…

Tôi nợ em một lời xin lỗi…

Tại sao…tôi lại vô tâm với em đến thế?

Tôi thật tồi tệ…Tôi không xứng đáng với tấm chân tình và tình cảm em dành cho tôi.

Hình bóng em… Cô bé 15 tuổi vóc dáng nhỏ bé có mái tóc dài đang ôm chặt trên tay đóa cúc xanh và mỉm cười với tôi…

3 năm trước…

Một ngày mùa thu đẹp trời…Nắng vàng rực rỡ, gió Bắc thổi nhẹ…Tôi vừa tan học và đang trên đường ghé qua tiệm sách.

Tôi tên Minh, đang là một sinh viên của Học viện Âm nhạc theo chuyên ngành Piano. Tôi yêu âm nhạc và coi âm nhạc như một người tri kỉ của mình. Một ngày của tôi xoay quanh âm nhạc. Dù học chuyên ngành Piano, nhưng tôi học thêm Guitar, để có thể đem đi khắp nơi, mọi lúc để chơi đàn.

Tôi cũng thích Sách, đặc biệt là sách văn học và Quà tặng cuộc sống. Tôi yêu cuộc sống và nhìn cuộc sống theo hướng lạc quan tích cực. Dù đã là sinh viên, nhưng tôi chưa hề để ý tới cô gái nào, với tôi lúc này thì điều tôi muốn là gia đình tôi hạnh phúc, ba mẹ khỏe mạnh và học tập thật tốt. Chỉ thế thôi.

Nhưng suy nghĩ của tôi đã thay đổi kể từ khi tôi gặp em…

Tôi dựng xe lên vỉa hè, chỉnh lại dây cặp và bước vào tiệm sách. Tiệm sách nhỏ nằm khiêm tốn ở một góc phố, bà chủ tiệm thì đã quá quen tôi rồi. Tôi với tay lên kệ để lấy một cuốn tôi thích. Trong lúc lấy cuốn sách, tôi thấy một cô bé chừng 14- 15 tuổi cũng đang với tay lấy cuốn sách nhưng không với tới. Cô bé ấy có chiều cao khá là khiêm tốn, nhưng tôi lại ấn tượng, cô bé ấy có mái tóc đen dài, trên tóc có thắt một chiếc nơ nhỏ rất xinh. Tôi đi ra chỗ cô bé đang đứng và lấy hộ cuốn sách. Tôi cười:

- Em không với được lên kệ đó đâu. Của em đây này.

Tôi đưa cuốn sách cho em, em ngước lên nhìn tôi và nở một nụ cười:

- Em cảm ơn anh ạ.

Lúc này tôi mới nhìn được rõ gương mặt em. Em không xinh, nhưng đôi mắt em đẹp quá, đen láy và trong veo. Hình như tôi thấy trái tim mình xao động. Tôi muốn biết em là ai.

- Anh có thể hỏi tên của em không?

Cô bé cười, cúi xuống cầm hộp đàn lên tay:

- Tên của cây đàn này là tên của em. Anh đoán xem

Cây đàn mà cô bé cầm trên tay là cây Violin. Hình như em cũng là một người rất yêu âm nhạc.

-Tên em là…Vĩ Cầm sao?

- Đúng rồi đó anh ạ- Cô bé lại mỉm cười thật tươi.

Thế rồi cô bé nhìn đồng hồ, nói khẽ “ đến giờ rồi”. Em vội vã rời khỏi tiệm sách, chỉ kịp chào tôi một câu và chạy đi, có lẽ em bị muộn giờ. Ngốc quá…Tôi lại chưa kịp hỏi em là ai và lần sau liệu tôi có thể gặp lại em không. Tôi đứng ngẩn ngơ như thằng hâm mất một lúc rồi mới trở lại trạng thái bình thường được. Tôi đem số sách ra để trả tiền, tôi hỏi bà chủ tiệm về cô bé ấy.

- Bác có biết cô bé vừa nãy đi ra là ai không ạ?

Bà chủ tiệm cười:

- Cậu biết tên cô bé rồi còn gì?

-Nhưng mà…em ấy có hay tới đây không ạ?

-Con bé là khách quen của tiệm, đến đây thường xuyên lắm. Nếu cậu muốn gặp con bé lần nữa thì cứ tới đây.

Tôi cảm ơn bà chủ tiệm rồi xin phép ra về. Trên đường về, cả khi về nhà tôi cứ như người mất hồn. Hình ảnh em cứ hiện lên trong đầu tôi…Tôi thực sự rất có ấn tượng với em.

Ông trời cũng không phụ lòng tôi chút nào, tôi đã gặp lại em. Sau nhiều lần quen biết, em cũng đồng ý lời mời đi chơi của tôi.

Em là Vi Cầm, là một học sinh lớp 10 và đang theo học Violin. Đúng là một người yêu âm nhạc rồi. Em trong sáng và hiền dịu như bình minh phương Đông. Từ ngày có em, tôi thường xuyên luyện tập để song tấu cùng em . Em chơi tốt khá nhiều bản nhạc và rất am hiểu nhạc cổ điển- dòng nhạc mà tôi cực kì yêu thích. Cuộc sống của tôi đã vui hơn rất nhiều khi có em.

Chúng tôi quen nhau và rất thân thiết. Tôi nhận em là em gái. Vào những ngày nghỉ, tôi rất mong những cuộc gọi của em hẹn tôi chơi nhạc…Tôi thích em cười, thích em chơi đàn. Những giai điệu của em thật êm ả, du dương nhưng luôn có chút buồn man mác.

Tôi rất mến em, tình cảm của tôi dành cho em là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái. Em thật dễ thương.

Khi tôi ốm, em đến tận nhà thăm tôi. Tôi vào viện, em cũng tới chăm sóc tôi mỗi ngày. Dù bận mấy em vẫn ghé qua 30’ hay 1h… Tình cảm của chúng tôi đẹp như thế.

———————————

Thế nhưng…thật đáng buồn cười là con người ta lại thích thú những điều mới mẻ. Trời ơi, tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi quen em được 1 năm rồi. Nhưng thời gian quen em càng lâu dần, tôi càng thấy tình cảm phai nhạt. Tôi không còn muốn gặp em như trước kia…Còn em thì vẫn thế, vẫn muốn gặp tôi như ngày trước. Ngoài ra, tôi còn bận với tình yêu của mình- một cô gái học Luật nên tôi không còn quan tâm đến em như trước. Dần dần, những lúc tôi gặp em, tôi không còn thấy vui, và thậm chỉ là thấy chán nản. Em hẹn tôi, tôi vẫn đến, nhưng tất cả chỉ là sự miễn cưỡng.

Hình như em cũng nhận ra điều đó, cũng nhận ra tôi không như trước kia, nhưng em vẫn không thay đổi, vẫn đối xử với tôi rất tốt. Nhiều lúc tôi nổi giận và cáu với em, em chỉ im lặng không đáp. Tôi không còn để ý đến việc Facebook của em có sáng hay không, tôi bận với người tôi yêu. Người tôi yêu không am hiểu và yêu âm nhạc như em, chẳng hợp với tôi chút nào, vậy mà tôi cứ mù quáng theo đuổi. Bản thân cô ấy cũng không hề yêu tôi, đến cuối cùng tôi mới biết cô ấy đã lừa dối mình suốt bao lâu nay.

Một thời gian dài em không online, em không hẹn gặp tôi, em cũng không đến tiệm sách nữa, tôi cũng không biết nguyên nhân là vì sao nhưng do chán nản bản thân, tôi cũng chẳng muốn biết…1 tháng trôi qua…Đột nhiên em gọi tôi và hẹn gặp tôi. Em hẹn tôi ở chỗ cũ, chỗ mà tôi vẫn hay cùng em chơi đàn ở đó.

Khi tôi tới nơi, em đã ở đó…Trông em nhợt nhạt và yếu ớt, nhưng tôi lại không để ý đến điều đó.

Sau một khoảng im lặng, em cất tiếng hỏi tôi:

-Dạo này anh vẫn ổn chứ ạ?

-Ừ, anh ổn

……Em không hỏi nữa, im lặng nhìn đăm đăm vào khoảng không. Đột nhiên em dặn dò tôi:

-Mùa đông rồi, trời lạnh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh đi làm thêm tối nhớ giữ ấm, nếu ốm là mệt lắm đó…

-Ừ, anh hiểu mà- Tôi đáp lại mà không biểu lộ chút cảm xúc. Tôi lại im lặng.

Gió mùa đông thổi, dù mới đầu đông nhưng trời lạnh và u ám quá. Em hỏi tôi:

- Anh…có điều này…

- Sao vậy em?

- Em lạnh quá…Anh…ôm em một lát được không anh?

Tôi không nhận ra là mắt con bé thấm đẫm nỗi buồn và hình như hơi ướt. Chưa bao giờ em yêu cầu tôi điều gì cả, cũng chưa bao giờ nói thế vì em biết tôi đã có người yêu, em giữ khoảng cách với tôi. Nhưng lần này thì khác. Tôi im lặng không đáp và ôm lấy cô em gái nhỏ. Bàn tay ấm áp của con bé ôm chặt lấy tay tôi, chưa bao giờ em làm thế với tôi.

- Cảm ơn anh nhé…Ấm quá…

Em im lặng, dường như em biết tôi không muốn nói điều gì với em cả. Đầu em gục vào vai tôi, còn bàn tay em đang ôm chặt lấy tay tôi dần dần rời ra. Người em lạnh dần, em đã ngất trên tay tôi từ lúc nào.

-Tỉnh lại đi em! Em sao thế? Trả lời anh đi!- Tôi hét lên trong sự hoảng sợ khôn cùng- Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mới lúc nãy em còn nói chuyện với tôi, sao giờ lại thế này?

Tôi vội vã đưa em vào viện, lòng thầm cầu mong em không sao cả. Một lát sau khi tôi gọi, anh trai của em cũng tới viện. Lòng tôi rối bời và sự lo sợ đang ngập đầy dần tâm trí.

- Cậu là Minh?- Anh trai con bé hỏi tôi

-Vâng…Em ấy…bị sao vậy ạ? Xin anh hãy cho em biết.

Anh trai con bé chỉ cúi đầu, nén một hơi thở dài:

- Con bé nó muốn gặp cậu đấy. Nó đã nài nỉ xin tôi đi gặp cậu một lần trước khi nó phẫu thuật. Sức khỏe nó không còn ổn nữa rồi…Vậy mà…

- Em ấy…bị sao vậy anh?

-Thế cậu nghĩ nó bị sao? Cậu nên hỏi bác sỹ thì tốt hơn là để tôi trả lời đấy.

Hình như trong lời nói của anh có chút gì đó thất vọng và trách móc. Trời ơi! Tôi đã làm gì thế này? Khi em cần tôi ở cạnh, tôi lại mặc kệ em…Tôi đúng là thằng tồi tệ! Tồi tệ nhất thế gian này! Em tốt với tôi, sao tôi lại phụ lòng em thế này?

Vậy là ngày nào cũng vậy, sau giờ học tôi lại đến thăm em, nhìn em từ bên ngoài. Không ai vào trong được, còn em thì vẫn hôn mê.

3 tuần như thế…Đều đặn…Ngày nào cũng thế…

Hôm nay tôi thi, tôi tự nhủ thi xong sẽ về với em ngay.

-Này Minh, thi xong rồi đi chơi với tụi mình một lát không?- Cậu bạn cùng khóa rủ tôi đi chơi vì muốn nghỉ ngơi sau khi thi.

- Mình có chút việc rồi, Tùng và mọi người cứ đi đi nhé!

Tôi từ chối khéo lời mời của bạn và về viện với em. Hôm nay tôi về muộn hơn mọi ngày. Tôi phóng xe đạp như bay trên đường, trời bắt đầu mưa…mụi bụi mùa đông…lạnh giá. Tới cổng viện, tôi dựng xe và chạy đến phòng của em. Thật kỳ lạ khi tôi thấy nhân viên của bệnh viện dọn dẹp chỗ giường em tôi nằm. Tôi chết đứng:

- Cô gái nằm ở đây…được chuyển đi đâu rồi ạ?

- Cô ấy mất lúc trưa nay rồi.

Mất rồi? Sao lại có thể như thế? Tôi không tin! Sao mà lại có thể như thế? Sao em bỏ tôi đi? Những câu hỏi như thế cứ quay cuồng trong đầu tôi, tai tôi ù ù không thể nghe được điều gì nữa…Tôi thực sự chết đứng khi nghe thấy tin đó. Tôi thấy trái tim mình như ngừng đập, không thể thở được như bị ai bóp nghẹt.

Tôi lê từng bước trên hành lang. Mọi thứ như đổ sập trước mắt tôi, tôi không tin được chuyện này! Em không thể ra đi sớm như vậy! Đừng bỏ tôi lại mà em!

Tôi cố tìm cách liên lạc với anh trai con bé, nhưng tất cả đều vô ích. Tôi bặt tin họ. Mọi nỗ lực của tôi đều trở nên vô ích.

1 tuần sau… Anh trai con bé hẹn gặp tôi.

-Anh…Chuyện gì đã xảy ra? Xin anh hãy cho em biết!

Vẻ mặt anh trai của em đã thấm đầy sự đau khổ. Khuôn mặt hốc hác và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

- Con bé muốn tôi đưa cái này cho cậu.

Một lá thư kèm theo cuốn sổ nhỏ của em gửi cho tôi.

“ Anh trai yêu quý của em!

Khi anh đọc được lá thư này thì em đã rời xa anh rồi. Cho em xin lỗi anh nhé! Em sẽ không đến nghe anh chơi đàn vào mỗi buổi chiều Chủ nhật nữa, sẽ không song tấu cùng anh nữa. Em không thể làm thế được nữa rồi.

Cảm ơn anh vì thời gian qua đã ở bên em khi em cần. Em biết em là đứa phiền phức lắm, vậy mà anh vẫn dành chút thời gian ngày cuối tuần cho em. Anh không chê em là đứa phiền phức là em đã vui lắm rồi.

Em biết là dạo này anh không còn muốn gặp em nữa. Anh không còn muốn nói chuyện với em nữa. Em vẫn thế, là đứa sống mờ nhạt và không bao giờ chịu thay đổi vì người khác. Ai chẳng thích sự mới mẻ, với anh, em đã không còn là điều mới mẻ rồi. Anh không muốn gặp em cũng là điều đương nhiên thôi. Em không trách anh đâu.

Anh à. Mùa đông Hà Nội lạnh lắm, anh giữ gìn sức khỏe nhé anh! Đừng để bị ốm. Đi làm thêm buổi tối nhớ giữ ấm anh nhé…Cảm ơn anh vì ngày hôm đó đã ôm em, cảm giác ấy tuyệt vời lắm. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em. Em sắp được gặp ba mẹ em rồi, em vui nhưng lại không được gặp anh nữa. Em sẽ nhớ anh lắm!

Cho em xin lỗi vì những điều em đã không phải với anh…

Hôn anh trai em một cái lên má nhé!

Em gái anh

Vi Cầm…”

Nước mắt tôi rơi nhòe trang thư cuối cùng của em. Trái tim tôi như vỡ ra từng mảnh, mảnh nào cũng đau đớn và chảy máu. Lá thư ấy không có lời nào trách tôi hay nói em ghét tôi dù tôi đã đối xử với em như thế. Chỉ một câu “ Em sẽ nhớ anh lắm” mà tôi chết lặng, nước mắt cứ rơi mà không kiềm chế được. Tôi chưa bao giờ khóc vì ai cả, tôi mạnh mẽ và rất sĩ diện, có đau khổ tới mấy cũng chưa bao giờ khóc. Nhưng…tôi đã khóc vì mất em.

- Cậu biết không…Con bé rất thích được tôi cõng trên lưng hoặc ôm chặt để nó tựa vào vai tôi. Ba mẹ mất được gần 8 năm nay, nó là đứa rất thiếu thốn tình cảm. Bản thân con bé lại sống rất đa cảm và muốn được quan tâm. Nó chưa bao giờ gọi ai là “anh trai” ngoài tôi, vậy mà nó đã gọi cậu là “ anh trai”. Tôi là người thân duy nhất của nó, và nó đã coi cậu như người thân thứ 2……cậu biết không, thời gian cậu bắt đầu im lặng với nó là thời gian mà nó khóc và buồn nhiều nhất. Nó hỏi tôi rằng liệu có phải nó làm gì sai để cậu giận không…

- Không…Làm sao em ấy lại làm điều gì để em giận chứ? Con bé ngốc quá!

- Có thể cậu không biết, với con bé, cậu là một người rất quan trọng với nó. Đó chính là lý do khi cậu cáu giận với nó mà nó chỉ im lặng chịu đựng.

Nói chuyện một lúc thì anh trai em ra về. Còn tôi thì ngồi như chôn chân xuống đất, tay cầm chặt lấy lá thư và cuốn sổ em gửi cho tôi…

Về đến nhà, tôi chui thẳng lên phòng và ngồi vào một xó, đọc những dòng nhật ký của em. Tất cả trong đó đều viết cho tôi.

“ Ngày 17.9…
Hôm nay trời mưa to quá…em nhớ anh rất nhiều…đã lâu quá rồi mình không gặp nhau anh nhỉ… Chắc anh quên mất em từ lâu rồi…

Em nhớ…nhưng lại không dám nhắn tin hay gọi điện cho anh…anh bận mà…bận học hành, bận đi làm thêm, và bận vài việc khác nữa…

Trời mưa to…ướt át và lạnh nữa…Anh cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé…

Nhờ Gió gửi đến cho anh…”

Tôi thấy sống mũi mình cay xè, trái tim thì vẫn đau thắt lại…Tôi lật tiếp sang trang sau…

“ Ngày 23.9…

Anh à…Em muốn được nghe anh chơi bản River flows in you quá…Em nhớ giai điệu của nó…Nhưng chắc là không được rồi…Anh đâu biết em đang ở đây…không thể ra ngoài và đang rất buồn…

Anh hứa sinh nhật lần thứ 15 của em, anh sẽ chơi bản River cho em nghe mà…Anh còn nghéo tay với em nữa…Vui quá nè…”

“Ngày 25.9

Anh à…Em sắp phải phẫu thuật…Em sợ lắm…Em sợ sẽ không được gặp lại anh và mọi người nữa…Em sợ…

Nhưng em không thể chờ được nữa…Em biết lần này mình sẽ không qua khỏi như lần trước nữa…

Thời gian của em chỉ còn tính bằng tháng…thậm chí là bằng ngày…

Vì thế em sẽ viết nhật ký…mỗi ngày là một bức thư em gửi cho mọi người…

Nếu có chuyện gì xảy ra với em…em xin mọi người đừng buồn…

Chắc chắn anh sẽ không biết việc này đâu…Nhưng em sẽ qua khỏi…Vì cha mẹ, gia đình của em…và vì cả anh nữa…Em nhất định sẽ không gục ngã…”

Tôi không đọc tiếp được nữa vì nếu đọc nữa chắc tôi sẽ ân hận cả cuộc đời này mất. Tôi mất em thật rồi!

Tôi còn nợ em một lời hứa. Tôi đã hứa sinh nhật em sẽ chơi tặng em bản River flows in you, vậy mà tôi đã quên mất lời hứa ấy, quên mất sự tồn tại của em.

Thời gian sau khi em mất, tôi không chơi đàn nữa. Tiếng đàn của tôi như đã đi theo em, tôi không chơi được một bản đàn nào ra hồn nữa. Lúc nào tiếng đàn cũng u ám, mệt mỏi và chất đầy tâm trạng. Hụt hẫng và đau đớn, sao em lại đi?

Cũng trong thời gian đó, tôi phát hiện ra bạn gái của tôi đã có người khác, họ yêu nhau và tôi là kẻ thứ 3 dù đến trước là tôi. Nhưng điều đó lại chẳng khiến tôi buồn lòng. Cô ấy yêu ai là quyền của cô ấy, tôi đâu có thể can thiệp được, tôi không níu kéo.

Vậy là…tôi đã quan tâm tới người không yêu tôi mà phụ lòng của người quan tâm đến tôi. Tôi đã phụ tấm chân tình của em dành cho tôi, thứ mà tôi sẽ không bao giờ có lại được nữa.

……………………………………………………….

Tôi thấy chút hơi ấm nào đó quen thuộc phía sau tôi. Là Em! Cô em gái nhỏ của tôi! Vẫn là em, cô bé vóc dáng nhỏ bé, mái tóc dài thắt nơ đang ôm bó cúc xanh đứng trước mặt tôi. Em mỉm cười với tôi. Nhưng khi tôi muốn nắm lấy tay em thì…

Cơn gió lạnh làm tôi tỉnh giấc, thì ra tôi đã ngủ quên bên cạnh mộ của em. Tôi đặt hoa lên mộ em và thấy một bó hoa khác đặt cạnh bó hoa của mình. Anh trai của em đã đến và để tôi ngủ quên mà không gọi. Vậy là trong mơ tôi đã được gặp lại em…

Người ta cứ nói tình yêu là đẹp nhất, nhưng với tôi, việc có em, tình anh em giữa tôi và em mới là điều tuyệt vời nhất mà tôi có.

Tôi cùng anh trai của em bước ra khỏi nghĩa trang. Tôi như nghe thấy tiếng đàn của em trong gió đông lạnh. Biết đâu đó chính là em, em đang nhìn tôi, phải không em?



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất