Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Linzychi
Linzychi

Linzychi
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/05/2014
Quá khứ biến em thành ác quỷ - Linzy Chi Larger_qfg1390533288


*Tên tác phẩm: Quá khứ biến em thành ác quỷ.

*Author (tác giả): Linzy Chi.

*Category (thể loại): Tình cảm, hành động,…

*Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 15+.

*Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going.

*Warning (cảnh báo về nội dung truyện): Có thì cảnh báo sau.

*Casting (giới thiệu nhân vật): Hàn Băng, Lam Tuyết, Băng Vy.


Văn án


Tình yêu theo nhiều người định nghĩa là phải sống chết hết mình cho thứ tình cảm đó, phải yêu phải theo đuổi, phải đi đến cùng của cuộc đời. Nhưng đâu phải yêu nhau là cần gắn bó, đôi khi cũng phải biết hi sinh nữa, đó mới là thứ tình yêu chân thực nhất.

Hàn Băng, Lam Tuyết, Băng Vy, ba nhân vật chính trong truyện. Họ đều là những con người lạnh lùng, vô tình, và mang trong mình một quá khứ đau thương. Những con người đó tưởng trừng như vô tâm, trái tim của họ tưởng chừng như được bao phủ bởi một lớp băng dày lạnh lẽo. Thì, thật ra sâu thẳm trong trái tim băng giá đó là một tình cảm luôn được ẩn giấu một cách kĩ lưỡng.

Phải nói họ quá tài giỏi hay là họ quá ngốc nghếch, dù cho biết rằng trái tim mình không bao giờ chịu đi theo lý trí, mà chỉ biết hướng về những người con trai đó, hướng về một tình cảm rất gần mà lại rất xa. Họ che dấu một cách tài tình, họ hi sinh một cách “tàn nhẫn”, chỉ mong có thể khiến cho đoạn tình cảm này chết dần chết mòn, chỉ mong người con trai mình yêu được hạnh phúc, dẫu người con gái bên cạnh không phải mình.

Liệu họ lựa chọn như thế đã đúng hay chưa, đã có lúc nào họ phải hối hận hay không?

Đi đến cuối cùng thì sự hi sinh này thực có nên và có đáng hay không?

Và, những người con trai họ yêu, có thực hạnh phúc với lựa chọn này?





Được sửa bởi Linzychi ngày Sun May 11, 2014 7:50 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Linzychi
Linzychi

Linzychi
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/05/2014
Mở đầu
Las Vegas, Mĩ.

Sòng bạc lớn của thế giới. Nơi đây, những con người với những thế lực hùng mạnh cùng nhau tụ hội, cùng tranh giành thắng thua dựa vào sự hên xui. Họ say mê, triền miên trên những quân bài Tú-lơ-khơ hay những con xúc xắc lăn vòng trên bàn. Nhưng, dù có như thế nào, điều duy nhất có trong họ vẫn là sự nham hiểm, tham lam của con người. Thắng thì vui vẻ ra về, thua thì thủ đoạn sẽ được lộ ra sau bóng đêm.

“Định dở trò đó ra nữa sao?”

Bóng đêm huyền bí phủ kín cả một vùng trời, con hẻm lạnh lẽo, tối om không chút đèn hắt ngang. Bóng hình cô độc, mảnh mai dựa người trên thành lan can nhìn xuống kẻ thua cuộc muốn gây rối bên dưới. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhưng cũng đầy tà mị trong bóng đêm. Cô là u hồn không tan của những kẻ có máu mặt nơi đây, không ai là không biết đến. Cô là một trong ba thủ lĩnh của Hắc Phong bang uy quyền. Cô cũng là kẻ máu lạnh giết người không ghê tay.

“Leeran! Chuyện này không liên quan gì đến Hắc Phong bang các người?”

Kẻ đó run giọng nói, hắn biết rõ người đối đầu với mình hôm nay là ai, nhưng lòng tham luôn là vũ khí lợi hại nhất để áp chế cái sợ hãi trước mặt, hắn nhất định phải lấy lại số tiền đã mất.

Đôi môi anh đào lại một lần nữa cong lên, cô xoay xoay cổ tay mình, chỉ khẽ gật đầu. Từ bốn phía xung quanh, những khẩu súng bắn tỉa đen ngòm nhô ra. Đối phương đến khi chết cũng không kịp chuẩn bị đã phải “ hưởng thụ” những nhát đạn xuyên người đầy đau đớn. Một cái chết không mấy nhẹ nhàng.

Đó là quy tắc.

Bất kể kẻ nào chống lại đều phải chịu hậu quả đó.

Một câu nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Hắc Phong bang các người?” khiến cô phải buồn cười.

Hắn tưởng đây là đâu chứ!

Trên địa bàn của Hắc Phong bang mà lại có kẻ dám ngang nhiên đi cướp lại số tiền của mình. Nếu kẻ đó đã không muốn sống, thì Hắc Phong sẽ sẵn sàng tiễn hắn một đoạn.



“Phản bội” là hai từ cấm kị nhất trong thế giới đen tối này. Một khi đã phản bội thì cái giá phải nhận chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.

Nhà kho tối tăm, không khí ẩm ướt bao trùm lấy nơi nơi. Chỉ còn lại tiếng thét gào, tiếng van xin đầy thê lương. Dù vậy, đối với người con gái ở đây, đó chỉ như một cảnh tượng quen thuộc được nhìn ngắm ngày ngày.

“Đại tiểu thư! Xin hãy tha mạng cho tôi?”

Tiếng van xin yếu ớt, tựa như mảnh lụa mỏng manh, thoang thoảng đó đây. Người con gái đó dường như đã quá giới hạn chịu đựng của mình, không ngừng khóc lóc, van nài.

Khóe môi đỏ mọng, chúm chím như quả sơ ri thơm ngon hơi nhếch lên nụ cười đặc trưng, đầy chết chóc, lạnh giá. Ánh mắt thâm trầm liếc nhìn từ trên xuống dưới cô ta, ngữ điệu lạnh băng, vô tình.

“Kẻ phản bội mãi mãi không có quyền được sống.”

Lời nói còn đau đớn, mất mát, tuyệt vọng hơn cả ngàn mũi kim đâm vào người. Cũng từ lời nói đó, sự hành hạ dã man đang dần cướp đi sinh mạng của một con người vì một lần lầm lỡ mà không thể quay đầu lại.



Bất kể nơi đâu cũng có những nguyên tắc riêng của nó. Dù ngươi có là ai, làm gì đi chăng nữa thì cũng không có quyền làm trái nguyên tắc đó.

Hộp đêm sang trọng, tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc vang lên, ánh đèn đầy màu sắc lập lòe qua lại.

Khác biệt với không khí náo nhiệt bên ngoài, trong căn phòng V.I.P của hộp đêm, sự im lặng bao trùm lấy nhau. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, không kém phần mê hoặc khiến những gã đàn ông nơi đây rơi xuống giữa thiên đường và địa ngục. Người đẹp trước mặt chỉ cách một cánh tay, lại làm người ta thấy xa tận chân trời.

Sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, người con gái khẽ nâng tay, nhấp một chút rượu vang, kiên nhẫn chờ đợi lời nói từ phía người trước mặt.

“Sacly tiểu thư! Thật xin lỗi nhưng hộp đêm này tôi khó mà có thể bán được với giá đấy.”

Đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, mùi vị rượu vang thơm dịu  vẫn còn đọng lại nơi cuống họng. Ngữ điệu lạnh băng,  trầm trầm vang lên.

“Các người không muốn bán thì ta cũng sẽ không ép nữa. Xin cáo từ và chúc may mắn.”

Ba từ cuối cất ra khiến toàn thân những người ở đây co rúm lại.

Họ đã quên một điều quan trọng: Hắc Phong bang không có được bằng lời nói thì sẽ có bằng vũ lực.



Tại một căn biệt thự được xây dựng theo phong cách Phương Đông. Bốn phía được bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, sắc trời vẫn bị nuốt trửng  bởi bóng đêm huyền  bí. Có điều, hôm nay bầu trời rất thanh tĩnh, không có trăng, không có lấy một ngôi sao, tiếng ríu rít của côn trùng, càng không có tiếng xe cộ rú kêu.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên bóng hình ba người con gái với nhan sắc được trời đất ban tặng, thật hoàn mĩ. Tuy mỗi người đều thể hiện riêng cho mình một vẻ đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ thì họ có một điểm rất giống nhau. Đó chính là đôi mắt.

Đôi mắt đen láy của người con gái Phương Đông, trong veo, mê đắm lòng người. Chỉ có điều, sâu thẳm trong vẻ hút hồn đó là một thứ cảm giác được gọi là mất mát.

Mất mát bởi quá khứ!

Mất mát bởi hiện tại!

Tất cả đã tạo nên ba người con gái này. Một vẻ đẹp của thiên thần với trái tim ác quỷ.

Dù em có lạnh lùng, băng giá hay hồn nhiên, vui vẻ thì đằng sau lớp mặt nạ đó của em là cả một thế giới không ai biết đến, không ai có thể xâm nhập vào.

Họ nhìn nhau, nhìn sâu vào những suy nghĩ của đối phương.

Mười tám năm sống trên đời, mười tám năm ở bên nhau đã tạo cho họ thần giao cách cảm về nhau. Họ quá hiểu nhau, quá biết suy nghĩ của nhau.

“Có lẽ đã đến lúc rồi!”

Giọng nói ủy khuất, không chút dấu diếm. Leeran dựa người vào thành ghế sô pha, những ngón tay thon dài vân vê lớp bông mềm mại dưới tay mình. Tuy câu nói này không đầu không cuối, nhưng cô tin hai người trước mặt có thể hiểu nó đang ám chỉ điều gì?

Mười hai năm rời xa nơi đau khổ đó, mười hai năm chôn dấu hận thù trong lòng cũng đã đến lúc đối mặt, trở về và trả thù.
“Đúng là đã đến lúc!” Sacly nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, đôi môi nhỏ xinh khẽ nở nụ cười mơ hồ: “Nhưng Vy, cậu biết mà, bây giờ ngoài cậu ra bọn mình vẫn chưa thể rời khỏi nơi đây.”

Họ không thể rời khỏi nơi đây không phải vì họ sợ không dám đối mặt, mà ở đây có rất nhiều thứ cần đến sự giúp đỡ của họ. Có điều, họ biết rồi cũng sẽ có ngày họ hoàn thành công việc, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Mình biết.” Leeran khẽ cười, cô hiểu, hiểu hết chứ!

“Lần này trở về, hãy thay mình bảo vệ Linh.”

Giọng nói có chút nuối tiếc. Winly im lặng nãy giờ thình lình lên tiếng, cô nhìn Leeran  như đang giao phó trách nhiệm, cũng như đang đặt toàn bộ niềm tin vào ánh mắt đó.

“Băng! Cậu yên tâm đi, Linh cũng là bạn mình mà.”

Leeran khẽ nở nụ cười, hấp háy đôi mắt nhìn Winly, đánh dấu sự tin tưởng tuyệt đối.

Người thân, đối với họ, trên đời này liệu còn được mấy ai? Vậy nên, dù bàn tay họ có thấm bao nhiêu máu, có bẩn đến mức khiến người khác kinh tởm thì vẫn có những người trên đời này khiến họ có thể dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ. Không có gì ngạc nhiên, bởi đơn giản, những người đó là những người họ không bao giờ cam tâm mất đi.

Song, liệu sự trở về này có là đúng? Quá khứ đó một khi được nhắc lại sẽ khiến bao nhiêu người phải đau khổ nữa đây?



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Linzychi
Linzychi

Linzychi
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/05/2014
Cháp 1: Cứu giúp

Thành phố về đêm ồn ào, xe cộ đi lại tấp nập. Ánh đèn neon mập mờ chiếu sáng, trên chiếc taxi sang trọng, Băng Vy đắm chìm vào khung cảnh đó, ánh mắt lờ mờ khói sương, lại một lần nữa đi vào cái hồi ức kia. Nơi đó, chỉ có máu, nước mắt và sự bi phẫn. Và cô, chỉ là một đứa trẻ không có lấy một chút sức lực, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn những người thân của mình dần dần rời xa.

“Xin hỏi! Cô muốn đi đâu?” Giọng nói khàn khàn, có chút già nua của người tài xế vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Băng Vy quay mặt lại, giờ mới để ý đến người đàn ông phía trước, trông ông ta cũng đã ngoài bốn mươi, mái tóc điểm vài sợi bạc, đôi mắt có vài nếp nhăn, kiên nhẫn chờ đợi hành khách của mình là cô lên tiếng.

Băng Vy có chút ngại ngùng nhìn người tài xế, hóa ra từ khi lên xe đến giờ cô vẫn chưa nói địa chỉ cho người ta biết. Hằng nào, khi chìm vào suy nghĩ của mình mà cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm vào mình.

“Ông biết NIGHT chứ?”

Băng Vy lên tiếng, hình ảnh người bạn thơ ấu Hải Linh xẹt ngang qua đầu cô. Trước khi trở về Việt Nam, cô đã nhận được tin hôm nay Hải Linh sẽ đến NIGHT.

Một người con gái từ khi sinh ra đã mang trong mình dòng máu của thiên thần, lương thiện, ngoan ngoãn mà lại đến đó. Trừ khi, đằng sau chuyện này được dính líu tới bàn tay kẻ khác. Nếu cô đoán không sai thì những “kẻ khác” đó chẳng phải ai khác ngoài mấy đứa con gái cưng của bốn tập đoàn đó.

“Cô muốn đến đó.”

Người tài xế khẽ nhìn vị khách ngồi sau qua gương chiếu hậu mà nghi hoặc. Trông qua, cô cũng chỉ mới 17, 18 tuổi, gương mặt không hề có chút gì gọi là ăn chơi, chát tán của những tiểu thư con nhà giàu. Thế mà cô lại đến đó, thật khiến người ta phải đặt ra câu hỏi.

Nghi hoặc đó của người tài xế làm sao mà qua được ánh mắt tinh tường như loài hổ báo của Băng Vy. Băng Vy khẽ cười, nhìn cô thực sự rất hiền lành sao? Dẫu vậy, cô cũng chẳng muốn nói thêm điều gì, gật đầu, thần trí  lại một lần nữa lơ đãng ra phía đoàn người tấp nập trên đường phố. Cô chẳng cần phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, người ta muốn đánh giá về cô ra sao cũng chẳng thể khiến cô mập hay ốm đi được cả.



NIGHT! Quán bar lớn nhất Việt Nam. Nơi đây, tụ tập tất cả những dân chơi, tiểu thư, công tử của các tập đoàn lớn. Được nắm quyền bởi Devil, đứng đầu là  bốn người con trai của bốn tập đoàn lớn nhất Đông Nam Á. Họ là những người được coi như là trẻ tuổi tài cao, dự sẽ trở thành người nắm quyền mới của bốn tập đoàn này.

Xe vừa dừng lại trước cửa bar, Băng Vy không đợi người tài xế thối lại tiền liền rời khỏi xe. Cô không có thói quen chờ đợi vào những điều “vô ích” đó, thời gian chính là thứ cô kiên nhẫn nhất, chỉ có điều thời gian đó làm vào việc gì đã.

Song, bước chân bỗng khựng lại trước khi bước lên bậc thang sần sùi, trong tâm cô đâu đó văng vẳng một suy nghĩ miên man, nhỡ đâu cô lại gặp người đó thì sao? Cô không quên, đây là quán bar của người đó. Hồi hộp, khẩn trương. Có điều, chỉ như thoáng qua mà thôi, vài giây sau, ý nghĩ đó đã bị cô đánh bay ra khỏi đầu. Trên đời này, chẳng có gì được gọi là nhỡ đâu cả.

Cánh cửa lạnh băng, khép kín được mở ra bằng lực khá mạnh. Hôm nay, Băng Vy mặc cho mình một chiếc váy ngắn trên đầu gối, chiếc áo pull rộng hở nửa bờ vai trắng mịn, đôi bốt cao mười phân đến đầu gối đầy gợi cảm, chỉ có điều ngoài mái tóc hung đỏ ra từ trên xuống dưới toàn một màu đen u tối.

Một tốp thanh niên đứng gần cửa nhất, nhìn thấy cô đột nhiên hú ầm lên, hết tên này đến tên khác lượn đến bên cạnh, giơ tay, nhấc chân, động chạm vào người Băng Vy. Cô nhíu mày bực bội, cố gắng lách người qua khỏi bọn họ, tiến sát sâu vào tận bên trong bar.

Đôi mắt chớp chớp vài cái để thích ứng với thứ ánh sáng nhập nhòe trong này, đảo quanh cố gắng tìm kiếm cho mình hình bóng quen thuộc, nhưng có vẻ như vẫn vô ích, Băng Vy không tài nào có thể nhìn thấy Hải Linh ở đâu, ngoài đám người điên cuồng lắc lư trước mặt.

Thở dài thất vọng. Băng Vy ngồi tạm lên chiếc ghế gần mình nhất, cô với tay, kêu một ly rượu nhẹ, vừa từ từ thưởng thức, vừa tiếp tục tìm kiếm.

Bỗng từ đâu, một thân hình cao lớn chắn ngang tầm mắt cô. Người này tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn cô đầy thích thú.

Cố tình như không nhìn thấy cái con người vô duyên đó, bởi vẫn chưa thấy Hải Linh đâu, cô thực chẳng muốn quan tâm đến thứ gì khác. Song, có vẻ suy nghĩ của cô rất chăng trái ngược với người bên cạnh, hắn càng ngày càng tiến sát lại bên cô, hơi thở nam tính mang theo mùi vị cỏ non mát dịu phảng phất nơi sống mũi, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai: “Không ngờ, tam tiểu thư của Hắc Phong bang muốn tìm người lại khó khắn đến mức đó sao?”

Băng Vy dù không muốn quan tâm đến hắn thì cũng không thể. Cô dường như có thể nghe thấy tiếng cười khẽ thích thú quen thuộc của hắn vang lên. Vì vậy, Băng Vy hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cảnh sát Simon, anh vất vả theo chân tôi từ Los Angeles về đến đây chỉ để nói những điều này thôi sao?”

Khinh thường liếc hắn. Cuộc sống mưới tám năm của cô cái gì cũng có thể chấp nhận là khá thuận lợi, trừ việc quen biết tên cảnh sát  nhiều chuyện này. Vì muốn nắm được mọi hành tung của cô, hắn sẵn sàng bỏ ra mọi thứ, thời gian, tiền bạc để theo đuôi cô khắp nơi.

Hàn Băng thường nói: “Hắn là một kẻ tích cực.”

Lam Tuyết nói: “Có hắn bên cạnh không sợ cậu lại gây phiền phức.”

Hai người này, nhiều khi cô tự hỏi, rốt cuộc họ mới là bạn ai vậy, sao lại đi nói cái điều quái gở đó  chứ? Dường như, có hắn bên cạnh đối với cô là điều tốt đẹp không bằng.

“Uầy, một tiểu mĩ nữ xinh đẹp nha!” Simon đột nhiên cất cao giọng, gây ra sự chú ý cho cô, hắn nói tiếp: “Chỉ tiếc rằng lại bị một đám sói ở kia vây quanh, thật tột nghiệp.”

Hắn ra vẻ như rất thương tiếc cho người con gái nào nó, hàng mi rủ xuống, khiến Băng Vy không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Băng Vy nương theo ánh mắt đó, bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn, sợ sệt của một cô gái nhỏ. Gương mặt chín phần quen thuộc kia không lọt đi đâu được, khiến cô sửng sốt mất một giây. Đúng là Hải Linh rồi, hằng nào cô lại không thể nhìn thấy cô ấy, hóa ra cô ấy bị bao vây trong một đám đông nghẹt người, lại là góc tối như vậy.

Băng Vy bật dậy đứng lên, ý nghĩ đầu tiên của cô là đến bên cô ấy, đưa cô ấy thoát khỏi đám người đó. Nhưng, chưa đầy vài giây sau, ý nghĩ đó bỗng bị đánh bay tan nát, nếu cô ra đấy vào lúc này thì chẳng phải tự mình “chui đầu vào lưới” sao? Không để ý không phải là cô quên tên cảnh sát bên cạnh mình, và còn những kẻ bên cạnh Hải Linh nữa. Hừ! Thật là bực bội.

“Chỉ cần em mở lời, tôi sẽ suy nghĩ thử xem có nên giúp cô gái đó không?” Simon tinh tường nhận ra sự lưỡng lự trong hành động của cô, có chút đăm chiêu nhìm chằm chằm vào những kẻ phía trước. Song, vẫn không quên trục lợi từ phía cô. Người con gái ngạo mạn này, hắn muốn xem cô sẽ xử lí chuyện này ra sao?

Mở lời. Nếu cô không mất với hắn một thứ gì đó mà hắn chịu giúp cô sao? Xin lỗi, cô không phải con nít để hắn có thể đùa bỡn được.

Băng Vy khinh khỉnh nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Hải Linh. Cô nhớ không nhầm thì hôm nay Hắc Minh cũng qua đây thì phải, cô không thể ra mặt, nhưng hắn thì lại khác.

Nghĩ đến đây, Băng Vy liền lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh tay bấm dãy số quen thuộc.

Chưa đầy hai hồi chuông, giọng điệu trầm khàn, lười nhác của sự ngái ngủ từ đâu dây bên kia cất lên: “Tam tiểu thư, em có biết là anh ba ngày nay anh chưa được ngủ rồi không? Em muốn phá cũng phải lựa lúc chứ?”

Băng Vy chẳng hơi đâu để ý đến giọng nói bất bình đó, ngón tay thon dài gõ gõ vào thành ghế, từng nhịp, từng nhịp một: “Em cho anh 15 phút để đến bar NIGHT, trước khi em đích thân đá anh trở lại Los Angeles.”

Tuy không nghe rõ là gì, Băng Vy vẫn có thể cảm nhận loáng thoáng âm thanh chửi rủa ở đầu dây bên kia. Cô khẽ cười. Băng Vy thừa biết Hắc Minh lấy lý do sang đây bảo vệ cô chỉ là cái cớ, thực ra hắn cảm thấy mệt mỏi với một đống công việc của bang ở Los Angeles, muốn đùn đẩy cho Hắc Hổ và Hắc Doãn, đến đây để nghỉ ngơi cho đã. Vậy nên, cô chẳng cần ngại ngần gì khi phá rối hắn cả. Muốn yên bình thì ít nhất cũng phải làm gì đó trước đã.

Simon nhìn cô, lắc lắc ly rượu trên tay. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười thích thú quen thuộc, định nói gì đó, lại thấy ánh mắt căm giận của cô thì đành phải ngậm lại. Thôi thì, hôm nay coi như hắn “tha” cho cái miệng của mình vậy.

Băng Vy nhướng mày, nhìn cửa bar dần dần được mở ra. Liếc qua giờ trên điện thoại, 14 phút 30 giây. Không tồi.

Hắc Minh một thân cây đen, gương mặt anh tuấn, bất cần đời đi về phía Băng Vy. Đôi mắt xanh lam sáng lên, nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi, chờ đợi cô mở lời trước.

Băng Vy hất cằm hướng phía sau hắn, xoay xoay cổ tay nói: “Cô gái bị vây ở giữa. Anh giúp cô ấy thoát khỏi đám người đó và đưa về căn biệt thự của em.”

Hắc Minh nhìn Hải Linh đăm chiêu. Từ trước đến giờ, Băng Vy vốn rất lạnh lùng tàn nhẫn, không bao giờ quan tâm đến ai. Vậy mà giờ đây lại đi giúp cô gái kia. Chẳng lẽ, cô ấy có liên quan đến những người thân cũng như thân thế của cô sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Hắc Minh cũng không nhiều lời, hắn hơi khởi động gân cốt, xông vào đám người trước mặt. Tuy động tác của hắn rất nhanh, song vẫn không thể  bỏ qua âm thanh băng lãnh của Băng Vy ở phía sau: “Không được làm hại đến bốn người con trai đó.”



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
24/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đại dương vô tận
:
Aran_love_sea
Aran_love_sea

Aran_love_sea
Designer
  • Designer
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 24/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đại dương vô tận
Truyện hay, mong chap mới



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Linzychi
Linzychi

Linzychi
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/05/2014
Aran_love_sea đã viết:Truyện hay, mong chap mới
Cảm ơn bạn đã ghé fic



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Linzychi
Linzychi

Linzychi
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 11/05/2014
Chương 2: Giống.

Tình yêu giống như một trò đùa của nhân gian, ai nhún nhường trước thì sẽ trở thành kẻ thua cuộc. Có lẽ, Băng Vy đã thua thật rồi, thua từ khi cô trở lại nơi đây, và cũng là từ khi cô đem tính mạng của mình ra để bảo vệ người con trai đó.

Dẫu không ai tin, không mà đến cô cũng chẳng tin. Trong tâm trí Băng Vy luôn xuất hiện một câu hỏi: “Tại sao cô lại yêu Trần Tuấn Kiệt?”, một người con trai chỉ như hồi ức nhỏ nhoi, một kỉ niệm đẹp trong cuộc đời tràn đầy máu tanh. Phải chăng, giống như người ta hay nói: Tình yêu cũng giống như khi ta thưởng thức một loại bánh nào đó. Có nhiều hương vị cho ta nếm qua, có loại ăn vào thích ngay, cũng có loại phải ăn từ từ, từng chút, từng chút một mới khiến ta yêu thích.

Tình cảm cô dành cho Tuấn Kiệt ban đầu cũng chỉ là sự yêu quý giữa những đứa trẻ với nhau. Song, sau bao tháng ngày nhớ nhung, chờ mong khiến cho thứ tình cảm non thơ đó trở nên đong đầy, lớn lao, và bắt đầu nhen nhóm lên chữ “tình”.

Hắc Minh không hổ danh là sát thủ đẳng cấp thế giới, chỉ trong vòng ba mươi phút đã hạ gục được đám người dũng mãnh như hổ báo đó. Hắn bật ngón tay cái “tách”, quay sang Băng Vy nở nụ cười của kẻ chiến thắng, rồi nhanh chóng mang Hải Linh đã hôn mê bất tỉnh từ bao giờ rời khỏi bar.

Băng Vy nhìn Simon, đôi mắt trong veo hấp háy ánh nhìn thách thức. Cô như muốn nói với hắn rằng: Không có hắn, cô cũng chẳng thua.

Simon lắc đầu cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Dù cô gái này trong giang hồ khiến người khác chỉ nghe tên thôi cũng phải run sợ thì trong mắt mắt, cô mãi chỉ là một đứa nhóc con mới lớn tràn đầy hiếu thắng mà thôi.

Ánh mắt không muốn mà vẫn cứ nhìn. Băng Vy cười ngây ngô, ai có thể biết được trong lòng cô giờ đây đau thế nào. Nhìn người con trai mình yêu thương xót, âu yếm bên người con gái khác. Thực là đáng khinh.

Cô tức giận, quay mặt đi chỗ khác. Rượu thay cho nước, không ngừng nuốt xuống cổ họng, bỏng rát.

Vốn dĩ tửu lượng của Băng Vy không đến nỗi tệ, hôm nay không hiểu thế nào chỉ mới uống bốn, năm ly đầu óc đã trở nên mơ hồ, ong ong như hàng nghìn tiếng muỗi vo ve trên đỉnh đầu.

Simon phát hiện ra thái độ thất thường của cô, cũng nhìn theo ánh mắt đó. Hiện diện trong mắt hắn là hình ảnh người con trai với diện mạo tuấn tú, đang dìu đỡ một người con gái, trên mặt đánh đầy phấn son. Nếu đem so sánh với nhóc con bên cạnh hắn thì một trời một vực. Hắn không hiểu vì sao tâm trạng cô lại thất thường khi nhìn thấy cảnh đấy. Chẳng lẽ, cô có quan hệ với những kẻ đó sao?

Bỗng, hắn sực nhớ đến câu nói vừa rồi của cô: “Không được làm hại đến bốn người con trai đó.” Hừ! Hắn nhất định phải tìm hiểu về cô nhiều hơn mới được.

Mải suy nghĩ, Simon không để ý đến thân ảnh lảo đảo, ngã vảo lòng hắn. Ý thức được thì Băng Vy đã dựa hẳn người vào ngực hắn, như là nương tựa, như là tìm cho mình một chiếc bè gỗ ở giữa biển khơi bao la.

Khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp hiếm thấy, Simon ôm chặt lấy Băng Vy, đưa cô rời khỏi.



Tia nắng ban mai ấm áp chiếu qua ô cửa kính trong suốt. Băng Vy tỉnh dậy, theo phản xạ lấy tay che mắt để thích ứng. Từ ngoài, xộc vào mũi cô mùi thơm nhè nhẹ của hoa Linh Lan, hòa cùng mùi cỏ non tươi mát vẫn đọng lại đâu đó những giọt sương long lanh.

Từng hình ảnh tối qua hiện về trong tâm trí cô như thước phim quay chậm cho đến hình ảnh cuối cùng, khi cô ngã vào trong lòng Simon. Băng Vy lấy tay đập vô đầu. Haiz, sao cô có thể ngã vào lòng hắn được chứ! Gương mặt trắng ngần bỗng chốc đỏ bừng, ngượng ngùng lan tỏa khắp trong lòng.

Băng Vy nhìn quanh khắp phòng, từ tủ đồ, bàn ghế cho những thứ nhỏ nhất. Ế! Nhưng, đây là phòng cô ở Việt Nam mà, sao cô lại ở đây, là hắn đưa cô về ư? Hừ! Sao có thể, hắn từng nói: Hắn rất ghét đến nhà của xã hội đen mà. Nơi đâu cũng toàn mùi vị chết chóc, rất khó chịu.

Hừ, hừ hừ! Mặc kệ là gì, chỉ cần cô ở trong nhà của mình, ngủ trên giường của mình là được rồi! Ai mang cô về mà trả được!

Băng Vy cứ thế tự độc thoại một mình cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên. Cô vuốt lại mái tóc bị mình vò cho rối tung, chỉnh lại quần áo mới cho người từ bên ngoài vào.

Hắc Minh tây trang chỉnh tề, mỉm cười vô hại với cô, nói: “Tiểu thư, cô gái hôm qua dậy rồi, giờ phải làm sao?”

Băng Vy hừ lạnh: “Tự anh giải quyết!”. Cô như gắt lên với hắn vậy? Có việc này mà hắn cũng tìm cô.

Hắc Minh sờ sờ mũi, đến cạnh cô ngồi xuống, vô tội: “Vậy tôi phải trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của cô gái đó bằng cách nào?” Gương mặt hắn mới thật đáng thương làm sao?

“Cứ nói là anh gặp cô ấy ở bar, thấy cô ấy bất tỉnh thì giúp.” Băng Vy trợn mắt cảnh cáo: “OK!”

Hắc Minh hừ một tiếng bỏ đi ra ngoài. Nếu không phải là cô gái mà cô bảo cứu thì hắn có cần hỏi như vậy không? Tuy trong đầu hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không biết nói từ đâu. Mà cũng có thể là hắn hiểu cô, biết rằng nếu có hỏi thì cô sẽ chẳng bao giờ trả lời cho hắn biết. Vậy sao không để đến khi cô tự mình nói ra đi!

Băng Vy chờ Hắc Minh ra rồi mới từ từ ngả đầu xuống giường. Xin lỗi, không phải cô không muốn cho hắn biết, chẳng qua giờ chưa phải lúc nói ra mọi thứ. Cô không thể, cũng không muốn quá nhiều người nhúng tay vào quá khứ của mình.



Tuấn Kiệt ngồi thẫn thờ trong phòng khách rộng lớn của Trần gia. Không ngờ chỉ là một cái liếc mắt hờ hững lại khiến tâm trạng cậu trở nên bức bối như vậy? Hình ảnh người con gái say khướt, tựa vào lòng người con trai khôi ngô lại làm lòng cậu co rút liên hồi. Dường như, có cái gì đó tiềm ẩn, thôi thúc cậu hướng về phía người con gái xa lạ đó. Giống như hồi nhỏ, khi cậu lần đầu gặp người con gái đó, đôi mắt trong veo, hai gò má mũm mĩm, trắng hồng, mềm mại cũng đã từng thôi thúc cậu như vậy? Thôi thúc cậu đến gần người con gái đó, ở bên cô, nắm lấy cái bàn tay nhỏ xíu, xinh xắn.

Đáng tiếc, những thứ đó giờ đây chỉ là hồi ức mờ nhạt. Đã mười hai năm rồi, cái hình bóng đó cũng đã nhạt nhòa trong lòng cậu. Cậu bây giờ đã có người con gái khác bên cạnh, để cậu có thể yêu thương, che chở.

“Con trai, sao hôm nay lại ngồi thẫn thờ ra vậy? Không phải đi học sao?”Bà Nguyệt mỉm cười hiền hậu với cậu, đứa con trai bảo bối này trong mắt bà chính là báu vật vô giá.

“Còn sớm mà mẹ, con chưa vội.” Tuấn Kiệt trả lời bà, định nói gì đó lại thôi. Cậu rất muốn hỏi bà về vụ việc mười hai năm trước, về người con gái đó. Nhưng, cậu biết vụ việc đó đối với mẹ mình là cơn ác mộng, cậu không nên khơi mào cơn ác mộng của bà.

Bíp! Bíp! Bíp!

Còi xe ô tô vang lên inh ỏi ngoài cổng, Tuấn Kiết với tay, lấy chiếc cặp sách trên bàn, quay sang chào bà Nguyệt: “Khải Phong đến rồi, con đi học đây. Chào mẹ!”

Bà Nguyệt gật đầu, không nói gì. Ai có thể biết được trong đầu bà đang suy nghĩ cái gì?



Angel – ngôi trường lớn nhất Việt Nam. Được xây dựng bởi tám tập đoàn lớn của Đông Nam Á. Nó là nơi chỉ dành cho những tiểu thư, công tử quyền quý, với những giáo viên giỏi nhất.

Đặc biệt, ở trong ngôi trường này nếu muốn được sống yên ổn thì luôn phải làm theo lời của tám con người, cũng chính là tám người con của những chủ nhân nơi đây. Lời nói của họ chính là mệnh lệnh tuyệt đối. Song, đó chỉ là cái căn bản mà thôi, cái chính đó là không phải ai cũng làm theo cái “nguyên tắc” đó, có người đồng tình, có người nể sợ mà phải đồng tình, cũng có những người không chịu được sự bức bách của họ mà ngang ngược không đồng tình.

Nói thì nói vậy, chắc ai cũng có thể đoán ra số phận của những kẻ không đồng tình đó phải không? Vậy nên, không cần nhắc nữa thì hơn.

Song, còn Hải Linh thì sao? Cô đường đường là con cháu của Triệu gia – một trong những tập đoàn xây dựng nên ngôi trường này. Ấy vậy mà cô vẫn bị bọn chúng áp bức. Không phải là cô nằm trong đám người không đồng tình đó, cũng không phải là cô nằm trong số những kẻ đồng tình. Cô, mãi mãi chỉ là chiếc lá cô đơn trong một rừng cây râm rạp mà thôi. Nếu có trách, thì hãy trách cha cô, một kẻ đào hoa, đã bỏ rơi mẹ cô, lấy về một bà mẹ kế cùng đứa em gái bằng tuổi cùng cha khác mẹ ác ương, đối với cô một lòng sinh đố kị.

Giờ đây, Hải Linh ở trong ngôi trường này như con búp bê rách nát không chút sự sống. Cô chỉ có ba việc phải làm: Đến lớp – học – về nhà. Bởi nơi đây cô chẳng có bạn bè, nói đúng hơn là không ai dám chơi với cô, chỉ sợ động vào nhóm tám kẻ đứng đầu đó, rồi sau đó tai họa khó lường trước.

Xe dừng trước cổng trường, Hải Linh vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của mình, mỉm cười với người tài xế mà người con trai xa lạ kia dùng mọi cách bắt cô phải lên xe của hắn. Cô bước bước chân nặng trĩu xuống xe, vẫn là khung cảnh này, vẫn là những con người này, nhưng trong lòng cô hôm nay lại có cảm giác nhẹ nhõm lạ thường, như một điều gì đó giống điều ước mà ông Bụt thường hiện lên giúp cô Tấm, lúc này lại ban cho cô.

Nhoẻn miệng lên thành nụ cười ngượng ngạo, cô bước qua cánh cổng huy hoàng của những con người nơi đây, gồng mình lên, lại bắt đầu một cuộc đối đầu mới. Đúng vậy, là đối đầu giữa một mình cô và mấy nghìn học sinh toàn trường. Hải Linh biết, cô không được rút lui, vì mẹ cô phải sống tốt, đáng với những gì mẹ đã hi sinh vì cô – từ bỏ thân phận cao quý “phu nhân Triệu gia”, để cô có thể ở lại Triệu gia đó.

“Ách!” Hình như có ai đó bị cô va phải. Hải Linh cúi gằm mặt xuống, cuống cuồng xin lỗi người phía trước: “Xin lỗi, thực xin lỗi! Mình không cố ý.”

Không ngẩng mặt lên nên Hải Linh chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ của người phía trước.

Đôi tay nhỏ nhắn chạm vào đầu vai cô, giọng nói trong veo, hồn nhiên mà lần đầu Hải Linh mới nghe thấy: “Không phải lỗi của cậu, là mình va phải cậu trước mà!”

Hải Linh ngạc nhiên trợn tròn mắt. Ở trường này lại có người thân thiện với cô vậy sao? Ngước mắt lên, đập vào mắt Hải Linh là gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp đến động lòng người. Mái tóc đen dài, mượt mà như dòng sông thăm thẳm, đôi mắt trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào thơm ngon, hòa vào nhau như một tiên nữ xinh đẹp mà ông trời ban tặng cho thế gian.

Băng Vy đã suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ, muốn được bảo vệ, chăm sóc Hải Linh thì cô nên đến trường học với cô ấy. Với lại, tuy cô được gia sư giảng dạy cho chương trình học rồi, nhưng cảm giác đến trường học cùng người khác chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.

Vậy nên, cô đến trường từ rất sớm, ngôi trường này tuy cô đã từng học, từng qua lại, thì nó cũng chỉ là quá khứ, cô muốn tự mình đi tìm hiểu về nó sâu hơn một chút. Lúc Hải Linh đến cũng vừa vặn cô tham quan trường xong, nhìn thấy cô ấy từ xa xa, thất thần đi lại phía mình, trong cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn trêu trọc. Do đó, cô mới cố tình va vào cô ấy, chỉ không ngờ cô ấy lại phản ứng vậy! Băng Vy không dám tưởng tượng những ngày tháng qua, Hải Linh đã chịu uất ức ra sao?

Nhưng không sao! Bây giờ, cô đã trở lại, cô sẽ không để Hải Linh phải chịu uất ức nữa đâu!

Hải Linh cười ngượng, nói: “Trông bạn rất lạ. Bạn là học sinh mới sao?”

“Đúng vậy! Hôm nay là ngày đầu mình đi học.” Băng Vy gật đầu chắc chắn, biết rồi mà vẫn cố hỏi: “Mình là Phạm Băng Vy, học lớp 12A1, còn bạn thì sao?”

Phạm Băng Vy. Hải Linh lẩm bẩm cái tên này trong đầu. Thật là giống.

“Bạn làm sao vậy?” Băng Vy hươ hươ tay trước mặt Hải Linh khi thấy cô thất thần.

“Không có gì! Chỉ là tên cậu rất giống với một người bạn quá cố của mình thôi.” Hải Linh cười xòa, thấy mình thật thất thố: “Mình là Triệu Hải Linh, cũng học lớp 12A1.”

“A! Vậy là bọn mình học cùng lớp rồi, rất vui khi được làm quen với bạn.” Băng Vy cười đến híp cả mắt, ngón tay đưa lên cằm vẻ đăm chiêu: “Mà tên mình giống ai vậy? Bạn có thể cho mình biết được không?” Đôi mắt Băng Vy trong veo, tò mò không dấu đi đâu được.

Hải Linh cúi gằm xuống đất không trả lời. Hai bàn tay vân vê vào nhau.

Băng Vy thấy vậy lại thấy bản thân hơi quá thì phải. Cô chỉ muốn đối với Hải Linh như người xa lạ, tò mò về mọi điều của người bạn mới quen. Nhưng, sao cô lại không hiểu chứ, đối với tất cả mọi người: Cô đã chết rồi. Mà, ai có thể nghĩ một đứa bé sáu tuổi có thể thoát ra sau vụ thảm sát năm đó, cùng với trận hỏa hoạn rực cháy trong đêm đen tĩnh lặng. Nó là ám ảnh, là sự bi thương mà không ai muốn nói ra hay nghĩ đến.

“Ai đây ta! Học sinh mới mà hiệu trưởng nhắc đến sao?”

Ngoài cổng trường, từng tốp xe dừng lại, đoàn người đi xuống, nổi bật với những thứ sa hoa, sành điệu trên người. Cùng với đó, giọng nói không chút hòa nhã vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.

Băng Vy cười quỷ dị. Giọng nói đó không hòa nhã đã đành, lại cộng thêm chút ghen tị nghe mới chói tai làm sao?



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
23
:
Đến từ :
Nhà Xác
:
Rin Fox
Rin Fox

Rin Fox
Trial Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
  • Trial Moderator - Box Truyện Ngắn Sưu Tầm
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 23
Đến từ : Nhà Xác
Đọc truyện này rồi thì phải


Không liên quan nhưng hóng ~



Được cảm ơn :
3
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Thanh Linh
Thanh Linh

Thanh Linh
Moderator - Box Fiction
  • Moderator - Box Fiction
Được cảm ơn : 3
Ngày tham gia : 27/04/2014
Đã quá 2 tuần mà bạn chưa ra chap mới nên mình sẽ khóa fic này lại cho đến khi bạn báo lí do và yêu cầu mở khóa fic.
Nếu quá một tháng mà bạn vẫn chưa báo lí do và yêu cầu mở khóa fic thì fic này sẽ bị xóa.




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất