Chương 31 : Thay đổi
Đã không còn những chai rượu lăn lóc trên sàn nhà, ánh mắt Khôi Nguyên đã không còn thẫn thờ vô cảm với dòng đời, anh chăm chú nhìn vào máy tính tìm kiếm giải pháp. Anh quyết định sẽ mạnh mẽ hơn, đòi lại những gì thuộc về mình, anh phải giúp Thiên Di chi trả viện phí đắt cắt cổ, dù gì cô cũng đã cứu anh em họ khi kiệt quệ nhất. Tiền không phải tất cả nhưng không có tiền sẽ mất nhiều thứ, trên sách vở đôi khi chẳng sát với thực tế, bạn không có tiền đến bệnh viện đồng nghĩa với việc bạn bị bỏ mặc đến chết. Tất nhiên muốn kiếm được tiền cũng không phải dễ. Tuấn Kiệt nhìn Khôi Nguyên như biến thành người khác, bộ dạng anh chưa bao giờ bon chen với đời như thế, hắn nên mừng hay nên sợ. Kiệt giữ tay anh.
Kiệt – Tết rồi nghỉ ngơi đã.
Anh hất tay hắn ra, tiếp tục bấm máy tính xem tài liệu, môi nhếch lên nói nhẹ.
Khôi Nguyên – Cuộc sống chưa bao giờ ngừng nghỉ đợi ai.
Tay Khôi Nguyên do đánh máy nhiều mà đau mỏi, anh khẽ nhăn mày, tay bóp vai, Tuấn Kiệt liền đưa tay nắn giúp, anh khẽ liếc mắt nhìn hắn rồi tiếp tục gõ bàn phím, mắt anh đỏ lên vì nhìn màn hình nhiều. Chú anh biết anh chẳng có hứng thú gì nên đã cướp đoạt trắng trợn tài sản thừa kế của anh, anh cũng chưa từng đến công ty nên ông ta càng lộng quyền, các cổ đông cũng không thể lên tiếng bảo vệ một kẻ chưa từng vác mặt ra. Khôi Nguyên dựa đầu vào ghế liếc nhìn Kiệt.
Khôi Nguyên – Sang năm mới tìm cho tôi một luật sư giỏi. Không biết bằng cách nào tôi phải lấy lại nhà.
Một người như anh cũng trở lên như vậy, hắn không thích, hắn muốn anh vẫn mãi là Khôi Nguyên có giọng hát lay động lòng người, có trái tim thuần khiết không màng sự đời. Anh khẽ nhíu mày hỏi .
Khôi Nguyên – Anh làm được chứ? Hay không muốn giúp vì sợ tôi không trả anh tiền.
Kiệt nhíu mày ôm vai anh khẽ nói.
Kiệt – Đừng nói chuyện tiền nong, tôi sẽ giúp cậu mà.
Anh nhếch môi cười đưa tay chạm vào má Kiệt, khẽ thơm vào má, nhìn hắn thăm do.
Khôi Nguyên – Tôi sẽ không ăn quịt đâu. Có qua có lại.
Hắn giờ có thể kiểm soát anh đơn giản bằng tiền, nhưng hắn không hề vui, lấy chính mình ra đổi trác, đối với hắn anh không rẻ tiền như thế, đúng là đời xô đẩy con người thay đổi.
Thiên Di đã bớt sốt, nhìn có vẻ tỉnh táo hơn, khỏe hơn chút cô nói rất nhiều, cười rất nhiều, cứ như sợ người ta lấy mất. Dực rất vui, ngồi bên khẽ vuốt chải tóc cho cô. Lệ Băng phải đi làm để có tiền chi trả viện phí, vẫn thường nấu cơm đến, nhìn Lệ Băng càng thêm tiều tụy và yếu đuối, cứ bước ra từ thang máy là mặt mũi như người say tái mét. Thi thoảng Thiên Di sẽ liếc ra cửa mong chờ ai đó đến, Dực khẽ nói.
Dực – Anh ta còn nhiều việc bận sẽ không đến thường xuyên được, khi nào rảnh sẽ đến sau, có gì gọi điện.
Cô cúi đầu đỏ mặt, sao cậu biết, tay Dực đưa thìa cháo ra, cô nheo mắt rồi nuốt. Thấy thương Lệ Băng yếu ớt nên cô nói để Dực chăm là được rồi, mẹ cô cũng tới chăm sóc cô, cô lúc đầu rất khó chịu nhưng nhìn Dực hay ngủ gật vì mệt cô đành chấp nhận, dù gì cô cũng gần đất xa trời rồi phải cho mẹ cô cơ hội chứ. Chẳng ai chết rồi còn mang hận làm gì cho mệt thân, trong thâm tâm cô vẫn muốn bàn tay mẹ chăm sóc. Dực học rất nhanh đã có thể thay y tá rút kim và thông ven khi tắc, hay chữa ống truyền khi chảy quá, cả phòng đều một tay cậu coi truyền giúp. Mọi người đều yêu quý cậu, khen cậu rất nhiều rồi muốn giới thiệu bạn gái cho Dực, cậu chỉ đỏ mặt nói có rồi. Trông Dực lúc đó thật dễ thương cô khẽ mỉm cười. Đêm Giao thừa cô cười vui vẻ cùng chúc năm mới mọi người gọi cùng ăn cỗ toàn bánh kẹo, trái cây, khoanh giò và đồ do các nhà từ thiện tặng. Nhìn nụ cười của cô cậu thấy tràn đầy hạnh phúc, thì ra hạnh phúc đơn giản thế chỉ cần người đó manh khỏe cũng đủ rồi. Cô xoa đầu cậu, cậu không kêu ca chỉ cười.
Thiên Di – Sang năm cuối cấp học cho giỏi, thi vào trường tốt có tương lai nhé.
Cậu muốn thi vào quân y để không phải đóng học phí, nhưng cậu lại không có lí lịch ba đời trong sạch, mà người cha trong kí ức cậu thì không thể nào rồi. Cậu sẽ thành bác sĩ để chăm sóc cho cô, biết đâu nghiên cứu ra chữa bệnh này, nghĩ thế cậu khẽ cười bản thân vọng tưởng. Mẹ cô cũng bên cô, tay khẽ nắn chân cho cô, cô kêu rất tê mỏi. Điện thoại bà réo liên tục bà chỉ tắt đi, bà muốn bù đắp cho cô. Trước đây khi bà trở về lấy chút đồ rồi muốn nói vài lời với cô thì người đàn ông khốn kiếp đó đã nổi điên lên cưỡng hiếp bà ngay trước mặt con gái, đã vậy còn dọa sẽ chết chung cùng bà, bà quá sợ hãi mà bỏ chạy không ngoái lại. Lẽ ra bà không nên mặc cảm nên bỏ cô ở lại, lẽ ra bà phải ra sức đòi quyền sinh con. Nhưng thực sự Hàn Anh Thái cũng là người đàn ông nóng tính, bà đã không dám nhắc đến cha con cô chứ đừng nói đến đi tìm. Đến giờ gặp lại cô bà vô cùng ân hận.
Việc tha thứ so với hận một người dễ chịu hơn nhiều, giờ đây cô cũng có một vòng tay ấm áp của người mẹ, dù cô không nói ra, nhưng nhìn vẻ tủm tỉm cười trộm kia là biết rồi. Muốn Dực thấy cô khỏe cô đã ăn khá nhiều, nào là táo, giò bánh ngọt. Tường chừng mọi việc êm đẹp, ai ngờ mùng một năm mới cô đau bụng kêu, bụng cô cứ trương khó tiêu. Cậu phải kê chăn gối vào cô dựa, nhìn vẻ mặt cô không khác gì bà bầu nhăn nhó khi đẻ, tay cô bấm chặt vào ga giường lôi kéo, cô thở mạnh khẽ động lại đau. Cậu rối rít gọi bác sĩ, nhưng ngày Tết chỉ có đúng một bác sĩ trực mấy khoa, y tá cũng ít. Mãi họ mới tới tiêm cho mũi thuốc vào bụng. Sáng đến chiều cô chưa ăn gì cả, cô nằm vật vã mãi, y tá bảo ăn vào mới đỡ, cô nhìn đồ ăn mà sợ. Khi nằm nhìn Dực cô lại rơi nước mắt , Dực lại đe dọa.
Dực – Chị không được khóc, khóc lại ho, lại sốt.
Cô đưa tay quệt mắt.
Thiên Di – Chị có muốn đâu là tự nó chảy ra ý.
Cậu nắm tay cô, một tay vuốt tóc.
Dực – Nhìn chị khỏe ra em rất vui, chị thấy không bác sĩ điều trị giờ chị đã khá lên, chị phải tin vào bác sĩ đừng suy nghĩ gì nhé!
Cô khẽ gật gật đầu cười. Nhưng nước mắt vì cảm động cứ rơi, cô nói dối do dùng thuốc nước mắt tự chảy, làm cậu lo lắng hỏi bác sĩ, họ lại phải kê thêm thuốc. Cô nắm chặt tay tự cổ động mình cô phải kiên cường mạnh mẽ, cô sẽ chỉ nghĩ đến chuyện vui thôi, tinh thần chính là yếu tố quan trọng nhất để chiến thắng bệnh tật. Phải thay đổi không nên chìm đắm trong sợ hãi. Phải đối mặt, cô tưởng tượng bên ngoài những nhành cây đang đầm chồi nẩy lộc sau một mùa đông cành xơ xác oằn mình trong giá lạnh. Thiên nhiên đang thử thách sinh vật, dễ dàng từ bỏ thì chỉ có lụi bại. Dực cầm chậu xương rồng nhỏ bằng bàn tay lên cửa sổ, trên đỉnh có màu đỏ rực tươi tắn, Dực mỉm cười nói.
Dực – Chị thấy không trên sa mạc khô cằn khắc nghiệt, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch từ 20 – 30 độ C liền mà chúng vẫn chống chọi được, chị phải làm cây xương rồng đó nhé.
Cô liếc chậu xương rồng rồi nhìn cậu khẽ cười.