- Nhấn để xem:
Chương 2: Đen đủi!!!
Tôi chán nản bước vào lớp. May quá, cô vẫn chưa vào. Mà cái lớp này lộn xộn quá cơ. Nhìn quanh một lượt, tôi quyết định chọn bàn cuối cùng, bên cạnh đó còn có cửa sổ, một chỗ lí tưởng. Chọn chỗ xong rồi tôi ngồi xuống, nằm phịch ra bàn nghỉ ngơi. Sao nhỉ? Chạy cả buổi sáng mà không nghỉ đúng là tôi hết thuốc chữa thật còn đâu. Nằm cho chân đỡ mỏi thôi chứ đầu óc tôi điên hết lên nè. Cái lớp này có gì mà tụi nó bàn ra nói vào, to nhỏ hại đầu tôi ong hết lên. A… đau hết đầu mà. Hừ… mà đúng rồi, cửa sổ. Tôi quay mặt ra cửa sổ, bình tĩnh lại Vy. Lớp này ồn mặc kệ lớp đi. Ngoài cửa sổ phong cảnh đẹp hơn mà, cảnh thì giúp người ta bình tâm lại còn đâu. Ngó ra ngoài cửa, tôi sững sờ, cảnh đẹp thật đó. Đúng là từ trên tầng 5 nhìn xuống có khác, hơn nữa chung quanh được bao bọc bởi rừng nên rất tuyệt. Mải ngắm cảnh mà tôi không biết lớp đã trật tự từ khi nào. Có lẽ cô giáo đã vào rồi. Đúng như tôi nghĩ, giọng nói vang lên trong không gian ( đã) yên tĩnh lúc đó:
- Chào các em, cô tên Nguyễn Thu Vân, giáo viên Anh Văn và cũng là chủ nhiệm của các em trong năm học này. Cô rất vui được làm quen với các em.
Bộp bộp…. _ tiếng vỗ tay vang lên thập phần uể oải
Tôi cũng chẳng buồn để tâm đến, giáo viên trường này chắc cũng thuộc loại giỏi nên kiêu, lạ gì mà… Coi nào, nếu tôi đoán đúng thì đầu tiên cô Vân gì gì đó sẽ giới thiệu về mình, về trường, về danh tiếng, về….bla bla nói chung là nhiều. Gì chứ diễn văn khai giảng tôi chưa nghe lần nào chứ cái mục này thì rành lắm nhá. Khỏi nói cũng đoán trước được là gì mà.
- Ê
Một bàn tay chạm vai tôi, tôi khua tay hất ra. Tính tôi rất ghét loại người thích phá hoại không gian riêng tư của người khác. Đặc biệt giống như anh Hai của tôi.Sau một hồi, hình như không thấy tôi trả lời, tên đỉa nào đó lại bám dính
- Này
Tôi cũng hơi bực rồi đó. Con đỉa này chưa được dạy dỗ tử tế đây mà. Phép lịch sự tối thiểu mà cũng không biết. Vậy để chị đây dạy cho. Tôi quay mặt ra, trên mặt hiện rõ tia bức xúc. Tên chết bầm kia mặt vẫn ngây thơ vô số tội. Ế, nó…à không hắn... là con trai. Con trai, con trai đó . Đáng lẽ tôi phải biết trước trường hợp này vì chỉ có con trai mới vô duyên vậy chứ ( công nhận )anh Hai cũng thuộc con trai loại vô duyên này mà. Coi nào, nhan sắc không tệ nhưng là con trai thì bà thù, tôi hất cằm:
- Không biết vô duyên là gì mà đi phá tâm trạng của người khác hử?
Tên con trai kia nhìn tôi chằm chằm như sinh vật thời tiền sử mới đến. Rồi hắn cười rõ tươi. Ừ đẹp thì đẹp thật đấy nhưng tôi ghét
- Mình chỉ định nhờ bạn một việc thôi mà. Bạn không nhận ra mình là ai à?
Giọng tên đỉa vang lên, hay đấy, giọng này mà hát thì sẽ rất hay. Mà hắn vừa nói gì nhở? Tên này bị khùng hở? Tôi thảnh thơi đáp
- Nhận ra chứ! Cậu là họ hàng với con chó nhà mình mà.
Nhìn biểu hiện của tên kia. Quái, hắn không tức à? Tên này mặt dày ra trò đó. Không tức thì thôi, ta cũng chẳng thừa calo mà đấu với nhà ngươi
- Cậu biết tôi tên gì không?
- Heo Ủn Ỉn
- Cậu thấy nhan sắc của tôi đẹp không?
- Như con lợn
- Cậu biết gia tộc dòng họ nhà tôi là gì không?
- Dòng họ nhà ruồi
- Cậu… cậu hạ thấp tôi hả?
- Hình như thế
- Cậu…cậu được lắm!
- Quá khen!
- ….
Tiếp sau đó tôi không ngờ tới hắn lại hỏi nhiều như vậy. Chậc chậc, toàn câu hỏi vớ vẩn, kiểu này thì tên khùng thuộc dòng dõi nhà giàu đây. Đau cả đầu tôi. Chợt, nhận ra điều gì, tôi nhảy dựng lên chỉ vào tên khùng
- Ai…ai cho cậu ngồi cạnh tôi, chỗ kia còn bàn trống mà!!
Hắn nhìn tôi đánh giá rồi phán một câu xanh rờn khiến tôi lạnh sống lưng:
- À, cái bàn trống cuối cùng kia để dành cho hai cậu bạn thân của tôi, do sự cố lên họ vào lớp muộn. Nhìn quanh thì chỉ thấy chỗ cậu còn trống hơn nữa tôi thích ngồi bàn cuối lên tôi ngồi chỗ này thôi.
Tôi trợn mắt lên, tên này sao tự tiện thế nhỉ? Có biết tôi khó khăn lắm mới ngồi một mình một bàn vậy mà hắn nhảy ngay vào. Với cái lí do hết sức… vớ vẩn nghe giọng điệu hình như có phần oan uổng thì phải. Tôi chống tay lên:
- Giỏi, ai cho cậu tự tiện ngồi mà không hỏi ý tôi hử?
- Lúc nãy tôi vẫy cậu định nói nhưng cậu không cho nói vậy là tôi ngồi
Trời ơi, mặt hắn vẫn tỉnh bơ kìa. Không biết mặt tôi đen đến thế nào hả? Tên này ngụy biện cũng khá giỏi đấy. Nhưng tôi vẫn không chịu bỏ qua, tôi muốn hắn chuyển đến chỗ khác cơ.
- Cậu không nói cho tôi biết cậu muốn ngồi đây thì làm sao tôi biết?
Tên khùng im lặng vài giây. Ha ha hết cãi rồi nhá cưng, chuyển chỗ đi là vừa.
- Nhưng…
Tên kia chưa kịp nói hết thì đã bị một giọng nói cắt ngang, giọng nói mang đầy vẻ tức giận:
- Hai cô cậu bàn cuối, có nghe tôi nói gì không hả?
Vâng, giọng nói nhẹ nhàng quá mức. Không ai khác bà Vân đang lên tiếng. Bả tức lắm nhỉ? Hờ hờ, một học sinh chăm ngoan như tôi mà bị nhắc cũng tại tên khùng này mà thôi. Cả lớp cũng nhìn tôi khó hiểu. Sau đó, cặp mắt của mọi người chuyển sang tên khùng cạnh tôi. Nháy mắt thay đổi, họ bắn vào tôi cả ngàn viên đạn. Hic… thế mới ghét ngồi cạnh mấy tên con trai, đặc biệt là con trai nổi mà người ta gọi là hotboy đó. Ghét, ta hận. Tôi quay sang tên khùng, nghiến răng nhỏ:
- Chuyển chỗ khỏi tôi ngay trước khi tôi nổi cáu.
Ngược lại với bộ dạng của tôi, hắn nhăn nhăn nhở nhở quay sang. Tên này họ với khỉ, chắc lại cũng một ruộc trốn trại với tên điên lúc sáng.
- Cậu phải thấy vinh dự khi được ngồi cạnh tôi, cậu không thấy bọn họ đang ghen với cậu sao?
- Hừ, tôi khác bọn họ tên khùng. Tôi không muốn nói nhiều. Cút!!
Tâm trạng tôi lại tối dần, tên này rốt cuộc mặt dày thế nhỉ? Bị tôi nói vậy mà không phản ứng ngược lại còn cười. Mức khùng của hắn chắc phải đạt đến đỉnh cao của cao. Sáng chói lọi trong thế giới của bọn khùng. Hừ!!!. Đang mải nguyền rủa tên khùng ngồi cạnh cho hắn chuyển đi thì chợt có tiếng nói vọng vào:
- Thưa cô, cô cho bọn em vào lớp ạ.
Cô Vân đang nói dở cũng quay ra rồi hai mắt sáng lên. Cả lớp, đặc biệt là con gái ( nhưng trừ tôi) ra mắt cũng long lanh, trái tim bắn loạn xạ. Khỏi nói rồi, chắc đây là là mấy tay đẹp trai đây. Trường này cũng thật là… cả giáo viên cả học sinh đều… khụ khụ mê sắc đẹp. Mỗi tôi là tiêu biểu. Sau khi định thần, tụi con gái trong lớp tôi bắt đầu bàn tán:
- Ê, không ngờ hai anh ấy lại vào lớp mình kìa.
- Cậu không biết à? Anh Phong vào rồi thì hai người họ phải vào thôi, bọn họ là bạn thân mà
- Trời ơi, tớ sung sướng quá đi!!! Hội hotboy nổi tiếng lại về trường này.
- AAaa, sướng quá!!!
- …..
- …..
Tôi đưa tay bịt lại cái lỗ tai thân yêu, quay mặt ra cửa sổ để lấy không khí. Mặc kệ hai tên kia, chắc cũng thuộc loại đẹp thôi. Nhìn chỉ sợ đau mắt. Hừ, ta khinh một lũ hám trai. Sau đó thì cô Vân cũng dẹp trật tự cái lớp. Bấy giờ tôi mới lười biếng quay mặt ra.
1s
2s
3s
Ô mai chuối!!! Là tên điên hồi sáng với bạn của hắn. Má ơi, sao tai họa cứ giáng xuống đầu tôi thế này. Chân tay tôi cứng đờ, tưởng như không điều khiển được. Tại sao…tại sao lại là hắn chứ? Tôi không muốn gặp rắc rối với mấy tên nổi tiếng đâu. Ai cứu không? Đúng khi ấy, giọng cố nhân… à nhầm cô Vân vang lên:
- Tuấn, Minh. Hai em vào lớp tìm chỗ đi
Ôi trời, cô ơi. Tôi đang mong có ai giúp vậy mà cô Vân tạt ngay một gáo nước lạnh vào mặt tôi. Khi nãy ở dưới sân trường hắn bảo sẽ báo thù. Hắn nhìn thấy tôi ở đây thì… nguy. Mẹ ơi, đúng là cái miệng hại cái thân rồi. Tôi run run nhìn lại sang tên điên. Chỉ thấy hắn cũng nhìn tôi rồi cười nguy hiểm. Đức mẹ Maria cứu đứa con khốn khổ này đi chứ. Oái, chân hắn bước đến chỗ tôi, từ từ như thần chết đòi mạng. Mẹ ơi, con chưa viết di chúc mà. Ấy, không được. Tôi không được sợ hãi, cứ bình tĩnh là được. Nước dâng thì đắp bờ. Tôi lại tự trấn an nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.
- Phong này, mày nhường tao chỗ này đi.
Tôi quay sang tên khùng đó. Ngược lại so với lúc trước bây giờ tôi muốn hắn ngồi lạnh tôi hơn tên điên ấy . Nhưng tôi thấy tên khùng đó ngây thơ ngẩng mặt lên:
- Mày bị ấm đầu à? Trước nay mày có bao giờ đụng vào con gái đâu?
- Thì bây giờ tao đụng nè. Nhường không????
Tên Phong quay ra nhìn khuôn mặt khốn khổ của tôi. Hắn khẽ cười. Trời ơi… con gây chuyện với cả hai tên này không phải là bọn họ liên thủ trả thù đó chứ đức mẹ ơi. Tên khùng gật đầu cười nham hiểm với tên điên:
- Được rồi, nhớ chừa phần của tôi đó
Tên điên nghe xong câu nói thì hơi sững sờ. Sau đó điệu cười của hắn lại tăng thêm nguy hiểm. Hắn vỗ vai tên khùng:
- Cảm ơn, tao sẽ không ăn hết đâu.
- Được.
Tên khùng đứng dạy chuyển chỗ. Trời ạ, tôi nghe hai tên đó nói về tôi mà… như món hàng, khổ thân không chứ? Khoan… món hàng? Coi tôi như món hàng? Khà khà, dám coi bà như món hàng à? Hai đứa bay chết với bà. Tôi bẻ tay răng rắc. Hình như tên khùng nghe thấy, nụ cười của hắn tắt ngấm rồi lại tăng lên. Nham nhở như khỉ. Tên điên đó ngồi xuống cạnh tôi rồi bình thản huýt sáo. Thế đấy!!!
Nhìn quanh lớp, tôi mới phát hiện rằng mọi người đang nhìn tôi. Con gái nhìn tôi chứa hàng nghìn viên đạn trong mắt. Kể cả cô Vân cũng ngạc nhiên nhìn. Bộ tôi đẹp thế à? Mọi tiếng xì xào nổi lên:
- Trời ơi, tin được không? Anh Nhật Minh vừa đòi ngồi chỗ cạnh con nhỏ đó đấy!!
- Cái gì vậy? anh Vương Nhật Minh nổi danh không chạm tới con gái mà xin anh Phong nhường chỗ cạnh con nhỏ đó. Nó bình thường mà…
- Ước gì mình được là con nhỏ đó nhỉ?
- ….
Vâng, tên điên cạnh tôi nhếch môi nhìn tôi cười, thôi coi như một ngay đen đủi đi. Cô Vân dẹp lớp trật tự lại. Mất 10 phút, lớp bình ổn trở lại, tôi quyết định đứng lên:
- Thưa cô, em muốn chuyển chỗ ạ.
Cô Vân cũng cả lớp lại quay nhìn tôi. Khẽ thở dài, tôi biết mà, tôi biết chứ! Dây vào mấy tên con trai chẳng có kết cục tốt đẹp. Bởi vậy tôi- Trịnh Ngọc Vy, ghét con trai. Tên điên nhìn tôi rồi đứng lên:
- Thưa cô, nếu cô chuyển bạn này thì cũng phải chuyển em. Em muốn ngồi cạnh bạn.
- Cái gì????
Tôi không kiềm chế được mà gần như hét. Tên này đúng là điên của điên mà. Không thể tin nổi. Về phần cô Vân cùng cả lớp chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô quay lên bục giảng:
- Hai em cứ ngồi im chỗ đó, vậy đi!
Tôi ngồi phịch xuống. Từ lúc bắt đầu đi học, đây là lần đầu tiên tôi ngồi với người khác giới. Thôi được rồi, nếu cô không chuyển chỗ cho thì tôi sẽ khiến cho tên điên chuyển đi. Kế hoạch bắt đầu.
|