Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 8: GẶP LẠI (1).

                *                *               *
   Sáng sớm ngày hôm sau, sáu giờ sáng Xương Rồng đã tỉnh dậy, hôm qua khóc nhiều nên hôm nay thấy thoải mái, chỉ hơi mệt một chút. Nó dắt xe đạp ra quyết định sẽ tới chợ xem chỗ bán hàng. Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật may mắn vì có mẹ, vừa nhắc tới nó đã nhận ngay được tin nhắn của bà. Vẫn chỉ là câu nhắc nhở bình thường nhưng nó lại thấy xúc động muốn ôm mẹ vô cùng. Khịt khịt cái mũi nhỏ, nó nhắn tin trả lời, rồi vui vẻ dắt xe ra khỏi nhà, khóa cửa lại. Tâm trạng phấn chấn...

   - Cố lên nào!!!! - Nó nắm chặt tay lại lấy 50% sức lực lao bon bon trên đường... Ba năm cách biệt với cuộc sống, giờ được nhìn lại thứ gì cũng khiến nó chú ý, quan tâm.

   Ngược lại với hướng Xương Rồng đi là chiếc oto thể thao đen bóng đắt tiền, trên xe là hai người đàn ông, một người có vẻ đang cau có lái xe, người còn lại ngồi ở ghế sau dựa vào chiếc gối bông trên thân ghế, nhắm mắt thư thái nghỉ ngơi, mái tóc đen bóng phủ lòa xòa trước trán trông có vẻ lười biếng, chiếc sơ mi đen bung tới cái khuy thứ tư, trên cổ anh là sợi dây chuyền bạc, đáng chú ý là mặt dây chuyền có hình con mèo đen, to bằng ngón tay cái. Một chàng trai mà đeo dây chuyền mèo hình như hơi lạ, nhưng đeo trên cổ anh lại tạo ra cái thần rất riêng. Con mèo đen trông cũng lười biếng y như chủ nhân của nó nhưng lại làm cho người khác cảm thấy uy nghiêm bức người.

   - Phong! Cậu ngủ đủ chưa hả??..- Người đàn ông đang lái xe cuối cùng  không chịu nổi phải hét lên, tay đập mạnh vào vô lăng, khiến chiếc xe kêu " bin bin".

   - 28 tiếng rồi tớ chưa ngủ...- Người được gọi là Phong đó không mở mắt, lười biếng nói - ... Cậu ồn quá!!!

   - Sau khi cậu vừa gây ra một trận chiến sao??? - Kiên lại đập thùm thụp vào vô lăng nhưng lần này tránh cái còi xe ra - Mẹ nó! Cậu nghĩ cái quái gì mà đi đánh thằng nhóc đó hả??

   - Nó định phá quán của tớ, lại còn thách thức tớ... Cậu cũng thấy mà. Chỉ đấm nó một cú là may cho nó đấy, giờ im đi, tớ muốn ngủ, ok!!

   Kiên phanh xe nghe két một cái, nhìn ra sau, anh thật sự có mong muốn vì cú phanh bất ngờ mà khiến thằng điên phía sau đập đầu vào ghế trước chết quách đi, nhưng khi trông thấy Phong vẫn ung dung dưỡng thần chẳng có chút chuyển biến nào, gân xanh vì thế mà mọc đầy thái dương. Anh nhoài người ra sau túm lấy cổ áo Phong lắc lia lịa, gào lên.

   - Mẹ nó! Tôi nói cho cậu nghe, nghe cho kỹ đây thằng khùng, thằng nhóc đó không phải là người cậu muốn chọc là có thể chọc vào đâu. Bố của thằng ôn đó là ông trùm hàng đầu trong giới bất động sản. Cậu nghĩ lão ta lên được chức trùm đó là do kinh doanh lương thiện sao?? Đến đứa con nít ba tuổi cũng biết là không thể nào rồi. Người ta đồn lão ta hợp tác với một băng hắc đạo nào đó, hình như rất có tiếng... Biết chưa hả?...

   - Biết! Rồi sao?...- Phong thờ ơ, tiếp tục nhắm mắt lại.

   - Con bà nó!  Mở mắt ra, mở ra ngay cho tôi... Cậu rốt cuộc có hiểu vấn đề mà tôi đang cố nói ở đây là gì không? Cậu đang đụng vào xã hội đen thứ thiệt đó!!! Còn muốn sống nữa không hả? Cậu muốn chết cũng đừng kéo tôi theo chứ! Tôi còn mẹ già, vợ và con nhỏ cần phải lo nữa mà, tôi chưa muốn chết... Còn nữa, cậu đường đường là lão già 27 tuổi rồi mà lại xuống tay với thằng nhóc 17, cậu còn là đàn ông không??? Tôi rất xấu hổ!! Thay cho cậu đấy, nghe không????.

   - Nghe! Nghe... Cậu nói nhiều quá! - Phong cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhưng trong mắt chẳng hiện lên chút hối lỗi nào.

   Đôi mắt Kiên xầm xuống, ngay sau đó nó trở lên long lanh đầy bất lực.

   - Tôi phải làm gì với cậu đây??? - Anh nói trong tiếng khóc.

   - Đưa tôi về nhà ! Cám ơn...- Phong nhìn lại nụ cười thơ ngây khiến Kiên buồn nôn. Anh bất lực hoàn toàn, buông áo Phong ra lắc lắc đầu, quay lại công việc làm tài xế của mình.

   - Đáng lẽ tôi phải biết là nói chuyện với cậu chẳng thà tôi tự tát vào mặt mình còn đỡ đau hơn...

   - Ha ha ! Mình chẳng nghe thấy gì cả!...- Phong vui vẻ, dựa lại vào ghế nhìn ra ngoài cửa kính, định nhắm mắt lại thì một bóng dáng nhỏ lướt qua xe anh, cảm thấy mọi giác quan đều cứng lại khiến anh bàng hoàng. Bóng chiếc xe đạp chạy thẳng vào khu chợ đầu mối và biến mất sau một khúc ngoặt. Đến lúc đó anh mới hoàn hồn lại. Vừa lúc Kiên khởi động xe định đi thì Phong mở cửa lao ra. Kiên ngỡ ngàng, miệng há hốc không hiểu chuyện gì... Anh chỉ biết nếu lúc nãy xe đã lăn bánh thì thằng bạn anh sẽ chết chắc.

   - Cậu điên à?? Đi đâu vậy? Phong !! - Gọi cũng bằng thừa, anh chỉ còn cách vòng xe lại theo hướng Phong vừa chạy đi, miệng lẩm bẩm... - Tôi rốt cuộc đã nợ gì cậu mà giờ phải chịu cảnh bị cậu xoay như chong chóng như vậy chứ???

   Phong không nghĩ ngợi gì chỉ chăm chăm chạy theo bóng dáng nhỏ bé đó, nhưng cô ấy đã hoàn toàn mất hút. Kiên chạy tới nơi, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Phong, ngạc nhiên.

   - Cậu sao vậy?? Tìm ai à? - Vừa nói dứt câu, đã thấy Phong lao đi, chạy thẳng vào trong chợ. - Đợi tôi..!!- Kiên ngạc nhiên chỉ còn cách chạy theo.

   Chạy qua từng ngóc ngách trong khu chợ rộng lớn, khi xác định không có người cần tìm, anh đứng lại suy nghĩ.

   - Cậu... - Kiên thở hồng hộc đằng sau, nói không lên lời. Phong chạy lên tầng hai của khu chợ, lần này Kiên á khẩu luôn, nhưng vẫn hít mạng một hơi đuổi theo. Đúng lúc này, từ trong nhà vệ sinh, Xương Rồng chui ra, nhìn vào tờ địa chỉ mà mẹ ghi cho, nó đi thẳng vào dãy kiôt ở tầng một, miệng mỉm cười.

   8 giờ sáng, khu chợ đông đúc hẳn lên. Phong hiện tại đang đứng cạnh nhà vệ sinh, Kiên mệt mỏi lết chân đến, khi nhìn thấy nơi Phong đứng, anh cau mày. Chân Phong bước một bước thì anh lao ra túm lấy tay Phong, nói lắp bắp vì mệt.

   - Cậu... Cậu... Cậu!!! - Kiên nhăn nhó, nói mãi không ra một câu.

   Nhìn vào nhà vệ sinh, lại nhìn mặt thằng bạn, Phong chỉ nói một câu - Mất dấu rồi!!!!
   
   Kiên đuối hoàn toàn, gục xuống chống tay vào đầu gối, thở hồng hộc, tay kia vẫn giữ chặt tay Phong, chỉ sợ buông ra anh sẽ lao vào đó.

   - Bỏ tay! - Phong nhìn Kiên thờ ơ nói

   - Cậu định chạy vào trong sao???

   - ...!!

   - Đừng mơ!!! - Kiên gầm lên

   - Cậu không thấy... Hai thằng đàn ông nắm tay nhau đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ là rất buồn cười sao? - Phong để một tay vào túi, nói từng chữ.

   - Chết tiệt! - Kiên ném tay Phong ra, khinh bỉ lau lau tay - ... Là tại ai chứ???

   Mọi người nhìn hai người đàn ông ở khu vệ sinh nữ trầm trồ, bàn tán.

   - Giờ thì đi được chưa???...- Kiên nhăn nhó, không kiên nhẫn - Là ai nói buồn ngủ hả??

   - Được rồi! Đi thôi...

   - Cám ơn trời! - Kiên thở phào. Lúc đi xuống cầu thang, anh không nhịn được lại hỏi. - Rốt cuộc là cậu tìm ai vậy!?

   - Chỉ vô thức chạy thôi...

   Kiên đứng hình, nhìn chằm chằm vào Phong.

   - Tôi hẹn anh Tuấn dùm cậu nhé!? - Kiên hoàn toàn nghiêm túc.

   Phong dừng lại, nhìn vào Kiên không phản ứng. Cả hai cứ như thế nhìn đối phương. Hai người đàn ông đứng trên cầu thang, nhìn nhau đắm đuối. Thật là cảnh đẹp khó gặp. Tiếng mọi người bàn tán lại rộ lên làm toàn thân Kiên nổi một đống da gà, da vịt.

   - Tôi đùa đấy! - Kiên cười, trong lòng lại không ngừng gào khóc, sao lại quên mất cái thằng trước mặt anh da mặt dày tới cỡ nào chứ, anh hối hận, thật sự hối hận rồi...

   - Về!...- Phong đút tay vào túi quần, lững thững đi xuống, trông lòng có chút tiếc nuối.

                                    *                    *                    *
   Xương Rồng sắp xếp đống hàng mà mẹ nó chuẩn bị cho. Thỉnh thoảng chạm vào vết thương đau đến nhíu mày, nhưng vẫn vui vẻ. Nghe mấy người bên cạnh bàn tán về hai chàng gay  đẹp trai nào đó, rất không nữ tính cười ngoác miệng.

   - Con trai Hà Nội bây giờ phóng khoáng quá đi, thế mà em không được trông thấy, tiếc quá...- Nó cười sằng sặc trong khi miệng không ngừng than thở.

   - Thôi nha! Tụi con trai mà yêu nhau hết thì mấy đứa ế như chị em mình biết làm sao đây? - Chị bên cạnh cốc đầu nó một cái.

   - Vậy chúng ta cũng yêu nhau đi - Một cô bé nhỏ hơn Xương Rồng vài tuổi xen vào, ôm lấy chị gái vừa nói, làm ra một cái mặt háo sắc không chịu nổi.

   - Tránh ra! Kinh quá! Tránh xa chị ra ngay.- Da gà bay đầy ra đất, chị gái đó đen mặt.

   Xương Rồng càng được thể cười zữ hơn... Giữa trưa, nó xung phong đi mua cơm dùm ba người. Ngày đầu tiên tới đây đã quen được bạn khiến nó rất vui, vừa đi vừa ngâm nga một điệu nhạc...

   Nhưng nụ cười nó tắt ngấm, lúc mua cơm xong, nhìn thấy người đứng ở quầy hàng đối diện, trái tim nó như ngừng đập. Chị họ nó, con gái bác trưởng. Cơn đau trên thái dương ào đến, nó toát mồ hôi, nép vội vào một góc, thở cũng không dám... Nhìn chị nó nói chuyện thân mật với hai người,  Nó chỉ có thể nghĩ, chị nó có quen với mọi người ở đây. Nó thấy đầu mình đau nhói. Tận cho đến khi chị họ nó đi khuất nó mới hoàn hồn, nó quên mất chợ đầu mối là khu chợ lâu đời, người từ khắp mọi nơi đều đổ về đây. Dù cho mẹ nó đã nhanh chí chọn một nơi khuất thì khả năng chạm mặt vẫn rất cao.

   - Xương Rồng! Trời ạ! Có đi mua ba hộp cơm thôi mà trông em như từ địa ngục bò lên ấy! Đông lắm sao?.

   - ... Vâng! Có... Một chút!!!

   - A! Cơm hộp đây rồi, mau ăn, mau ăn thôi!! - Cô bé vui vẻ cầm lấy túi cơm trên tay  Xương Rồng. Sau khi ngồi xuống nó mới ngập ngừng hỏi. - Cái chị vừa nãy... Đứng ở bên kia là ai vây? Hình như cũng bán hàng ở đây...

   - Ai? À! Là chị Phương phải không?- Cô bé gái nhìn nó, hỏi lại . - Quen chứ chị! Chị ấy đầu năm mới chuyển tới đây. Bán chung với chị Hoa kia kìa, vì chị Phương mới sinh con lên không đến đây thường xuyên được. Nhưng thỉnh thoảng có tới. Chắc tầm thêm tháng nữa là có thể đi thường xuyên. Chị biết chị ấy à??.

   - Chị hỏi để làm quen thôi...- Xương Rồng khẽ thất sắc.

   Từ lúc đó, nó luôn trong tâm trạng bất an, cứ đeo cái khẩu trang kín mít... Phải đến khi nó dọn hàng xong phi vội về nhà, đến được con hẻm nhỏ, nó mới dám tin mình an toàn. Dựa lưng vào tường, nó lau mồ hôi trên trán, suy nghĩ.

   - Có lẽ mình phải thay đổi một chút, làm một cái sẹo giả thì sao nhỉ? Hay nhuộm tóc... - Nó dắt xe đi, miệng không ngừng lẩm bẩm, càng lúc càng xa rời thực tế,-   Giả trai, phẫu thuật thẩm mỹ... Giả điên...blap...blap.- Không hiểu sao nó thấy con đường tương lai của nó sao mà u ám quá.

                                 *             *              *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:24 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
bồ hay lắm dám để tui hóng cháp đói meo lun rồi nè



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
Bí đề tài cũng là một đau khổ. haha, sorry nha. Cám ơn đã đợi mình.^>^.



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 9: GẶP LẠI (2).

                      *            *           *
   Đêm tối, những con đường Hà Nội vẫn đông đúc không khác gì buổi sáng, có cảm giác còn tấp lập hơn. Phong thong thả bước vào một quán vỉa hè, gọi một trai bia và một đĩa thịt bò khô. Vừa ngồi xuống, cơn mưa cũng nhẹ rơi, anh nhìn vào màn mưa , trầm ngâm. Khi chủ quán mang bia ra anh mới nhận ra từ nãy đến giờ bản thân đang thất thần. Uống một ngụm lớn, anh cười nhạt. Từ lúc nhìn thấy bóng dáng đó, anh đã quay lại đây ba lần trong vòng một tuần, anh hy vọng nhưng lại trở thành thất vọng lần nữa sao? Hơn ba  năm trước, gặp cô anh thật sự đã bị hút vào trong đôi mắt đen láy đó. Ba năm trôi qua, anh vẫn thỉnh thoảng tới quán trà ấy với một chút hy vọng sẽ gặp được cô.

   Anh cũng từng nghĩ cô và người đàn ông đó đã kết hôn, nhưng lần này gặp, trông cô vẫn vậy, không giống dáng vẻ của người đã có chồng, anh hy vọng suy nghĩ của mình đúng.  Nhưng sao mãi không tìm thấy.. Chẳng lẽ lại phải mất thêm ba năm nữa. Phong nhíu mi, khó chịu với cái ý nghĩ đó...

   - Chắc phải tìm cách mạnh tay hơn...- Anh nhấp một ngụm, nhủ thầm.

   - Mày có phải Vũ Phong, chủ của bar Demons không?...

   Phong ngừng suy nghĩ, hơi liếc mắt lên nhìn kẻ phá đám. Năm gã bặm trợn, săm trổ đầy mình khinh khỉnh nhìn anh, lại nhìn xuống dắt lưng của họ, Phong đoán có hai người mang hàng nóng theo. Chiếc cốc vẫn để trên miệng, một đường cong hoàn hảo hiện trên môi anh.

   - Thì sao?? - Anh thờ ơ trả lời.

   - Có người trả tụi này một khoản để tẩn chú em một trận...- Gã to con cười gằn, nói - Đừng trách tụi này, muốn trách thì trách chú em dám động vào người không nên động...

   - Vậy sao? - Anh cười nhạt, nhướn mày.

   Nhận ra có chuyện không hay, trong quán lục đục, có người đứng dậy vội vã bỏ đi. Chủ quán cũng sợ hãi, bí mật kêu người làm báo cảnh sát.

   " Choang" tiếng thủy tinh vỡ vang lên, gã đứng sau cầm chai bia lên đập mạnh vào cái cột điện bên cạnh.

   - Gấp gáp vậy...- Phong nhếch môi, từ từ đứng dậy, dưới cổ, đôi mắt mèo dường như lóe lên, báo động một cơn thịnh nộ sắp nổ ra... Gã đàn ông trên tay cầm mảnh trai sắc nhọn hung hãn lao tới, tiếng hét trong quán to dần náo động cả khu phố. Khi mảnh chai cách người còn 30 cm, anh nghiêng người, một tay túm lấy tay gã, cùi chỏ tay kia nhanh như chớp thúc thẳng vào yết hầu. Gã đàn ông trợn mắt gục xuống trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Gã ôm cổ cố hít thở, rồi bất động hoàn toàn...( không nên bắt trước).

   - Nó chết... Chết rồi sao?? - Một trong bốn gã còn lại mặt xám ngoét, lắp bắp.

   - Chưa !! - Phong bình thản phủi đi mấy giọt nước mưa chẳng may dính vào áo. Nhìn gã đàn ông bất động dưới đất, anh không những không sợ hãi mà còn lạnh lùng cười - May cho tụi mày là hôm nay tâm trạng tao đang " tốt" , bảo đảm sẽ phục vụ tụi mày chu đáo...

   Để cho phù hợp với không khí, ông trời rất hào phóng khí phách đánh xuống một ngọn sét dài, khuyến mãi thêm một tràng nổ lớn... Ngay sau đó,là những giọt nước to ào ào trút.

   - Mẹ... Mẹ nó!! Sao lúc nhận vụ này không thằng nào nói cho tao biết nó có võ...- Một gã run rẩy nói.

   - Giờ làm sao???- gã khác cũng co rúm.

   - Tụi mày câm hết ! - Gã to con tức tối gầm lên - Mẹ kiếp! Chẳng lẽ bốn thằng  không lại được một thằng, bọn mày lên hết cho tao. - Gã rút con dao nhỏ ở dắt lưng ra, hét lên.

   - Tới...- Phong thích thú, cười lạnh.

   Năm phút trôi qua, đồ đạc trong quán dường như tan nát toàn bộ, mấy cửa tiệm gần kề cũng chịu chung số phận. Mấy ông chủ quán chỉ còn biết núp vào một góc, cầu trời cảnh sát mau tới... Ông trời như đã nghe thấy lời cầu nguyện, từ xa tiếng còi hụ vang lên, một xe cảnh sát đang đi tới, theo sau là hai xe máy của tổ 141...

   - Mẹ kiếp! Ai gọi cảnh sát đấy ! - Gã gầm lên.

   Đúng lúc chân Phong đang giơ ra, cũng bất ngờ nhìn sang. Gã nhận ra sơ hở, quơ mạnh con dao về phía chân Phong, cứa xuống. Phong bị bất ngờ, không kịp né, một dòng máu tuôn ra. Anh nhíu mày, đạp mạnh vào ngực gã, khiến gã văng ra xa. Mắt thấy cảnh sát đến gần, anh vội vàng viết ra một địa chỉ ném về phía chủ quán nói...

   - Mai tới chỗ này lấy tiền bồi thường, không được khai ra tôi, nếu không muốn rắc rối...

   Ông chủ quán hàng gật đầu như giã tỏi. Anh quay đi lao vào màn mưa biến mất cùng cơn mưa trắng xóa. Cảnh sát tới nơi, tóm gọn bốn tên đang cố bỏ chạy, còn một tên bất tỉnh nhân sự, nghe mọi người nói, cảnh sát cẩn thận xem xét hơi thở, thấy hơi thở ổn định dần thì gọi xe cứu thương. Điều tra mọi người quanh đây, thì biết có bốn người lao vào đánh một người, khi hỏi người đó đâu, hình dạng như thế nào, thì chỉ nhận được cùng một câu trả lời " không biết, không nhớ" . Khiến cảnh sát hết sức đau đầu.

   Phong vẫn tiếp tục chạy, mặc kệ vết rách đang bị chiếc quần bò chà sát vào bỏng rát.

   - Phong !- Tiếng nói lạnh lùng vang lên trước mặt anh.

   Anh dừng lại, vuốt đi những giọt nước nhìn về phía tiếng nói phát ra, anh trông thấy một người đàn ông, đang khoanh tay dựa người vào bờ tường . Ánh chớp lóe lên soi rọi gương mặt của gã, vết sẹo kéo dài từ trên cằm kéo xuống cổ khiến khuôn mặt ông ta trở lên dữ tợn. Phía sau là ba người nữa, không bặm trợn xăm trổ như năm gã vừa nãy nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự nguy hiểm.

   - Đi theo tôi! - Gã có vết sẹo dài lại tiếp tục lên tiếng - Ông chủ của tôi muốn gặp cậu. Không nên phản kháng.

   Phong hết nhìn người nọ lại ngó ra nhìn ba gã phía sau, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời, không khỏi cảm thán.

   - Hôm nay ra đường quên nhìn giờ hay sao mà gặp toàn thú dữ thế này!!!

   - Đừng nhiều lời, mau đi theo tụi này - Một trong ba gã phía sau lên tiếng. Phong nhìn lại thách thức, môi khẽ nhếch lên.

   - Giỏi thì tới đây...!!? - Nói xong câu đó thì quay đầu chạy như bay.

   - Ớ !!!?- Một gã ngỡ ngàng, tay đang tạo thế.

   - Phụt.!!? - Gã khác thì không kìm nổi bật cười.- Chạy rồi! Vậy là sao anh?.

   Gã mặt sẹo  nhìn vào chỗ Phong vừa đứng, một tia sét khác lại đánh qua. Ông ta nheo đôi mắt. - Nó bị thương...

   - Hẳn nào... Ha ha...- Tên hồi nãy vẫn không ngừng cười- Thằng Phong bỏ chạy khi chưa đánh nhau... Hài thật đấy !!.

   - Im đi, mau đuổi theo nó - Gã mặt sẹo ra lệnh.

   - Rõ !!- Lấy lại bô mặt nghiêm túc, ba người vội chạy theo hướng Phong vừa khuất.

   Phong luồn lách qua những ngõ nhỏ, vết rách bắt đầu khiến anh khó chịu. Dừng lại lấy hơi, anh ngạc nhiên đứng trước con hẻm lạ lẫm, nhìn quanh quất.

   - Không nghĩ mình cũng có lúc bị lạc ngay trong nội đô như thế này. Đi đường nào ra ngoài nhỉ??

   -Bọn mày qua bên đó coi thử, tao bên này, mau tìm nó đi...

   - Khốn thật!! - Phong rủa thầm, lao vào con hẻm. Nhưng rồi anh cắn răng, cay đắng nhận ra con đường mình chạy vào là đường cụt. Trước mặt anh là bức tường cao chót vót. Anh ngồi xuống lắc lắc mái tóc, khiến những giọt nước mưa bay tứ tung. Vuốt ngược tóc ra sau, anh ngẩng lên, xuyên qua màn mưa thấy căn nhà có ban công, mắt anh lóe lên tia sáng...

   - Đường cụt rồi...- Bốn người cùng dừng lại khi trông thấy bức tướng trước mặt.- Chẳng lẽ lại mất dấu...

   - Hừ! Nó bị thương sao có thể chạy nhanh như vậy chứ??!!

   - Im lặng !!- Gã mặt sẹo ra hiệu, chăm chú nhìn vào ban công của căn nhà cuối cùng. Ba người kia cũng làm theo.

   - Tối quá! Chẳng nhìn thấy gì cả... Có ai mang đèn pin không??

  - Mẹ nó! Điện thoại dính nước mưa, đơ luôn rồi !!!

   - Có cần tụi em trèo vào không???

   Gã mặt sẹo đang suy nghĩ thì một tia chớp đánh xuống sáng lòa cả một vùng. Tiện thể soi rõ cái ban cong dùm bon họ. Chỉ thấy cửa phòng đóng kín, ngoài ban công thì trống trơn.

   - Hừ ! Không có,- Một gã thốt lên, cố bọc cái điện thoại vào - Làm sao bây giờ anh??

   - Về thôi ! - Gã lạnh lùng nói rồi đi thẳng, bên ngoài một chiếc BMW đã đợi sẵn.

                        *          *          *
   Phong thở hổn hển, dựa lưng vào cánh cửa. Lúc trèo lên  ban công tầng ba, anh vui mừng nhận ra, chủ nhân của căn nhà này quên đóng cửa. Đáng lẽ anh phải cám ơn vì chủ nhà đã giúp anh thoát được một kiếp nạn, thế nhưng thay vì cám ơn anh rất không có tính người mắng người ta.

   - Ngu ngốc! Bất cẩn như vậy là muốn mời kẻ trộm vào nhà sao?- Phủi phủi mái tóc ướt đẫm, anh quan sát căn phòng, nhìn cách bài trí thì đây rõ ràng là phòng của một cô gái,- Không phải chứ?! Mình chui nhầm vào phòng con gái rồi..- Anh nhăn nhó, đứng dậy , quay đầu định bỏ đi, thì một bức tranh lớn đập vào mắt anh nó được dán vào cánh cửa, anh nhíu mi, đứng dịch ra để cho ánh đèn ngủ soi sáng bức hình, anh hơi tò mò nhìn vào bức tranh, chỉ thấy trong tranh có hai khung hình, vẽ theo kiểu manga. Khung đầu tiên vẽ một nhân vật chibi, đang giơ cái búa to tướng ghi 100t , đập loạn vào mấy cục bông gòn, miệng hét to : " Ác mộng! ...mau biến đi..ta đập..ta đập..đập chết mi.." . Mấy cục bông gòn thì luôn miệng kêu: " Tha mạng.. Nữ hiệp! Xin tha mạng.."

   Phong chớp chớp mắt, nhìn xuống khung thứ hai, cô bé chibi đó đang chống hông cười to, phía sau là mấy cục bông gòn bị dán thêm mấy miếng băng, lại còn có một loạt gạch đen xuyên xuống, trong khung lời thoại ghi " Xương Rồng ta là siêu nhân!! Hahahah" .

   - Phụt!! - Anh che miệng phì cười - Haha, chẳng lẽ vào nhầm phòng của một cô bé!!!??.

   - Umh...

   - A! - Anh vội che miệng mình, nhìn về phía người đang nằm trên giường. Khi âm thanh thở đều đều lại vang lên, anh mới bỏ tay ra, nghĩ thế nào, anh bước về phía chiếc giường.

   - Không hiểu người vẽ ra bức tranh như vậy sẽ là một cô bé như thế nào nhỉ?- Hình như anh đã quên mất mình là đang đột nhập trái phép nhà người ta mất rồi...

   Nụ cười của anh cứng lại, khi khuôn mặt cô gái  hiện ra lờ mờ dưới ánh đèn ngủ.

   - Là cô ấy!!! - Mắt anh mở to , không dám tin vào điều mình đang thấy...

                       *              *             *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:19 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
Biết chứ!!╮(╯▽╰)╭ . Hôm qua mới nghĩ xong chương 10. (='.'=) . Cố để chuyện này được vào trong danh sách truyện hoàn thành. Có cảm giác càng lúc càng không hay.o(╯□╰)o . Hu! Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nó... Quyết tâm! Quyết tâm.≧﹏≦



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:Biết chứ!!╮(╯▽╰)╭ . Hôm qua mới nghĩ xong chương 10. (='.'=) . Cố để chuyện này được vào trong danh sách truyện hoàn thành. Có cảm giác càng lúc càng không hay.o(╯□╰)o . Hu! Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nó... Quyết tâm! Quyết tâm.≧﹏≦
đỡ hơn tớ 2 fic chưa fic nào xong
fic thần tượng thì viết từ hồi năm nhất tới giờ
fic 12 chòm sao thì mới viết năm nay



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
hổ cáp đã viết:ban ơi chương 5 tên nhân vật chưa viết hoa chữ rồng nè:

 Nhìn theo bóng dáng hai người, anh trầm ngâm, rồi quay lại với Xương rồng, nói với cô y tá chuẩn bị  thiết bị, anh bắt đầu kiểm tra não và tim mạch cho nó. Sau khi kiểm tra hoàn tất, cô y tá chào anh kéo xe thuốc ra ngoài, anh vẫn ở lại ghi chép vào tờ bệnh án. Nó lại bất động, đôi mắt trở lên vô hồn

hóng nha
nhóc ơi cá rôi bơi ngửa bằng tuổi chị đó



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
hổ cáp đã viết:
aino minako đã viết:
hổ cáp đã viết:
 
hóng nha
nhóc ơi cá rôi bơi ngửa bằng tuổi chị đó
xí thế em kêu là bạn ko dc à, hu hu thế chị bảo em là con út trong diễn đàn à, ko chịu nha
yên tâm có bé myn nè, tinh vân nè, khổng thiên nè có chị vs cá rô bơi ngửa là già thui ah



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
Wa ha... Em nhận ra hả? Hihi , thật ra có nhiều chỗ cũng như vậy ( ̄- ̄) . Nhưng mà chị lười quá! Huhu. Bao jo sửa xong máy tính chắc chắn sẽ sửa hoàn chỉnh nhất. Cám ơn em nhiều!!!↖(^▽^)↗



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
aino minako đã viết:
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:Biết chứ!!╮(╯▽╰)╭ . Hôm qua mới nghĩ xong chương 10. (='.'=) . Cố để chuyện này được vào trong danh sách truyện hoàn thành. Có cảm giác càng lúc càng không hay.o(╯□╰)o . Hu! Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nó... Quyết tâm! Quyết tâm.≧﹏≦
đỡ hơn tớ 2 fic chưa fic nào xong
fic thần tượng thì viết từ hồi năm nhất tới giờ
fic 12 chòm sao thì mới viết năm nay

Thật sao? Vậy có thể hoàn thành trong năm nay không? Smile) . Cố đừng bỏ dở nha. Hihi



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:
aino minako đã viết:
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:Biết chứ!!╮(╯▽╰)╭ . Hôm qua mới nghĩ xong chương 10. (='.'=) . Cố để chuyện này được vào trong danh sách truyện hoàn thành. Có cảm giác càng lúc càng không hay.o(╯□╰)o . Hu! Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nó... Quyết tâm! Quyết tâm.≧﹏≦
đỡ hơn tớ 2 fic chưa fic nào xong
fic thần tượng thì viết từ hồi năm nhất tới giờ
fic 12 chòm sao thì mới viết năm nay

Thật sao? Vậy có thể hoàn thành trong năm nay không? Smile) . Cố đừng bỏ dở nha. Hihi
bồ cho tớ fb của bồ đi nc wa đó cho dễ
bồ hỏi fic nào



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 10: GẶP LẠI (3).

                               *                     *                       *
   Phong đứng như trời trồng nhìn người con gái đang say ngủ, đầu óc hỗn loạn. Trăm tìm, ngàn kiếm anh chưa bao giờ  nghĩ sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh như thế này. Cô gái  khẽ cựa mình, chợt nhận ra trên trán cô là một tầng mồ hôi, anh nhíu mi.

   - Ốm sao? - Anh giơ tay định chạm vào xem xét, không để ý người mình đang nhỏ xuống những giọt nước lạnh, giọt nước chạm vào khóe mắt khiến cô gái giật mình thức giấc, phản xạ như có điều kiện, anh ngồi thụp xuống phía dưới, lấy con gấu bông lớn che mình lại, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía người con gái vì giật mình mà tỉnh lại , sau đó lại thất thần ngồi im. Bầu không khí im lặng cứ thế bao trùm cả hai. Không trông thấy biểu cảm trên mặt cô, anh hơi lo lắng, lúc anh định lên tiếng thì cô gái  lại quay phắt ra sau với lấy cái công tắc, bật toàn bộ lên. Ánh sáng bất chợt tràn tới làm Phong chói mắt, anh nhắm mắt lại để cho mắt thích ứng với ánh sáng rồi mới mở mắt ra. Cô gái đã không còn ngồi trên giường nữa mà đứng cạnh chiếc tủ có cái gương, không biết đang nghĩ gì... Anh nhìn cô, nhưng vũng nước đỏ loang lổ trên sàn đã kéo được sự chú ý của anh.

   - Khỉ thật ! - Phong rủa thầm, kéo tay áo cố lau đi dấu vết, nhưng chiếc áo vốn đã ướt sũng chẳng giúp anh lau khô , lại còn khiến nó loang ra rộng hơn. Anh cắn răng nghĩ xem có nên túm lấy con gấu bông kia để lau không, quay qua quay lại, bất chợt mắt anh chạm vào cô, chiếc áo phông đã bị cô kéo lên quá nửa, anh ngỡ ngàng, vội quay phắt đi. Nhưng ngay lập tức toàn bộ giác quan của anh đông cứng, bàn tay đang lau nước cũng khựng lại, cô gái phía trước vẫn chưa phát hiện có người trong phòng, vô tư lột áo khỏi cơ thể. Những vết bầm cũng như vậy mà hiện ra rõ mồn một trước ánh sáng... Ngoài trời, tia sét mang theo uy lực đánh mạnh xuống, kèm theo một tràng nổ kéo dài, toàn bộ như đánh thẳng vào đầu Phong. Anh từ từ quay đầu nhìn vào tấm lưng nhỏ nhưng loang lổ những dấu vết đáng sợ, anh thật sự không biết mình đang cảm thấy gì... Ngỡ ngàng... Có, kinh ngạc... Có, đau... Hình như cũng có... Đôi mắt hoang mang nhìn người con gái đang cố xoa dầu vào mấy vết thương, dưới ngực cô một vòng băng gạc trắng được quấn một cách sơ sài. Cảm xúc hỗn loạn, âm thanh nơi cổ họng dường như đã bị ai đó lấy đi mất. Anh vô lực nhìn chăm chăm.

   - Hu!... Một tuần rồi! Sao chẳng thấy đỡ chút nào... - Xương Rồng đau lòng vừa xoa dầu vừa cảm thán. Không để ý phía sau mình một tầng sát khí đang nổi lên.

   - Là ai đã gây ra ??...- Âm thanh sắc lạnh vang lên phía sau, khiến nó giật thót quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông quần áo ướt sũng nước , đang nhìn nó, trong mắt là sát khí dày đặc. Từ ngỡ ngàng đến sợi hãi, Xương Rồng hét lớn lên, hoảng loạn túm lấy cái áo che trước ngực, mở cửa định chạy ra khỏi phòng. Cánh cửa chưa kịp hé ra nó đã bị kéo trở lại, lưng chạm vào tường, bàn tay  người đó đặt nhẹ trên miệng nó ngăn cản nó hét lên, nó bị vây lại trong phạm vi chật hẹp anh tạo ra, làn da trần chạm vào quần áo ướt của anh, nó rùng mình. Hoang mang ngẩng đầu nhìn, anh rất cao, nó đứng chỉ vừa tới ngực anh, nhìn lên một chút nó thấy khuôn mặt anh phóng đại trong mắt. Mái tóc đen bóng bị vuốt ngược ra sau , có vài cụm tóc rơi trở lại trước trán, thỉnh thoảng rớt xuống giọt nước lạnh. Mày kiếm sắc xảo, chiếc mũi cao thẳng hòa hợp với bờ môi mỏng và chiếc cằm nhỏ, gương mặt anh không góc cạnh, vuông vức nhưng từ xương hàm kéo tới cằm lại cực kì đẹp. Nhất là đôi mắt anh, nó có thể khiến mọi cô gái thất thần khi nhìn vào. Đôi mắt sáng nhưng sâu thẳm không thấy đáy, hàng lông mi dài cong vút không làm anh giống con gái mà khiến anh toát ra vẻ mê hoặc khó cưỡng lại... Mà đôi mắt đó lại đang nhìn thẳng vào nó quan sát tỉ mỉ. Tim Xương Rồng cứ nện thình thịch trong lồng ngực. Nó không biết  làm cách nào mà người này lại xuất hiện ở trong phòng nó, nhưng có một điều nó cực kì chắc chắn, anh ta đang tức giận... Nó không hiểu.  Vẫn nhìn chăm chăm vào mắt anh. Cho đến lúc khuôn ngực rộng lớn của anh ép sát vào hai tay ở trước ngực nó, vòng vây vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn cảm giác cả hai như dính sát vào nhau, nó mới hốt hoảng thoát ra khỏi đôi mắt mê hoặc kia.

   - Umh...- Nó khẽ mở miệng kháng nghị.

   - Nói... Những vết này do ai làm ? -Anh nheo mắt lại, nhìn nó tra hỏi. Đôi tay đang bịt miệng khẽ buông ra nhưng không rời khỏi mặt nó mà chuyển qua chạm vào má. - Khốn khiếp! Kẻ làm ra chuyện này tốt nhất là trốn cho kỹ đừng để bị tìm ra, nếu không chắc chắn nó sẽ phải trả giá đắt - Phong rủa thầm trong lòng. Khó chịu khi nghĩ đến thủ phạm có thể là người đàn ông ba năm trước anh đã gặp. Sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.

   - Anh... Mau buông ra! - Xương Rồng hét lên đẩy người lạ ra, vội vội vàng vàng mặc áo vào...

   Phong bị bất ngờ, lảo đảo lui về sau, vết thương vừa yên ổn lại bị động vào bật máu, anh nhăn trán lùi vài bước rồi ngã phịch xuống lưng đập vào thành giường đau nhói. Xương Rồng với lấy điện thoại, luống cuống bấm số.

   - Alo... Alo...- Đầu dây bên kia chưa nhận máy nó đã cuống cuồng nói trước.

   " Phịch" , âm thanh ngã xuống, chiếc vòng chạm vào nền đất vang lên tiếng kêu thanh thúy.... Người đàn ông vô lực nằm trên nền đất, hai mắt nhắm nghiền... Mắt Xương Rồng cũng mở lớn.

   - Alo! Ai vậy??. - Bên kia đã có người nghe máy... Thật lâu chưa có ai trả lời, người đó lại lên tiếng - Đây là phòng cảnh sát! Xin hỏi ai vậy? Đã có chuyện gì xảy ra???...

   -A... Alo!... Tôi...- Xương Rồng thoát khỏi trạng thái thất thần, nhìn vào điện thoại lại nhìn về phía người lạ đang bất tỉnh trên đất, dưới chân trái máu đang rỉ ra. Cổ họng nó nghẹn lại...- ...Cảnh ... Cảnh sát sao?? Xin lỗi... Xin lỗi tôi gọi nhầm số...

   - Cái gì ? Sao lại nhầm số...- Người trực ban bên kia có vẻ bực bội- ... Cô là muốn trêu chọc cảnh sát sao hả ??

   - Không! ... Không có...- Nó lắc đầu quầy quậy - Thực sự xin lỗi! Tôi không phải cố ý...

   - Hừ ! - Bên kia cảnh sát tức tối dập máy.

   Bên này Xương Rồng  cũng lặng lẽ vuốt mồ hôi, nắm chặt điện thoại trong tay nó tiến lại gần, cúi xuống đưa tay lên mũi người đàn ông, còn thở, nó nhẹ nhõm thở ra một hơi... Lúc này, ở dưới đất Phong cũng âm thầm giơ ngón cái ra với chính mình, nội tâm sớm đã cười ngặt nghẽo. Quả nhiên, rất ngây thơ...

                         *                *              *
   Xương Rồng ngồi xổm trước người đó, thật lâu sau nó mới đưa tay khều khều vào tay anh ta, nhẹ giọng.

   - Anh ơi! Này... Anh đừng có chết đấy nha!...- Tay nó chọt chọt vào má anh, vẫn không có phản ứng, nó nhìn một lượt thấy cả người anh ướt sũng, chân trái bị rách một vết dài. - Quần áo ướt vậy, lại còn bị thương, nếu cứ để thế này thì sẽ bị cảm lạnh ! Làm sao đây ? Nếu người này vì cảm mà chết thì mình sẽ gặp rắc rối mất...

   Nó nhăn nhó, giơ tay ra chạm vào cái khuy áo nhỏ, ngập ngừng tháo ra... Vành tai đỏ lên...

   - A ! Không làm được...- Nó đứng phắt dậy, mặt đỏ gay, vỗ vỗ hai má bối rối. Không thể trách nó , tuy bản thân cũng không còn trẻ nhưng số lần nó chạm vào con trai chỉ cần đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.

   - Nếu còn như vậy tôi sẽ bị cảm mà chết thật đấy!! - Nội tâm Phong gào thét, bên ngoài vẫn im lìm bất động.

   Nhìn trời nhìn đất một hồi, cuối cùng Xương Rồng dứt khoát bước tới bên ngăn tủ, không biết lục tìm cái gì. Phong hé mắt nhìn, đến khi thấy thứ trên tay nó cầm, trán anh đổ mồ hôi.

   - Máy sấy tóc??.. Không phải chứ?? - Phong đen mặt.

   Xương Rồng cắm zắc, âm thanh xì xì vang lên.

   - Rất ồn ! - Phong nhíu mày, không đợi anh phản kháng hơi nóng từ chiếc máy đã tập kích làm anh rùng mình.- Hừ!! Không phải mấy phim tình cảm ở cảnh này đều là người con gái cởi áo giúp người con trai sao?? Tại sao đến phiên mình lại là máy sấy chứ!!? - Anh âm thầm rền rĩ - Quả nhiên không thể tin vào phim ảnh được mà...

   Đúng lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào người anh, che bớt hơi nóng từ chiếc máy phả ra, anh hé mắt nhìn, Xương Rồng chuyên chú đưa qua đưa lại mấy chỗ bị ướt, chỗ nào ướt quá thì vắt cho ráo rồi lại tiếp tục hong, cẩn thận kiểm tra độ nóng, sợ người đang ngất kia sẽ bị phỏng. Khóe môi anh cong lên, tạo thành một nụ cười.

   - Được rồi! Tha cho em đấy!...- Anh nhủ thầm, thư thả nhắm mắt, cảm nhận bàn tay đang nhẹ nhàng chạm trên người mình, tiếng ồn từ máy sấy dường như dễ nghe hơn. Tầm một tiếng sau, quần áo của anh coi như tạm ổn, trán nó dấp dính mồ hôi... Tắt máy, thở một hơi, sờ lại một lượt trên người anh ( háo sắc) , mới âm thầm gật đầu. Lại thấy vết thương trên chân anh, nó nhíu mày. Chuyển chỗ bước đến bên đầu anh, vươn tay quàng qua hai vai anh, lấy hết sức nhấc anh dậy, quyết tâm kéo anh lên chiếc giường ấm áp của mình.

   - Đáng ghét! Người này ăn cái gì mà nặng vậy chứ??- Dùng tất cả sức lực lôi anh đi, miệng nó liên tục lẩm bẩm - Nặng chết đi!!!.

   Mặt Phong từ từ đen lại, anh không ngừng tự nhủ mình.

   - Không lên tức giận với người đang giúp mình... Không nên nổi giận... Hừ! Em cứ thử nói nữa đi, tôi sẽ cho em biết thế nào là nặng thật sự đấy!! ( anh muốn làm gì??).⊙﹏⊙ .

   Vừa nhủ lòng xong thì hơn nửa người anh đã lên được cái giường, Xương Rồng cũng ngừng lẩm bẩm, quệt đi mồ hôi trên trán, lôi nốt cái chân lên, chỉnh lại tư thế ngay ngắn xong, nó định xem vết thương cho anh lại nhận thấy tóc anh vẫn còn ướt, sẽ làm ướt gối. Máy sấy tóc lại được bật lên.

   - Còn nữa sao?? - Trong lòng anh không biết đã lật bao nhiêu cái bàn.- Không được phải tỉnh thôi...

   Đầu anh được nhấc lên rồi chạm xuống, không phải cái gối, anh mở mắt, mặt nó gần sát với anh, anh hơi bất ngờ, hai mắt mở to, thì ra anh đang nằm trên chân nó, đang bận chỉnh độ nóng cho máy sấy nên Xương Rồng không nhìn thấy người phía dưới đã mở mắt, lúc nó cúi xuống Phong vội vã nhắm mắt lại. Bàn tay nhỏ khẽ chạm vào tóc anh giũ giũ nước xuống cái khăn ở dưới, hơi ấm cùng bàn tay dịu dàng chạm vào tóc, khiến anh vô cùng dễ chịu. Chút ý chí cuối cùng cũng được buông lỏng, anh chìm vào giấc ngủ sâu. Ngoài trời cơn mưa cũng vừa dứt...

       *                         *                       *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:20 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
aino minako đã viết:
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:
aino minako đã viết:
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:Biết chứ!!╮(╯▽╰)╭ . Hôm qua mới nghĩ xong chương 10. (='.'=) . Cố để chuyện này được vào trong danh sách truyện hoàn thành. Có cảm giác càng lúc càng không hay.o(╯□╰)o . Hu! Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nó... Quyết tâm! Quyết tâm.≧﹏≦
đỡ hơn tớ 2 fic chưa fic nào xong
fic thần tượng thì viết từ hồi năm nhất tới giờ
fic 12 chòm sao thì mới viết năm nay

Thật sao? Vậy có thể hoàn thành trong năm nay không? Smile) . Cố đừng bỏ dở nha. Hihi
bồ cho tớ fb của bồ đi nc wa đó cho dễ
bồ hỏi fic nào

Cả hai fic. Hi. Nếu bảo ở đâu mình giả tạo nhất thì đó là trên facebook. Nên mình từ chối nhé. Razz . Nhớ là cả hai fic mình đều đọc đó, đừng bỏ dở nha. Haha. tongue



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
fic xin đừng xa anh mình viết tới cháp 10 rồi
fic when love walked in thì tới chap 8



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 11: GẶP LẠI (4).

                               *                     *                       *
   Sáng ngày hôm sau, những tia nắng chiếu rọi căn phòng, đánh thức người đàn ông đang say ngủ. Phong mở mắt, đối diện với căn phòng xa lạ, không những không khó chịu mà khóe môi bất giác cong lên nụ cười. Ngồi dậy, xoa xoa hai mắt cho tỉnh táo hẳn, nhìn cái áo đã mặc nguyên ngày hôm qua, anh khẽ cau mày. Đối với người ưa sạch sẽ thì đây hẳn là giới hạn rồi. Lại nhìn xuống chân, anh ngạc nhiên nhìn chiếc quần đã bị cắt ngắn một bên ống, lộ hẳn ra vết thương đã được băng bó cẩn thận.

   - Cô ấy dám cắt quần mình sao?? -...."Cạch"...

   Phản xạ  với tốc độ ánh sáng, anh ngã phịch xuống giả bộ chưa tỉnh. Cánh cửa hé mở, một đôi chân bước vào, anh hé mắt nhìn. Khi cả thân hình hiện rõ ra trước mắt, anh bất giác mở to mắt, ngồi dậy... Xương Rồng ngó vào, quan sát quanh phòng, bắt gặp đôi mắt ngỡ ngàng của anh nó giật mình.

   - A!... Anh tỉnh rồi sao ??- Nó cảnh giác.

   - ...!! - Mắt anh vẫn nhìn chăm chăm.

   Đây là cái quái gì vậy??... Có ai giải thích dùm điều anh trông thấy này là gì không?  Cô gái vừa bước vào hoàn toàn khác cô gái hôm qua anh thấy. Cái áo phông hình doraemon màu xanh nhạt dài gần tới đầu gối. Được rồi, đó không phải trọng tâm nhưng mà làm ơn đi được không? Cái áo dài như vậy rồi cô còn mặc thêm quần ngố đỏ chói lọi kia làm gì vậy?? Còn nữa, cái dép kẻ đế bằng màu xanh trắng kia...đã là đế bằng rồi có cần làm cao tới bẩy phân như vậy không?? Sao cô không đi guốc luôn đi... Không cần để người khác biết mình lùn một cách lộ liễu như vậy chứ!! Còn nữa, còn nữa cái bờm tai thỏ màu tím cẩm, lại còn buộc tóc hai bên ( buộc thấp) , hơn nữa, buộc thì buộc đi cô có cần phải làm nó xù lên như đống rơm thế kia không hả???  Đã vậy còn xịt gel. Mái tóc dài đen mượt tối hôm qua đâu rồi ?? Nếu không phải nghe được giọng cô anh còn tưởng là người khác.

   Phong cúi đầu xoa xoa mắt, lại nhìn lên. Được rồi ! Không biến mất... Anh không bị ảo giác... Gương mặt cô lần nữa đập vào mắt, lần này anh thật muốn khóc, không đúng! Là muốn cười... Cặp kính gọng vàng dày cộp, môi vốn hồng tự nhiên giờ bị một lớp son chèn lên... Trên tai là hai quả dâu tây, hai cổ tay thì lúc lắc liền mấy cái vòng đủ hình dạng...

   Đây rốt cuộc là chuyện gì?? Cô gái xấu xí phiên bản teen sao? Cô muốn biến thành bảng màu di động phải không?Anh không tin cô dám  mặc bộ đồ  đó ra đường. Anh thừa nhận, anh không biết tuổi cô nhưng chắc chắn không thể nào dưới hai mươi được. Chẳng lẽ ở gần đây đang chức một buổi cosplay?? Có thể lắm!..

   - Anh... Có sao không?? - Xương Rồng lại gần hỏi han.

   Nhìn vẻ mặt hết trắng lại xanh của anh nó hơi lo lắng. Bạo gan tới gần, trên tay vẫn ôm khư khư cái bọc nhỏ. Phong ngước lên nhìn xuyên qua cặp kính dày. Tốt! Ít nhất đôi mắt đó cũng không thay đổi, vẫn đen láy và sâu thẳm như lần đầu anh gặp. Nếu cô mà dám đeo kính áp tròng đổi màu, anh thề là anh sẽ đập nát mấy tiệm kính thời trang gần đây cho mà xem. Mà quái thật, rõ ràng hơn tuần trước gặp, vẫn bình thường mà, sao nhanh vậy lại thay đổi đến độ này...

   - Em...- Anh day day thái dương, cố tìm câu trả lời.

   - Đây là của anh...- Nó nói rồi dúi cái bọc vào ngực anh - Áo dính mưa từ hôm qua, chắc khó chịu lắm, anh mau thay đi, tôi có chuẩn bị phở cho anh, ăn xong anh có thể đi rồi...- Nói xong nó xoay người rời đi, Phong thấy vành tai cô hơi đỏ. Anh gãi tai, nhìn vào cái bọc mở ra. Nhìn thứ bên trong anh bật cười, ra là quần áo mua cho anh mặc. Cô nàng này thật sự rất ngây thơ. Nhưng khi nhìn kĩ , anh thật không biết nên khóc hay cười. Cái quần zằn zi ngố với rất nhiều túi trên hai ống quần, cái áo phông đỏ với hình Iron man phía trên. Anh khoanh chân, tựa đầu vào cánh tay khẽ vỗ vỗ. Gu thẩm mỹ quái đản. Cô định bắt anh mặc như vậy ra đường sao??.

   - Quần mình bị cắt rồi... Không thể đi ra ngoài được, coi bộ không còn lựa chọn...- Phong đành thỏa hiệp , chui vào phòng tắm.

   Bước xuống tầng hai, anh đã trông thấy cô ngồi đó, ăn gần xong bát phở của mình. Nhìn thấy anh cô ngẩng lên.

   - Nè ! Mau tới ăn... Sắp nguội hết rồi...- Nó rất tự nhiên vẫy anh lại. Hơi ngạc nhiên nhưng anh vẫn bước tới và ngồi đối diện nó. - ... Chanh nè ! Còn có ớt... Anh ăn bao nhiêu thì tự cho vào.

   - Ừ !...- Phong đưa tay lấy bát phở, cầm chanh vắt vào, bỏ thêm ớt. Ngẩng đầu nhìn, cô gái vẫn thản nhiên ăn ngon lành.- ... Em không sợ anh là người xấu sao??..

   - Có!... Nhưng nếu thế anh đã ra tay từ sớm rồi.... Hơn nữa từ quần áo để thấy thì anh chắc chắn không thiếu tiền... Toàn đồ hiệu...- Nói đến đây nó ngừng lại, nhìn anh. Phong cũng nhìn lại - ... Cái đó... Tôi lỡ cắt quần của anh nhưng đó là tình huống bắt buộc... Cũng đã mua trả anh đồ rồi... Nên anh không được bắt đền đâu đấy...

   - Mười bộ này của em còn chưa bằng một cái quần của anh...- Phong cúi xuống, ăn phở.

   - A... Nhưng... Là tôi cứu anh mà...- Xương Rồng nhảy dựng, đồ hiệu đắt lắm, có cái còn hơn cả chục triệu đồng... Nó kiếm đâu ra tiền đền chứ. - ... Hơn nữa trước đó nó vốn rách rồi...

   - Anh cũng đâu nói em phải đền, em sợ gì chứ?? - Phong vẫn thong thả ăn, không nhìn nó.

   Nghe vậy nó mới thư thả ngồi xuống, thở ra một hơi. Nói thật thì anh thấy khó chịu với gương mặt hóa trang của nó. Mỹ phẩm dù sao cũng độc hại, cô tô đậm như vậy ăn phở không phải sẽ nuốt hết vào bụng sao. Sáng sớm không cần mang bộ mặt đó ra dọa người được không. Anh dừng lại động tác, nhìn cô, tiện tay với cái kính ra, nhìn nhìn, lại với tay lấy luôn cái bờm, son môi đã nhạt đi đôi chút, chỉ còn hồng hồng nên anh bỏ qua.

   - Ừ... Thuận mắt hơn rồi...- Xong xuôi anh ném chiến lợi phẩm ra xa, tiếp tục ăn.

   Bị một loạt động tác bất ngờ, Xương Rồng chỉ biết há miệng, ngơ ngác nhìn anh.

   - Không ăn đi... Nhìn anh cái gì?? Em mở miệng to vậy là muốn ăn con ruồi nào sao??- Anh nheo mắt nhìn nó.

   - Anh... Anh làm cái gì vậy??...- Nó ngỡ ngàng, đưa tay giằng lấy cái kính.

   - Không cho lấy... Như thế này là quá lắm rồi...- Anh chặn tay nó lại, không để nó lấy được cái kính nhưng nó có vẻ  kiên quyết nên anh đeo luôn. Xương Rồng dừng lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh. Tại sao cùng một cái kính mà đeo trên mặt anh lại trở lên hoàn toàn khác??? Cứ như vậy nó ngơ ngẩn nhìn.

   - Sao hả?? ... Đẹp trai lắm đúng không??.. Em thích anh rồi chứ??.- Anh nhìn vẻ mặt nó cười tinh quái.

   - Đời... Đời nào chứ...- Nó xấu hổ buông tay anh ra ngồi lại cái ghế, miệng lẩm bẩm - ... Người kỳ lạ... Làm như cả hai biết nhau rồi vậy!...- Má nó phồng lên, bất mãn.

   Nghe thấy nó nói, đôi mắt sau cặp kính hơi xầm lại, lóe ra một tia sắc lạnh. Cô dám quên anh, hoàn toàn quên. Tự ái bản thân trỗi dậy, từ trước đến nay chỉ có anh quên người khác chứ chưa có ai dám quên anh. Vậy mà cô nàng này cả gan dám làm như vậy. Không nhận ra là mình đang giận dỗi vô cớ, anh lạnh mặt nhìn.

   - Vũ Phong...- Âm thanh trầm trầm không rõ cảm xúc.

   - Sao..??- Nó nhìn anh.

   - Đó là tên tôi... Kể từ ngày hôm nay em nên nhớ cho rõ... Xương Rồng!!

   Nhìn đôi mắt lạnh băng, kèm với hiệu ứng mắt kính, tim Xương Rồng không tự giác co lại, nhất là lúc tên nó được phát ra tự miệng anh. Uy hiếp! Đây rõ ràng là đang uy hiếp nó... Người này đáng sợ quá đi. Chưa kịp tiêu hóa được lời anh nói, anh đã đứng dậy.

   - Ngày hôm qua... Cám ơn em đã sấy dùm anh điện thoại và băng bó cho anh. Đã làm phiền em rồi.- Giọng anh ôn hòa trở lại - Giờ anh phải đi, vậy nha...

   Xương Rồng ngơ ngác nhìn theo, có cảm giác không còn gì để nói... Bước gần xuống cầu thang, như nhớ ra gì đó, anh quay đầu lại mỉm cười.

   - A!... Quên, còn nữa, cái quần em vứt đi dùm anh, áo và những thứ còn lại, em nhớ giặt, anh sẽ quay lại lấy... Bộ quần áo em mua vừa với anh lắm, hôm qua em có ôm để lấy số đo không đấy... Đừng lo, anh không ngại đâu... Được rồi! Tạm biệt...

   " Bùm" Cảm giác được trên đầu đang có ngọn núi lửa phun trào, mặt nó nóng lên, nhìn theo bóng anh đi, cố tiêu hóa hết lời anh nói. Đến lúc không còn thấy bóng nữa nó mới run run chỉ tay xuống cầu thang, miệng lắp bắp.

   - Người này... Người này... Anh ta... Anh ta lấy mất cái kính của mình rồi... Vậy là sao chứ???- Xương Rồng tức tối không biết nên chửi anh kiểu gì, đành ngồi lại bàn, dồn ức chế vào mấy sợi phở.- Vũ Phong... Gr ừ!!! Tên và người y chang nhau. Làm người ta thấy ghét... Tốt nhất anh đừng có mà trở lại đây...

                            *                       *                     *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:21 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
bồ viết hay thiệt chả bù bù vs tui



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
aino minako đã viết:bồ viết hay thiệt chả bù bù vs tui

Đâu có, mình thấy hay mà.Smile)



Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
Cá Rô Bơi Ngửa đã viết:
aino minako đã viết:bồ viết hay thiệt chả bù bù vs tui

Đâu có, mình thấy hay mà.Smile)
hay chỗ nào cho tui bik đi để tui phát huy, nó của fic nào vậy



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 12 : TRUY TÌM TƯỢNG MƯỜI HAI CON GIÁP BẰNG VÀNG.

                        *                     *                       *

   Phong lẳng lặng bước đi, ngắm nghía quang cảnh con đường như muốn ghi nhớ lại. Khi gần qua hết con hẻm, anh chợt dừng lại, đôi mắt mang theo tia lành lạnh.

   - Ra đây...- Anh lạnh lùng ra lệnh.

   Từ phía sau, một thanh niên bước ra, nắm đấm đặt nhẹ trên môi, hình như đang cố nín cười, nhìn thấy cái mặt đang nặng như mỏ neo của Phong cậu ta dứt khoát dằn tiếng cười xuống, ho nhẹ.

   - Anh Phong... Anh không sao là tốt rồi... Hôm qua tụi em đã rất lo lắng... Đây là,  style mới hả anh?.

   Phong không trả lời, quắc mắt nhìn chàng trai lạnh hỏi.

   - Nghiêm đâu?

   Dường như quá quen với phản ứng này, người thanh niên vẫn lẳng lặng cười.

   - Cậu ta mất tích rồi...- Nói xong nhìn Phong, thấy anh tỏ ra ngạc nhiên, không đợi anh mở miệng cậu ta đã nói trước - ... Hôm qua, sau khi đuổi theo tìm anh, bọn em đã tách ra. Đến đoạn này , em chạy vào thì Nghiêm vẫn còn bên ngoài. Lúc em chắc chắn anh an toàn, định ra báo cho cậu ta thì thấy chiếc BMW chuẩn bị chạy đi, gã mặt sẹo hình như  ở trong  đó. Em nghĩ Nghiêm đã đi theo chiếc xe... Chỉ là, chắc máy ngấm mưa, nên giờ em vẫn chưa liên lạc được với cậu ta...- Cậu thành thật khai báo.

   - Thằng nhóc nóng nảy...- Phong cau mày - Duy, điều tra xem , lý do vì sao lão Hải lại lộ mặt... Chẳng lẽ có chuyện gì rồi... Gã đó mà xuất hiện, chắc chắn không phải việc tốt đẹp.

   Khang Duy vẫn muôn thuở một gương mặt, nụ cười không nóng không lạnh nhìn Phong.

   - Em biết anh sẽ hỏi... Nên đã cho người điều tra cấp tốc cả đêm qua rồi... - Cậu chợt dừng lại, ánh mắt ý nhị nhìn Phong -... Hôm qua chắc anh vui vẻ lắm nhỉ? Cả  đêm không đi ra, lại còn ăn mặc như vậy. Chỉ khổ cho bọn em, chạy ngược chạy xuôi cả đêm.... Nhưng mà... Anh mặc vậy nhìn rất tốt.... Nhìn rất.... Thanh niên. - Nói tới đây khóe miệng khẽ nhếch cao hơn.

   - Im đi, nhóc con... Nói chuyện chính.

   - Được... Ngày hôm qua, đã có kẻ nói về mười hai con giáp làm bằng vàng. Nói rằng nó là của đại ca khét tiếng một thời để lại... Tin tức chỉ mới xuất hiện vài tiếng thì trong giới hắc đạo các băng nhóm đã bắt đầu rục rịch rồi... Rất náo nhiệt! Chỉ mới một ngày mà đã có một kẻ thiệt mạng. Kẻ nắm giữ mười hai bức tượng đã bị giết, hắn vốn là một thuộc hạ thân tín của vị đại ca đó khi còn sống. Mười hai bức tượng đã bị phân tán. Đây chắc là lý do anh bị lão Hải truy duổi, kẻ thuê gã có lẽ nghĩ anh đang giữ một trong số bức tượng kia. Vì có kẻ đã tung tin tin tức được truyền ra ở bar Demons...

   - Vì mười hai cây vàng mà khiến trong giới hỗn loạn, có đáng không?? Tùy tiện thuê cả Văn Hải, cái gã ngu ngốc đó chẳng lẽ không biết về tiểu sử của hắn.

   - Nó không chỉ đơn giản là mười hai cây vàng đâu anh...- Khang Duy cười, nói tiếp - ... Thứ mà bọn họ tìm là dãy số phía dưới mỗi con giáp... Nó là mật mã két sắt của vị đại ca kia. Nghe nói trong đó là toàn bộ tiền gã kiếm được khi còn sống... Có thể lên tới cả trăm tỷ...

   - Đại ca khết tiếng... Đừng nói là lão Cường...

   - Chính là ông ta. Duy Cường ông trùm khét tiếng thế kỷ hai mươi.Kẻ mà khi được nhắc lại, đến cả người lạnh lùng nhất cũng phải run sợ. Ngay cả lúc chết ông ấy cũng làm nó trở thành nỗi ám ảnh... Haha.

   - Coi bộ lần này rắc rối lớn thật rồi...

   - Vâng! Không những vậy, thứ mà mọi người không tiếc sinh mạng để tìm mười hai bức tượng là vì... Chiếc nhẫn kỉ vật của ông ấy... Anh nhớ Hữu Tân chứ, hồi xưa ông ta là anh em chí cốt  với Duy Cường, mặc dù đang ở cái tuổi 65 nhưng ông ta vẫn có những đàn em hết sức trung thành, băng của ông ta hiện tại là băng hắc đạo mạnh nhất cho tới, thời điểm này...

   - Chuyện đó thì có liên quan gì?..

   - Liên quan mà anh... Sau khi nghe tin về chiếc nhẫn, ông ta đã xuất hiện và tuyên bố , bất kể là người nào có trong tay chiếc nhẫn, đều sẽ nhận được sự hỗ trợ từ ông ta. Bất kể là việc gì... Đây không còn là trận chiến về tiền nữa... Có được 12 con giáp nghĩa là anh sẽ có tất cả, tiền và quyền lực... Không có nhiều kẻ cưỡng lại được với sự hấp dẫn này đâu.

   - Chuyện này xảy ra khi nào...- Phong trầm ngâm.

   - Đêm qua! Đó là lần đầu tiên em được trông thấy ông trùm Hữu Tân đấy... Quả là một đêm đáng giá... Tiếc là anh đã không có mặt...- Khang Duy khẽ lắc đầu, nhưng rõ ràng là đang rất vui vẻ.

   - Hừ!..- Phong hừ lạnh - Nói với anh em cẩn thận lại, mau tìm Nghiêm trở về... Anh thật sự không muốn chúng ta dính vào vụ này. Chúng ta có đủ rắc rối rồi.

   - Anh biết là không thể rồi mà...- Vẫn là nụ cười nhàn nhạt trả lời anh.

   Anh nhìn Duy, trầm mặc , sao anh lại không hiểu điều đó chứ, đúng, anh vốn không có lựa chọn.

   - Về thôi...- Anh ra hiệu, đi vài bước chợt dừng lại - ... Em điều tra cô gái trong căn nhà cho anh, mọi mối quan hệ điều phải tìm hiểu.

   - Anh có hứng thú với cô ấy sao? - Khang Duy nhìn lại căn nhà , quan sát.

   - Trong thời gian càng sớm càng tốt...- Anh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Duy, tiếp tục bước - ... Anh muốn có nó.

   - Em hiểu.

   - Được rồi, đi đi.. - Khang Duy gật đầu, bước nhanh ra ngoài con hẻm, Phong lấy điện thoại thoại ra bấm gọi Kiên. - Cậu tới chỗ xx đón tớ. Ừ!... Chuyện dài lắm, cứ tới đi...

   Anh cúp máy, vào một quán vỉa hè gọi một cốc trà đá trong lúc đợi Kiên. Nhớ lại  những vết thương trên lưng Xương Rồng, anh không khỏi thấy khó chịu. Xoay xoay cái điện thoại trong tay, anh chăm chú nhìn dãy danh bạ. Thật lâu cuối cùng cũng quyết định bấm gọi, gần hết bản nhạc mới có người nghe máy. Anh ngập ngừng.

   - Là em...- Bên kia vẫn im lặng, nên anh tiếp tục nói - ... Em chỉ muốn hỏi,... Mấy vết bầm tím.... Xoa bằng dầu mà nó không khỏi thì  có cách nào khác để nó lặn đi được không???

   - ... Em có thể uống thêm thuốc uống...- Giọng nói nhè nhẹ vang lên.

   - Tốt rồi.... Vậy anh gửi cho em một thùng...- Chưa kịp nói xong bên kia đã tắt máy, Phong ngớ ngẩn nhìn vào điện thoại, nổi sùng, gọi lại tức thì, vừa có người bắt máy , anh gắt lên. - Tuấn ! Anh muốn chết phải không?? Sao cúp máy ngang xương vậy?..

   - Nhóc con...- Tuấn cũng gắt lại - ... Muốn giết người thì tìm người khác, anh không rảnh chơi trò đó với em đâu.

   - Đây là cứu người.... Anh biết cái gì!!

   - Chỉ là mấy vết bầm, mà đòi cả thùng... Em tưởng là kẹo ngậm sao? Người đó là ai? Bị thương ở đâu? Bao lâu rồi?  Nói rõ ràng, còn không thì còn lâu anh đưa thuốc.

   - ... Rất nhiều... Em không biết nó có từ lúc nào... Giống như bị đánh đập...- Nói tới đây tay anh nắm chặt lại, nhớ lại bức tranh và biểu hiện khi cô ngủ, anh chợt nhận ra. Ác mộng mà cô nói đáng sợ như thế nào. Cơn giận từ đâu bùng lên.

   - Hiểu rồi... - Rất lâu sau, Tuấn cũng lên tiếng. - Em nên đưa người đó tới chỗ anh, anh cần xem tổng thể rồi mới có cách điều trị phù hợp.

   - Được. Mấy giờ anh rảnh???

   - Ba giờ đi...

   Phong tắt máy, nhìn vào cốc trà đá, uống một ngụm lớn. Trong ánh mắt sát khí nhàn nhạt tỏa ra. Cùng lúc đó một chiếc thể thao đen đỗ xịch lại, Kiên bước ra khỏi xe, quan sát bốn phía. Nhìn thấy người mặc áo Iron man đỏ, anh ngờ ngợ. Người trong quán trà đang uống cốc nước, quay qua cũng nhìn anh.

   Trông thấy Kiên, Phong định giơ tay chào thì...

   - Hahaha...- Kiên chỉ tay vào anh, ngoác miệng cười.- Đó là cái quái gì thế!???....

   - Cậu muốn chết ?....- Anh gầm lên.

                              *                         *                           *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:16 pm; sửa lần 3.

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
biến mất cả tuần giờ new xuất hiện bó tay vs bà lun



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
aino minako đã viết:biến mất cả tuần giờ new xuất hiện bó tay vs bà lun

Biến mất đâu, hôm nào tui chả lượn vài vòng mấy fic khác. Hihi, chỉ không viết chap mới thôi. Laughing



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
CHƯƠNG 13 :  NHÂN DUYÊN.

                          *                         *                            *

   Sau một hồi náo loạn, Kiên cuối cùng cũng đưa được Phong về nhà. Nhà của anh nằm gần hồ Tây, là một căn biệt thự lớn, xây cao bốn tầng có cả khuôn viên và một bể bơi. Mặc dù rộng rãi là thế nhưng chỉ có một mình anh sống ở đó. Người làm cũng không có ai. Chỉ vào cuối tuần mấy người giúp việc mới tới dọn dẹp.

   - Vậy mấy vết thương này là do thằng nhóc đó có thuê người làm à ? - Kiên hỏi khi cả hai vào trong nhà.

   - Ừ ! Chắc vậy...

   - Giờ cậu đã hiểu lời tớ nói rồi chứ??... Bây giờ làm sao? Nó sẽ không tới bar làm loạn chứ??

   - Bar Demons không phải nơi nó muốn là có thể làm loạn...- Phong ngả người xuống ghế, cười nhạt - ... Tớ sẽ giải quyết, đừng nghĩ nhiều...

   - Tốt nhất là như vậy!...- Kiên hừ nhẹ - Thôi tớ về đây, mai chủ nhật phải đưa thằng nhóc nhà tớ đi chơi, tối nay với mai tớ không tới bar được, cậu tự lo đi.

   - Ok !... Chơi vui vẻ.

   - Dưới sự quản lý của ông chủ như cậu , tớ thật không biết bar Demons sẽ duy trì được trong bao lâu đây - Kiên ngán ngẩm, than thở.

   - Được rồi ! Được rồi... Cậu mau đi đi, không thằng nhóc nhà cậu lại cáu nhặng lên bây giờ...

   Kiên vừa đi, điện thoại của Phong cũng reo. Anh bắt máy.

  - Ở đâu? ... Được rồi ! Hai giưỡi tới đây.... Còn nữa , cho người bảo vệ quanh nhà cô ấy.

            *             *           *

   Khóe mắt Xương Rồng giật giật nhìn " cây đen" đang đứng sừng sững trước quầy hàng của mình. Người đàn ông nó gặp đêm qua, kẻ lấy đi cặp kính của nó giờ lại ngang nhiên đứng ở đây. Trên mắt anh là cặp kính râm to xụ, quần bò đen, áo sơ mi cũng đen nốt. Người này bị ngộ đen sao? Nó nhủ thầm, chưa kịp tìm hiểu lý do, anh đã lên tiếng.

   - Em đóng cửa, đi theo anh... - Anh ngang ngạnh nhìn vào nó.

   - Không muốn...- Nó dứt khoát quay mặt vào tường.

   Phong cười nhẹ, hất đầu về phía người đứng sau lưng anh từ nãy, người đó ngang nhiên đi lên thu dọn đống hàng " dùm" cho nó, phản đối vô hiệu, nó trân trân nhìn kẻ đầu sỏ vô lý trước mặt, trong đầu chửi thầm anh không biết bao nhiêu lần. Xong xuôi, người đàn ông trả chìa khóa cửa hàng cho nó rồi đi thẳng.

   - Đi nào!! - Mặc kệ vẻ mặt kháng nghị, anh nắm lấy tay nó kéo đi.

   Khi cả hai đi khỏi, cả khu chợ mới thực sự " sôi trào" . Nhất là hai người bạn mới của nó.

   - Woa ! Chị thấy không? Anh ấy đẹp trai kinh người. - Cô bé ngồi cạnh Xương Rồng không giấu được vẻ mặt kinh ngạc - Đó là bạn trai của chị Xương Rồng sao?... Không thể tin được...

   - Mà hình như còn rất giàu nữa... - Chị gái gật đầu, phụ họa - Nhìn vậy mà Xương Rồng may mắn ghê.

   - Em không nghĩ sẽ có người thích cách ăn mặc của chị ấy... Anh ấy quái lạ...

   - Mọi người đang nói chuyện gì vậy?? - Giọng nói nhè nhẹ vang lên, cả hai quay đầu nhìn, thấy Phương như bắt được chỗ để " bà tám" , cô bé túm lấy tay Phương lại, hào hứng kể.

   - Hồi nãy, có một anh đẹp trai kinh khủng, tới đây tìm chị Xương Rồng... Chị tới muộn, không được nhìn... Anh ấy thật sự rất đẹp trai nha. Đeo kính râm nên em không thấy được cả khuôn mặt, tiếc ghê!...

   Lược bỏ mấy câu cảm thán, Phương khẽ nhướn mày khi nghe được cái tên khá quen thuộc. - Xương Rồng!?...- Cô nghi vấn hỏi lại.

   - A! Quên... Chưa kể chị nghe nhỉ. - Cố bé vố trán, kể lại - Chị ấy mới tới đây hơn một tuần. Tại chị ít tới nên không biết thôi. Trông chị ấy bình thường mà có bạn trai siêu cấp vậy... Ngưỡng mộ... - Cô bé lại tiếp tục chìm vào những câu cảm thán của mình. Phương nhìn vào quầy hàng của Xương Rồng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.

          *             *             *
   
   Xương Rồng bị kéo đi, từ lúc trong chợ cho tới khi ra ngoài rồi bị nhét vào trong xe, tay anh vãn nắm chặt  tay nó. Khi cả hai đã yên vị, Phong mới chăm chú nhìn. Mắt nheo lại.

   - Em vẫn ăn mặc kì quái...- Anh với tay lấy xuống hai cái cặp tóc hình quả dâu, ngắm nghía.

   - Kệ người ta... Mà anh muốn đưa tui đi đâu chứ??

   - Đến nơi rồi em sẽ biết... - Bỏ lửng câu trả lời, anh bắt đầu công cuộc cải tạo của mình. Lôi một cái khăn ướt ra, anh thô lỗ lau đi vết son trên môi nó, tháo khuyên tai, tháo luôn hai cái chun đang buộc tóc. Ra lệnh - ... Làm cho nó hết xù đi, em tự làm, không là anh làm nốt đấy.

   - Anh...

   - Anh cái gì mà anh, em bao tuổi rồi mà còn ăn mặc như vậy?? Tự mình làm hay để anh??...- Anh lặp lại, mang theo một chút uy hiếp trong lời nói.

   - Em... Tự làm...- Biết yếu thế, nó ngoan ngoãn lấy lược ra, xịt nước để tóc mềm xuống, bắt đầu chải. Bên cạnh , Phong gật đầu mỉm cười.

   15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Nhìn thấy bệnh viên, Xương Rồng nhăn mày, quay đầu định bỏ chạy. Rất nhanh đã bị Phong túm lại được, thấy vẻ mặt hoang mang của nó, anh rất muốn an ủi, nhưng lại không biết phải nói gì.

   - Không cần... - Giọng nó run run - Em không muốn vào viện, anh mau đưa em về... Em không cần.

   - Sẽ không khỏi nếu em không chịu chữa trị,... Đừng ngốc như vậy. Anh có thể không hỏi nguyên nhân, nhưng chuyện này thì em phải làm.

   Xương Rồng ngẩng đầu lên, trông mắt là một tầng nước mỏng, nó lắc lắc đầu, yết ớt nói.

   - Em không muốn... Đi về... Em muốn về.

   - Xương Rồng!! - Mắt anh thoáng bất đắc dĩ.

   - Phong! -  Phía sau có tiếng gọi, từ xa, một người mặc chiếc blu trắng đi tới. Thấy Tuấn, anh khẽ gật đầu chào. Tuấn lại gần, cực kỳ bất ngờ với cảnh mình trông thấy, Phong đang gần như muốn ôm cô gái kia. Anh tò mò nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy hơi quen. Cô gái cũng nhìn lên, thấy anh trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

   - Bác sĩ.- Xương Rồng thốt lên.

   - Em là... - Tuấn ngập ngừng, cố nhớ xem đã từng gặp cô gái này ở đâu - Xương Rồng! Là em sao?? - Anh thấy bất ngờ, ngạc nhiên nhìn cô, nhưng rất nhanh được thay thế bằng nụ cười.

   - Hai người biết nhau..?- Phong nhíu mày lại quan sát.

   - Ừ ! Ba năm trước anh từng khám cho cô ấy một lần - Tuấn vui vẻ nói - Anh có nói nếu cần có thể tới tìm anh rồi mà, vậy mà anh đợi ba năm em mới xuất hiện.

    Nụ cười dịu dàng mà ba năm trước nó trông thấy, đến giờ vẫn không thay đổi, làm người ta cảm thấy ấm áp và yên tâm. Nó nhìn anh cười đáp lại, cảm thấy trái đất này thật tròn. Ở phía sau, lông mày Phong khẽ nhíu chặt.

                *               *              *





Được sửa bởi Cá Rô Bơi Ngửa ngày Sat May 30, 2015 7:17 pm; sửa lần 2.

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
bó tay rồi tịt ý tưởng rồi Haizz



Được cảm ơn :
24
:
Ngày tham gia :
03/04/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Hà Nội
:
Cá Rô Bơi Ngửa
Cá Rô Bơi Ngửa

Cá Rô Bơi Ngửa
Thành viên
  • Thành viên
Được cảm ơn : 24
Ngày tham gia : 03/04/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Hà Nội
aino minako đã viết:bó tay rồi tịt ý tưởng rồi Haizz

Thư giãn đi, hihi, tui lúc bí , ba ngày liền toàn chơi game không à. Chơi chán mang ra coi, tự nhiên lại nghĩ ra thôi.╮(╯▽╰)╭ .



Message reputation : 100% (1 vote)

Được cảm ơn :
155
:
Ngày tham gia :
26/03/2015
:
Tuổi :
30
:
Đến từ :
Châu Đốc-An Giang
:
Aino Minako
Aino Minako

Aino Minako
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 155
Ngày tham gia : 26/03/2015
Tuổi : 30
Đến từ : Châu Đốc-An Giang
uh để làm thử, mà tối nay tui post chap mới fic xin đừng xa anh




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 8 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8  Next

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất