Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
14/05/2016
:
Mộc Huyễn Tinh Châu
Mộc Huyễn Tinh Châu

Mộc Huyễn Tinh Châu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 14/05/2016
GẶP EM GIỮA BIỂN NGƯỜI
Tác Giả: Mộc Huyễn Tinh Châu
Thể Loại: Ngôn Tình Hiện Đại
Tình Trạng: Đang cập nhập



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
14/05/2016
:
Mộc Huyễn Tinh Châu
Mộc Huyễn Tinh Châu

Mộc Huyễn Tinh Châu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 14/05/2016
Chương 1:
  Tiết trời tháng sáu oi ả, mang theo hương vị ngày hè, không khí Bắc Kinh sôi động hơn bao giờ hết. Trong khu ký túc xá dành cho nữ sinh trường đại học A, một thân ảnh nhỏ bé khó nhọc lê từng bước ra khỏi cổng khu, bộ dạng nóng như sắp chết chỉ thiếu nước thè lưỡi kêu gào như các chú cún. Hôm nay là chủ nhật, nếu như ngày thường  thì “ trạch nữ*” Trần Du đang uống trà cùng Chu Công*, chu du trên chiếc giường của mình, đáng hận thời tiết nóng như bức người lại khiến cô không tài nào chợp mắt nổi, trằn trằn trọc trọc lăn qua lăn lại. Lại trách ký túc xá quá thiếu thốn không đào ra nổi chiếc điều hòa hại cô không ngủ được, mang cặp mắt gấu trúc ra đường. Chẳng còn cách nào,Trần Du đành lê xác tới siêu thị nhỏ gần trường có sẵn điều hòa free, tìm cách chống nóng. Trần Du mơ mơ màng màng lại thầm nghĩ  đã hơn một năm xa nhà, vẫn không tài nào thích nghi với khí hậu Bắc Kinh, Hà Nội quê hương cô không khí mát mẻ, trong lành hơn hẳn không khí  hanh khô, khắc nghiệt nơi đây. Phận du học sinh, chẳng thể to mồm khen chê ở lãnh địa người khác, Trần Du đáng thương chỉ thể nuốt những nhớ nhung vào tận ruột non, ruột già, dùng nụ cười để che giấu xót xa. Nhớ năm xưa, cô tuổi trẻ xốc nổi khăng khăng tự lực ra nước ngoài, để mẹ già ở nhà từ năn nỉ đến đe dọa không tài nào lung lay được ý chí của cô, ai dè thế sự vô thường, ngờ đâu có một ngày cô thảm hại đến nhường này, đành ngậm ngùi tự nhủ “ Tuổi trẻ phải phóng túng, không sai lầm sao còn là tuổi trẻ “
   Kít..tt.tt..tt.t…. Một chiếc BMW mới cáu phanh gấp ngay trước mặt làm Trần Du hồn bay khỏi xác, mọe ơi, cuộc đời con chưa đủ báo ứng tính bonus cho con thêm quả tai nạn xe thành phế nhân của xã hội ngài mới hài lòng chăng?  
-Tiểu Du, giữa trưa nắng nóng cậu … phát bệnh chạy ra giữa đường làm cái gì thế?
Trần Du như mèo bị dẫm phải đuôi, chưa kịp định thần đối phương là ai đã nổi đóa táp lại:
-Có cái đầu cậu phát bệnh, cả nhà cậu phát bệnh… Lão nương đây chỉ đi tìm cái điều hòa tránh nóng thôi!
- Phì…i… - Ngạo Thiên cười xém chút mất hình tượng, lại thêm khâm phục trình độ vô sỉ của Trần Du.
- Ẩy, đây không phải Trịnh thiếu gia, nhà cao cửa rộng… cậu không ở, lại độn thổ chui lên ở đây là có ý gì?
Nhìn bộ dạng mèo con nhe nanh múa vuốt của Trần Du, Trịnh Ngạo Thiên cao thượng khinh bỉ không thèm đếm xỉa, không mặn không nhạt buông lời:
-Tôi cũng chẳng phải rảnh rỗi mà đấu võ mồm với cậu, chỉ là chiềunay,Tiếu Tiếu mở party mời vài người bạn, tiện thể gặp cậu thì thông báo.
-Vậy không phải Tiếu Tiếu báo tôi là được rồi sao, phiền Trịnh thiếu gia mở lời gà vịt ra làm gì. Thật là nhiễu sự!!
Bị Tiểu Du cắn ngược một cái, Ngạo Thiên cãi không lại, bày ra vẻ “ Ta không chấp” rồi tức tối leo lên xe bỏ đi. Còn lại Trần Du, bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng vui như trẩy hội vậy là chiều nay lại có chỗ ăn chực rồi.
Trần Du thiếu nữ ngoe nguẩy đuôi tiếp tục lộ trình hướng đến siêu thị, quên luôn tính thù lâu nhớ dai của Ngạo Thiên. Vốn dĩ bọn họ là oan gia cả trường ai có mắt đều nhìn thấy, gây sự như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, Tiểu Du cũng mặc kệ, đời sống sinh viên nhàm chán như vậy thêm một kẻ gây sự cũng làm tăng thêm màu sắc cuộc sống!
Thời tiết bên ngoài quá nóng.
[ Check in siêu thị ]
Tiểu Du híp mắt, hưởng thụ làn khí mát lạnh thổi ra từ chiếc điều hòa cũ kỹ, hai tay chống hông, khuôn mặt bé nhỏ ngước lên cao, tóc ngắn rối tung thật là phá tan hình tượng “ Nữ sinh thanh lịch “ của khoa trao tặng!
-Phiền, tránh ra! – Một giọng nói không có độ ấm vang lên, cắt đứt phong thái “ thục nữ “ của Trần Du, làm cô không rét mà run, hé mắt nhìn kỹ kẻ nào ngang nhiên quấy phá bổn cô nương. Hắn… rõ ràng là một cực phẩm nha! Vóc dáng cao lớn, cao hơn cô hẳn hai cái đầu. Toàn thân đều là hàng xịn, chỉ độc màu đen lại hoàn toàn tương phản với nước da trắng như trứng gà bóc. Nửa mặt bị che bởi chiếc mũ lưỡi trai đen, nhưng khuôn mặt tinh xảo kia, môi mỏng phiếm hồng kia lại khiến người ta không kiềm được mà nảy sinh tội lỗi… Cơ mà không đúng thân hình cao lớn của hắn không phải là đứng sát cô quá rồi sao. Aygo, lẽ nào đến cực phẩm như hắn cũng bị mê hoặc bởi nét nữ tính nhu mì của Trần Du cô? Haha… Vậy cô chính là cực phẩm của cực phẩm rồi! Chìm đắm trong mớ suy nghĩ ảo tưởng của mình, Trần Du cười đến độ nở hoa, trình độ YY như tăng cao thêm môt bậc. Người bị săm soi như cá trên thớt kia, cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn hơn, đầu mày nhíu lại, trực tiếp dùng hành động đẩy cô sang một bên, lấy lên một lon cá hộp bỏ vào xe hàng.
Trần Du như người từ trong mộng tỉnh dậy, lại bị hiện thực tạt cho cốc nước lạnh, tức giận xả mắng:
-Này anh kia, có gì thì từ từ nói, động tay động chân làm cái gì hả? Có văn hóa không thế hả, đi ra đường không mang não sao? Bây giờ là thời đại mới, Trung Quốc mới, nam nữ bình đẳng, giữa thanh thiên bạch nhật anh lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với một cô gái yếu ớt, mỏng manh như tôi, thật chẳng đáng mặt đàn ông. Bộ tưởng đẹp trai thì ngon lắm sao, nói cho anh biết càng đẹp trai thì càng dễ làm trai bao đó! Mặc đồ thì cũng xịn thật nhưng ai mà biết được là tự mình kiếm được hay là bán thân để mua đây?
Xả xong một cỗ tức giận, Trần Du ngoảnh mặt hùng dũng bước đi, để lại một người sắc mặt đen hơn cả đít nồi, môi bạc nhếch lên một chút, được lắm, muốn chơi đùa sao… Còn chưa tới lượt cô đâu!!!



Được cảm ơn :
0
:
Ngày tham gia :
14/05/2016
:
Mộc Huyễn Tinh Châu
Mộc Huyễn Tinh Châu

Mộc Huyễn Tinh Châu
Thành viên mới
  • Thành viên mới
Được cảm ơn : 0
Ngày tham gia : 14/05/2016
Chương 2: Quá khứ không thể lãng quên
Trần Du vui vẻ toàn thắng về “doanh trại”, cũng xấu số tên mặt lạnh kia đụng trúng lúc tâm tình cô không tốt nhất mà sinh sự, bị dạy bài học nhỏ như vậy thật chẳng thấm vào đâu!
Về đến phòng, Trần Du với tay lấy điện thoại dưới gối kiểm tra mới phát hiện có ba cuộc gọi lỡ từ mẹ già, bèn lật đật gọi lại. Chẳng bao lâu, từ đâù dây bên kia phát lên giọng nói trầm ấm, thân thiết lại có sức đả kích mạnh mẽ tới dây thần kinh vốn chai lỳ của cô:
-Con gái! Tháng tới mẹ dự định đi Bắc Kinh thăm con, tiện thể thăm vài người bạn cũ… Con xem, thấy thế nào?
Trần Du vuốt mày rồi lãnh đạm cất giọng:
-Mẹ thấy như thế nào thích hợp thì sắp xếp, chỉ sợ mẹ đi lại vất vả! Mẹ à, chuyện đã cũ thì không nên nhắc lại, người đã cũ thì không nên gặp lại…
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng thở dài não nề, nghe ra giọng của mẹ lại có chút xúc động:
-Du! Con đã đoán ra thì mẹ cũng không cần giấu, thật ra cha con có gọi điện về, đã qua bao năm rồi, con cũng nên bỏ qua đi, mẹ cũng già rồi, không ôm nổi oán hận xuống mồ được. Ông ấy chỉ muốn cùng mẹ và con ăn một bữa cơm, không lý nào ta lại từ chối.
Tâm tình Trần Du có chút kích động:
- Mẹ, mẹ có phải già rồi lú lẫn, chỉ một lời nói lại khiến mẹ tha thứ dễ dàng, mẹ không nhớ chuyện năm xưa nhưng con nhớ rất rõ cũng sẽ không quên nổi! Là ông ta dặn mẹ nói vậy sao? Ông ta mở miệng là nói quan tâm nhưng ông ta có từng đi tìm con và mẹ không, có từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha chưa? Con cảm thấy những lời ông ta nói đều là dối trá hết. Mẹ không cần suy nghĩ nhiều, kì nghỉ đông năm nay con sẽ về mà, không cần mẹ đi đi về về vất vả… Mẹ, con còn có việc cúp máy trước đây!
Miệng nói như vậy nhưng cô vẫn chờ mẹ cúp máy trước rồi mới tắt máy, quả thật cô chính là kiểu người “ngoài lạnh trong nóng” có quan tâm cũng không biết cách thể hiện ra. Mới thoải mái một chút lại bị những chuyện mẹ nói làm khó chịu, cô ngả người lên giường, chợp mắt, để tĩnh tâm hay là để quên, để chạy trốn hiện thực. Trong mơ, Tiểu Du mơ thấy cha mẹ cãi vả, mẹ nắm lấy tay cô bỏ đi, cô chuyển đến một nơi xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, những đứa trẻ khác cười cợt cô là đồ không cha, đồ con hoang, bọn họ ném rác, ném những thứ dơ bẩn vào người cô. Những tiếng cười cợt to dần to dần rồi …. Tỉnh giấc. Người cô mồ hôi túa ra như tắm, đã lâu lắm rồi cô không mơ lại giấc mơ đáng nguyền rủa kia nhưng hôm nay… Hazz, thôi bỏ đi xem ra hôm nay thật sự gặp vận cứt chó mà! Điện thoại lại vang lên, là Tiếu Tiếu gọi:
-Nè, Tiểu Du óc cá rốt cuộc cậu có nhớ  mình hẹn cậu đi không vậy? Cho cậu 30 phút đó mau chuẩn bị nhanh lên đến T.O.T club nha, mong chờ và trông ngóng! Đoàn kết!
-Uhm, tớ biết rồi pp nha!
Trần Du thầm nghĩ dù sao cũng xúi quẩy đến vậy rồi kiếm một nơi xả xui cũng là một ý tưởng không tồi! Nghĩ là làm, cô bước vào phòng tắm… 15 phút sau, áo phông đen và quần jean cạp cao , mái tóc vừa lau khô hơi rối, lại tạo hiệu ứng thành phong cách bụi bặm mang vẻ biếng nhác. Một đôi giày thể thao trắng và chút son dưỡng màu hồng nhũ, thế là xong! Trần Du bước ra khỏi cổng khu và leo lên  xe taxi đến T.O.T. Bước vào bar, hình như đội hình đã đủ cả chỉ thiếu mỗi cô, Trần Du mỉm cười chào mọi người lấy một ly cocktails rồi chọn ngồi vào vị trí khuất tầm nhìn nhất. Mọi người ai cũng nói chuyện vui vẻ, bọn họ đều là những thanh niên trẻ tràn đầy hoài bão chuyện để nói sợ đến mai còn chưa hết, giọng điệu lại hào sảng, phóng khoáng, đâu biết rằng sau này mỗi người một phương kẻ hợp người tan, kẻ làm quan kẻ làm lính… Nghĩ tới đây, Tiểu Du không khỏi thở dài trong lòng tự trách gần đây cô quá đa sầu đa cảm, bà dì cả chắc sắp ghé thăm rồi == Tiếu Tiếu chạy lại nói nhỏ với cô hôm nay đã bao cả tầng này thuê cả một đội chơi nhạc, bắt buộc mọi người phải tham gia ít nhất một tiết mục góp vui, đến kẻ lười như Trần Du cũng không thoát. Từng người từng người bước lên sân khấu, kẻ đàn, người hát, kẻ múa, người nhảy… Các tiết mục hay dở gì cũng được cổ vũ nồng nhiệt. Tới lượt Trần Du, cô buộc phải hát một bài cũng bởi cô chẳng có chút tài lẻ nào. Vốn dĩ cô không biết nhiều nhạc Trung, đành chọn một bài trong phim “  You Are The Apple Of My Eye” cũng là bộ phim cô rất thích. Dưới ánh đèn sân khấu mờ ảo, Trần Du mở miệng cười khiến người ta ảo giác rằng có một thiên sứ bé nhỏ đang đứng ở đó, cô dịu dàng mở lời dẫn cho bài hát của mình:
-Đối với mọi người, thanh xuân là gì? Đối với tôi thanh xuân là những gì cháy bỏng nhất, ngọt ngào nhất, tươi đẹp nhất, tình nguyện hi sinh, tình nguyện dâng hiến…. Nghe có vẻ ấu trĩ phải không? Bài hát của tôi mang tên “Ấu trĩ”….
Lời dẫn này kéo được tràng vỗ tay rầm rộ cùng tràng cười thích thú của mọi người. Điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên, cô cất giọng hát trong trẻo
‘ Nhìn qua ô cửa sổ phòng học…anh và em những năm tháng ấy
 Tựa như đêm tối, rất khó để có thể quang hợp
 Nếu không phải thần Cupid bắn nhầm trái táo vào ngực anh
 Con đường chúng ta từng đi qua sẽ rất khác
 Mỗi lần anh đưa bài, em mơ hồ trao đổi
 Bao nhiêu phép hoán vị và tổ hợp, em chỉ muốn ngồi phía sau  anh
 Nếu không phải chúng ta đã có một chút gì đó không rõ ràng
 Thì hiện tại của em có thể khóc nhiều hơn
 Nhẹ nhàng ấu trĩ trẻ con
 Suốt những năm tháng ấy
 Như ánh sáng mặt trời
 Sưởi ấm trái tim em
 Anh vụng về gạt đi…
 Những giọt nước mắt trên má em
 Giữ em trong vòng tay
 Và không lần nào chia ly nữa
 Mỗi lần anh đưa bài, em mơ hồ trao đổi
 Bao nhiêu phép hoán vị và tổ hợp, em chỉ muốn ngồi phía sau anh
 Nếu không phải chúng ta đã có một chút gì đó không rõ ràng
 Thì hiện tại của em có thể khóc rất nhiều
 Nhẹ nhàng ấu trĩ trẻ con
 Suốt những năm tháng ấy
 Như ánh sáng mặt trời
 Sưởi ấm trái tim em
 Anh vụng về gạt đi…
 Những giọt nước mắt trên má em
 Giữ em trong vòng tay…
 … Và không lần nào chia ly nữa…
 Bướng bỉnh ấu trĩ trẻ con
 Kéo rơi khoảng cách giữa chúng ta
 Lau khô những dòng nước mắt
 Bước đi và không bao giờ nhìn lại
 Điểm cuối cùng của định mệnh
 Hay là chương mới của cuộc sống
 Nhìn chiếc đèn trời hẹn ước
 Từ từ bay lên cao
 Đến một ngày tỉnh giấc
 Giấc mơ của thời gian và không gian
 Ánh trăng gợi lại toàn bộ kí ức
 Chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa
 Dưới bầu trời đầy sao…’
Khi hát bài hát này, cô thật sự rất nhập tâm, lại nhớ tới kết thúc trong phim, Trần Du toát lên vẻ ưu thương như có như không, khiến mọi người chìm đắm vào bản nhạc. Mãi đến khi những tiếng nhạc tắt hẳn, tất cả đều như tỉnh khỏi cõi mê, vỗ tay như sấm, Trần Du mỉm cười cúi chào, không nán lại lâu tạm biệt người quen rồi vội vã ra về. Cô đâu biết từ lúc cô bước chân vào quán đến lúc đi ra đã có một cặp mắt lạnh lẽo luôn dõi theo……




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất