Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
30/07/2014
:
Bánh Baoo
Bánh Baoo

Bánh Baoo
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 30/07/2014
Tên tác phẩm: Không ngừng yêu

Author (tác giả): Bánh Baoo (mình đấy)

Category (thể loại): tiểu thuyết, loạn luân,......

Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 13+

Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going

Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): có thể sẽ có H

Casting (giới thiệu nhân vật): La Vũ Minh, Thiên Kha, Ly Ly, Vương Phong, và nhiều nhân vật khác...

Không ngừng yêu:
Năm tôi 7 tuổi, tôi chứng kiến cảnh gia đình mình bị giết chết. Những người đó, họ không ngần ngại chĩa súng vào đầu bố tôi, không chần chừ cầm dao đâm thẳng vào bụng mẹ tôi, không có chút thương xót dẫm đạp, đánh đập chị tôi. Tôi sống được, chính là nhờ vào anh.
Tôi được gia đình anh nuôi dưỡng, chăm sóc, trở thành một cô tiểu thư giàu có, xinh đẹp, đến trường đều có người đưa đón, ăn một ngày ba bữa, trời lạnh được ngồi dưới lò sưởi, trời nóng có điều hòa.
Khi tôi lên đầu cấp 3, anh đã là học sinh cuối cấp. Đó là lần đầu tiên tôi và anh học cùng trường, cũng là lần đầu tiên tôi biết được ánh hào quang của anh rực rỡ đến nhường nào.
Vốn dĩ từng ngày sẽ trôi qua rất bình thường, nếu như Vương Phong không xuất hiện….






Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
30/07/2014
:
Bánh Baoo
Bánh Baoo

Bánh Baoo
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 30/07/2014
Chap 1::
Năm tôi 7 tuổi, anh 9 tuổi.

“Thiên Kha, con đừng sợ, đây là nhà mới của con. Ta là bố của con”. Người đàn ông đứng kế bên tôi chỉ thẳng vào căn biệt thự phía trước, nhẹ nhàng nói.

Từ trong nhà, một người phụ nữ sang trọng cùng với một người con trai, chính là người đã cứu tôi thoát chết. Người phụ nữ bước đến cạnh tôi, ngồi xuống nói.

“Thiên Kha, từ giờ ta sẽ mẹ của con. Đây là La Vũ Minh, anh trai con”

Tôi mặc kệ bàn tay từ người tôi sẽ gọi bằng mẹ đang từ tốn chìa ra, chỉ biết cắm đầu chạy đến ôm chầm lấy Vũ Minh.

“Thiên Kha cám ơn anh”

Đó là câu đầu tiên tôi nói với anh.

Năm tôi 10 tuổi, anh 12 tuổi.

Anh trở về nhà với gương mặt đầy máu, cánh tay cũng sưng lên. Thậm chí anh lại bị ba mẹ đánh một trận, tôi chỉ biết đứng đó, không có can đảm lại ngăn, cũng không dám nhìn vào anh. Chỉ đợi khi ba mẹ đến công ty, tôi mới dẫn anh về phòng sau đó rửa vết thương cho anh.

“Thiên Kha ghét anh không ?”. Anh hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Thiên Kha còn sợ máu không ?”

Tôi tiếp tục lắc đầu. Nếu tôi sợ máu thì làm sau có thể băng bó cho anh được.

“Từ nay Thiên Kha chỉ băng bó cho mỗi mình anh thôi nhé ?”

Tôi cười và không ngần ngại gật đầu.

Đó là lần đầu tiên tôi băng bó cho anh, cũng là lần đầu tiên chạm vào người anh.

Bây giờ, tôi 16 tuổi, anh 18 tuổi. Tôi và anh lần đầu tiên học cùng trường, đó là khi tôi biết anh chính là bạn trai trong mộng của các bạn nữ. Anh rất đẹp trai, anh cũng học giỏi, có thành tích thể thao, là đội trưởng đội bóng rổ. Anh sinh ra là để đại diện cho sự hoàn hảo. Vì thế tôi trở thành cái gai trong mắt bạn nữ khi lúc nào cũng được đi cùng anh, được ăn cùng anh, được anh ưu tiên về mọi thứ. Đương nhiên tôi cũng có một phần thích thú.

“Thiên Kha, Thiên Kha, tớ đói quá”. Ly Ly, cô bạn thân của tôi lại than thở về cái bụng của mình trong giờ tự học.

Tôi vẫn chăm chú đọc sách, không buồn ngước lên. “Không có giáo viên, cậu ăn đi”

“Tớ rất muốn được ăn cùng cậu và anh Vũ Minh”

Ly Ly chính là fan cuồng số một của Vũ Minh, trong cặp sách của Ly Ly còn có cả một quyển sách dày dán đầy ảnh của anh. Khi đó, tôi cảm thấy hơi sợ cô bạn của mình. Tôi cũng muốn được ăn cùng với Ly Ly và Vũ Minh, nhưng đối với đội bóng rổ của trường thì tôi là nữ sinh duy nhất được gồi vào bàn ăn của họ. Cảm giác như tôi là học sinh đặc cách.

“Hôm nay tớ không ăn”. Đúng là hôm nay tôi chỉ muốn ngủ, đêm qua chẳng chộp mắt được tí nào vì phải hoàn thành bài luận.

Ly Ly búng vào trán tôi. “Thách cậu dám bỏ bữa, nếu được tớ mời cậu đi ăn chè đậu đỏ”

“OK”. Thiên Kha tôi mà được thách thức nhất định sẽ không bỏ cuộc.

Ly Ly bỗng dưng nắm chặt lấy cánh tay tôi, giọng run run. “Kha, Kha”

“Chuyện gì ?”

Sau đó, có người giựt lấy quyển sách của tôi, ngước lên mới biết là Vũ Minh. Nhưng chẳng phải anh đang học sao ? Làm gì mà lại ra khỏi lớp thế này ? Biết bao câu hỏi trong đầu tôi vẫn chưa có câu trả lời thì anh lại đặt lên trước mặt tôi một hộp cơm. Tôi chưa kịp nói gì hết thì anh đã lên tiếng trước.
“Đêm qua lại thức khuya phải không ? Ăn đi, hôm nay giờ ăn trưa thì ngủ lấy sức”

Sau đó anh lại trở về lớp, dưới ánh mắt đố kỵ của các bạn nữ và đầy ngưỡng mộ của Ly Ly.

“Cha mẹ ơi, con muốn viết ngôn tình”. Ly Ly đầy phấn khởi nói.

Tôi chỉ biết cười, người hiểu tôi như thế chỉ có anh. “Đậu đỏ nhé Ly Ly”
Vốn dĩ tôi chỉ là một cô em gái, anh em quan tâm nhau là điều bình thường. Chỉ là các bạn nữ sinh lại làm quá lên thôi. Và trên diễn đàn của trường cũng sẽ xuất hiện hình ảnh tôi với anh, tôi chịu cảnh này quá quen rồi.

Trở về nhà sau khi được Ly Ly dẫn đi ăn chè đậu đỏ, tôi liền đi tắm rửa sạch sẽ. Nhưng khổ nỗi lại để quên quần áo bên ngoài, thế là lon ton chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm chạy ra.

“Á á á á á”. Tiếng la thất thanh của bạn nam nào đó đang ngồi trên giường tôi.

Là bạn nam nhé. Không phải tôi, mà là nam. Bố mẹ đi vắng, trong nhà chỉ có hai anh em và bác quản gia. Mà người duy nhất vào phòng tôi mà chẳng thèm gõ cửa chỉ có duy nhất một người. La gì không biết, người phải la là tôi mới đúng chứ. Tức đến máu dồn đến não, tôi cầm cái gối đánh tới tập vào ông anh vẫn che mặt lại.

“Anh la cái gì ?”. Tôi vừa đánh vừa hỏi.

Vũ Minh liền chạy đến góc phòng, mắt vẫn nhắm chặt. “Con gái con lứa gì mà…..”

“Em để quên quần áo bên ngoài”

“Đời trai của anh nay còn đâu”. Vũ Minh giọng như khóc đến nơi. Hôm nay anh uống nhầm thuốc hay gì mà lại giở cái tính trẻ con này ra ?

Tôi chạy vào phòng tắm, không quên để lại cho anh trai cái nhìn tóe lửa. “Làm như anh chưa thấy bao giờ”

Đừng hiểu lầm. Sự thật là anh ấy vẫn chưa thấy gì của tôi đâu. Ý của tôi, chính là những bộ phim mà anh ấy đã xem. Anh ấy 18 tuổi, đã là thanh niên rồi, cũng phải được xem những bộ phim mang tính………… Thôi, không nói nữa.

Sau khi nhìn từ trên xuống dưới của mình tươm tất, tôi mới lật đật ra khỏi phòng. Vũ Minh cũng đã yên vị trên giường của tôi xem ti vi.

“Con gái tại sao lại như thế hả ?”. Anh giở giọng trách móc.

“Anh xông vào phòng em”

Vũ Minh im bặt, xem ra là biết lỗi rồi.

“Mai anh thi đấu rồi”

Vũ Minh nhắc tôi mới nhớ, ngày mai là buổi thi bóng rổ đầu tiên của trường tôi với trường Đại Thành. Anh rất hay lo sợ trước những buổi thi, bình thường đã áp lực, nay là đội trưởng còn áp lực gấp trăm lần. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi anh luyện tập hay thi đấu đều phải có mặt tôi ở bên cạnh, anh còn bảo tôi là “bùa may mắn” của anh. Tôi cũng rất thích nhìn anh chơi bóng, nên tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ trận thi ngày mai.

Nhưng, ngày mai tôi cũng phải đi thi. Mơ ước của tôi chính là trở thành một nghệ sĩ đàn vĩ cầm. Ngày mai là cơ hội của tôi để được tuyển chọn và đào tạo. Bỏ lỡ nó, chắc chắn tôi sẽ hối hận cả đời.
“Em sẽ đến”. Tôi cười tươi thật tươi và nói với anh.

Vũ Minh nheo mắt hơi nghi ngờ tôi. “Em còn phải đi thi cơ mà”

“Đừng lo, anh chỉ việc luyện tập thật tốt”

Anh cười, cười đến tít cả mắt. Thấy anh vui, tôi cũng vui lây. “Kha ngủ ngon nhé”

Vũ Minh xoa đầu tôi rồi rời khỏi phòng.

Đêm đó, tôi suy nghĩ đến đầu óc rối tung cả lên. Tôi vạch ra cả trăm kế hoạch để có thể làm mọi thứ suôn sẻ. Nhưng không có cách nào cả, thời gian thi đấu của anh lại trùng với thời gian thi của tôi.

Vì vậy, tôi phải chọn một trong hai. Một là anh, hai là tôi.

Hết chap 1





Được sửa bởi Bánh Baoo ngày Thu Jul 31, 2014 5:56 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
105
:
Ngày tham gia :
27/04/2014
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Bờ ruộng
:
Atula Sophia
Atula Sophia

Atula Sophia
Super Moderator - Giải trí
  • Super Moderator - Giải trí
Được cảm ơn : 105
Ngày tham gia : 27/04/2014
Tuổi : 30
Đến từ : Bờ ruộng
Lúc đầu cứ tưởng nam chính lạnh lùng, đoạn sau lại thấy có chút vui tính, thích trêu~! Đa tính cách ==?
Hóng chap~! Very Happy



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Hay lắm bạn ơi, truyện rất cuốn hút, chỉ có điều là font nhỏ quá, hơi khó nhìn và title thiếu thông tin nha.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
30/07/2014
:
Bánh Baoo
Bánh Baoo

Bánh Baoo
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 30/07/2014
K. Thiên đã viết:Hay lắm bạn ơi, truyện rất cuốn hút, chỉ có điều là font nhỏ quá, hơi khó nhìn và title thiếu thông tin nha.
-
Thiếu phần nào vậy ad...? Dù sao cũng cảm ơn, ủng hộ fic mình nha



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Thiếu tên tác giả nhé.



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
30/07/2014
:
Bánh Baoo
Bánh Baoo

Bánh Baoo
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 30/07/2014
Chap 2:
Một là anh, hai là tôi.

Khỏi phải nói, hôm nay là ngày chủ nhật đáng sợ nhất của tôi. Làm sao tôi có thể chọn lựa được cơ chứ ? Biết là nếu không có mình anh sẽ không chịu thi đấu, nếu không có anh thì cả đội sẽ không có chiến lược, không có chiến lược sẽ không cản bóng, hay ghi bàn. Đã không ghi bàn được thì sẽ không chiến thắng, không chiến thắng thì sẽ làm cho trường mất thể diện. Đấy, Thiên Kha tôi quan trọng thế đấy. Nhưng tôi cũng phải nghĩ cho bản thân mình một tí, đó là cuộc thi có thể quyết định cả tương lai của tôi, tôi không thể bỏ qua một cách dễ dàng được.

Tiến thoái lưỡng nan.

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi”. Bác quản gia gõ cửa phòng tôi, tôi phải đến cuộc thi.

Trên xe, tôi chỉ biết cắn tay mình, đau nhưng không thể bỏ ra. Nếu bỏ ra chắc tôi sẽ la đến đứt dây thanh quản mất, mỗi khi lo lắng tôi đều làm vậy.

Nỗi lo lắng càng dâng cao hơn khi tôi đến phòng hội trường. Như thế nào ấy nhỉ, quá đông, đông đến nỗi dường như không có chỗ ngồi. Nhìn cảnh tượng này tôi chỉ muốn biến mất ngay tức khắc, làm sao tôi có thể thở nổi đây.

Bác quản gia ghé vào tai tôi nói nhỏ, thiết nghĩ là lời động viên dành cho tôi, chẳng hạn như: “Tiểu thư cố lên, nhất định mọi người sẽ tự hào về cô” hay đại loại vậy.

“Tiểu thư, tất cả mọi người ở khán đài cộng thêm 3 vị giám khảo ở đây là hơn 200 người. Họ sẽ xem cô chơi vĩ cầm đấy”

Lời nói của bác quản gia thật sự có tính sát thương cao đối với tôi.

Tiếng nói của một vị giám khảo thông báo cuộc thi bắt đầu, điều đó cũng có nghĩa là trận đấu của anh cũng đã bắt đầu.

Bỗng nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Nếu như tôi có thể hoàn thành sớm bài thi và đến trường kịp lúc, như thế là vừa thi lại có thể trở thành “bùa may mắn” cho Vũ Minh.

Thiên Kha, mày quả là ngốc. Sao mày không nghĩ ra sớm hơn ?

Việc cần phải giải quyết ngay bây giờ chính là thay đổi số thự tự thi, mà bố tôi là duy nhất có thể giúp tôi ngay lúc này. Nhưng bố đang ở California cơ mà. Tôi thầm trách bố sao lại mở chi nhánh công ty xa như vậy.

Đành phải dụ dỗ bác quản gia bằng mĩ nhân kế thôi, bình thường tôi sẽ quay sang bác quản gia với ánh mắt cầu xin, tạo thêm một chút bọng nước ở khóe mắt, như thế là thành công.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

“Tiểu thư chờ tôi một chút”. Bác quản gia nhanh chóng đi ra khỏi hội trường.

Cùng lúc đó, điện thoại của tôi reo, là Ly Ly gọi.

“Thiên Kha, cậu đang ở đâu ? Trận đấu bắt đầu hơn 15’ rồi, anh Vũ Minh đang ngồi dự bị đấy. Cậu mà không đến kịp, khi anh ấy thi đấu thì phải làm sao ? Cậu mau đến đây, mau lên”

Chưa kịp để tôi trả lời, Ly Ly liền tắt máy. Tôi cũng rất muốn rời khỏi nơi này, ai lại muốn ở cũng với cả trăm đối thủ của mình cơ chứ ? Cũng may mắn là bác quản gia sắp xếp để tôi thi đấu ngay tức khắc, nhưng xui xẻo là tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Đứng trong cánh gà, tôi cố gắng nhớ lại giai điệu mình đã tập hơn một năm, chỉ là để cho khoảnh khắc ngày hôm nay. Chỉ cân tôi sai một nhịp thôi, là đi tong cả 1 năm 9 tháng luyện tập.

“Thí sinh số 159, Thiên Kha”

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ bước ra. Thiên Kha, cố lên!

Sau khi hoàn thành bài thi, tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Tôi đã làm hết sức mình, nên dù được chọn hay không, tôi cũng không tiếc điều gì. Việc trước mắt là phải đến trường kịp lúc.

“Tiểu thư, hiện giờ đang kẹt xe nên không thể đến trường ngay lập tức được”

Cái gì ? Kẹt xe ư ? Ngay lúc này ? Ông trời đúng là không hề thương xót tôi một tí nào cả. Tôi kéo cửa xe chồm người ra ngoài nhìn phía trước, với tình trạng này thì tôi sẽ muộn mất. Bằng không, chạy là biện pháp duy nhất ngay lúc này. Mặc dù không phải tốt nhất, nhưng tôi không thể ngồi đợi mãi được. Không chần chừ nữa, tôi ngay lập tức mở cửa và chạy thẳng ra ngoài, bỏ ngoài tai lời nói của bác quản gia. Đang chạy thì lại có tiếng chuông điện thoại đổ, một lần nữa là Ly Ly. Căm cúi nhìn vào màn hình suy nghĩ nên nhận hay không, tôi không may bị vấp ngã.

Xui xẻo! Một ngày chủ nhật xui xẻo!

Nhưng dù sao tôi cũng đến trường kịp lúc khi hiệp 2 bắt đầu, trường Đại Thành đã dẫn trước 4-0. Bây giờ tất cả đều trông cậy vào Vũ Minh, nhưng nhìn anh trông rất mệt mỏi, làm sao để anh nhìn thấy tôi đây ?

“LA VŨ MINH, THIÊN KHA ĐẾN RỒI”.

Không phải tôi hét như thế đâu, là Ly Ly đấy. Dù cô bạn có hơi quá khích nhưng nhờ vậy mà anh đã thấy tôi. Tôi giơ ngón cái lên trước mặt. Anh cười, nếu không phải tôi đã miễn dịch từ nhỏ, thì cũng đã chết đứ đừ rồi, như Ly Ly chẳng hạn.

Trong suốt cả hiệp 2, anh đã ghi năm bàn vào rổ, mỗi lần ghi bàn anh đều hướng mắt về phía tôi. Trường tôi đã chiến thắng, chỉ trong vòng 45 phút, anh đã giành chiến thắng cho trường. Tôi cảm thấy tự hào khi có một người anh trai như vậy.

“Thiên Kha, chân cậu bị làm sao thế này ?”

Khi tôi và Ly Ly đang đến chỗ hẹn của Vũ Minh thì mới nhận ra đầu gối tôi đang bị chảy máu, chắc là do lúc nãy tôi bị ngã. Trong đầu tôi hiện giờ không nghĩ gì ngoài việc không được cho Vũ Minh thấy điều này, nếu không anh ấy mắng tôi mất.

Nhưng, lại không kịp trốn.

“Em làm sao mà để chảy máu thế chứ ?”

Anh phát hiện rồi.

“Trên đường đến đây, em không cẩn thận bị ngã”

“Chẳng phải bác quản gia đưa em đến đây sao ?”

Tôi cúi đầu, giọng lí nhí. “Vì kẹt xe nên em……”

“EM TỰ MÌNH CHẠY ĐẾN ĐÂY ?”. Giọng anh to lên bất thường, xem ra anh giận thật rồi. “EM ĐỂ CHÂN MÌNH CHẢY MÁU MÀ VẪN XEM ANH THI ĐẤU SAO ?”

Tôi chỉ biết im lặng, không dám nói.

“EM CÓ BIẾT RẰNG NÓ SẼ NHIỄM TRÙNG KHÔNG ? EM CÓ THỂ SẼ MẤT 1 CHÂN ĐẤY”. Anh lại tiếp tục trách tôi. Sau đó anh ngay lập tức bỏ đi, tôi được bác quản gia đến đón ngay khi đường đã thông.

Bác quản gia khi rửa vết thương cho tôi cũng trách móc. Lần này tôi sai thật rồi.

Đêm đó, tôi đang trong phòng đọc sách, thì Ly Ly gọi tới.

“Kha, chân cậu sao rồi ? Sáng nay thi được không đấy, có phải cậu đã làm cho khán giả ngất ngây không ?”

Tôi vừa nhai bánh vừa nói. “Thi hết sức rồi. Về chân thì không gãy đâu, còn đi được, cậu không cần phải đẩy xe lăn”

“Con gái gì mà vừa ăn vừa nói chuyện thế này, nết na đâu hết rồi ?”

“Cậu xem lại dây thanh quản đi, lợn bị chọc tiết hét còn không bằng cậu”

“Con gái như cậu, không hiểu sao anh Vũ Minh lại thích cậu cơ chứ ?”

Tôi đang uống nước liền sặc ngay lập tức, ho đến chảy cả nước mắt, khó khăn lắm mới nói chuyện được. “Cậu nói ai thích ai cơ ?”

“La Vũ Minh, anh trai cậu, thích Thiên Kha, là cậu đấy”

Tôi cười không ngớt đến nỗi đầu đập vô thành giường mới bình tĩnh lại được. “Cậu đùa hài quá đấy”
“NÀY, CẬU NGHĨ TỚ SẼ MUỐN NÓI RẰNG ANH VŨ MINH THÍCH CON DỞ HƠI NHƯ CẬU À ? ĐAU LÒNG LẮM TỚ MỚI THỐT RA ĐƯỢC ĐẤY”

Ly Ly lại hét vào điện thoại.

Định trả lời tiếp thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi nhanh chóng tạm biệt Ly Ly: “Có người đến, cúp đây”

Tôi có hơi ngạc nhiên vì đó là Vũ Minh, anh chưa bao giờ gõ cửa phòng tôi cả, hôm nay lại uống nhầm thuốc nữa à ?

“Kha, anh xin lỗi”

Tôi thắc mắc. “Xin lỗi vì điều gì cơ ?”

Anh ngồi kế bên tôi. “Sáng nay anh có hơi nóng nên…….”
Tôi ngay lập tức chặn lời của anh. “Không sao, em không để bụng. Hơn nữa lúc đó nghĩ quẩn thôi”
Anh lại cười, sao lại có người cười đẹp như thế này. “Em thi tốt không ?”

“Em thi hết sức rồi”

“Không sao, em đã luyện tập rất chăm chỉ. Ngủ sớm đi”. Anh xoa đầu tôi rồi rời khỏi phòng, nhưng đến gần cửa anh quay lại nói: “Mai em và cô bạn thân của em cùng đi ăn mừng chiến thắng với bọn anh nhé”

Nghe anh nói, tôi không dám tưởng tượng cảnh tôi thông báo tin này cho Ly Ly.

Một ngày chủ nhật, không đến nỗi tệ như tôi nghĩ.

Nhưng tôi chỉ tò mò không biết rằng lời nói của Ly Ly là thật hay đùa. Haizzz, quan tâm làm gì cơ chứ. Có vẻ Ly Ly đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.

“Ngủ ngon, Thiên Kha”

Hết chap 2



Được cảm ơn :
202
:
Ngày tham gia :
16/04/2014
:
Đến từ :
The Galaxy
:
K. Thiên
K. Thiên

K. Thiên
Administrator
  • Administrator
Được cảm ơn : 202
Ngày tham gia : 16/04/2014
Đến từ : The Galaxy
Chap hơi ngắn nhưng vẫn thú vị. Chờ chap tiếp theo của bạn!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất