Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Rei
Rei

Rei
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 11/05/2014
Tên truyện: Vì cha... là cha của con.

Tác giả: Rei.

Thể loại: Truyện ngắn.

Rating: Ai cũng có thể đọc.

Warning:

1. Tên nhân vật hơi khó đọc vì không phải là tên Việt Nam

2. Câu chuyện sẽ không dài. Đây chỉ đơn giản là những xúc cảm cuối cùng của một người cha bị cầm tù.





Dãy hành lang dài và vắng lặng. Ánh sáng từ các ô cửa sổ chiếu vào, để lại trên sàn nhà một vài vết loang lổ màu nắng. Cái không khí nặng nề luôn luôn hiện diện ở nơi đây, trại giam.

Viên cảnh sát sải từng bước, đi xuyên qua những vạt nắng, lướt qua từng phòng giam một. Đôi mắt của anh ta hướng về phía trước, không thiết nhìn vào bất cứ đâu. Dường như anh ta đã rất quen với nơi này.

- Nakamoto Matsuda- Anh ta dừng lại trước cửa một phòng giam, mở cửa và gọi to- Có thân nhân đến gặp.

Tất cả tù nhân trong phòng đều ngước mắt lên nhìn viên cảnh sát, rồi lại nhìn sang người vừa được gọi. Một người đàn ông trạc gần bốn mươi đứng dậy, chỉnh chu lại bộ quần áo tù màu cam mà mình đang mặc, rồi đi theo viên cảnh sát.

Họ băng qua dãy hành lang phòng giam và một số cửa kiểm soát, rẽ vào một căn phòng nhỏ.



- A!! Cha tới rồi!!!- Một cô bé trạc độ bảy, tám tuổi reo lên vui sướng ở bên kia tấm kính ngăn khi thấy người đàn ông xuất hiện. Con bé ra hiệu bằng cách vẫy tay không ngừng và cười thật tươi.



- Miki.- Người đàn ông ngồi xuống ghế, mỉm cười chào lại con gái của mình.



Miki vội lục lọi cái túi nhỏ mà mình đang đeo ngay khi cha vừa ngồi xuống. Cô bé lôi ra một tờ giấy, hồ hởi giơ lên cho cha xem.



- Tada!!! Hôm nay con được 100 điểm đó!!!- Miki vừa cười vừa nói, đầy vẻ tự hào.



- Ồ… Con gái của cha giỏi quá!!- Matsuda buông lời khen, rồi bật cười.



Trước khi bị bắt vào đây, Matsuda cũng chỉ là một người bình thường như bao người. Ông là một viên chức, lương khá cao. Matsuda li hôn với vợ do mâu thuẫn giữa hai người quá lớn và được tòa cho phép nuôi đứa con gái nhỏ tám tuổi ăn học.



Nhưng, tưởng chừng như biến cố xảy đến với một viên chức đứng tuổi như ông đã chấm dứt. Nó không dừng lại ở đó. Ông bị cáo buộc biển thủ tiền của công ty. Sự việc vỡ lỡ, bị dồn vào bước đường cùng, Matsuda muốn bán nhà để có thể dọn đến ngoại ô sinh sống.



Nhưng ước mơ đó của ông, lại không thể thực hiện được.



Một đêm, khi đang đi bộ trên một con phố vắng, ông chợt nghe có ai đó thét lên.



Vội vã chạy về nơi đó, ông thấy có người đang nằm bất động. Matsuda bật đèn pin, soi kĩ.  Người đàn ông đó bị một thanh sắt vừa và nhọn đâm trúng đầu, máu chảy lên láng khắp mặt đường. Ông cẩn thận ngồi xuống, cố gắng để lấy thanh sắt ra khỏi đầu của ông ta, nhưng vô ích, nó đã bị kẹt. Matsuda để ngón tay lên mũi của ông ta và xem xét. Ông ta đã chết.



Chưa kịp định thần lại thì ông đã bị một cảnh sát tuần tra phát hiện, đưa về đồn. Họ hỏi ông nhiều thứ, rất nhiều thứ, nhưng ông lại không biết gì cả, vì ông nào có quen người đàn ông kia! Vì thế, họ bắt đầu nghi ngờ và tạm giam ông. Rồi kết quả của cảnh sát điều tra cho biết, có dấu vân tay của ông để lại trên thanh sắt. Bằng chứng đã có đủ, cộng thêm thái độ mà họ cho là đáng ngờ của ông, ông bị bỏ tù và chờ ngày xét xử. Còn Miki, con bé được gửi cho mẹ nuôi.





- Cha ơi, hôm nào… con dẫn mẹ đến đây thăm cha nha?- Miki chớp đôi mắt to tròn của mình và vô tư nói. Matsuda hơi lưỡng lự, nhưng cũng gật đầu cho qua chuyện.



Miki cười. Nụ cười thơ ngây mà Matsuda yêu quý vô vàn. Nụ cười đã bao lần làm ông thấy mạnh mẽ hơn khi sống cuộc sống cô đơn buồn bã trong phòng giam.



Hai cha con nói một vài chuyện phiếm với nhau. Miki tâm sự hết với ông về cuộc sống của mình. Trông con bé thật vui vẻ khi vừa đung đưa chân, vừa chống cằm, vừa kể chuyện cho cha nghe.



Thời gian như trôi đi rất nhanh khi Matsuda nói chuyện với con gái, mới đó mà đã hết giờ thăm thân nhân.



Luyến tiếc tạm biệt con gái, Matsuda lủi thủi theo viên cảnh sát. Ông khẽ quay đầu lại nhìn, Miki vẫn đứng đó với một nụ cười trên môi, vẫy tay chào ông.



Ông cười, giơ tay lên và chào lại.



- Ngày mai con lại đến nha cha!!- Miki nói với thêm một câu nữa như cố níu kéo cha mình. Con bé đợi cửa phòng bên kia đóng lại rồi mới chịu đứng dậy khỏi ghế, theo một cảnh sát ra khỏi đó.



Matsuda trở về phòng giam với một tâm trạng khó tả. Lần nào cũng vậy, mỗi lần nói chuyện với con gái xong là ông lại như thế, cứ bồn chồn, nhớ nhung và muốn gặp lại con.



Những người cùng phòng giam, mỗi lần thấy ông như vậy thì rất cố gắng động viên. Họ biết ông không có tội như họ. Họ biết… nơi này không thuộc về ông.



Luật sư của ông đang rất cố gắng để đưa ra những bằng chứng cho thấy ông vô tội, nhưng luật sư biện hộ bên phía nạn nhân cũng không phải là tay vừa. Gia đình nạn nhân thuê hẳn một luật sư giỏi nhất nhì thành phố, bằng mọi giá bắt ông phải nhận tội cho bằng được



Matsuda ngồi vào một góc, lấy từ trong túi áo ra một tấm hình, ngắm nghía nó với một đôi mắt mang nặng nỗi buồn.



- Miki…





Ngày hôm sau.



Hôm nay, vợ của ông tới thăm, không phải Miki.



- Tôi không muốn đến đây đâu- Bà ta nói- Nhưng tôi phải cho ông xem cái này.



Nói rồi, bà ta lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy gấp tư, mở to ra, giơ lên cho Matsuda xem.



“Nakamoto Matsuda, nếu như mày không nhận tội, tao sẽ giết chết con gái của mày.”



Đôi mắt của ông mở to ra, thân người run bần bật.



- Là ai? Ai đã viết cái này?



- Bọn bắt cóc con bé chứ còn ai nữa.- Vợ ông phẫn nộ trả lời.



Matsuda đứng bật dậy khỏi ghế, đập mạnh tay vào tấm kính.



- Là ai? Bọn bắt cóc là ai hả?? Bà trông con kiểu gì thế??? Nói đi! Bà có xứng đáng làm mẹ không vậy???



_ Tôi cũng đâu có hay đâu chứ? Con bé xin tôi đi qua nhà bạn, cả ngày không về. Sáng hôm nay, tôi ra lấy thư thì thấy tờ giấy này trong thùng thư của nhà. Ông có quyền gì mà bắt bẻ tôi hả? Tất cả là tại ông, tại ông đó! Tại ông không nhận tội nên con bé mới bị bắt. Là tại ông chứ không phải tại tôi!!!- Vợ ông gào lên.



Một viên cảnh sát vội chạy vào can ngăn. Matsuda khóc, vợ ông cũng khóc.



Hôm đó, ông trở về phòng với hàng đống suy nghĩ ở trong đầu.



Ngày hôm sau.



Hôm nay, chính là ngày xét xử.



Matsuda ngồi ở ghế của bị cáo, lặng lẽ nhìn hai luật sư đấu khẩu với nhau. Không ai chịu thua ai, họ đưa ra từng bằng chứng một. Một thứ là để bảo vệ bị cáo, còn một thứ… là để tố cáo bị cáo.



Phiên tòa trở nên căng thẳng lạ thường. Matsuda vẫn ngồi im, không nói một tiếng để thanh minh.



Cuối cùng, luật sư bên nạn nhân đã đưa ra bằng chứng cuối cùng, dấu vân tay của ông trên thanh sắt.



- Không phải!!!- Luật sư bên bị cáo phản bác- Đó là do ông ấy đã cố gắng để lấy thanh sắt ra khỏi đầu nạn nhân. Với lại, Nakamoto Matsuda không hề quen biết gì với nạn nhân



- Vậy, chúng ta cứ hỏi bị cáo, xem như thế nào nhé!



Luật sư bên nạn nhân đi tới và bắt đầu đặt câu hỏi với Matsuda.



- Ông Nakamoto, ông có quan hệ gì với nạn nhân, ông Ueno không?



“ Tất cả là tại ông. Tại ông không nhận tội nên con bé mới bị bắt!!”



- Ông Nakamoto, ở hiện trường phát hiện dấu vân tay của ông dính trên hung khí, ông giải thích như thế nào về chuyện này?



“ Nakakmoto Matsuda, nếu như mày không nhận tội, tao sẽ giết chết con gái của mày.”





- Ông Nakamoto?



Cả gian phòng bắt đầu xì xầm to nhỏ với nhau.



- Bị cáo!- Thẩm phán gọi- Mau trả lời câu hỏi của luật sư.



Matsuda đan hai tay vào nhau, người run run.



- Là tôi…



Mọi người im lặng để lắng nghe ông nói.



- Là tôi làm, tôi là người giết hại ông ta.



Gia đình nạn nhân đứng dậy, tỏ ý phẫn nộ. Luật sư của ông thì kinh ngạc tới nỗi đứng đơ người.



- Là tôi, xin tòa hãy xử tôi thật công bằng. Là tôi giết người. Là tôi!!!



- Ông Nakamoto, ông nói gì vậy ạ?-  Luật sư của ông can ngăn- Thưa quý tòa, ông Nakamoto đây tinh thần đang không được ổn định cho lắm. Xin quý tòa…



- Chính miệng bị cáo đã nói thì chẳng còn gì để chối cãi- Luật sư bên nạn nhân chen vào- xin quý tòa, hãy bắt đầu xử phạt.



Cả hai luật sư được mời về chỗ, và tòa bắt đầu phần xét xử.



- Bị cáo Nakamoto Matsuda, đã thực hiện hành vi giết người dã man vào ngày 28 tháng 3. Chiếu theo luật pháp và căn cứ vào đơn tố cáo của gia đình nạn nhân, quyết đinh xử phạt bị cáo bản án…



Thẩm phán cầm cây búa lên và gõ.



-Tử hình.



Những thành viên trong gia đình nạn nhân đứng dậy, vỗ tay và mừng khôn xiết. Tử hình… bản án đã được ban. Ông có hai ngày để chuẩn bị…



Matsuda trở nên đờ đẫn hẳn kể từ khi xét xử xong. Ông chỉ ngồi một góc, không làm gì, chỉ ngắm nhìn tấm hình của con gái với một đôi mắt vô hồn xa xăm.



Hôm sau, con gái của ông lại đến.



- Cha! Hôm trước Miki bị một đám người dẫn đến mộ chỗ lạ hoắc, Miki sợ lắm.- Miki kể với ông chuyện hôm trước. Ông nhìn con với đôi mắt ái ngại, miệng liên tục ậm ừ cho qua chuyện.



- Cha ơi… Cha nhớ ra sớm để dẫn con đi khu vui chơi nha? Rồi hai cha con mình còn về quê để đi bắt bọ cánh cứng vào mùa hè, nha cha?



Matsuda cố gắng cười thật tươi, gật đầu. Miki cười khúc khích, đung đưa đôi chân nhỏ một cách vui tươi.



- Cha ơi! Ngày mai con lại đến nha!!!- Như thường lệ, Miki luôn nói câu này mỗi khi tạm biệt cha mình. Con bé đợi cha đi khuất, rồi mới chịu ra ngoài.



Đêm đó, Matsuda không ngủ được.





Cánh cửa phòng giam mở ra, viên cảnh sát đứng trước cửa, chờ đợi.



Matsuda lặng lẽ đứng dậy, bước từng bước thật chậm. Những người trong phòng giam đều yên lặng nhìn ông với đôi mắt buồn bã và cảm thông.



Đi trên dãy hành lang dài, ông khẽ nhìn những vạt nắng đang nhảy múa dưới sàn nhà. Nó thật đẹp, thật lung linh.



- Cha!!



Ông đứng lại, cố lắng tai nghe tiếng nói quen thuộc ấy phát ra từ đâu.



- Người nhà của ông đã xin phép được gặp ông lần cuối trước cửa nhà giam- Viên cản sát quay lại, mỉm cười và nói.



Matsuda ngạc nhiên một lúc lâu, rồi bắt đầu đi thật nhanh. Phút chốc, cánh cửa được đóng song sắt của nhà giam đã hiện ra.



- Cha!!- Miki đứng ở bên kia, vẫy tay chào cha mình.



- Miki!- Ông chạy tới, ngồi phịch xuống, bàn tay run run nắm lấy tay của con gái.



- Anh cảnh sát, con bé… anh cho con bé qua bên này một chút được không?



Viên cảnh sát lưỡng lự một lúc.- Việc này thì…



- Làm ơn đi mà!!



Anh ta thở dài, gật đầu, ra hiệu cho đồng nghiệp bên kia mở cửa. Miki chạy vào, ôm chầm lấy cha mình, cười vui sướng.



- Hôm nay con được thăm cha ở đây, là nhờ mẹ đó!- Miki nhìn cha và nói.



- Mẹ con?



Miki gật đầu, ôm cha lần nữa.



- Con sẽ kiếm thật là nhiều điểm 100, để ngày nào cũng đưa đến đây cho cha xem.



Matsuda bật khóc, nước mắt tuôn rơi. Ông buông con bé ra, vội vã lau mặt, cười thật tươi.



- Hà… Miki à… không có cha ở bên, con vẫn phải ráng học hành và bước vững trên con đường của mình, được chứ?



- Dạ!- con bé trả lời rành rọt- Con hứa mà.



Matsuda gật đầu, mỉm cười, lấy tay vuốt tóc con gái.



Viên cảnh sát đặt nhẹ tay lên vai của Miki. Matsuda nắm tay con bé mà người cứ run run, luống cuống, không muốn rời xa.



- Ông Nakamoto…- Một cảnh sát đặt tay lên vai ông, nhẹ nhàng kêu ông đứng dậy.



- Ngày mai con lại tới nha cha!!- Miki vẫy tay chào cha và đi qua cánh cửa. Viên cảnh sát đóng cửa lại, con bé bấu tay vào song sắt và nhìn cha đi. Ông đi sang hành lang bên phải, bước đi thật chậm và nặng nề.



Khẽ quay mặt lại nhìn, Matsuda thấy con gái vẫn đứng vẫy tay với mình.



- Miki, tạm biệt con! Miki!- Ông nói lớn khi chuẩn bị rẽ vào hành lang khác.



- Tạm biệt!- Miki nói lớn.



Đi thêm được một đoạn, ông đứng lặng một lúc lâu. Đột nhiên, ông trượt ngã xuống sàn.



Miki vẫn đứng đó và hướng đôi mắt lên, ngóng trông.



- Cha ơi!! Cha ơi!!!



- Miki- Matsuda lẩm bẩm- Miki…



- Cha ơi!!!!



- Miki!!!



Ông đứng dậy, chạy thật nhanh, quay lại chỗ của con gái. Ông khóc, nước mắt giàn giụa, nắm chặt lấy tay của con.



- A!!!!- Matsuda gào lên- Cứu tôi với! Tôi sai rồi! Cứu tôi, làm ơn cứu tôi đi mà!- Ông đứng dậy, nắm lấy song sắt, lay mạnh.



- Cha ơi… cha sao vậy cha…?- Miki cũng khóc nấc lên, nắm lấy vạt áo cha, lay lay.



Ông ngồi xuống, ôm lấy con, mặc cho có chấn song ngăn cản- Làm ơn! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!!!



Ông quay sang, lết tới chân viên cảnh sát, nắm lấy vạt áo của anh ta- Anh cảnh sát, làm ơn cứu tôi, tôi biết là tôi sai rồi mà… làm ơn… cứu tôi!!

- Cha!!- Miki thò tay vào trong, vừa nấc vừa kêu cha mình.



- Tôi sai rồi!!! Tôi sai rồi!! Tôi đã sai rồi!!!





Mười năm sau…



- Với những bằng chứng mà luật sư Nakamoto Miki đã đưa ra, thì việc ông Matsuda đã ra tay sát hại Ueno, là không đủ chứng cứ. Căn cứ vào những thứ đã thu nhặt được, cộng với lời biện hộ của luật sư Nakamoto Miki, tòa quyết định rút lại bản án tử hình của ông Nakamoto Matsuda, tuyên bố ông…



Cốc... cốc…



- Vô tội!



Lời của người thẩm phán vừa chấm dứt, mọi người ở trong phòng xét xử đều vỗ tay, hò reo vui mừng. Miki đứng lặng lẽ ở bàn luật sư, nhẹ nhàng mở hồ sơ của cha ra.



- Cha à… cha đã được rửa sạch oan rồi. Từ nay, cha có thể yên tâm an nghỉ, nhé cha?



Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống tấm hình được kẹp ở trang đầu tiên của bộ hồ sơ. Giờ đây, nước mắt của Miki không còn là nỗi đau và sự buồn rầu, uất hận. Thay vào đó, cô thấy thật sự nhẹ nhõm…



- Cha…



“Miki, cảm ơn con.”



Không biết có phải là Miki đang bị ảo tưởng hay không, nhưng giọng nói này, khiến tim cô ấm lên lạ thường. Giọng nói luôn luôn động viên cô, giọng nói an ủi cô mỗi khi cô sợ hãi…



Giọng nói… của cha…





“ Miki…”



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
09/05/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Ở đâu còn lâu mới nói
:
Mie-sama
Mie-sama

Mie-sama
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 09/05/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Ở đâu còn lâu mới nói
Truyện hay nha, rất cảm động.
Chúc nàng đông khách.
Mong nàng sẽ có nhiều truyện hay nữa, hờ hờ



Được cảm ơn :
4
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
27
:
Đến từ :
Địa Ngục
:
Karin KR
Karin KR

Karin KR
Moderator - Box Truyện Ngắn
  • Moderator - Box Truyện Ngắn
Được cảm ơn : 4
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 27
Đến từ : Địa Ngục
Hình như mình thấy truyện này được up ở Forum zing rồi ấy thì phải ????



Được cảm ơn :
8
:
Ngày tham gia :
09/05/2014
:
Tuổi :
26
:
Đến từ :
Ở đâu còn lâu mới nói
:
Mie-sama
Mie-sama

Mie-sama
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 8
Ngày tham gia : 09/05/2014
Tuổi : 26
Đến từ : Ở đâu còn lâu mới nói
Có hem, ta có thấy đâu.
Mà chắc có thật, lâu quá rồi ta không vào ZF cho đến lúc nó đóng cửa



Được cảm ơn :
1
:
Ngày tham gia :
11/05/2014
:
Rei
Rei

Rei
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 1
Ngày tham gia : 11/05/2014
Karin đúng rồi mà! Ta up một lần rồi! ^^



Được cảm ơn :
7
:
Ngày tham gia :
26/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
nhà có cái cổng cao cao
:
Tiêu Dương
Tiêu Dương

Tiêu Dương
Moderator - Box Tranh ảnh
  • Moderator - Box Tranh ảnh
Được cảm ơn : 7
Ngày tham gia : 26/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : nhà có cái cổng cao cao
hi truyện rất hay ạ, rất tâm trạng. chúc đông khách ạ




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | Khoa học | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất