Chap 4
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Tiếng 1 người con gái hét lên thảm thiết. Giống như lúc ở lớp học - Lại nó tiếng nó sao? – Bạch Dương co rúm người lại - Kệ đi, về đến nhà rồi! – Sư Tử đặt tay lên vai cô bạn, nhe răng cười. Mắt cậu hướng về phía cảnh cửa. Cậu thấy tất cả đang sững người lại, không 1 tiếng reo, 1 một hành động ăn mừng. Thoáng chút ngạc nhiên, Sư Tử định đi ra và hỏi lí do... - M..ọi ng..ười... – Thiên Bình quay đầu lại, nhìn Bạch Dương và Sư Tử với ánh mắt tuyệt vọng – Đây... kh..ông.. phả..i – Lắp bắp vài từ, cô ngã quỵ xuống rồi khóc - Chuyện gì?!! – Bạch Dương hoảng hốt chạy ra chỗ Thiên Bình gặng hỏi – Đã có chuyện gì? - Nhìn đi! – Bảo Bình cười đau đớn, tay chỉ về phía cánh cửa, đường dẫn lối về “NHÀ” 1 khung cảnh tựa như Địa Ngục hiện lên. 1 nơi hoang vu vắng vẻ. Gió thổi những chiếc lá đen ngòm bay xuống rồi vỡ tan thành trăm mảnh. Trông có vẻ là 1 ngôi trường. Màu đen u ám bao trùm lấy nó. Nơi đâu cũng có máu, máu đen, máu tươi loang lổ khắp sân. Đầy những tiếng cười nổi da gà. Tiếng hét thảm thương. Tiếng khóc đau đớn. Những bóng đen bay vút qua chỉ trong tích tắc. Tiếng gió rít qua từng khe cửa. Xác người nằm la liệt trên hành lang, óc, nội tạng, những cánh tay bị cắt rời... Thân hình không còn nguyên vẹn. Mắt trợn ngược, miệng hộc đầy máu, sủi bọt, đôi tay nhuốm màu máu khô. Thậm chí, những cái đầu lìa khỏi cổ đang lăn qua lăn lại chân của Bạch Dương.... Rốt cuộc... chuyện gì đã xảy ra? - Cá..i gì đây?!!! – Sư Tử bực tức gào lên – Đây phải là NHÀ!!! Không phải là nơi chết tiệt này chứ!!! Chuyện gì xảy ra vậy?!! – Cậu đá bay chiếc đầu ra khỏi hành lang. Nó cười, cái đầu cười, cười đến nỗi mắt lòi ra, miệng toác đầy máu. Sư Tử rùng mình, lùi ra đằng sau mấy bước - Giờ phải làm sao.... – Bảo Bình vỗ vai Sư Tử, mím môi nói – Đây là một nơi... bị bỏ hoang... - Vậy là vẫn bị kẹt, và giờ nó còn kinh khủng hơn! – Bạch Dương nói 1 mình. Cô vẫn chưa hết kinh ngạc, đôi mắt suýt chút nữa thì ứa lệ - Làm sao cơ à?! Chết chứ làm sao! Nực cười! Tại sao bi kịch cứ xảy ra với chúng ta vậy?!! – Song Tử thét lên đầy đau đớn, cậu gục xuống và khóc. Cậu ngửa mặt lên trời, nghiến răng – Ông trời, phải chăng ông ghét chúng tôi?!!! Tại sao lại đẩy tôi vào hoàn cảnh như vậy?!!! Bầu trời không có đám mây nào, không có ngôi sao nào, không có ánh sáng nào. Bầu trời chỉ có màu đỏ - màu của máu - AAAAAAAAAAAAAAAA! – Song Tử mắt đỏ ngầu, ôm đầu điên loạn hét lên. Cậu bất ngờ đẩy Sư Tử ra, chạy băng băng qua những cái xác rồi vừa cười vừa chạy lên cầu thang. Cậu chạy vào một căn phòng, đề bảng tên:
“11X”
- Song Tử!!!! – Sư Tử chới với suýt ngã. Cậu đã định kéo tay Song Tử lại, nhưng không kịp - Đuổi theo mau!! – Thiên Bình hoảng loạn, cô chẳng biết nói gì thêm nữa “Xin chào con người!” – Tiếng ai đó vang lên khắp ngôi trường, có vẻ như là giọng một cô gái, chất giọng khản đặc và chứa đầy căm hận, “cô gái” ấy gằn lên hai tiềng rõ mồn một “Con Người” - Ai?!!! – Bạch Dương nhìn quanh, nhưng chẳng có lấy một bóng người “À không, ta nên nói Vĩnh Biệt con người thì đúng hơn!” – Cô ta lờ phắt đi câu hỏi của Bạch Dương - Ngươi... ngươi là ai? Ra mặt đi! “Hahahahahhahahahahaha!!” – Vẫn không trả lời, tiếng cười dị hợm của cô ta cất lên làm tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng, rồi một lúc sau, nó dần dần kết thúc. Sự im lặng lại bao trùm lên ngôi trường Tất cả đều tò mò về “cô gái bí ẩn” đó, phải chăng, chính cô ả là người đưa bọn họ vào nơi này? - Hờ, chúng ta phải tìm được cô ta! Tớ nghĩ chắc chắn ả là người dẫn chúng ta vào thảm cảnh này! – Bảo Bình bẻ tay rôm rốp - Ừm, nhưng còn Song Tử? – Thiên Bình dè dặt - Tất nhiên phải cứu được tên nhát ma ra trước rồi mới xử lí cô ả kia sau! - Không kịp đâu... Không thể đâu – Thiên Yết lạnh lùng - Tại sao?!!! – Bạch Dương giận dữ nắm chặt vai Thiên Yết – Bạn bè bị vậy mà cậu kêu không thể sao!?!! - Các hồn ma sẽ tỉnh lại... nhập vào xác... bọn nó đã bị đánh thức bởi tiếng hét của Song Tử - Thiên Yết bỏ tay Bạch Dương ra, từ từ nói - Trời ơi... - Nhìn đi! – Thiên Yết chỉ tay ra ngoài cửa Cô nói đúng, những cái xác đang di chuyển. Kinh dị hơn, chúng đang tiến về phía lớp 11X, nơi mà Song Tử vừa chạy vào... - Song Tử sẽ nguy mất! Tụi mình không thể làm gì sao?! – Bảo Bình nắm tay lại thành nắm đấm. Cậu quay sang Thiên Yết, nhìn cô với ánh mắt khốn khổ - Nếu là người giết thây ma, cậu sẽ làm gì? – Thiên Yết cười bí ẩn nhìn Bảo Bình - Ơ... – Bảo Bình như hiểu được điều gì – Chặt cụt đầu nó chăng? Nhưng cái gì sẽ ...? – Bảo Bình bỏ lửng câu nói. Cậu chợt nhận thấy rất ít khi Thiên Yết cười và nói nhiều như vậy. Cậu coi đó là 1 niềm vui với mình “Thiên Yết cởi mở hơn rồi!” - Phòng Thể Dục sẽ có gì ? – Thiên Yết lại đặt ra 1 câu hỏi, có điều, lần này mắt cô hướng ra căn phòng có đề bảng tên “Thể Dục”. Và căn phòng đó đang nằm sát cạnh chiếc cửa Quay sang nhìn nhau 1 lúc, 6 đứa cùng gật 1 cái ... - Yolo! Ai ngờ phòng Thể Dục lại có cả kiếm lẫn đao thế này! – Sư Tử hí hửng reo lên Vâng, tất cả sáu đứa đều đang ở trong phòng Dụng Cụ Thể Dục. Căn phòng bé xíu, nhưng chất đầy đồ phụ kiện linh tinh beng tất cả cho cả phòng Nấu ăn, Kiếm Thuật, đủ mấy môn Thể Thao nữa. Thảo nào chúng nó hò hét kinh vầy, hóa ra nhiều đồ quá ngắm không xuể! - Có cả gậy bóng chày nữa! – Bảo Bình giơ chiếc gậy bóng chày ra rồi tập vụt vài phát như xé gió - Tớ dùng đao được không? – Bạch Dương nài nỉ Sư Tử. Ánh mắt long lanh của cô chớp chớp liên tục. À rồi, quên chưa nói với mấy độc giả, Bạch Dương nhà mình rất giỏi “múa” đao đấy nhé! - Trời... đừng làm cái ánh mắt trẻ con vậy nữa! – Sư Tử không chịu nổi đứa bạn, đành phải đưa cho Dương Nhi thanh đao – Này! Sắc lắm đấy, đứt tay thì... – Cậu không quên nhắc cô bạn phải cẩn thận. Sư Tử cũng cầm chắc một thanh đao khác. Ây chà chà, dùng “đồ đôi” với Bạch Dương cơ đấy! - Biết rồi! – Bạch Dương lè lưỡi, cô chụp ngay lấy - Thiên Bình, có gì rồi? – Nhân Mã liếc mắt sang Thiên Bình - Chưa có gì.. – Thiên Bình lắc nhẹ đầu - Cầm lấy! – Nhân Mã ném cho cô 1 thanh kiếm – Nói học kiếm mà, giờ là lúc cậu thể hiện đấy - Cảm ơn! – Thiên Bình đưa tay chộp lấy thanh kiếm. Rút nó ra khỏi bao. Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên phản chiếu lại khuôn mặt của cô. Ánh mắt dứt khoát, Thiên Bình hít một hơi dài, rồi tập mấy đường kiếm cơ bản làm cho Nhân Mã không khỏi ngạc nhiên. Những đường kiếm uốn lượn dẻo dai nhưng đầy tố chất của một chiến binh - Còn cậu thì sao Thiên Yết? – Bạch Dương cười như hoa - À... thôi, chả cần đâu – Thiên Yết xua tay - Vậy đi sát bọn tớ nhé! - Ừ! ... - Tiến lên anh emmmmmm!!! – Sư Tử hô hào, giơ cao thanh đao lên trước mặt - Điiii! Tiêu diệt hết bọn nó!!! – Bảo Bình cũng phấn khích không kém Tiếng hét của Sư Tử và Bảo Bình đã thu hút lũ thây ma kia, chúng lừ đừ tiến lại gần họ. Miệng không ngừng kêu những tiếng quái quỷ. Sư Tử dẫn đầu, cậu đi qua đâu, đầu bọn nó rơi đến đó. Nhân Mã cũng giỏi không kém, với chiếc giáo sắc của mình, những vũng máu đen kịt, tởm lợm từ lũ thây ma đổ xuống. Bảo Bình vụt chiếc gậy bóng chày liên tiếp vào đầu, vào bụng những con thây ma. Bạch Dương dùng con dao sắc của mình đâm liên tiếp vào chúng, kết hợp với Thiên Bình dẻo dai uốn lượn thanh kiếm làm bọn xác sống không kịp phản công mà cứ thế rơi đầu. Thiên Yết im lặng, cố gắng bắt kịp tốc độ của tụi bạn. Chẳng bao lâu sau, 7 đứa đã lên được đến cầu thang. Để lại dưới tầng là bãi chiến trường đầu máu me kinh tởm. Sư Tử cười tít mắt: - Đúng là áp dụng như trong phim chưa bao giờ sai! - Đúng đúng! – Nhân Mã tán thành, quay sang Thiên Bình cười hiền – Cậu đúng là có tài giết người đấy! Phục quá cơ! - A... cảm ơn! – Thiên Bình ấp úng - Giờ nhìn chúng ta chẳng khác nào lũ thây ma! – Thiên Yết nói. Cô nhìn lũ bạn. Đứa nào đứa nấy máu đen vấy khắp người, bắn cả lên mặt Thiên Bình nghe thấy thế nhăn mặt lại, cô không chịu nổi cái chất dịch kinh tởm cứ bám khắp người mình. Chịu khổ đi Bình Nhi à, ở đây không có phòng tắm đâu! - Ôi dồi, nhằm nhò gì! Hồi xưa tao còn bị bùn bám hết vào quần áo mặt mũi cơ! – Bảo Bình nhe răng cười khành khạch - Ừm. Nói vậy đủ rồi, giờ tìm Song Tử nào! – Bạch Dương kéo tay Thiên Bình vào lớp học... “11X” - Song Tử?! Song Tử?! Cậu ở đâu? – Sư Tử đảo mắt quanh lớp học – Thằng nhóc này đâu mất rồi! - Đâ...y! – 1 cánh tay bỗng giơ lên. Là Song Tử! Cậu không sao, đang run bần bật lên ngồi ở góc lớp - Đồ điên! Tự dưng nhảy lên đây! – Bảo Bình dìu cậu đứng dậy – Bị thương chỗ nào? - Não bộ! – Song Tử chỉ tay vào đầu mình - Là sao? - Tổn thương não bộ dẫn đến thần kinh và nhảy lên đây chứ sao! – Song Tử cười hiền - Thằng khỉ gió! – Bạch Dương đập vào vai Song Tử 1 cái rõ đau – Làm người ta hết hồn! - Nó không sao là tốt rồi! – Thiên Bình vui vẻ rồi tung tăng chạy lên bục giảng ngắm nghía 1 lúc. Thấy chẳng có gì khác 1 lớp học bình thường, cô lại chạy xuống chỗ Song Tử. Lại lên cơn rồi đây~ - Tụi bây ... vừa đi giết người về hả? – Song Tử suýt thì cười lớn, nhìn bộ dạng máu me bê bết dính khắp quần áo của lũ bạn – Hay đi tắm bùn cho làn da xinh đẹp rạng ngời lên thế? - Ờ, nếu đi tắm bùn thì bọn tao không rảnh đến nỗi lên đây cứu mày! Không thì mày cũng nhập hội với bọn chúng lâu rồi! – Nhân Mã chống nạnh – Cầm lấy con dao này mà tự vệ! - Í tao xin lỗi...! – Song Tử gãi đầu lí nhí, cậu đón lấy con dao từ tay Nhân Mã - Mày vào đúng trùng tên lớp anh em mình học! – Bảo Bình vuốt cằm – Trùng hợp thật! - Không phải mỗi vậy đâu! – Tiếng Thiên Yết vang xuống từ bục giảng – Cái này cũng không ngoại lệ! – Nói rồi, cô giơ 1 bức ảnh chụp tập thể lớp “11X” lên. Những khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dần hiện lên qua ánh sáng màu đỏ máu chiếu qua khung cửa. Tất cả đều nhìn vào bức ảnh, nó ngày 1 rõ hơn. Và Thiên Bình la toáng lên: - Là chúng ta sao?!!!! Sao chúng ta lại có ở đây? - Nếu không nhầm thì... - Đây là trường của chúng ta?!! – Nhân Mã ngắt lời Thiên Yết, bất giác thốt lên - Phải! Đây là trường chúng ta! – Thiên Yết gật đầu – Chính xác hơn, đây là Trường Hell chứ không phải Garden! - Hả?!!! – Cả bọn há hốc mồm trợn mắt nhìn nhau - Thế sao có ảnh của chúng ta ở đây? – Sư Tử có vẻ không tin, nói – Trường Hell đã được xây lại thành Garden rồi cơ mà! - Nghe đến Thế Giới Thứ 2 bao giờ chưa? – Thiên Yết cầm 1 viên phấn viết lên trên bảng dòng chữ “Thế giới Thứ 2” - Là địa ngục? - Không! Là thế giới song hành cùng hiện tại! - Là sao? - Nó là 1 thế giới của quá khứ, nôm na là Hiện Tại của Quá khứ! Nó là hình ảnh của quá khứ, nhưng lại lưu giữ những cái y chang giống hiện tại. Ví dụ như là đây, Hell là “quá khứ” của Garden, nhưng nó lại lưu giữ ảnh của chúng ta ở hiện tại. Đây là thứ mà Khoa Học chưa thể giải thích nổi. Thế giới thứ 2 được phát hiện vào năm trước, khi 1 tốp học sinh đã làm gì đó để tạo nên cánh cổng dẫn đến Thế Giới Thứ 2, và họ đã để lại 1 tờ giấy ghi rất chi tiết về định nghĩa của nó. Nhưng sau đó, không thấy họ trở về nữa. Hiện tại có gì, thì ở đây có đấy. Nhưng, nó lại là Khung Cảnh của quá khứ. Giờ hiểu chưa? - Tốp học sinh mất tích là ai? – Thiên Bình hỏi - Là tụi anh!
Cám Ơn Bạn Đã Đánh Giá Bài Viết!
Message reputation : 100% (1 vote) |