Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui


Tên truyện: Chắc ai đó không về

Tác giả: Sallybaby 1996

Nguồn: http://forum.matngu12chomsao.com/threads/fanfiction-chac-ai-do-khong-ve-thien-binh-nhan-ma-hoan.68438/

10 giờ tối…

Bước ra từ trong siêu thị, Thiên Bình khẽ nhăn mặt. Vì muốn chất

đầy đồ ăn cho tủ lạnh nên cô đã mua rất nhiều để bây giờ phải

mang hết những thứ này về tới nhà. Khu nhà cách đây không xa

nhưng với bụng bầu đã sang tháng thứ sáu, thật sự cô đang thấy

rất khó khăn. Khệ nệ mang túi lớn túi nhỏ, mãi rồi cô mới ra được tới

đường lớn.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, những cơn gió đêm mang cái rét ngọt

đặc trưng của mùa đông Hà Nội mỗi lúc một mạnh dần, thổi bay

những chiếc lá cuối thu còn sót lại đang xào xạc. Đường đêm giờ đã

vắng người.

Đứng trước cửa căn hộ của mình, Thiên Bình thở phào một hơi dài.

Giả như khu chung cư này mà không có thang máy, chắc cô quăng

hết đồ rồi lết nguyên thân về nhà để bảo toàn mạng rồi @@

“Cạch”

Vừa tra chìa khóa vào cửa, chưa kịp bấm mật khẩu cô đã thấy cửa

mở. Không lẽ…anh về rồi sao?

Thật nhẹ nhàng mở như thể sợ cánh cửa sẽ vì đau mà gào lên, cô

thay dép vào nhà, ngó ngang ngó dọc tìm kiếm một bóng người

quen thuộc.

-Đi đâu về?

Chợt có tiếng nói phát ra từ bếp làm Thiên Bình giật mình cái thót.

Hơn nữa, giọng nói còn không mang chút sắc thái nào càng làm cô

lo lắng.

Nhìn về nơi phát ra âm thanh, cô thấy anh đang ở đó. Tóc ướt,

quần jean và không mặc áo, có lẽ anh vừa mới tắm.

Khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười ngây ngô, cô giơ một tay đang cầm túi

rau củ lên, giọng lí nhí:

-Em qua siêu th…

“cạch”

Chưa kịp nghe cô nói hết câu, anh đã quay lưng, đi thẳng về phòng

ngủ, để lại phía sau mùi sữa tắm thoang thoảng. Thiên Bình cụp

mắt, khẽ mím môi. Một nụ cười cứng ngắc.

-oOo-

Xoay tay nắm cửa, Thiên Bình vào phòng ngủ sau khi đã xếp cẩn

thận đống đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh. Giờ cô mới nhớ lúc nãy

chưa kịp hỏi xem anh đã ăn cơm tối chưa. Nhưng vào mới thấy anh

đã ngủ rồi. Điện trong phòng vẫn sáng, tóc anh còn chưa khô, quần

dài cũng chưa thay, chắc hôm nay anh mệt lắm.

Bước đến bên giường, Thiên Bình nhìn anh, phải rất lâu rồi cô mới lại

được đứng nhìn anh ngủ như thế này. Lại một nụ cười ngây ngô, cô

tiến đến gần hơn, kéo chăn lên tới ngang bụng anh. Cô vẫn nhớ,

anh không muốn đắp chăn quá ngực.

Với tay tắt đèn ngủ, Thiên Bình nằm xuống một bên giường, nhẹ

nhàng như sợ người bên kia sẽ thức giấc. Rồi cô xoay người, hai

bóng lưng quay lại với nhau, khoảng cách có lẽ đủ để hai người nữa

nằm vào giữa. Nhìn cô và anh, chắc không ai nghĩ họ đã cưới nhau

được nửa năm rồi.

-oOo-

Tiếng chuông báo thức từ điện thoại phát ra làm Thiên Bình tỉnh

giấc. Mở mắt ra đã không thấy anh đâu. Nhìn cửa phòng tắm đã

đóng và tiếng nước rí rách, chắc anh đang trong đó. Vội vàng vơ

gọn mái tóc rối, cô xuống bếp, cần phải làm bữa sáng cho anh

trước.

Vừa lúc dọn xong bàn thì thấy anh trở ra, quần áo đầu tóc đã xong

hết, cô chạy tới gần, mắt nhìn về phía bàn ăn:

-Anh ăn xong rồi đi…

Anh không nói gì, tay với lấy chìa khóa xe, gần ra tới cửa mới lên

tiếng:

-Không cần. Muộn giờ.

Rồi anh quay đi. Trong lúc anh đang thay dép, Thiên Bình chợt thấy

cổ áo phía sau của anh chưa được bẻ xuống hết, cô tới gần, đưa

tay lên:

-Áo anh chỗ này…

Nhưng bàn tay cô đã chậm, anh nghiêng người, tránh cánh tay của

cô, giọng nói vẫn không có chút sắc thái:

-Tôi tự làm.

“Cạch”

Tiếng cửa đóng khô khốc vang lên rồi im lìm ngay sau đó, để lại phía

bên trong, một cánh tay vẫn còn giơ lên như đông cứng, như hụt

hẫng. Thiên Bình lặng người, mắt vẫn nhìn trân trân vào khoảng

không anh đã đứng. Rất lâu sau đó, cánh tay từ từ buông xuống,

những ngón tay run run nắm lại, như cố gắng kìm nén một thứ cảm

xúc sớm đã vỡ òa từ bên trong. Giọt nước mắt cho một sáng đầu

đông rơi xuống. Lạnh. Buốt giá cả tim gan.

-oOo-

Trong khu bán đồ sơ sinh của trung tâm thương mại, Thiên Bình

thích thú ngắm nhìn từng món đồ cho những thiên thần. Bé xíu lại

nhiều màu sắc, đa kiểu cách. Đẹp, thực sự rất đẹp. Cầm thử từng

cái áo, từng đôi giày, cái nào cô cũng đong đưa trước bụng mình rồi

thủ thỉ:

-Ya, bé con của mẹ nhìn xem, cái này đẹp đúng không? Chiếc áo

này màu xám, nếu con giống bố, con cũng sẽ thích màu này cho

coi. Được rồi, mẹ sẽ mua cái này nhé ^^

Đôi mắt đen láy sáng bừng lên mỗi khi cô nhìn xuống bụng mình và

thủ thỉ. Nơi ấy đang có một thiên thần, một sinh linh sắp chào đời,

điều mà cô đã mòn mỏi mong đợi suốt 8 tháng qua.

-Chị ơi cái này có màu xám không ạ?- Thiên Bình giơ lên một chiếc

áo len được đan thủ công cho người bán hàng xem. Vì không biết

bé con của cô sẽ thích màu gì nên cô quyết định sẽ chọn mọi thứ

theo sở thích của anh.

Trong lúc chờ người bán hàng quay lại, cô đưa mắt nhìn quanh.

Hôm nay khu này đông quá. Là cuối tuần nên các bố mẹ đến mua

đồ cho con. Đến giờ Thiên Bình mới chợt nhận ra, đi vào khu này,

người đi một mình hình như chỉ có cô. Nhìn đâu cũng là thấy từng

cặp một, những bà mẹ mang bầu đi bên những ông bố. Ai cũng

mang gương mặt tràn ngập niềm vui. Phải rồi, đâu có ai không vui

mừng khi chờ đón đứa con của mình chứ. Thỉnh thoảng lại có một

ông bố vui tính nào đấy, không ngần ngại chỗ đông người mà ghé

sát vào bụng vợ, nói chuyện với con về những món đồ như cô cũng

đã làm. Nhìn những gia đình ấy, những người phụ nữ ấy, họ hẳn

phải vui và hạnh phúc lắm.

Thiên Bình cụp mắt, cô nhìn đến bản thân. Một mình lang thang

giữa nơi người ta cười đùa vui vẻ, cũng khao khát, cũng thèm muốn

những quan tâm, những yêu thương mà người ta có. Chỉ là, cô

không may mắn như người ta thôi.

Thiên Bình về tới nhà khi bóng hoàng hôn đã bao trùm cả thành

phố, bước từng bước trên con đường quen thuộc, những suy nghĩ

vẩn vơ vẫn cứ đeo bám cô cho tới khi cô nhận ra mình đã bước vào

trong nhà. Hôm nay, anh chưa về.

-oOo-

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh, nơi có những con

người ăn mặc sang trọng đang cười nói vui vẻ. Hôm nay là ngày

sinh nhật 28 tuổi của Nhân Mã- người thừa kế tập đoàn nội thất

Horoscope.

Phía sau hoa viên, một cô gái trong chiếc váy trắng đang để chân

trần, ngồi dài xuống thảm cỏ xanh. Trên tay cô là ly rượu vang

trắng đang lóng lánh dưới ánh đèn vườn. Cô tựa cằm lên đầu gối,

ánh mắt như đang buồn ngủ và mất dần kiên nhẫn.

Khi đôi mắt cô đã bắt đầu lim dim thì từ xa, có tiếng gọi khiến cô

giật mình, xém chút là đổ cả ly rượu

-Thiên Bình, em làm gì ngoài đó thế?

Nhân Mã bước từng bước dài tới chỗ cô, trông anh hôm nay thực

sự rất tuyệt. Bộ vest màu xám nổi bật trên dáng người hoàn hảo và

làn da trắng cùng nụ cười thân thiện.

Thiên Bình bất giác thấy tim đập thật nhanh, rồi cô ngẩng đầu, vẫn

không có ý định đứng lên, đôi mắt khẽ nheo lại:

-Sao anh lại ra đây?

-Còn hỏi nữa. Bảo Bình đang tìm em đấy. Con bé như nổi điên lên

vậy. Nó nghĩ em trốn về rồi.

-Xì, sinh nhật anh mà nó làm như sinh nhật nó vậy. Giờ nó ở đâu

rồi?- Thiên Bình đứng lên, một tay với lấy đôi giày vừa mới bị quẳng

không thương tiếc, tay còn lại đưa ly rượu lên miệng nhấp một chút

rồi quay qua Nhân Mã- Uống nốt giùm em. Em phải qua chỗ nó coi

sao.

-Được rồi, em đến phòng nó mà tìm- Nhân Mã đỡ lấy ly rượu rồi nói

với theo khi bóng chiếc váy trắng đã gần tới khúc ngoặt của khu

vườn.

Thiên Bình là bạn thân của Bảo Bình- em gái Nhân Mã. Từ nhỏ hai

đứa nó đã thân còn hơn cả chị em ruột. Đi đâu cũng muốn dính lấy

nhau. Cũng vì vậy mà từ hồi Thiên Bình tóc còn để chỏm, Nhân Mã

đã biết cô. Anh cũng coi cô như em gái mình mà bảo vệ, mà yêu

thương. Vậy mà đã hai mấy năm rồi, cả hai đứa em gái của anh đều

đã lớn. Haizzzzz…. Khẽ mỉm cười, Nhân Mã đưa ly rượu lên uống cạn

rồi tiện tay quăng cái ly vào bụi cây, đỡ công cầm @@

Đáy ly còn sót lại chút bột trăng trắng.

Thiên Bình đã đi vòng quanh mấy lần mà không thấy Bảo Bình đâu.

Con ranh này, kêu tìm mình rồi giờ không biết ai đi tìm ai. Mà không

hiểu sao nãy giờ cô cứ cảm thấy nóng nóng. Hay tại hành lang

không có máy lạnh nhỉ @@

-------Trong một góc của đại sảnh-------

Bóng một người vừa thấp vừa mập mặc bộ vest đen quay lưng lại

với ánh sáng khiến không ai nhìn rõ khuôn mặt ông ta. Trong góc

phòng chỉ còn nghe có tiếng thì thầm trao đổi sặc mùi mờ ám @@

-Thế nào rồi, xong chưa?- Tiếng người đàn ông mập hỏi

-Dạ xong rồi, tôi đã giả làm bồi bàn và đưa cho cô ta ly rượu đó.

Trong đó đảm bảo đã cho đủ “xuân dược” @@

-Tốt. Ta nghe nói con bé đó là bạn của đứa con gái nhà này. Không

sao, sau khi uống ly rượu đó, nó sẽ là tình nhân của ta.

Hahahahahaha…

Trong bóng tối vang lên tiếng cười khiến con người ta ghê tởm.

-oOo-

Nhân Mã loạng choạng từng bước siêu vẹo. Không hiểu sao từ nãy

tới giờ anh thấy toàn thân nóng nực và bức bối, cả người không

còn đủ tỉnh táo nữa. Anh nhớ là mình không uống nhiều rượu mà.

Đúng lúc đó, Thiên Bình từ phía đối diện đi lại, cô cũng đang trong

tình trạng tương tự. Nhìn thấy Nhân Mã, mắt cô hoa cả lên, không

phân biệt được anh chính xác là đang đứng chỗ nào nữa.

-Nhân…Mã, em không…th…ấy Bảo Bình đâu c…ả…- Giọng cô lạc đi,

hơi thở dồn dập, cả người sắp nằm vật ra sàn tới nơi @@

Nhân Mã nheo nheo mắt không trả lời, có lẽ giờ anh cũng chẳng

nhìn rõ gì nữa. Cả người phải dựa men theo bức tường hành lang

mà đi. Thiên Bình lắc mạnh đầu nhưng cũng không thấy có gì hơn,

cô loạng choạng tiến lại, tay liên tục đưa lên giữ đầu, nơi đang bắt

đầu hình thành những ý niệm mơ màng @@

Bất chợt, Nhân Mã giữ tay cô, ghì chặt và kéo mạnh cô vào lòng.

Thiên Bình lúc này cả cơ thể mềm nhũn. Cô đứng im, cơ thể đã bắt

đầu có những dấu hiệu lạ.

Nhân Mã biết anh đang dần mất sự kiểm soát bản thân, nhưng lúc

này anh không cách nào điều chỉnh được nó. Lý trí gào thét người

đang ở trước mắt là em gái Thiên Bình của anh trong khi phần bản

năng thiên nhiên nhất của con người lại đang vênh mặt đốp lại rằng

đó cũng chỉ là một cô gái và cô ấy không có quan hệ huyết thống

với anh @@. Và dường như phần lý trí cuối cùng còn sót lại đã

không cánh mà bay, môi anh bắt đầu tìm kiếm môi cô, cho tới khi

cánh cửa căn phòng cạnh đó đóng lại, ngăn cách thế giới bên ngoài

với hai con người bên trong đang bị sự tác động của rượu và thuốc

chi phối.

-oOo-

Thiên Bình có thai, cô thực sự đã có thai sao?

Thiên Bình không tin vào những gì mình vừa nghe được. Sau đêm

đó, sau cái đêm trời đánh của cô và Nhân Mã… Cái đêm mà khi tỉnh

dậy cô cũng không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy. Và giờ, cô

có thai sao? Quả thực ông trời rất biết cách trêu ngươi cô mà.

-oOo-

“Tôi đã không ngờ tới em là loại con gái như vậy. Đưa rượu cho tôi

uống và rồi giờ trói buộc tôi bằng đứa con đó sao? Hẳn em phải tính

toán kỹ càng lắm cho một kế hoạch công phu như vậy. Ha, tôi có

nên cho em một lời khen không? Cô em gái thân thương luôn tỏ ra

ngây ngô của tôi?...”

“Loại con gái như vậy…Hẳn em phải tính toán kỹ càng lắm cho một

kế hoạch công phu như vậy…”

“Phải tính toán kỹ càng lắm cho một kế hoạch công phu như vậy…

như vậy…”

“Phải tính toán kỹ càng lắm cho một kế hoạch công phu như vậy…

như vậy…như vậy…y…y…y…”

-A…a…a…

Thiên Bình tỉnh dậy trong trạng thái đầu đau như có gì đó cứ từng

nhát giáng xuống, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy.

Lại nó, lại là những câu nói đó, lại là thái độ đó, gương mặt đó, thứ

đã ám ảnh cô suốt những tháng ngày qua. Gương mặt tái nhợt, đôi

mắt vô hồn, hai bàn tay vô thức đưa lên tự ôm lấy thân mình. Cô

sợ, cô đã rất sợ hãi, người xuất hiện trong giấc mơ của cô mỗi đêm

đã không còn là người anh luôn yêu thương cô nữa, đã không còn là

một Nhân Mã luôn mỉm cười thật tươi mỗi khi nhìn cô. Thay vào đó

là gương mặt lạnh lùng với những lời nói sắc bén, mang theo sự đay

nghiến và nhục mạ đến tột cùng. Với anh, cô là loại con gái rẻ tiền,

lấy thủ đoạn để trói buộc anh. Với anh, cô thật sự đã không còn

đáng để vào mắt nữa. Nó làm cô đau, làm cô khóc, và hơn cả, nó

làm tim cô như vỡ ra, từng mảnh, nát vụn đến nỗi không thể hàn

gắn lại được nữa rồi.

Lê từng bước đến bên bàn ăn, Thiên Bình như người mộng du, lấy

nước nhưng không uống, cô dùng cả hai tay để giữ chặt chiếc cốc,

cố để cho đôi tay không còn run rẩy. Trong đôi mắt còn mang theo

nét hoảng hốt và mơ màng. Hơn bao giờ hết, lúc này, cô thực sự

cần anh- người mà cô đã trao trọn tình cảm và yêu thương ngay từ

những ngày đầu tiên biết thế nào là rung động. Có phải, là cô đã

sai rồi không?

-oOo-

Nhân Mã về tới nhà khi đồng hồ vừa chỉ đúng ba giờ sáng. Càng về

cuối năm, công việc càng thêm chồng chất. Là người điều hành

công ty, nắm giữ trong tay miếng cơm manh áo của hàng ngàn

người, anh không cho phép mình được lười biếng. Đưa tay lên day

day một bên thái dương, tay còn lại đẩy cửa bước vào, bỗng anh

giật mình khi thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Không chờ cho não bộ kịp đưa ra câu hỏi, đôi mắt anh đã sớm nhìn

thấy một dáng người đang nằm gục xuống mặt bàn trà ở giữa

phòng. Tiến mấy bước dài, anh đã đến bên cạnh cái dáng con tôm

ấy. Trên bàn để ngổn ngang những truyện tranh, những bút chì

màu, vài lọn tóc đen dài cũng rủ xuống, lộn xộn. Mà người thì dường

như đã ngủ từ rất lâu rồi.

Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt đang say

ngủ, nhưng trong một khắc, Nhân Mã chợt dừng lại. Những ngón

tay khẽ nắm, chuyển hướng sang chiếc chăn mỏng trên ghế. Cẩn

thận đắp chăn cho cô, anh xoay người trở về phòng ngủ.

Mà trên mặt bàn lúc này, một giọt nước trong suốt chợt đáp xuống,

tĩnh lặng đến mức đông cứng như chính trái tim của người đã vội vã

nhắm mắt từ lúc nghe tiếng cửa mở. Lại một lần nữa, đôi vai mỏng

manh khẽ run rẩy. Đau đớn…và cả cô đơn.

-oOo-

Thiên Bình bước xuống khỏi xe bus. Hôm nay là ngày kiểm tra định

kỳ trước khi bé con của cô thực sự chào đời. Vì thế, cô vô cùng

hưng phấn. Quãng thời gian chờ đợi cuối cùng cũng qua, cô sắp

được bồng trên tay đứa con đầu lòng. Niềm vui và cả sự háo hức

lúc này như đánh tan những nỗi đau và mệt mỏi trong quãng thời

gian vừa rồi. Thiên Bình khẽ cười, một nụ cười đúng nghĩa sau hơn

chín tháng gồng mình với tổn thương và nước mắt.

Nhìn xuống bụng mình một lần nữa, Thiên Bình vui vẻ rảo bước, tay

khẽ đung đưa túi xách. Đi qua ngã tư trước mặt là tới bệnh viện rồi.

“Cô ơi tránh ra, tránh ra nhanh đi…”

Bỗng từ phía sau có tiếng hét làm Thiên Bình giật mình. Chậm chạp

quay đầu lại, cô cứng đờ người, đáy mắt trong phút chốc hiện lên

nét kinh hoàng.

Cách chỗ Thiên Bình không xa, một cậu bé đang lao tới với tốc độ

chóng mặt. Dưới chân là chiếc ván trượt. Mà trên mặt cậu bé cũng

là sự hoảng hốt và sợ hãi. Dường như cậu bị mất kiểm soát, không

thể ngăn được chiếc ván vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

Thiên Bình lúc này chỉ biết đứng bất động. Cô rất muốn tránh sang

bên đường nhưng đôi chân như bị đổ bê tông đến đông cứng, không

thể nhúc nhích được. Bất giác, cô đưa tay lên ôm bụng. Trong lúc

này, hình ảnh Nhân Mã chợt hiện lên trong cô. Là nụ cười, là ánh

mắt và những cử chỉ quan tâm từ ngày hai người còn là anh trai –

em gái thân thiết. Nhưng sau đó lại là thái độ lạnh lùng, những lời

nói đay nghiến khiến cô muốn trào nước mắt. Tất cả đan xen, hỗn

loạn, lẫn lộn thành muôn vàn mảnh ghép chạy qua trong đầu cô.

Cho tới khi…

“Rầm”

Thiên Bình nằm đó. Khuôn mặt đã bắt đầu tái nhợt. Dưới chân cô,

một dòng máu đỏ tươi lặng lẽ chảy. Rồi cánh tay đặt trên bụng khẽ

trượt xuống. Trước khi ngất đi, chút ý thức còn lại của cô chỉ còn

nghe thấy tiếng mếu máo bên cạnh:

-Cô ơi, con xin lỗi, cô tỉnh dậy đi, con xin lỗi cô...cô ơi!

-oOo-

-Thuốc sát trùng…

-Dao…

-Cố gắng giữ ý thức cho sản phụ…

Trong phòng phẫu thuật, rất nhiều y bác sĩ vây quanh bàn mổ. Tất

cả đều tập trung cao độ để tiến hành phẫu thuật cho ca cấp cứu

vừa được đưa vào nửa tiếng trước.

Bất chợt, nữ y tá đang đứng bên cạnh giữ tay Thiên Bình hoảng

hốt:

-Sản phụ đang mất dần ý thức, nhịp tim và huyết áp giảm nhanh.

-Đưa vào thở oxi.

Bên ngoài hành lang bệnh viện, Nhân Mã ngồi ở băng ghế chờ. Anh

nắm chặt tay, hai mày nhíu sâu. Trong anh lúc này, lo lắng, sợ hãi,

hoảng hốt,…tất cả đều khiến anh không thể ngồi yên được nữa.

Anh đứng bật dậy, tiến tới bên cửa phòng. Đúng lúc này, cửa

phòng phẫu thuật mở ra, vị bác sĩ già đi đến bên anh, tháo ra chiếc

khẩu trang:

-Tình hình rất nguy kịch. Bây giờ chỉ có thể giữ lại đứa bé. Sản phụ

quá yếu, e rằng sẽ không qua được.

-oOo-

Nhân Mã bế con gái đã ngủ say vào phòng, nhẹ nhàng đặt con vào

trong nôi, anh ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt trẻ thơ đã ăn no

giờ ngủ ngon lành. Con gái anh, mũi và miệng đều giống Thiên Bình,

chỉ có đôi mắt như được đúc từ một khuôn ra với anh. Nhìn con

thật lâu, anh đưa tay chạm vào má con, rồi khẽ mỉm cười, nụ cười

mang theo giọt nước mắt của người đàn ông:

-Thiên Nhi! Là ba sai, là ba thương tổn mẹ của con. Ba xin lỗi. Ba

xin lỗi…con gái…

Nhân Mã mím môi, cảm nhận vị nước mắt vừa chảy xuống. Lần đầu

tiên, anh biết thế nào là đau đớn, lần đầu tiên, anh biết thế nào là

hối hận. Và cũng là lần đầu tiên, anh nhận ra tình cảm của chính

bản thân mình. Có là quá muộn không khi đến lúc Thiên Bình ra đi

mãi mãi anh mới biết rằng anh yêu cô, yêu vợ của anh?

-oOo-

Ba tháng trước…

Nhân Mã bước vào phòng phẫu thuật. Nhìn đến Thiên Bình đang

nằm trên bàn mổ, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt đã sớm trắng bệch.

Anh chợt thấy lòng như bị ai cứa vào. Sâu…và đau lắm. Đau đến

mức anh muốn khuỵu gối xuống. Nhân Mã đi nhanh đến, nắm lấy

bàn tay Thiên Bình, giọng nói vừa như sợ hãi vừa như cầu xin:

-Bình nhi, anh xin lỗi, là anh sai. Cố gắng lên. Hãy vì con gái của

chúng ta mà cố gắng lên em.

Thiên Bình khẽ xoay đầu, đưa mắt nhìn lên. Cô nhìn rất lâu, rất lâu.

Đôi mắt mệt mỏi chớp như không chớp, nhìn thật lâu vào Nhân Mã.

Rồi như đã khắc sâu vào tiềm thức khuôn mặt ấy, cô khẽ mỉm cười,

môi mấp máy những âm thanh yếu ớt:

-Thiên Nhi. Tên con…gái của chú…ng ta. Hãy…gọi con bé là Thiên…

Nhi. Nghĩa là…một bầu trời nhỏ. Của cả anh…và em.

Nhân Mã nghe thấy, vội vã gật đầu:

-Được. Con gái chúng ta là Thiên Nhi. Em phải cố lên, phải để con

bé được nghe giọng mẹ gọi tên nó.

-Em biết, em biết rồi- Thiên Bình gật đầu, cô lại mỉm cười. Vẫn là nụ

cười nhợt nhạt, nhưng Nhân Mã thấy đẹp hơn bao giờ hết. Anh lại

nắm chặt tay cô, cho tới khi anh thấy, mắt Thiên Bình nhắm lại một

lần nữa, đầu cô khẽ gục xuống, bàn tay cũng trượt khỏi tay anh.

-Bình nhi…i…i…- Tiếng gọi vang vọng trong hành lang bệnh viện,

mang theo cả những đau đớn và sự thống khổ.

Thiên Bình ra đi. Cái chết như một cỗ xe vô tình mà Thiên Bình đã

được phát vé. Sẽ chẳng có bất cứ phép màu nào níu giữ được cô ở

lại. Nhưng có lẽ, ngày hôm nay mới là ngày cô thấy hạnh phúc nhất

trong những tháng ngày vừa qua.

-oOo-

Lại một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Nhân Mã cúi đầu, khẽ

hôn lên trán con gái. Cả đời này, là anh nợ Thiên Bình. Cả đời này,

là anh có lỗi với cô. Cũng mặc cho mai sau con gái lớn lên có thể sẽ

hận anh, sẽ ghét bỏ anh, anh cũng sẽ mãi yêu thương, che chở nó,

thương nó bù cho cả phần anh đã thiếu với Thiên Bình, yêu nó bù

cho cả những tháng ngày anh lạnh nhạt, không quan tâm cô. Dù

như thế vẫn chưa đủ nhưng anh biết, ở một nơi xa xôi nào đó,

Thiên Bình sẽ tha thứ cho anh.



_______________ THE END _______________








Được sửa bởi Alissa ngốc ngày Sun Nov 15, 2015 1:15 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Nếu đã kết thúc câu chuyện bạn nên để từ The end hoặc là hết để mình dễ dàng kiểm tra và xét duyệt!



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Và bạn thân mến, bạn phải giới thiệu: tên truyện, tên tác giả, nguồn!



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Huoucaocodbg đã viết:Và bạn thân mến, bạn phải giới thiệu: tên truyện, tên tác giả, nguồn!
Mình sẽ rút kinh nghiệm, cảm ơn bạn đã nhắc nhở




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | Khoa học | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất