Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Tên truyện: Nhóc, anh thua rồi
Tác giả: LeeHannie
Nguồn: http://truyendich.com/truyen-nhoc-anh-thua-roi/





Chương 1: YÊU NGHIỆT LÀ NGƯƠI THẬT SAO ??

8h chuyến bay từ Pháp về Việt Nam vừa đáp.

Một đứa con gái chừng 16-17 tuổi vai khoác balo tay kéo vali đi

thẳng ra đại sảnh của sân bay. Mái tóc màu nâu đỏ dài tới thắt

lưng buông xõa tự nhiên, nó đội mũ lưỡi trai kéo sâu che gần hết

khuôn mặt

– Chào mừng bé trở về! Một người con trai mỉm cười dang tay ôm

nó vào lòng

– Cám ơn vì đã tới đón bé. Nó ôm siết lấy người con trai thì

thầm.Anh buông nó ra vuốt nhẹ mái tóc dài màu nâu đỏ…. 4 năm rồi

em gái yêu của anh lớn nhanh quá , mới hồi nào con bé còn lẫm

chẫm chạy theo anh mà giờ đã là 1 thiếu nữ xinh đẹp biết nhường

nào

– Chúng ta về thôi. Người con trai nói, giọng anh dịu dàng ân cần,

đôi mắt cương nghị hàng ngày bỗng trở nên hiền lành ấm áp lạ lì

Nó lắc đầu

-Anh hai cứ đi trước đi bé sẽ về sau. Bé phải đi thăm con Linh,

thằng Hiếu, cả Tuấn Anh nữa mới lại về cũng phải hỏi thăm Phong

đẹp trai chứ. Nó vừa nói vừa lắc tay anh năn nỉ.

-Được rồi. Nhưng bé nhớ phải về sớm nghe chưa?

-Vâng vâng …bé nhất định về sớm không để anh trai đại nhân phải

lo lắng. Giờ bé đi nghe! Nó vẫy vẫy tay chào anh. Anh lắc đầu cười

trừ.Điểm yếu duy nhất của Hoàng Hải Thiên chính là đứa em gái bé

bỏng kia. Con bé đã chịu không ít tổn thương nên giờ anh muốn bù

đắp cho nó, anh muốn bảo vệ nó, anh muốn em gái anh luôn hạnh

phúc ,anh muốn con bé luôn mỉm cười.

************

HỌC VIỆN QUỐC TẾ ROYAI

Kittttttttttttt……

Chiếc BMW màu đỏ đột nhiên phanh gấp đầu xe cua một góc 45°

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chiếc xe

-Tui bay ơi là BMW 399 đấy sản xuất có hạn thôi hà….

– Quả đã được mở rộng tầm mắt



…..

Ai đó bước xuống xe.

Choáng rất choáng …. xe đẹp người đi xe cũng đẹp.

Một cô gái có mái tóc màu đỏ vang bước đến gần. Khóe mắt con bé

ứa nước mắt. …

– Mày…

-Cờ hó tao nhớ mày lắm

Nó lao đến ôm chặt bà chằn lửa của học viện

– Là mày thật hả ?

– Tó ơi tao chứ ai nữa không gặp mày một thời gian sao giờ mày lại

ngu như thế?

-Mày đúng là…

Con bé nhíu mày cốc yêu cho nó môt cái

-Trang Hiểu Linh tao đã nói lần thứ n rồi không được đánh vào đầu

tao cơ mà. Nó nổi cồ lên

-Hì hì ….thôi tao đưa mày đi gặp bọn kia nhá. Linh cười cười

– Được được . Tao cũng nhớ bọn khủng bố đó ….

Nói đoạn hai đứa con gái kéo nhau đi để lại đằng sau những con

mắt ngơ ngác chả hiểu gì.

PHÒNG RIÊNG CỦA HỘI HỌC SINH

-Ủa bọn nó đi đâu rồi? Linh nhíu mày

– Bọn lợn nái này bổn tiểu thư về mà biệt tích đang hận . Ai đó nổi

giận đùng đùng

-A tao nhớ ra rồi. Bọn lợn đó ở sân thể dục. Linh reo lên

Ngay lập tức 2 bạn trẻ phi thân đến sân thể dục của trường.

Sân thể dục

– Tuấn Anh con Linh đâu rồi? Tao chết mất. Hiếu la lên kinh hoàng

– Phong. Mau nghĩ cách đi

-…..

3 thằng con trai bị đội quân nữ nhi hùng mạnh của trường bao vây

không tài nào thoát được.

Ai đó mỉm cười đầy thích thú, làm cho đứa đứng cạnh không rét mà

run…

– Anh Phong !

Một giọng nói vang lên trong trẻo mọi hoạt động đều dừng lại nhìn

về phía nơi tiếng nói vọng ra

Tất cả đều đứng hình. 3 thằng con trai nhìn như thôi miên vào

người con gái trước mặt. “Ai thế kia….chẳng phải là…”

-V…i …..

Nó nhìn người con trai đang lắp bắp gọi tên mình. Nó cười tươi vẫy

tay chào anh

Phong lách qua lũ con gái xung quanh

-Hải Vi ….

-….Vi nhớ Phong lắm

Nó chạy tới ôm chầm lấy Phong, vùi đầu vào ngực anh. Kẻ được ôm

như đang tê liệt mọi tế bào, lại nghe câu nói như rót mật mà mát

lòng mát dạ . Nó khẽ nói

– Yêu nghiệt là ngươi thật sao?

– yêu nghiệt cái đầu mày ấy. Phong kí đầu nó

Nó cười đẩy nhẹ Phong ra lách người qua anh nhìn cảnh tượng xung

quanh. Trước mặt nó đạn bay vèo vèo, bom B52 rơi như mưa thế

chiến thứ ba bùng nổ rồi ư????

-Vi ôm ôm cái nào. … thằng Hiếu cười hề hề dang tay đòi ôm nó thì

bị tên yêu nghiệt gạt phăng

– Ôm cái cột ấy. Vi về anh em làm trầu liên hoan

Yêu nghiệt hô to

-Tao đồng ý. Thằng Tuấn Anh chạy tót lại khoác vai Phong

-Mày chưa chào tao nha. Nó hếch cằm ra dáng đàn chị

-Ấy chết em quên. Chào chị Vi ạ






Được sửa bởi Alissa ngốc ngày Mon Jun 15, 2015 3:43 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 2: TIỂU PHƯƠNG PHƯƠNG

Nó khoác tay Phong tươi cười nhìn lũ cọp cái xung quanh như khiêu

khích , như mỉa mai.

-Có phải nhóc muốn chết phải không? Phong thì thầm vào tai nó

-Bạn Vi đang giúp bạn Phong mà. Hay bạn Phong thích về rừng với

các nữ Tặc răng??? Nó làm bộ mặt hốt hoảng nhìn Phong

-A… không…không! Bạn Vi thật là tốt quá nha, bạn Phong cảm động

quá.

-Cái gì cơ? Bạn Phong cũng có dây thần kinh cảm xúc á? Bạn Vi

tưởng bạn Phong không có cái dây đó chứ…

2 đứa cứ thầm thì to nhỏ với nhau rồi cả hành động rất chi là thân

mật đứa nắm tay đứa vuốt tóc khiến bàn dân thiên hạ nhức mắt.

-Hai đứa bay thì thầm gì thế cho bổn thiếu gia nghe chung với????

Hiếu hí hửng chụm đầu lại với hai đứa vạn yêu (quái) quý.

– Trẻ trâu ra chỗ khác chơi! 2 bạn trẻ đồng tâm hiệp lực đuổi kẻ

thứ ba đi. Bạn Hiếu đập chai uất ức thất thiểu bước về phía bạn

Linh làm nũng.

-Huhu. Bà xã ơi tụi nó hùa nhau bắt nạt ông xã kìa…

-Ngoan, bà xã thương! Bạn Linh vỗ nhẹ vào lưng bạn Hiếu hết lòng

an ủi

3 bạn trẻ còn lại cùng quần chúng nhân dân nghe xong đều sởn gai

ốc. …riêng bạn Tuấn Anh còn mặc ói nữa.

-Thằng kia mày vừa làm gì đó? Linh trợn mắt nhìn Tuấn Anh

-cho tao xin đi mày ơi. Tao là Fa chính cống đấy tụi bay có cần

khoét sâu vào vết thương lòng của tao không . Bạn Tuấn Anh bức

xúc nói

-Ý chú là sao? Có đứa đang ôm vợ nhăn mặt tỏ ra nguy hiểm

-Có gì tối về đắp chăn bảo nhau đừng ở trước mặt kẻ Fa như tao

mà xướt mướt.

-Thế tiểu Phương Phương của mày đâu? Hiếu hếch cằm hỏi

-Tiểu Phương Phương??????

Bạn Linh+ Phong +Vi đồng loạt nhìn về phía bạn Hiếu…

-Không phải của tao nhá! Đừng vu khống. Có đứa dãy nảy

Phong thấy đứa đứng cạnh cau có biết ngay con nhỏ đang khó chịu

anh lên tiếng hỏi nhỏ

-Mỏi chân hả?

-Ừ một chút. Chắc đứng lâu quá nên hơi tê

-Định đứng đây đến bao giờ nữa. Lên phòng hội học sinh rồi nói

chuyện . Phong nói to át cả tiếng tranh cãi của 3 đứa kia

-Đi .

Ai đó bị yêu nghiệt kéo đi 3 đứa còn lại cũng nhanh chóng bước

theo

*****

Phòng HỘI HỌC SINH

Vi ngồi trên ghế chủ tọa lớn giọng hỏi

-Bị cáo. Mày có khai không?

Bị cáo Vương Tuấn Anh đang đứng trước vành móng ngựa oan ức

nhìn lên

– Không phải mà

-Bị cáo mày còn không khai thật sao ? Cho gọi thằng nhân chứng

Bạn Phạm Hiếu được gọi vào

– Tao hỏi mày, mày mà nói điêu tao cho con vợ mày đi Pari ngay và

luôn

-Dạ em không dám

-Ơ mày ai làm người đó chịu chứ tao không đi âu!

– Cấm cãi.

Thẩm phán Trần Anh Phong gõ tập báo mới chưa đọc xong xuống

bàn

-tiểu Phương Phương là ai?

-Bà nhà của thằng này ạ….

Hiếu đập chai chỉ thẳng vào mặt bị cáo mà tuyên bố

– không phải. Nó không phải bà nhà tao…. Tuấn Anh xua tay lắc

đầu, trong lòng căm phẫn” ai mà yêu nổi con nhỏ đanh đá đó chứ.

Thằng khốn mày dám vu khống ông, mày nhớ đó…Grừm”

-là ai thân thế ra sao? Phong hỏi

-Không phải Phan Hồng Phương. ..đứa mới chuyển về chứ?

Bạn linh e dè hỏi

-Chuẩn rồi đó vk ! Bạn Hiếu cười tươi gật gù

-Á đù …..

– không phải mà….

-Con bé thật xấu số. Bạn Linh+ Phong+ Vi lắc đầu cảm thông.

Mà khoan! Con bé đó là PHAN HỒNG PHƯƠNG? ???? KHÔNG PHẢI TRÙNG HỢP CHỨ?????

– Nè. Vi sao ngẩn người ra vậy?

Nó lắc đầu

– Sao thế? Mệt à? Thằng ngồi cạnh lo lắng nhìn con ngồi bên rồi

kéo con ngồi bên vào lòng

– không! Vi đang nghĩ đến bà nhà của thằng Tuấn Anh . Con ngồi

bên nhíu mày , nó cũng hơi mệt thật

-Đã bảo không phải rồi mà!

Tuấn Anh giận rỗi nói

– Tiểu Phương đó cùng tên với bạn Vi

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa………Viiiiiiiiiiiiiiiiiii…….

Từ ngoài cửa một thân ảnh lao thẳng vào phòng đẩy bay yêu

nghiệt ra rồi ôm chầm lấy nó

Yêu nghiệt nghiến răng ken két….” nhỏ chết bầm mi dám đẩy ta….

Ta mới ôm con mèo con có chút mi dám tới phá à dáng ghét”

-Vi nhi tao nhớ mày quá….

-Phương!…….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 3: CHẠM VÀO QUÁ KHỨ

Phương nhìn nó vẻ không tin những gì nó vừa nói nên hỏi lại

-Mày chơi với thằng lão phẳng này bao giờ? Nhỏ chỉ thẳng về phía

Tuấn Anh nói

-Nè Tăng động mới nói gì đó? Tuấn Anh trừng mắt phản bác

– Không phải cậu là đồ lão phẳng à?

Phương trâm trọc nhìn Tuấn Anh

-Có cậu ấy….Đồ tăng động. Tuấn Anh cũng đâu chịu đầu hàng nên

quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng

– Soi đi soi lại cũng đâu có giống một cặp Phong nhỉ? Làm sao con

Phương là bà nhà của thằng T. Anh được.Nó nhìn T.Anh và Phương

một lượt

Phong gật gù đồng ý

– CÁI GÌ CƠ ….AI LÀ BÀ NHÀ CỦA CẬU TA ? ĐỨA NÀO MẤT DẠY

PHAO TIN ẤY LÀM HỎNG THANH DANH CỦA TAO….VI MÀY NÓI XEM.

Phương giận giữ nói

Có đứa tái mét, mặt cắt không còn giọt máu

Hiếu nhìn Vi cầu xin “đừng nói ra mà tao còn muốn sống”

-Là thằng Hiếu đó. Vi thành thật khai báo.

Hiếu định quay sang cầu cứu vk thì phát hiện cô vk xinh xắn của

mình đã cao bay xa chạy, giờ anh mới thấm thía câu ” người không

vì mình trời chu đất diệt” ,”bỏ ck chạy vk”

Linh nhìn hiếu đôi mắt như muốn gửi một thông điệp ” ck ơi ai làm

người đó chịu. Vk vô can” , bạn hiếu gào khóc trong tâm can

” vk à vk thật nhẫn tâm”

-Chăn chối xong chưa để chị hành quyết?

-Khoan sử nó ! Tuấn Anh lên tiếng

Hiếu như thằng chết đuối vớ được cái cọc….nhìn Tuấn Anh van lài

đúng là bạn tốt mày không nỡ nhìn tao chết đúng không?

Tuấn Anh cười, nụ cười gian tà thấy rõ

Hiếu ơi là hiếu bạn vớ nhầm cái cọc mục rồi

-Cho tôi xử nó với

Bạn Hiếu mặt méo xệch …lòng thầm than ” Anh ơi sao mày ác thế?

Tao đâu làm gì lên tội! !!” ( Vâng anh rất vô * số * tội Hiếu ạSmile )

– được! Phương gật đầu

Sau đó một loạt âm thanh vang lên đầy rùng rợn

Aaaaaaaaa…

Binh… Bốp…. Chát … bụp…

Bạn Hiếu đã anh dũng hi sinh trước hai quái thú mang tên Vương

Tuấn Anh và Phan Hồng Phương

Nó cười vui vẻ, lâu lắm rồi nó chưa được vui như thế. Chợt kí ức ùa

về giống như một thước phim quay chậm hiện ra từ từ trước mắt

nó.

Đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lại, Phong thấy, chắc chắn nó đang phải

gồng mình chịu đựng thứ được gọi là quá khứ.

-Không sao.

Phong siết nhẹ cổ tay nó, Vi ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn lòng bàn

tay đang đau buốt vì móng tay đâm sâu .

Nó nhìn qua màn hình điện thoại đã 11h rồi sao…. muộn quá rồi chắc

anh Thiên sẽ lại cằn nhằn cho mà xem.

Nó chào lũ bạn rồi về, Phong và Phương muốn đưa nó về nhưng nó

không chịu.

Trên con đường trải đầy nô cốt hai bên đường là những ngôi nhà

san sát nhau, chúng tuy nhỏ nhưng lại tạo cho ai đó cái nhìn ấm

áp.” Phải chăng trước đây mình cũng đã từng hạnh phúc giống như

những con người trong những ngôi nhà kia” nó tự hỏi

Vèo…

Kittttttttttt….

Một chiếc BMW lao thẳng về phía đầu xe của nó, cũng may kĩ thuật

lái của nó không tồi nên ban nãy không xảy ra tai nạn.

Từ trên chiếc BMW sang trọng một người đàn ông bước xuống với

khí chất ngút trời…….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 4: CON ĐÃ VỀ….

Nó bước xuống xe, đôi mắt tím đanh lại . Đôi mắt ấy trở nên lạnh

lùng, bất cần hướng về phía người đàn ông trước mặt

-Vi ! Đúng là con thật rồi. Người đàn ông mỉm cười

-Chào chủ tịch

– Vi sao lại gọi ba như thế? Con làm ba buồn đấy.

Nó nhếch môi cười nhạt

– hình như ngài nhầm phải không? Theo trí nhớ của tôi thì người tôi

là ba đã chết rồi.

– Vi Vi, con nói gì kì lạ vậy. Hay con còn giận ba

-Tôi nào dám. Ngài đừng gọi tên tôi thân mật như vậy người ngoài

sẽ hiểu nhầm đấy. Nó kinh bỉ nói

-Ba là ba của con, vi vi sao con lại ăn nói với ba như kẻ không quen

biết. ..

-Ngài vẫn tiếp nghĩ mình đủ tư cách gọi tên tôi sao? Nó lạnh lùng

nói

-Hoàng Hải Vi con con…

– Không có gì nói thì tôi xin phép về trước. Chào ngài.

Nó quay lưng bỏ đi

– Cuối tuần có 1 bữa tiệc ở nhà ta mong con tới.

– Được tôi cũng muốn tới để xem ngài sẽ cho tôi xem cái gì

Nó nói rồi bước vào xe, chiếc BMW 399 phóng vụt đi. Người đàn ông

nghiến răng

-Không phải mày còn giá lợi dụng thì tao không phải xuống nước

như vậy. Ranh con đủ lông đủ cánh rồi định phản tao sao.

******

Nó siết chặt vô lăng

Lão khốn tôi hận ông. Cứ chờ đấy tôi sẽ khiến ông sống không bằng

chết. Cứ hưởng thụ những ngày tháng còn lại đi Hoàng Hạo Minh

Nó thừa hiểu con người nham hiểm của kẻ được gọi là ba của mình.

Vì ông ta mà nó phải xa anh nó, vì ông ta mà một đứa bé chưa tròn

5 tuổi phải tự chèo chống nơi đất khách quê người, vì ông ta mà

tuổi thơ của nó chằng chịt những vết thương, …..

Và vì ông ta mà nó mất đi người mẹ yêu dấu .

Chính ông ta …chính ông ta đã hủy hoại tâm hồn nó

Chính ông ta biến nó trở thành con người lãnh khốc như ngày hôm

nay.

Hoàng Hạo Minh đừng trách tôi tàn nhẫn, đừng trách tôi vô tình ….

tất cả đều là do ông tự chuốc lấy .

Chiếc BMW chạy thẳng vào gara , nó bước vào nhà khuôn mặt

thoáng chút mệt mỏi . Thiên đặt tập tài liệu xuống bàn rồi nhìn em

gái

-Bé con. Em sao vậy? Gặp lũ quỷ kia không vui sao?

-Bé không sao. Tại bé vừa gặp ông ta

-Vậy ông ta nói gì? Hay ông ta đe dọa bé? Để đó anh xử lý giúp bé.

Thiên nói

– không cần. Ông ta mời bé đi dự tiệc. Bữa tiệc cuối tuần này

– Bé nhận lời? Thiên nghi hoặc hỏi

-Đương nhiên phải đi. Để xem ông ta dở trò gì

-Được! Anh đi cùng bé

Nó nhăn nhó

– Bé không muốn sao????

-không phải. …Bé đói

Thiên vỗ trán, sao lại quên mất việc ăn uống chứ để con nhỏ khổ

rồi

-Vậy đi ăn anh kêu người làm dọn cơm

-Vâng

Hai anh em ăn uống lo lê. Lâu rồi thiên mới có lại cái cảm giác ấm

áp của bữa cơm gia đình. Nhìn cô em gái đáng yêu lòng anh dịu lại,

Vi rất giống mẹ – người phụ nữ xinh đẹp vạn người si mê , ở Vi cũng

vậy con bé đẹp một cách ngây ngất giống như hoa hồng bạch-

quyến rũ, bí ẩn, kiêu hãnh, thuần khiết, tinh tế, mạnh mẽ gai góc

nhưng cũng rất đáng yêu.

Ai đó ôm cổ anh nũng nịu

– chiều anh đưa em đi thăm mẹ nhé

Thiên cưới hiền gật đầu

Khoảng 3 h chiều 1chiếc Ferrari màu xanh dương phóng nhanh tới

ngọn đồi trồng bạt hoa hướng dương.

Một mình nó bước đi giữa cánh đồng hoa vàng rực Thiên nhìn theo

mãi. Nó không muốn anh đi cùng nó muốn nói chuyện riêng với mẹ.

Mái tóc dài màu nâu đỏ cùng tà váy trắng tinh bay bay theo chiều

gió khiến khung cảnh trở nên thật ảo mị , nó giống như một thiên

thần nhỏ đi lạc xuống đồi hoa hướng dương này. Tất cả như chỉ làm

nền cho sự có mặt của Hoàng Hải Vi.

Nó đứng trước ngôi mộ của mẹ nhìn vào tấm ảnh thật lâu. Mẹ nó

đang cười. Một làn gió nhẹ vờn lên khuôn mặt thuần khiết của nó…

lá gió hay là hiện thân của mẹ. Nó tự hỏi mình

– Mẹ yêu …. con đã về! Nó nói trong tiếng lấc nghẹn ngào.

Trước mặt mẹ nó cho phép mình yếu đuối, nó cũng muốn mình nhỏ

lại được nằm trong vòng tay của mẹ được mẹ vỗ về yêu thương.

-Mẹ con nhớ mẹ nhiều lắm. Nó thì thầm bàn tay run run chạm lên

tấm ảnh trên bia mộ.



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 5: CHÚT MƯA PHÙN

6h sáng

Ai đó đã chuẩn bị đi học, hôm nay nó sẽ đến trường. Giống như một

đứa con nít hồi hộp lo lắng, nó sẽ học ở đây- một ngôi trường hàng

đầu tại Việt Nam. Nó sẽ học cùng với những người bạn thân của

mình, nó biết ở đây nó không cô đơn.

-Dậy sớm vậy. Bé háo hức như thế cơ à? Thiên cười

-Dạ ? Tại bé vui quá mà. Nó đáp

Thiên chỉnh lại cà vạt rồi nói

-Để anh đưa bé đi học

-Không cần đâu anh còn phải đi làm. Bé lớn rồi anh Thiên không

phải lo lắng cho bé nữa

-Được rồi nhưng nếu có chuyện gì bé phải gọi cho anh ngay biết

chưa

-Rõ ! Thưa sếp

Nó đứng nghiêm đưa tay chào anh theo phong cách quân đội, Thiên

phì cười.

-Anh! Bé đi học đây. Trưa nay bé muốn ăn sườn xào chua ngọt. Nó

nhe răng cười rồi chạy biến.

Chuyện tổng giám đốc một công ty lớn nhất nhì cả nước như anh

mà phải mặc tạp dề vào bếp nấu nướng thì còn ra thể thống gì nữa,

mà người duy nhất có bản lĩnh sai khiến cho anh chỉ có một mình

con bé con đó thôi.

Nó tung tăng tới trường, nó muốn gặp lũ quỷ kia quá. Chiếc Limo

mui trần dừng lại trong bãi ,nó bước xuống trước ánh mắt ngưỡng

mộ của bao nhiêu người

-Có phải là nó không?

-Đúng! Chính là nó. Con hồ ly tinh không biết xấu hổ.

Một đám đông kéo tới chỗ nó, xem ra vì chuyện hôm qua ở sân thể

dục.

Ai đó nhếch môi….

-Mày là đứa nào? Một con bé tóc đỏ uốn xoắn tít hât cằm hỏi nó

-Tớ là học viên mới.

-Cái loại như mày không xứng đáng ở học viên này. Một con bé

khác nói

-Thế theo bạn như thế nào thì được ở lại?

-Phải giống như tụi tao đây.

Nghe nhỏ nói mà nó muốn ói mửa quá . Có giữ nguyên trạng thái

ngây thơ nhất nó hơi nhíu mày

-Nhưng mà tớ không quen mặc máy cái dẻ lau rách như sơ mướp

giống như các bạn .

Nó nói ,giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng khiêu khích khiến bọn

con gái tức sôi máu…

-Ranh con mày có biết mấy bộ quần áo này bao nhiêu không

-Nhặt từ bãi rác thì làm gì có giá

Nó khinh bỉ trả lời. Xung quanh rất nhiều kẻ không nhịn nổi mà lăn ra

sân cười khùng khục

-Con chó này mày chán sống rồi. Tụi bay đập nó một trận. Đứa nào

cào nát mặt nó tao thưởng

Con bé tóc đỏ nói… nó hơi lùi lại

Đang tính chạy thì một giọng nói vang lên

-Chuyện gì xảy ra vậy.?

Mấy con nhỏ thay đổi thái độ 360°

-anh con nhỏ đó xỉ nhục bọn em

Người con trai nhíu mày, nó phát tởm khi thấy mấy con nhỏ õng ẹo

cố tình áp ngực vào tay người con trai

-Tôi thấy cô bé này nói không sai.

-Anh….

Nó cười. Tên này không tồi , cũng biết phân biệt đúng sai.

-Đi đi đứng đây tôi thấy mấy người chướng mắt lắm

-Anh Khánh. Sao anh… lũ con gái sụt sùi đầy đáng thương. Nó tự

thấy mình dư thừa nên ngay lập tức lủi mất

-Con quỷ! Phương từ đâu chạy đến vỗ vai nó

-Hửm?

– Học sớm thế! Lũ bạn của mày đâu?

Phương hỏi rồi ròm xung quanh

-Không biết!

Nó đáp. Cả 2 đi vòng vòng khắp nơi, Phương dựa người vào lan can

-Mày về lần này không đi nữa hả?

-Có thể.

Nó vô thức nhìn về phía cổng trường. Có thể nó ở lại và cũng có thể sẽ ra đi lần nữa.

Kitttttttttttt……

Kittttttttttttt…..

2 chiếc BMW dừng lại trước cổng trường. Một chiếc màu vàng chắc

chắn thuộc quyền sở hữu của bạn Hiếu thân yêu, vậy chiếc còn lại

là của Phong nó nghĩ

Đúng như nó dự đoán từ chiếc xe màu vàng nhạt Hiếu, Linh và

Tuấn Anh bước ra trông họ không được vui

Nó chuyển sang chiếc xe màu đen. Từ trên xe một người con trai

bước xuống mỉm cười rồi vòng ra mở cửa cho người bên cạnh

Nó cau có.

Trời chợt trở gió….làn mưa phùn lất phất. …cô gái đó là. ….




Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 6: CHỊ GÁI EM GÁI

Hẳn cả đời này nó sẽ không bao giờ quên được gương mặt đó.

Gương mặt của người con gái ăn sâu vào trong tiềm thức non nớt

của nó từ thời thơ ấu.

Mưa lất phất táp cả vào mặt nó lạnh buốt.

Nó nhớ rất rõ ngày đầu tiên nó gặp Hoàng Nhã Lam cũng là một

ngày mưa phùn.

Ngày hôm đó là sinh nhật vừa tròn 4 tuổi của nó, nó đã có một

niềm vui chọn vẹn nếu không một người.

-Vi Vi lại đây.

Nó ôm con gấu bông bước lại gần.

– ba gọi con.

– ViVi từ nay trở đi Lam Lam sẽ là chị của con.

Tuy còn nhỏ nhưng nó cũng lờ mờ biết người chị gái kia là con riêng

của ba.

-Quà ba tặng con đấy à? Nó khinh bỉ nói

-Vi vi thái độ đó của con là sao?

-Chị đó là con riêng của ba và người đàn bà khác. Nó nói, trong suy

nghĩ ngây thơ vẫn giữ một niềm tin mong manh rằng ba đang đùa

thôi

-Đó không phải việc của con

-Tại sao không….

Chat….

Người nó gọi là ba vừa tát nó , ông chỉ tay vào mặt nó quát lớn

-Mày câm ngay cho tao, mày còn nói tao đuổi mẹ con mày ra khỏi

nhà ngay lập tức.

*********

Đôi vai nó khẽ run lên

Phương nhìn nó lo lắng

-Mày bị sao thế?

-Không. Tự nhiên tao thấy hơi mệt thôi. Đừng lo.

Phương nhíu mày nhìn về phía cổng nơi đôi trai gái đang khoác tay

nhau nói cười vui vẻ. Trong lòng khẽ than một tiếng ” lại là cô ta ”.

Nó bước vào phòng hiệu trưởng

-Thưa thầy. ..

Lão hiệu trưởng già ngước lên nhìn nó rồi mỉm cười hiền hậu

-Hoàng Hải Vi phải không?

-Dạ vâng. Nó gật gật

-Tổng Giám đốc Hoàng đã gọi điện trước, cần gì em cứ nói thầy sẽ

cố gắng giúp đỡ em nhiều nhất có thể

-Em cám ơn

Nó lễ phép

-Em học lớp A nhé

-Vâng! Muộn rồi em xin phép về lớp

Hiệu trưởng gật đầu, ông nhìn thep bóng nó khuất dần. Đúng là một

đứa bé ngoan.

Nó cùng giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp trước sự trầm trồ của

các học viên.

-Cả lớp trật tự hnay lớp ta có thêm một bạn mới. Vi em hãy giới

thiệu về bản thân một chút để các bạn biết.

Nó gật nhẹ

-Chào các bạn tớ là Hoàng Hải Vi. Tớ là du học sinh mới từ Pháp về

còn nhiều bỡ ngỡ mong mọi người chỉ bảo thêm. Xong nó cười thật

tươi khiến tụi con trai xịt cả máu mũi

Tiếng vỗ tay vang rội. Riêng lũ con gái nhìn nó bằng đôi mắt hình

viên đạn

Khánh ngây người trước nụ cười đó, trong lòng dấy lên 1 cảm giác

khó tả.

Một thân ảnh lao lên ôm chầm lấy nó nghe loáng thoáng có tiếng

sụt sùi

-Vi. Đúng là em rồi chị nhớ em quá

Nhã Lam nói nhưng ngay sau đó nhỏ thì thầm vào tai Vi

” mày về rồi sao? Tao tưởng mày rúc mãi bên ấy không dám về

chứ?”

-Lam lam em cũng nhớ chị tha thiết

Nó nói rồi cũng thầm thì vào tai Lam

“Tao lại nghĩ mày đang sợ hãi vì tao trở về chứ.”

“Mày nghĩ mày sẽ thắng nổi tao sao? ”

“Cuộc chơi vẫn chưa tới hồi kết mà” nó đẩy nhẹ Lam ra, đôi mắt tím

nhìn xoáy sâu vào Nhã Lam. Nó cười tươi. Nụ cười thật quỷ mị khiến

con người ta mê mẩn

-Hai người là chị em? ??? Phong ngạc nhiên hỏi

– Vâng.

Nhã Lam quệt giọt nước mắt còn đọng lại trên mi sụt sùi đáp

Đồ giả tạo, đồ cá sấu , đồ phù thủy, đồ vô sỉ ….. Phương rủa xả

một tràng dài chỉ hận không thể cào nát khuôn mặt giả dối kia.

Muốn chơi với tôi sao? Chị cứ chờ đi tôi sẽ trả chị từng món nợ một

không sót một thứ. Diễn đi để tôi xem chị diễn hay tới mức độ nào.

CHỊ GÁI

-Vi em ngồi cùng bàn với Gia Khánh nhé.

Theo hướng tay cô chủ nhiệm nó nhìn thấy người con trai đã giải

vây giúp nó hồi sáng. Nó gật đầu rồi sốc lại balo tiến về phía Khánh

-Lại gặp cậu rồi cậu bạn đẹp trai. Nó nháy mắt tinh nghịch, khánh

phì cười

-Ngồi đi.

– Ừm.

Mọi ánh mắt đều đổ rồn vào nó….là nó khiến cho Gia Khánh tự động

nhường chỗ…. đúng là chuyện lạ Việt Nam . Chẳng lẽ Khánh thiếu

gia chúng tiếng sét ái tình?????

Có đứa tức giận nhìn nó ” nhỏ kia ai cho mi cười tươi như thế với

tên đó hả ngậm miệng lại ngay lập tức cho tao…..” ( bạn ấy mặc

bệnh ghen đó mà …..khổ thân mi phong ạ 0_o )



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 7: CẬU BẠN MỚI ĐẸP TRAI

-Các em ổn định chỗ, chúng ta bắt đầu bài học.

Nó vui vẻ bày sách vở ra bàn rồi chuẩn bị gục đầu xuống bàn ngủ

thì có ai đó đẩy đẩy tay nó

Khánh khẽ gọi

-Này!

-Hả?

-Chúng ta kể cũng có duyên đấy chứ!

-À….Ừk …..duyên gì cơ???? Nhất thời bộ não nó ngừng hoạt động.

-Chúng ta làm bạn nhé? Khánh chìa tay về phía nó

-Được. Tớ rất vinh dự khi được làm bạn với một người “đập chai”

như cậu. Nó vui vẻ bắt tay cậu bạn

-Tôi gọi cậu là Vi nhi được không?

Nó hơi cau mày, Khánh tưởng nó không thích nhưng con bé cười

tươi nói với anh.

-Cho tớ một lý do để từ trối cái tên dễ thương đó đi. Nhìn mặt cậu

kìa mắc cười quá. Nó vừa cười vừa véo má Khánh

-Cái gì ? Mắc cười á? Cậu muốn chết phải không? ???

-Á ….bạn Vi còn yêu đời lắm, xin bạn Khánh tha mạng.

Nó ôm đầu

Khánh cười hiền,con bé dễ thương quá.

Bàn đối diện có ngọn núi lửa sắp phun trào nhan thạch ( ai đó gọi

114 giúp bạn Phong đi Smile )

Nó và Khánh nói chuyện rất hợp nhau, Khánh làm nó cười suốt,

không giống Phong hở ra là trêu nó

Bàn đối diện có đứa ngồi nghiến răng ken két….vui vẻ quá nhỉ,

Hoàng Hải Vi .

Ra chơi ***

Nó đang định rủ mấy đứa bạn yêu quái xuống can-teen thì bị yêu

nghiệt kéo một mạch ra ngoài hành lang

-Đau! Yêu nghiệt thả tao ra….

Nó cau có

-Mày với thằng khánh thân nhau nhỉ?

Phong nói với giọng mỉa mai

-Chứ sao nữa. Bạn ấy vừa học giỏi,đẹp trai lại tốt bụng vui tính chứ

đâu có như ai kia. Nó bĩu môi

Sai lầm lớn nhất của một đứa con gái là đứng cạnh một thằng con

trai mà lại đi khen một thằng con trai khác

-Ý mày là sao? Nhắc lại xem

Có đứa cảm nhận được từng mạch máu của mình đang căng lên. Từ

đầu và hai tai ai đó đã bắt đầu phả ra khói trắng ( bạn nào tốt bụng

giúp bạn Phong đẩy thông kinh mạch đi bạn Phong sắp tẩu hỏa

nhập ma rồi 0_° )

-Đã xấu còn lãng tai. Mày đi khám bác sĩ đi Phong ạ

Lại bị con đứng bên khiêu khích có đứa đã tức lại càng tức thêm…

-Thôi tao đói rồi. Yêu nghiệt chúng ta xuống can-teen ăn đi

-Không đi! Bạn Phong giận quá hóa điên, quát bạn Vi không thương

tiếc

Khánh từ trong lớp đi ra cười tươi gọi Vi

-Vi nhi chúng ta xuống can-teen đi!

-Được. Khánh đợi Vi với. Xong bạn Vi vô tư chạy về phía bạn Khánh

bỏ mặc ai kia ở lại

Phừng…. hình như có cái gì đó vừa cháy…..

Có đứa tức điên nên hận không thể bóp cổ chết đứa kia.

HOÀNG HẢI VI, con khốn kia thấy giai là sáng mắt lên, cái loại mê

trai bỏ bạn ….Vi mày ngu lắm, đồ vô tình. Tao ghét mày.

– Bà xã mang cho nó chậu nước….cháy tới mông rồi. Hiếu vỗ vỗ vai

Linh



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 8: CẬU BẠN MỚI ĐẸP TRAI -2

Can-teen…

-Khánh tớ muốn ăn kem. Nó chớp mắt liên tục nhìn những ly kem

xinh đẹp, Khánh lặc đầu chào thua. Hình như anh đang đi cùng với

một đứa con nít hiếu động chứ không phải một cô bạn học cùng

lớp.

-Khánh …. kem ,kem…. Bạn Khánh đẹp trai mau mua kem cho tớ đi.

Nó kéo kéo tay áo anh, đôi mắt tím tròn xoe nhìn rất đáng yêu

-Được rồi. Cậu ra đó đợi tôi. Khánh chỉ tay về chiếc bàn trống cạnh

cửa sổ

-Ok con dê. Tớ thích vị cả caramen nữa ….

-Biết rồi. Khánh kí đầu nó 1 cái

Nó xoa xoa chỗ bị Khánh kí , cười khì khì rồi chạy về bàn ngồi 2 tay

chống cằm nhìn ngó anh chờ đợi. Tác phong này thật giống một

đứa trẻ nhỏ

– Mày quyến rũ Phong còn chưa đủ hay sao mà còn tới mê hoặc Gia

Khánh hả?

Nó chẳng biết chó hoang ở đâu chạy ra sống chết đòi cắn.

– Tôi không hiểu những gì các cậu nói. Quyến rũ? Mê hoặc. Xin hỏi

Trần Anh Phong và Lâm Gia Khánh có quan hệ gì với các cậu? Nó

bình tĩnh nhìn lũ con gái hết một lượt

-Họ là của bọn tao…. Một con bé mặt non choẹt đập bàn quát nó.

Hoàng Nguyệt Vi nhếch môi tạo ra một nụ cười quỷ mị vô cùng. Yêu

nữ đích thị là đây…(có ai đồng tình với tớ là chị vi giống yêu nữ không :]]

Vi: Hannie, nhóc không lo viết ở đó nói nhảm gì đó có muốn chị giúp

cho nhóc không nói được nữa không * cười gian *.

Hannie: chị Vi bớt giận…. Anh Phong đâu cứu em…. * vừa chạy vừa hét*

Phong; cho mi chết. Ai bảo viết Vi theo thằng khác bỏ ta

Hannie: giận rồi nha. Quyết định đoạn tình tuyệt nghĩa với anh.

Tặng anh thêm một thằng tình địch * hất tóc+ rứt vạt áo ra đi *

Phong: trời. ……)

-À…. Bộ phận nào của họ ghi tên mấy cậu? Có văn bản chứng minh

quyền sở hữu không. Nếu có tôi lập tức tránh xa họ. Nó nhẹ nhàng

đáp, đôi mắt tím nhìn xoáy vào tâm can người đối diện khiến con

nhỏ lạnh người

– Đừng có già mồm! Con ả thối tha. Mà nghe nói mày không có mẹ

phải không? Vậy để tụi tao hôm nay dạy dỗ mày thay mẹ mày.

Một con nhỏ nhào tới rứt tóc nó nhưng chưa động được tới người

nó thì bị một bàn tay khác giữ chặt.

-Đừng chạm vào bạn tao. Mày không đủ tư cách. Phan Hồng

Phương hất tay con nhỏ ra

– Mày…..

-Tao nhắc lại lần cuối . Còn kiếm chuyện với Vi, lần sau sẽ không

nhẹ nhàng vậy đâu.

Khánh nhíu mày bước lại đám đông

-chuyện gì thế?

– Anh Khánh tui nó đánh em

Khánh nhướng mày nhìn người con gái đang khóc nức nở dưới đất

rồi lại nhìn nó và Phương

-Điêu …. người thế mà điêu….

Một giọng giễu cợt vang lên

Tất cả đều nhìn về phía giọng nói phát ra. Linh bĩu môi

-Tiểu thư Vân Anh đấy vk ạ. Hì. Điêu đáo để. Hiếu cười cười cùng

Linh bước đến

-Hai người nói gì tớ vậy. Tớ đâu có nói dối

Tách …. Linh búng tay một cái

-Đúng là không nói dối mà cô nói điêu! Một giọng nam vang lên

khiến ai lấy đều tò mò

Một chàng trai bảnh bao bước tới, anh đẩy gọng kính nhìn cô gái

đang được ”đồng bọn”đỡ dậy . Xung quanh biết bao trái tim thiếu

nữ đang đập tưng bừng vì anh.

– Cô không biết ở đây có gắn camera sao cô gái? Anh chàng lạ mặt

mỉm cười khiến Vân Anh mê mẩn. Mặt con bé ửng lên không biết là

xấu hổ hay ngượng ngùng .

-Hoan hô Sukiro! Ông làm gì ở đây thế? ??? Phương lên tiếng

-Đương nhiên tới gặp Bé yêu của tôi rồi. À Tashisu cũng về đấy

– Hả!!!!!!!

-Phương baby, i miss you very much…. phương và nó còn đang ngơ

ngơ thì bị 2 tên lợi dụng ôm trọn trong vòng tay

Đúng lúc đó Tuấn Anh và Phong bước vào can -teen

Cả hai cùng một suy nghĩ nhìn về phía đám đông ” chuyện quái gì

xảy ra vậy????”

Có buông con mèo con ra không thì bảo thằng tóc vàng kia…

Cô cũng có bạn trai sao???? T.Anh nhíu mày nhìn về phía

Phương



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 9: ĐẠI LÁO LOẠN CAN – TEEN

Nó đẩy nhẹ Sukiro ra nhíu mày

-Anh!

-Baby, ngạc nhiên không? Sukiro vừa cười vừa nói

-Sao anh lại về? Cả Tashi nửa ở Nhật Bản hết việc làm rồi sao? Nó

hỏi

-Không phải vì thư mời của chủ tịch sao? Tashi khoác tay lên vai

Phương nói

-thì ra là vậy.

Nó cười nửa miệng, khuôn mặt kiều diễm bỗng chốc trở nên lạnh

lùng băng khốc. Hoàng Hạo Minh ông muốn thâu tóm hết tất cả

quyền lực của tôi và anh hai sao? Tham vọng của ông cũng không

vừa nhỉ? Được lắm , ông đã không khách sáo tôi cũng không cần nể

tình cha con nữa. Trò chơi chính thức bắt đầu…..

– Sukiro, anh về nhà trước đi. Tashi anh tới Hoa Đông lấy đồ cho

em. Phương mày giúp tao liên hệ với M, nhanh nhất có thể.

Khuôn mặt nó nghiêm nghị lạ thường, khác hẳn với nó của vài phút

trước, trong cái đầu nhỏ kia không ai đoán được người con gái xinh

đẹp đó đang nghĩ gì…

Sukiro đang đi thì bị chặn lại, trước mặt anh là một thằng con trai

có ngoại hình xuất chúng, đôi mắt xanh lục bảo nghiêm khắc

-2 người là ai sao dám vào trường làm loạn. Phong lên tiếng ( anh ý

giận cá chém thớt đó mà )

-Cậu đủ tư cách biết tôi sao? Sukiro cười nhàn nhạt.

-để anh ấy đi đi. Yêu nghiệt! Ai đó lên tiếng

-Tại sao? Luật thì vẫn là luật. Tao không muốn làm trái quy tắc.

Phong kiêm quyết

-Vậy thì mạn phép. Sukiro không ngần ngại ra đòn

-Sukiro…. dừng lại nó là bạn em.

Bỏ mạc lời nói của nó cả hai vẫn tiếp tục lao vào nhau, cả can –

teen nháo nhào vì 2 người con trai kiệt xuất đang đánh nhau

-….

Lâu không thư giãn, để xem nhóc bản lĩnh đến đâu mà đòi chặn

đường SuKiRo này

Phong cũng không nhân nhượng tấn công trực diện ngay lập tức.

Cả hai lao vào nhau như 2 con mãnh thú lợi thế của Sukiro là tốc độ

nhưng người đấu với anh không phải kẻ tầm thường mà là Phong

một thần đồng võ thuật xuất chúng từ nhỏ đã luyện võ nên hầu

như các đòn công kích của Sukiro đều được hóa giải

Phương và Tashi cùng nhảy vào tách hai con hổ đói này ra.

-Tashi bỏ ra….

-Sukiro nhiệm vụ quan trọng hơn. Tashi nói nhỏ. Sukiro vuốt tóc

chỉnh lại quần áo

-Lần sau sẽ so cao thấp với nhóc. Vi Vi, good bye baby.

Sukiro hôn 1 cái nên má nó rồi bỏ đi, Phong địnhgiữ lại nhưng trước

mặt anh bây giờ là Hoàng Nguyệt Vi. Ai đó giận nó ghê gớm

-Mày có muốn giải thích gì không?

-Mày vốn không hiểu tao. Yêu nghiệt, mày không có quyền chạm

vào Sukiro

Nó lạnh lùng nói, câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt

Phong.

Hứx anh chính là không bằng kẻ đó, anh không có quyền? ???

-Tại sao không? Đây là trường học không phải cái chợ mà mày

muốn cho ai vào cũng được. HOÀNG HẢI VI vốn dĩ mày không coi kỷ

luật ra gì. Phong mỉa mai, anh giận, nó còn dám bênh vực người con

trai khác trước mặt anh đáng trách.

-Kẻ không hiểu là mày! Nếu không có sự cho phép của hiệu trưởng

liệu họ có dám vác cả 2 chiếc Audi vào trường bằng cổng chính

không? Lực cười.

Phong trầm ngâm một lúc.

-Cứ cho là thế đi. Mày yêu đương về nhà mà yêu không cần ôm hôn

trên này. Tao không ngờ mày là một đứa tùy tiện như vậy! Không

biết có bao nhiêu. …

Chattttt….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 10: RẠN NỨT

“Có những tình cảm cứ mơ màng… Có những kỉ niệm cứ quẩn

quanh… Dằn vặt… Vẫn biết bản thân sai, sai nhiều, nhưng chưa một

lần dám nhìn thẳng và nhận lỗi.Con người ta thường nặng tình với

những yêu thương trong quá khứ cứ xa vời, qua rồi , mất rồi mới

tiếc. Ngẩn ngơ. Tự trách bản thân ngu ngốc, vô dụng… Nhưng có ai

hiểu ko? Vụng về là một biểu hiện chân thực nhất của sự chân

thành.”

_LeeHannie_

Phong cảm thấy một bên má ran rát, vô thức anh đưa tay chạm

nhẹ vào vết đỏ trên má. Hoàng Hải Vi vừa tát anh….

Đôi mắt Phong đỏ ngầu tức giận. Bóng hai người con trai đã biến

mất, anh lại nhìn nó

-Tôi nói không đúng sao?

Như có mũi dao đâm vào tim, lòng nó thắt lại đau vô cùng

-Vô sỉ! Tôi thật thất vọng về cậu. Từ bây giờ cậu đi đường cậu tôi

đi đường tôi chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Nó nói

-Hoàng Hải Vi…. Giọng Phong trầm hẳn xuống giống như một con

thú đang gầm gừ

-Thật đáng tiếc cho thời gian qua. Thì ra lòng tin của cậu với tôi

chỉ đến có vậy. Được. Chấm dứt luôn.

-….

-Tôi không cần loại bạn bè như cậu.

Nó xong xuôi nó bỏ đi

-Hoàng Hải Vi mày bước thêm một bước tao và mày mãi mãi không

còn là bạn. Phong giận dữ, đôi tay anh không biết từ bao giờ đã

siết chặt lại

Nó không do dự, bước chân vẫn đều đều

Hnay là ngày đầu tiên nó đi học

Cũng là ngày nó gặp và quen bạn mới

Là ngày khởi động trò chơi số phận. ..

Là ngày kết thúc 1 tình bạn dài 4 năm. …

Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống từ khóe mi khô cạn .

*****

Cả cơ thể Phong như mất trọng lượng

Đau…. Rất đau….

Người đó quay lưng bỏ lại anh. Nhìn cái dáng nhỏ bé cô độc của nó

anh thấy tim thắt lại. Khó thở vô cùng

-Mày điên rồi Phong ạ. Sao mày có thể nói với con Vi như thế? Linh

dường như cũng không chịu được mà lên tiếng chỉ chích

-Con Vi mà có chuyện gì thì tao sẽ banh xác mày. Trang Hiểu Linh

tao nói là làm. Linh bỏ đi, Hiếu vỗ vỗ vai Phong an ủi rồi cũng đi

theo Linh.

-Phong. …

-Để nó đi . Đừng nói gì cả.

Ai đó lặng lẽ lê từng bước chân mệt mỏi ra khỏi can- teen

Dựa vào lan can, gió tạt mạnh vào mặt lạnh ngắt. Tuấn Anh đứng

im bất động nhìn Phong, chưa bao giờ Phong như vậy, một Trần

Anh Phong buồn bã và cô đơn. Anh tự hỏi Trần Anh Phong cao cao

tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt đi đâu rồi

Phong đưa tầm mắt ra xa.

Anh sai rồi

Anh là một thằng tồi …. anh không nên quá lời như thế. … cũng

không nên nóng nảy nói câu mãi mãi không là bạn với nó.

Đã biết nó coi sĩ diện quan trọng hơn mạng sống

Đã biết nó ngang ngược, bất trị

Đã biết nó ghét nhất kẻ không tin vào tình bạn …

Vậy mà anh vẫn lớn tiếng sỉ nhục nó trước bao nhiêu người

Giá như thời gian quay trở lại

Giá như nó chưa từng bước đi ….

*****

-Vi… Linh khẽ gọi, Vi đang ngồi ở sân thượng, Vi thích gió khi buồn

nó sẽ tìm nơi có thật nhiều gió để gặm nhấm nỗi đau

-Để tao một mình.

-Mày đừng thế thẳng Phong không cố ý….

-Đừng nhắc tên nó trước mặt tao. Từ giây phút này tao sẽ bài xích

cái con người tên Trần Anh Phong ra khỏi đầu… tất cả về người đó

sẽ bị lãng quên mãi mãi.

Đôi mắt nó sâu hun hút cứ như có một ma lực nào đó cuốn phăng

đôi mắt trong veo ngày thường. Linh lạnh người. Mong là những gì

nhỏ nghĩ đều không đúng. …



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 11: ĐỔI THAY

-Bé sao vậy đi học không vui à? Thiên lo lắng hỏi, nó nhìn anh nhàn

nhạt trả lời

– Vui một nửa. Bé với thằng Phong đoạn tuyệt rồi! Trò chơi bắt

đầu. Anh chuẩn bị thêm xúc tác đẩy mạnh tiến độ

Thiên nhíu mày, vậy là ngày hôm nay cũng đã đến…

-Bé rất mệt bé muốn ngủ anh đừng gọi bé cũng đừng để ai làm

phiền được chứ?

-Được

Thiên nói chắc nịch….sau ngày hôm nay Hoàng Hải Vi hồn nhiên sẽ

biến mất thay vào đó sẽ là một Hoàng Hải Vi hoàn toàn khác.

Nhìn theo dáng người xiêu vẹo đang bước từng bước mệt mỏi trên

những bậc thang, anh sót vô cùng.

Cho dù nó thay đổi nhiều như thế nào thì nó vẫn là người anh yêu

thương nhất, là em gái duy nhất của Hoàng Hải Thiên .

*****

Ở một nơi khác có một người cũng hoàn toàn thay đổi….

Trong căn phòng tràn ngập tranh ảnh vẽ về một người con gái. …

Mùi rượu nặng nồng nặc. Giữa đống vỏ chai bia, rượu ngổn ngang 1

người con trai vùi mình vào hơi men, một tay gác lên thành giường

một tay cầm chai rượu đang uống dở đôi mắt xanh lục bảo mơ màng

nhìn chú mục vào bức ảnh to được nồng trong khung gỗ tinh sảo .

Trong ảnh 1 cặp trai gái đang ngồi tựa vào nhau trên bãi cỏ .

Một người con gái rất xinh đẹp ,khuôn mặt thanh tú toát nên vẻ

ngây ngô của một đứa trẻ con. Đôi mắt thuần khiết như một thiên

thần, hai tay dơ thành hình chữ V đầu hơi nghiêng về phía người

con trai.

Đứa con trai có nụ cười tinh quái nhưng trong nụ cười và ánh mắt

lại hiện nên một niềm hạnh phúc vô bờ.Người con gái đó chính là

Hoàng Hải Vi còn người con trai kia là anh- Trần Anh Phong. Bức

ảnh này được chụp từ 4 năm trước trong khoảng thời gian anh sống

ở Pháp

Dòng kí ức ùa về hiện rõ mồn một trước mặt Phong

….Đêm đó Pari rất lạnh khắp nơi đều phủ một màu trắng xóa của

tuyết.

Versaille là cung điện nằm ở ngoại ô thành phố Pari một nơi đầy lãng

mạng và ngọt ngào…

Giữa nền tuyết đã nhuốm màu hồng hồng vì máu cả cơ thể người

con trai lạnh ngắt, hơi thở đứt quãng đầy mệt nhọc.

Lúc đứng giữa sự sống và cái chết, ai đó đã định buông xuôi tất cả

Nhưng….

Như một phép màu của chúa một thiên thần xuất hiện kéo anh ra

khỏi vũng máu nhơ nhuốc

Trong mắt Phong lúc đó Hoàng Hải Vi giống như một thiên sứ nhỏ

bé. Vi cứu anh cho anh một cuộc sống mới, một cuộc sống biết yêu

thương, Vi dạy anh cách tìm niềm vui trong cuộc sống

Anh yêu người con gái đó…. Yêu ánh mắt, yêu nụ cười, yêu ngọn

tóc thơm thơm mùi hoa hồng bạch , anh yêu giọng nói trong veo êm

ái, yêu cái dáng hình của người đó. …

Yêu điên dại …. say điên cuồng

Uống một ngụm Phong cười nhạt thếch

– Hoàng Hải Vi tôi hận em….nhưng sai lầm tội lỗi của tôi là lại yêu

em hơn chính bản thân mình…..

-Hoàng Hải Vi em đi đi …. đi luôn đi…



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 12: ĐƯỢC CHÚNG TA KHÔNG LÀ BẠN…

Ngay cả đường ngọt ngào như vậy nhưng lên chảo nóng thì lại tan

ra và hóa đắng.

Ngay cả sắt thép còn bị rỉ theo thời gian.

Ngay cả băng vĩnh cửu cũng đang dần tan…

Ngay cả tình cảm thứ được coi là mãi mãi cũng bị chảy trôi vì dòng

đời bạc nhược.

************

“Ngủ một giấc thật dài, thật sâu để những nỗi buồn trôi vào quên

lãng ….

Rồi ngày mai nắng nên….

…..Gió lại thổi …..và….

Đôi môi sẽ lại mỉm cười! ”

_LeeHannie_

Đồng hồ điểm đúng 5h sáng, từ chiếc giường rộng lớn Hoàng Hải Vi

thức dậy.

Đôi mắt tím biếc chớp nhẹ. Bước vào nhà tắm làm VSCN xong nó

đứng im nhìn mình trong gương một lúc lâu…

-Đây mới là mình! Đôi môi ai đó khẽ cong lên tạo thành hình bán

nguyệt tuyệt đẹp….

Khoác lên người bộ đồng phục của học viện, nó vẫn vậy. …khuôn

mặt thanh tú kiều diễm tới điên đảo lòng người. Nhưng khác ngày

hôm qua. Hoàng Hải Vi hôm nay đã khác, trên khuôn mặt ai đó nụ

cười không còn xuất hiện, đôi mắt long lanh nay lại nghiêm nghị lạ

thường, cả người nó tỏa ra hàn khí cực mạnh khiến người khác cảm

giác nó rất nguy hiểm

Một Hoàng Hải Vi lạnh lẽo và băng khốc

Điện thoại đổ chuông

Lướt qua dãy số hiện trên màn hình điện thoại nó nhíu mày.

Số Phong? Tuy không còn lưu số Phong nhưng số anh nó vẫn nhớ.

…suốt 4 năm qua dãy số này ngày nào cũng gọi điện nhắn tin cho



Khẽ nhếch môi lạnh nhạt, ai đó thả chiếc Iphone6s vào bình đựng

nước ở trong phòng rồi nhàn nhã đi pha cafe

Đúng 6h nó bước xuống nhà ăn, Thiên đang đọc báo

-Anh hai chào buổi sáng

-Bé có đi học không? Thiên hỏi

-Có chứ! Tại sao lại không? Đã theo thì phải theo đến cùng. Bé

không sợ thế giới này loạn chỉ lo nó không đủ loạn

Thiên gật gù, nó đã quyết định như vậy thì anh cũng nhất định ủng

hộ nó hết lòng vì anh tin con bé.

Cũng như nó đặt hết niềm tin vào anh… anh là chỗ dựa duy nhât

của nó.

*****************

Ai đó loạn lên như một con thú điên

…điên cuồng tìm kiếm người ấy

…điên cuồng gọi điên cho người ấy

Là anh sai….hay anh chẳng là ai ?

Là bờ vai anh không đủ rộng

Hay do sự chủ động của ai kia…

Không ,anh không cho phép người đó bước ra khỏi cuộc đời anh …

Mới một ngày. Chỉ một ngày không được nghe giọng của người đó

anh đã không tự chủ được chính mình….

Anh yêu người đó nhiều hơn những gì anh nghĩ, phút giây anh nhận

ra anh không thể thiếu người ấy thì người ấy đã ra đi…

Thoáng thấy hình dáng bé nhỏ lúc nào cũng ở trong tâm trí của

mình, như một cơn gió anh bay tới ôm nó vào lòng…

Cái ôm chặt cho biết bao nhung nhớ.

-Vi xin lỗi! Phong nói bên tai nó lời xin lỗi chân thành nhất

-Buông ra.

-Tha thứ cho tao. Tao biết tao sai rồi…xin mày đấy Vi. ..

-Cậu là ai? Cậu quen tôi sao?

Nó nhíu mày nhìn Phong, đôi mắt lạnh lùng phớt lờ tất cả. Phong

thấy đầu mình ong ong…

Chẳng lẽ anh chưa tỉnh rượu? Anh vẫn còn say????

-Vi mày nói gì thế? Đừng đùa với tao nữa

-Tôi không quen cậu. Khuôn mặt nó không chút cảm xúc, lời nói

cũng không hề bỡn cợt.

Đã xóa kí ức về người này đồng nghĩa với việc nó hoàn toàn quên

người này là ai trong cuộc đời mình….dù quan trọng thế nào đi

chăng nữa !

-Mày định không làm bạn với tao nữa. ….được . Chúng ta không là

bạn. …mày đừng có hối hận.

Phong nén cơn giận rồi bỏ đi , bàn tay anh siết chặt thành nắm

đấm…. đáng ghét….

Hoàng Hải Vi em muốn dày vò tôi? được trò chơi này tôi chơi với em

đến cùng.



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 13: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

Linh chạy như bay đến chỗ nó miệng lắp bắp

-Đọc ….đọc ….báo đi….

Nó đưa tay nhận tờ báo mới đã bị nhàu nát một phần từ tay Linh

“NHỊ TIỂU THƯ NHÀ HỌ HOÀNG – HOÀNG HẢI VI người được ví như

thiên thần đã từng phải điều trị tâm lý do dối loạn thần kinh. …”

Nó nhếch môi, Hoàng Nhã Lam…được lắm tôi mong chị sẽ thích món

quà đầu tiên tôi tặng

-Mày đừng lo. Có người lo chuyện đó rồi tin tức sẽ nhanh chóng bị

dập tắt thôi.

Nó trấn an Linh….

********

Trong căn biệt thự xa hoa, giữa căn phòng lộng lẫy 2 người con trai

thi nhau múa võ trên bàn phím.

Sukiro nhấp môi ngụm trà, đúng là người cao tay không hổ danh là

sư muội độc nhất vô nhị của anh

-Đến đâu rồi? Tashi hỏi, đôi mắt tím nhạt vẫn chăm chú nhìn vào

mà hình máy tính

-3/4 còn 1 phần nữa…

-Làm nhanh con nghỉ ngơi. Sukiro… Vi nhi quả thật biết cách hành

hạ người ta mà. Tashi than vãn

Suốt một đêm anh đâu có được nghỉ phải đi thả Virut vào các trang

mạng đúng giờ mới được đánh sập báo mạng, dạng sáng lại chăm

chỉ trong vai hacker đi hack thông tin ngăn không cho tin tức phát

tán ra ngoài …

Mệt…. rất mệt…

*****

Tại một nơi khác

Phòng tổng giám đốc công ty JB

-Hùng. Tôi muốn mấy tòa soạn này phải tuyên bố phá sản trong

ngày hôm nay. Dùng thủ đoạn gì cũng được tôi muốn chúng phải trả

giá khi dám đụng tới bảo bối của tôi.

Thiên giận dữ đấm mạnh xuống bàn.

-Vâng thưa tổng giám đốc. Tôi xin phép đi lo việc . Hùng- trợ lý của

anh cúi đầu

Thiên phất tay ý bảo anh trợ lý ra ngoài.

Ai đó nhàn nhã uống cafe, một kẻ khác cũng đang tức giận sống

chết muốn san phẳng mấy tòa báo chết tiệt….

Trong vài giờ đồng hồ 3 tòa soạn báo đăng tin về nó đồng loạt

tuyên bố phá sản, tổng biên tập của một trong 3 tòa soạn bị bắt vì

có dính líu tới đường dây buôn bán hàng cấm.

Thiên nghe xong điện thoại báo cáo của Hùng liền nở nụ cười ác

quỷ. Để anh cho những kẻ to gan đó biết người nắm quyền lực đáng

sợ như thế nào

Hoàng Nhã Lam giật mình. …

Trên mạng Internet toàn là những bức hình chụp cô ở vũ trường,

quán bar, những bức ảnh cô tham gia đua xe ,sử dụng hàng cấm,

những tấm hình cô cặp kè với các đại gia… tất cả đều có trên

mạng….

-HOÀNG HẢI VI….SAO MÀY DÁM….

Lam hét nên định tát Vi thì bị Phương giữ lại

-Chị cảm thấy thế nào? Chắc chủ tịch sẽ rất vui…tôi chỉ dùng gậy

ông đập lưng ông thôi. Là chị ngu ngốc nên mới làm thế.

Vi mỉa mai

-Mày….

-Kịch hay còn ở phần sau xin chị gái hãy dáng chờ đợi

-Hoàng Hải Vi mày chờ đó tao sẽ không tha cho mày… Lam nghiến

răng nói

-Tôi sẽ chờ. Vi cười nhạt nhìn bóng Nhã Lam khuất dần sau hành

lang

Tuấn Anh và Hiếu chạy tới….

-Các cậu nghe tin gì chưa? Hottttt hotttt cực . Hiếu nói

-Vi…. Phong…tha thứ cho nó…

-Phong là ai? Tao không quen …

Nó nói rồi lạnh lùng bỏ đi. Cái dáng nhỏ bé nhưng cô độc bóng nó

trải xuống hành lang dài và lạnh lẽo như chính con người nó.

**********************************

Chap này hơi ngắn m.n thông cảm ^_^



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 14: THÂN PHẬN THỨ HAI

Linh , Tuấn Anh, Hiếu, Phương và cả 2 anh chàng người nhật (

Sukiro và Tashi đấy ạ ) cùng ngồi quanh một chiếc bàn hình chữ

nhật ,chính giữa là Hải Thiên. Khuôn mặt tổng giám đốc Hoàng lạnh

lùng vô cảm , một tay anh cầm ly rượu trên bàn một tay gác lên

thành ghế. Dáng vẻ oai hùng của bậc đế vương

Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt khó thở

Cửa chính đột ngột mở tung ra. Người con gái nhỏ bé xuất hiện,

giống như một bông hồng đen kiêu hãnh, quyến rũ và bí ẩn. …

Mọi người không thể rời mắt khỏi từng bước chân của người con gái

ấy…

Vi sải từng bước tới vị trí đối diện với Thiên. Nó khoác lên mình một

bộ váy liền màu đen tuyền ôm sát vào cơ thể làm nổi bật những

đường cong hoàn hảo.

Một Hoàng Hải Vi quyến rũ mê hồn,từ con người nó toát ra một

phong thái cao sang quyền quý của quy tộc

– Đông đủ?

Nó cất tiếng. Phương gật đầu

-Xin lỗi vì bắt mọi người chờ lâu.

-Cám ơn vì đã ở đây. Tôi thay mặt dòng tộc MIKAGE gửi lời cám ơn

sâu sắc đến các bạn vì đã bảo vệ tiểu thư của chúng tôi. Sukiro và

Tashi đứng dậy khỏi ghế cúi đầu cảm ơn Linh , Hiếu , Tuấn Anh. Và

Phương. ..

Dòng tộc Mikage sao??????

Linh nhìn Hiếu. Vẻ không tin được …

-Không lẽ…. Tuấn Anh nhíu mày

-Chính xác Vi chính là nữ chủ nhân đời thứ 110 của dòng tộc

Mikage. Còn amh Thiên là người thừa kế của dòng tộc … Phương nói

-Thật ư? Họ là người nắm quyền lực tối cao của giới quý tộc Nhật

bản á? Là chủ nhân của dòng tộc hùng mạnh nhất về truyền thông,

chính trị, nắm giữ toàn bộ đường buôn bán cổ phiếu? ???….

Hiếu cố mở to mắt căng tai hết cỡ nghe xem đó có phải sự thật

không.

-Phương không do dự mà gật đầu

– Còn 2 người cũng là người của tôc Mikage sao?

Sukiro mỉm cười nhìn cô gái bé nhỏ

-Phải. Chúng tôi đều là người của tộc Mikage, đặc điểm để phân

biệt người của tộc là tất cả những ai mang dòng máu của tộc đều

có một đôi mắt màu tím.

-Đeo áp tròng thì sao?

Tashi cười phá lên nhìn Hiếu

-Cậu nhóc đương nhiên chúng tôi có cách riêng để nhận ra người ta

của dòng tộc

-Mong mọi người giúp đỡ cô chủ và cậu chủ. Sukiro cúi đầu

-Đừng nói thế Vi là bạn tụi em. Phương nói

-Biết thì cũng biết rồi. Trước mắt tao phải dẫm nát Hoàng

gia….theo không?

4 Đứa đồng thanh nói có

Nó gật đầu.

Thiên bây giờ mới lên tiếng nói về kế hoạch sắp tới

Đâu vào đấy mỗi người đi làm một nhiệm vụ.

*******

Lang thang trên những con phố dài ô ở Hà Nội , đường bao nhiêu

người lớn có, nhỏ có mà sao nó thấy lạc lõng quá…

Đứng lại bên hồ hoàn kiếm, ai đó thất thần nhìn về một nơi xa…Hình

ảnh một người con trai xoẹt qua đầu, lờ mờ không rõ

Bất ngờ…. một vòng tay ôm chặt nó từ phía sau

Mùi bạc hà thơm ngát sộc vào mũi, giọng nói ai đó vang bên tai…

không lớn đủ hai đứa nghe…

-Từ giây phút này Trần Anh Phong tuyên bố sẽ theo đuổi em.

Chúng ta không là bạn, cũng được. Dù sao tôi cũng không muốn là

bạn với em. ..mà trên mức độ đó…..

Trên mừc độ đó …

Trên mực độ đó. …

Trên mực độ đó….

……

……



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 15: NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT

Vì nỗi nhớ em còn nhiều quá.

Anh dành cho em hết nên không còn gì cho người ta

Người đến với anh thì trốn…

Người trốn anh, anh lại yêu…

Đợi chờ gì đó mà anh biết không quay trở lại nhưng anh vẫn mù

quáng muốn tự trôn mình cùng với tình yêu dành cho em.

……

Trên mực độ đó…

Trên mực độ đó…

….câu nói văng vẳng bên tai. Vọng sâu trong tiềm thức của nó

-Cậu điên sao? Tôi và cậu đâu có quen nhau. Trần Anh Phong xin

cậu hãy tự trọng.

Nó nói rồi cố gắng gỡ đôi tay to lớn đang ôm chạt eo mình

-Chúng ta thật sự không quen? Phong ôm nó chặt hơn

-Phải không hề quen biết. .. Trần thiếu buông tôi ra ở đây đông

người cậu hãy tự trọng

Nó lạnh lùng nói

Phong cười, phong thái vô cùng ngạo mạn, anh ghé sát vào tai nó

nói nhỏ

-Tôi chính là muốn họ nhìn thấy.

-Cậu! !!!! Hoàng Nguyệt Vi tức giận bấm mạnh móng tay vào cổ tay

Phong nhưng có kẻ mặt dày tỉnh bơ phớt lờ.

Máu từ vết thương loang ra nhuốm đỏ hoàng hôn.

Hai con người , 2 trái tim, 2 suy nghĩ…. Cả hai cùng hướng về phía

chân trời.

Phong nằng nặc đòi đưa nó về, lúc đầu nó không chịu nhưng đọ độ

lì lợm với Trần Anh Phong thì nó thua.

Chiếc Auđi dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự màu trắng thiết kế

theo phong cách của người nhật bản, trước cổng là một dàn hoa

hồng leo kiêu hãnh. Kiến trúc độc đáo hòa hợp với thiên nhiên

-Nhà em?

-Không lẽ nhà cậu? Nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu

-Không mời tôi vào nhà?

-Không! Tôi rất bận hẹn cậu khi khác. Cám ơn vì đã đưa tôi về.

Nó định mở cửa xe đi ra thì bị Phong giữ lại, anh ôm nó vào lòng để

nó áp vào ngực anh.

Bị ôm chọn cả người nó nọt thỏm trong lòng anh nó cảm thấy mình

nhỏ bé biết bao.

Phong muốn thời gian ngừng lại để anh được ôm mãi người con gái

này…

Để anh được ở bên người con gái này mãi mãi không rời xa

-Đối với tôi em là người quan trọng nhất.

Nó ngây người. Cảm giác như mọi tế bào đều bị tê liệt. Một luồng

điện chạy thẳng vào tim, nó bừng tỉnh khi Phong đặt một nụ hôn

nhẹ lên trán. Ánh mắt người đó tuy ngang tàng nhưng chứa đầy

yêu thương khiến nó bị mê hoặc.

-Tôi vào đây.

Nó vội vã xuống xe rồi đi thẳng vào nhà không dám quay đầu nhìn

lại, dấu nhẻm đi khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình. …

– Mày sao thế Vi????….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 16: GIAO KÈO

-Không sao! Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trả lời Linh rồi đi thẳng

vào nhà, 2 hôm nay cả đám tụ tập lại đây giúp nó giải quyết công

việc

-Việc điều tra thế nào rồi? Nó hỏi Tashi

-Không khả quan nắm anh không phá được hệ thống bảo mật…

Tashi nói với giọng mệt mỏi

-Để đó cho em.

Tashi hiểu ý, anh ngay lập tức nhường lại vị trí cho nó. Đôi tay thon

thon bấm thoan thoắt trên bàn phím, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn

những con số chạy trên màn hình. Thái độ làm việc tập trung khiến

cả người nó tỏa ra một sự kiện định ngút ngàn. Mọi người tập trung

theo dõi nó ai cũng muốn xem, nửa giờ trôi qua trong sự im lặng

chờ đợi của mọi người.

Tinh! …..

Hệ thống đã được mã hóa. Nó nik chuột vào chữ ok rồi giao lại cho

Tashi xử lý. Tất cả mọi người kinh ngạc. …phần mềm đó 2 ngày qua

một kĩ thuật viên xuất sắc như Tashi misangki Mikage còn phải bó

tay vậy mà trong 30′ một học sinh chưa tốt nghiệp cấp 3 lại dễ

dàng mã hóa được.

-Ngạc nhiên gì chứ. Nó nhíu mày, bóng nó khuất hắn Hiếu + Linh

mới dám mở cuộc bàn tán

-Sukiro. Anh nói xem có phải nó không phải người bình thường

không?

Sukiro ngừng xem xét giấy tờ ngẩng lên nhìn Hiếu rồi cười

-Vốn dĩ người nắm quyền của bổn tộc đã là không bình thường rồi

cậu nhóc ạ. Cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà còn là một nữ thần

được ngàn người tôn thờ. Điều khiển cả ngàn người nhóc nghĩ trí

tuệ sẽ nhỏ bé như của một học sinh phổ thông sao???

Hiếu mụ mị hiểu ra rằng cô bạn nhỏ của mình đang gánh trên vai cả

ngàn sinh mạng. Có lần nghe Tashi -sama nói ” chúng tôi sinh ra để

bảo vệ cô, cậu chủ. Họ chết chúng tôi chết họ sống chúng tôi

sống. Kể cả hi sinh mạng hèn mọn này cũng phải cứu được cô, cậu

chủ ”

-Nó oai thật. Linh bột miệng

-Oai cái *beep* ấy. Tụi bay có biết để đứng lên được vị trí này nó

đã phải đánh đổi rất nhiều không? 2 tuổi tụi bay bi bô nó bắt đầu

phải học chữ. 5 tuổi tụi bay đi nhà trẻ chơi đùa nó đã học hết tiểu

học cấp chuyên và phải nói được 3 thứ tiếng lưu loát. 12 tuổi tụi

bay học cấp 2 nó phải thi đỗ vào các trường đại học. Đến 15 tuổi

tụi bay khoác cặp vào cấp 3 nó phải điều hành cả một tập đoàn lớn

nhất nhì châu á. Mày nói xem cái oai phong đó có phải đánh đổi

bằng một giá quá đắt không.

Phương lên tiếng nhỏ muốn than thay cho số phận của con bạn

thân. Phải! Nó thông minh, giỏi giang nhưng nó cũng thật bất hạnh.

Cả tuổi thơ trìm trong máu, mồ hôi và nước mắt.

-Mọi người sao vậy? Không khí căng thẳng thế? Chiến tranh lạnh à?

Tuấn Anh vừa lo việc ở ngoài về miệng liến thoắng do không chú ý

nên một cuộc đoàn tụ với cánh cửa thân yêu một cách nồng nhiệt

diễn ra trước mắt mọi người. …

Tuấn Anh xoa xoa cục u trên trán lòng thầm trách đứa nào xây nhà

dựng cửa sừng sững ở đây khiến anh u đầu.

Phương bĩu môi

-Độ lớn của khối u tỉ lệ thuận với độ ngu của khối óc. Đến bao giờ

mày mới thông minh lên được một chút

-cậu. …

********

Nó đứng ngoài ban công

-Điều kiện là gì?

“Biệt thự 211 tôi ở đó. Chúng ta sẽ thực hiện giao kèo”

-Được . Nó cúp máy khuôn mặt thoáng mệt mỏi+ lo lắng. …người đó

rốt cuộc nghĩ gì trong đầu.




Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 17: ĐIỀU KIỆN GIAO KÈO

Ngâm mình trong nước lạnh, cảm giác như các tế bào dưới da đang

co lại chống chịu với cái lạnh giá bên ngoài. Giá mà có thể chết đi

một lúc mà thôi. …chết luôn cũng được…

Chết đi để khỏi vướng bụi đời, khỏi phải nhìn thấy sự nhơ nhuốc bẩn

thỉu của xã hội, không cần phải nhìn ngắm những bộ mặt giả dối

ngoài kia…không cần toan tính, sợ hãi hay đề phòng bất kỳ ai. Giá

mà có thể chết đi ngay lúc này….

*********

Cả tối hôm qua Linh không tài nào chớp mắt được, những câu nói

của Phương cứ ám ảnh cô mãi…. đột nhiên Linh phát hiện mình còn

quá ngây thơ không hiểu đời, cuộc sống không giống bất kì trang

sách nào và nó cũng không hề có khuôn khổ…. Cô vẫn vô tư sống

không âu lo không nghĩ ngợi rồi nhìn về một phía, cũng như bao

người cô thấy khó chịu khi nó thay đổi. Vốn dĩ Linh tưởng mình rất

hiểu Vi nhưng không cô không hề hiểu nó… có cái gì đó vỡ ra trong

đầu cô khiến cô cảm thấy mình có tội. ..

Không phải Vi thay đổi mà trước mặt cô nó luôn dấu nhẻm đi sư sự

vô tâm của mình, dấu tất cả nhưng đau thương cho cô thấy nó

cười.

Những nụ cười che lấp đau khổ, mệt nhọc, cay đắng tủi hờn….

Không tự chủ được, những giọt nước mắt khẽ năn xuống đôi gò má

ửng hồng

Một bàn tay đặt lên vai Linh an ủi.

-Đừng khóc. Mày sao vậy? Có chuyện gì kể tao nghe nào.

Linh ôm chầm lấy nó khóc như một đứa trẻ. Khuôn miệng xinh xắn

liên tục nói xin lỗi

-Ai bắt nạt mày à? Nó vỗ về con bạn

-Xin lỗi vì không hiểu mày…

-Ngốc ạ. Có gì phải xin lỗi. Mày không có lỗi. Tao ghét nước mắt

lắm nên mày không được khóc.

-…. linh quyệt nước mắt gật gật, từ bây giờ cô sẽ không để nó chịu

khổ một mình vì cô là bạn nó. Cô cũng sẽ là điểm tựa cho nó khi nó

yếu lòng cũng như nó trước đây cho cô một bờ vai.

-Tao phải đi có việc. Nói với anh Thiên mọi chuyện đều ổn vẫn tiến

hành theo kế hoạch.

Nó nói rồi bỏ đi, chưa bao giờ Linh chú ý, nhưng hôm nay cô đã nhìn

theo…cái dáng người của nó sao mà cô độc đến thế.

***** Biệt Thự 211******

-Tiểu Thư mời theo tôi, thiếu gia đang đợi.

Nó gật nhẹ rồi bước theo quản gia, một ngôi biệt thự thiết kế lạ

mắt theo phong cách âu-á kết hợp, nối dẫn vào được thiết kế bằng

đá hoa cương tinh sảo, nhìn tổng quát ngôi biệt thự này rất đẹp

nhưng không thể che lấp sự lạnh lùng, đơn độc bao vây….

Người con trai mỉm cười, ‘ đã đến rồi sao? Rất đúng giờ ‘

-Tiểu thư xin đợi ở đây tôi đi gọi cậu chủ

Đang ngồi uống trà thì một vòng tay ôm lấy vai nó hôn nhẹ nên hõm

cổ, nó giật mình suýt làm đổ tách trà

-Làm em giật mình rồi. Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai

-Trần thiếu chúng ta bàn việc chứ?

Nghiêm túc …. nghiêm túc. …rất nghiêm túc…

Phong buông nó ra tiến về phía ghế ngồi đối diện với nó, khuôn mặt

nghiêm túc như một vị vua. Được Hoàng Hải Vi, em muốn nghiêm

túc tôi nghiêm túc với em.

Nó đặt 1 tập hồ sơ lên bàn

-Trần thiếu cậu hãy xem qua, chúng tôi muốn mua lại số cổ phần

của Trần thị trong Hoàng Gia. Trong này đã ghi rõ số tiền, nếu cậu

không vừa ý có thể đưa ra mức giá chúng ta có thể thương lượng.

Môi Phong hơi cong lên, anh vốn không biết nó mua cổ phần công

ty Hoàng Gia làm gì nhưng vô tình anh biết được JB đang thu mua

cổ phần của hoàng gia sau khi hàng loạt tin tức không tốt nhằm

vào chủ tịch Hoàng Gia và gia đình bị tung ra. Theo anh tìm hiểu thì

công ty JB do Hoàng Hải Thiên điều khiển, công ty này dựa vào một

thế lực lớn ở Nhật để phát triển điều hay ho nhất ở đây là người

thao túng tất cả lại là nó…. Hoàng Hải Vi….Phong xin ba cho anh tự

quyết định vụ này với điều kiện hấp dẫn đương nhiên ba anh đồng ý

-Không cần xem. Tôi sẽ không bán…

Nó nhíu mày.

-Em không cần mất một xu nào để lấy số cổ phần đó …tôi chỉ cần

em đồng ý một điều kiện

-Mời nói.

– Ký giấy đính hôn với tôi…

Khóe môi nó giật giật. ..yêu nghiệt. ..mi thật quá vô sỉ …

*****

Không vô sỉ làm sao chế ngự được em…nhóc con muốn đấu với tôi

à?



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 18: NGƯỜI NẮM QUYỀN…

-Trần thiếu đang đùa với tôi sao? dù sao tôi cũng mong cậu xem qua một

chút rồi hãy quyết định.

Phong nhàn nhã nhấp môi tách trà còn nghi ngút khói khuôn miệng như

đang cười…

-Tôi cũng mong em suy nghĩ, 30% cổ phần đang nằm trong tay tôi

Nó ”hứ” nhẹ một tiếng rồi bỏ đi….yêu nghiệt mi thật quá đáng.

Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ bé bước ra khỏi biệt thự. ‘ tôi tin em sẽ

quay lại gặp tôi sớm thôi ‘

Nó lái xe lang thang trên khắp những con phố ở Hà Nội…. Rồi đột nhiên

nó nghĩ

Sống mà cứ phải lo được lo mất, vất vả quá phải ko?nhưng có sự lựa

chọn nào khác đâu! Khi mà chỉ chớp mắt, mọi thứ đã vuột khỏi tay? Yêu

thương, thứ mà sinh ra con người ta đã có được, thì vớimột số người , lại

phải giành giật…Bản thân có nhiều chuyện PHẢI giải quyết, nhưng lại cảm

thấy bế tắc vô cùng! Vô dụng! Rồi lại tự dằn vặt đày đọa bản thân trong

những suy nghĩ miên man đầy tiêu cực, rồi lại cảm thấy tội lỗi thấy bản

thân vô dụng, bất lực . Mà cũng chẳng biết làm thế nào để thoát khỏi

cái vòng luẩn quẩn tự mình vẽ ra. Cuộc sống cứ chông chênh, chơ vơ

đến lạ. Tự thấy thương hại bản thân mình… vẫy vùng trong suy nghĩ của

sự ngu ngốc!

Cũng có đôi lúc muốn giải tỏa, cũng có đôi lúc muốn nói chuyện với ai

đó… Nhưng nhìn mà xem, thấy giữa mình và mọi người bao giờ cũng bị

chắn bởi bức tường mang tên BẬN.

Xe chạy chậm rồi dừng hẳn tại một con phố nào đó nó không nhớ

tên….gục xuống vô lăng bây giờ nó đang bế tắc. Chấp nhận hay buông

tay…

Reng…reng…

Điện thoại reo kéo nó ra khỏi những suy nghĩ miên man

-alo

“Vi không đủ cổ phần….ông ta vẫn giữ 40 % cổ phần. Anh sẽ nghĩ cách ”

-không cần chúng ta sẽ thắng. Đừng lo…

Nó cúp máy, dồ ga quay xe trở lại.

….dừng lại trước cổng biệt thự hít một hơi sâu, kế hoạch này không thể

dừng lại. Nếu dừng lại, JB sẽ phá sản tổng công ty ở nhật cũng bị ảnh

hưởng không ít…

Nó sẽ không để tâm huyết của anh Thiên bị phá hủy…

Nó ý thức được, bây giờ nó không phải người nắm quyền

Đôi tay nó run run bấm phím gọi

Đầu dây bên kia nhấc máy …

-Xuống mở cửa, tôi ở dưới nay…chúng ta cần nói chuyện

Ai đó cười tươi, con mồi đã sập

……………….

Hiệp 2

Yêu nghiệt thắng tỉ số được đưa về vạch xuất phát

………………………….

-Khuya như vậy em tìm tôi có chuyện gì không?

– Điều kiện bán cổ phần. ..

-Chẳng phải đã nói, tôi không bán chỉ đổi…

Nhịn nhịn….nhất định phải nhịn…không được tức giận, đại ma đầu này

đang có ý đồ gì đây

-Sao cũng được.

-nghĩa là em đồng ý?

-Phải.

-Vậy được, ta ký giấy luôn. Trong bữa tiệc của Hoàng Gia chúng ta sẽ công bố trước truyền thông

WTF!!!! Yêu nghiệt mi thật quá đáng, nham hiểm , cà chớn….xấu xa ,

diên khùng, dở hơi, chập cheng ….đồ cám hấp trên vung ngoài vùng phủ

sóng trong vòng phủ chăn…

Ai đó rủa xả , ai đó cười

Để xem em chạy đâu cho thoát…




Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 19: DẠ TIỆC- 1

Giữa lúc Thiên lâm vào thế bí không biết xoay xở ra sao thì HOÀNG

HẢI VI cầm 33% cổ phần chuyển nhượng từ Trần Thị về xoay

chuyển tình thế.

-Vi. Số cổ phần này là sao? Phương nhíu mày

-Bé nói cho anh biết bé và thằng Phong đã trao đổi gì? Nó đâu dễ

dàng giao lại cho chúng ta số cổ phần này nếu không có điều kiện.

-Chẳng phải hội trưởng nói không bán sao? Phương nói

-Phải đấy! Vi mày nói cho mọi người biết đi.

-đúng đó

-Liên hôn. Cậu ta muốn thế

-Bé đồng ý! …. không được dù mất công ty anh cũng không muốn

đánh đổi bằng hạnh phúc của bé bé hiểu chưa… cầm lấy trả nó mau

lên.

Thiên không thể chấp nhận chuyện này, con bé đau khổ quá nhiều rồi …

anh tự trách mình vô dụng để em gái mình chịu bao khổ cực

Nó ôm lấy anh, nó biết anh lo cho nó, cũng biết anh đang tự trách mình.

Con đường này là do nó chọn anh không có lỗi, đã đi gần tới đích nó không

thể dừng lại

-Đừng lo, bé không sao đâu, anh Thiên phải tin bé. Thằng Phong sẽ không

bắt nạt bé đâu…bé biết mình còn có anh mà.

Thiên ôm chặt nó, vòng tay anh rộng lớn, ấm áp cho nó cảm thấy an toàn

**—-**—**

Mèo nhỏ ơi mèo nhỏ để xem lần này em chạy đâu cho thoát…

Có đứa tưng tửng ngồi điên một mình.

Nhẩy lên giường đi ngủ với tâm tình cực thoải mái…

Đang mơ màng thì điện thoại reo. Phong nheo mày

– Gì thế?

” Phong anh gặp chú một chút được không? ”

Phong ngồi bật dậy…

-Anh! Em xin lỗi. Em tưởng thằng Tuấn Anh.

”Anh đợi chú ở NIGHT ”

-Vâng anh chờ em một chút. 10 phút nữa em tới

Phong bật dậy quơ vội cái áo khoác rồi thẳng tiến đến NIGHT. Gặp anh vợ

là phải đàng hoàng lễ phép không được ăn nói xuề xòa, Hải Thiên tuy dễ

tính nhưng muốn anh ấy cam tâm tình nguyện gả bảo bối đi cũng không

chắc anh ấy đã đồng ý , anh phải ứng phó thật tốt mới được

-Trần thiếu, giám đốc Hoàng đang đợi cậu ở phòng Vip1

Cậu nhân viên nói, anh gật đầu.

-Đến rồi sao? Ngồi đi

-Anh gọi em là vì việc đính hôn của em và Vi?

-Chính vì vậy.

Dù biết tên nhóc này tài giỏi , nhưng không ngờ nó lại bản lĩnh tới vậy

cũng tốt như vậy nó sẽ bảo vệ được cho bé con

-Anh có gì thắc mắc. Anh cứ hỏi

– Uống đã.

Thiên uống cạn cốc rượu, hôm nay anh muốn say…

-Chú có thích con bé không?

Phong mỉm cười lắc đầu, Thiên nhíu mày.

-Em vốn không thích Vi…mà em yêu cô ấy anh ạ! Yêu từ lần đầu gặp cô ấy

bên Pháp…

Đôi mắt xanh lục bảo nhìn về một khoảng không vô định, anh nhớ về ngày

đó

-Yêu????

-Dạ…anh có thể cười chê cũng được. Vốn định sẽ thổ lộ từ từ với Vi

nhưng bọn em có chút hiểu lầm nên đành dùng hạ sách này. Nói thật thì

nếu Vi cứ cương quyết từ trối thì em cũng vẫn giúp….

Thiên cười tươi

-Chú khá đấy! Dám nừa con bé.

-Tại Vi dễ tin quá thôi ạ. Phong đáp

-Anh dao con bé cho chú. Không chăm sóc cho nó tốt là anh nôi nó về

đấy

-Dạ. Em cám ơn. Anh cứ tin em

– Được.

Mong rằng nhóc có thể bảo vệ được con bé… thay anh chăm sóc con bé,

yêu thương con bé.

**********************

Mọi người cho mình ý kiến nhé

Nếu hay cho mình vài phiếu để có động lực viết tiếp nhé!



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 20: DẠ TIỆC- 2

Khánh lo lắng nhìn con bé đang gục mặt xuống bàn, hình như mấy

ngày hôm nay nó ngủ không đủ giấc. Anh đi có mấy ngày mà con

bé trông gầy hẳn đi, nhìn mà lao lòng

-Vi nhi, cậu mệt lắm hả?

Nó hơi cười rồi lắc đầu

-Tớ ổn mà.

Phong vào lớp, anh quét cái ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn

Khánh. Đặt nên bàn ai đó hộp sữa socola rồi trở về bàn

Ai đó cũng rất tự nhiên cầm lên uống.

Khánh hơi thắc mắc về mối quan hệ rối ren của nó và Phong. Mới

vài ngày trước 2 người từ mặt nhau giờ lại như không có chuyện gì

thật làm người ta tò mò

-Tối nay có tiệc em có về các nhà không? Nhã Lam ân cần hỏi ,

giống như một người chị gái quan tâm em thật sự. Nó hơi ngước lên

-Tại sao không?

-Thật sao, mẹ rất mong em.

-Bà ta không xứng đáng làm người hầu của tôi chứ chẳng nói với tới

chức danh làm mẹ

-Sao em lại nói thế với mẹ của chúng ta

Lam nói, giọng hơi run lên vì cơn giận.

Vi mỉa mai

-Mẹ chị k phải mẹ tôi

-Em. ..Em. ….

-Lam cô vào lớp rồi về chỗ đi. Khánh nhắc nhở

Vi thẫn thờ, xuốt mấy tiết nó chỉ im lặng, Khánh muốn biết cô bé

đáng yêu kia đi đâu rồi.

Hết tiết 4 Vi xin về, một lúc sau cả Phương và Phong cũng biến mất

3 con người kì lạ này luôn tạo cho người ta cảm giác rất bí ẩn

****—****

7 h tối tại biệt thự Hoàng Gia

Các cậu ấm cô chiêu xúng xính trong những bộ cánh hàng hiệu

đang chào hỏi cười nói với nhau bằng những bộ mặt giả tạo.

Phương nhấp môi ly rượu, cô ghét mấy nơi thế này

Một người con trai bước đến( cái này do bản năng mà chị ấy đoán

được )

-Tới sớm thế? mọi chuyện sao rồi?

Tuấn Anh hỏi

Hôm nay anh rất khác, không còn là thằng học sinh ngỗ nghịch với

áo phông và quần rách , anh hôm mặc quân âu kaki và áo véc mái

tóc hơi rối làm anh thêm phần quyến rũ

-Nhìn hoài vậy bị tôi mê hoặc rồi à? Tuấn Anh chớp chớp

-Quên đi đồ lão phẳng. Phương bật cười

Hôm nay Phương cũng rất xinh, mái tóc vàng kim buộc cao gọn

gàng, cô mặc một bộ đầm màu vàng nhạt ôm sát cơ thể. Trong

đám đông cô thật nổi bật giống như một bông hồng vàng tinh tế

cao sang

-Linh đâu? Cả thằng bạn của cậu nữa

-Chẳng biết, có lẽ tụi nó lại đánh lẻ ở đâu rồi cũng lên

-lẻ cái đầu mày…

Giọng Hiếu oang oảng

-Rúc đâu giờ mới đến?

-Tao biết mày yêu tao, nhưng mà Tuấn Anh này. Tao không thể

yêu mày. Đừng ghen với Linh mày hãy từ bỏ đi.

Khóe môi Tuấn Anh co giật

-Chó mày nói cái gì?

-Mày đừng manh động chúng ta không có kết quả đâu

Hiếu đưa 2 tay lên thủ thế

-mày….

Lúc T.Anh đang định đánh Hiếu một trận thì tiếng Chủ tịch Hoàng

vang lên

-Chào các vị hôm nay tập đoàn Hoàng Gia rất hân hạnh được đón

tiếp các vị…

Từ ngoài cổng của ngôi biệt thự một đoàn xe tiến vào…

Gần 50 người mặc véc đen trên ngực áo có gắn một chiếc khuy

hình đại bàng bước vào xếp thành hai hàng dọc bên nối vào.

Từ chiếc xe Lammoghini đầu tiên HOÀNG HẢI THIÊN bước ra đầy

ngạo nghễ.

Mọi người bắt đầu bàn tán vì sự có mặt của giám đốc trẻ tài năng

nhất của cả nước

Ngay sau đó 2 người con trai bước xuống từ hàng ghế đầu của

chiếc BMW ( sukiro và tashi đấy ) khuôn mặt đẹp trai nhưng lại vô

cùng nghiêm nghị của 2 người đã đốn bao nhiêu trái tim của các

thiếu nữ trong bữa tiệc

Tashi mau chóng vòng ra sau mở cửa cho nhân vật chính ….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 21: DẠ TIỆC -3

Lam nhíu mày, Hoàng Hải Vi mày đang định dở trò gì vậy.

Lam mặc bộ đầm màu đỏ cúp ngực để nồ nọ chút ngực và đôi vai

trần trắng ngần, chiếc đầm không thể ngắn hơn khiến bọn đàn ông

nóng mắt. Cô là tâm điểm đêm này…

Đó là vài phút trước khi Hoàng Hải Vi chưa xuất hiện

Người con gái bước xuống xe.

Hôm nay nó mặc một bộ Kimono màu trắng ngắn để lộ đôi chân dài

thẳng tắp, trắng mịn không tì vết, mái tóc nâu đỏ xõa dài, khuôn

mặt xinh đẹp thuần khiết như thiên thần

Ai đó bị mê mẩn hận không thể bỏ nó vào bao vác về nhà

Khánh ngẩn người, đẹp thực sự là quá xinh đẹp. Anh đến đây cũng

vì người con gái đó sẽ đến, bất giác anh nở một nụ cười

*****

Hai hàng người cúi đầu chào đón nó và Thiên. Họ đều là người của

Tộc MiKaGe. Dòng tộc có ảnh hưởng lớn nhất đến kinh tế, chính trị

của nhật bản….

Hoàng Hạo Minh cau mày.

Ông tự hỏi, con nhỏ có quan hệ gì với dòng tộc đó…không lẽ…

Gạt suy nghĩ vớ vẩn sang một bên ông tươi cười bước lại gần nó…

đứa con gái ông bỏ rơi gần 14 năm

-Vi Vi , Thiên Thiên, hai đứa đã đến

-anh Thiên, vi vi hai người đến rồi

-Các con…

Ôi nhìn xem những khuôn mặt giả tạo vờ vịt kia đi…màn cả nhà đoàn

viên đầy cảm động

-Vi con lên đây…

Hoàng chủ tịch nắm tay nó kéo về phía quan khách tuyên bố hùng

hồn

-Thưa các vị đây là Hải Vi con gái nhỏ của tôi, con bé vừa đi du

học về. Hôm nay mới có dịp ra mắt các vị

Mọi người bàn tán một lúc rồi im lặng, hôm nay có rất nhiều kí giả

đến đây xem ra có rất nhiều trò vui

-Tiện đây tôi xin tuyên bố một chuyện trọng đại…

-Chủ tịch muốn về hiu sao???

Hahaha….mọi người bật cười trước câu hỏi nửa đùa nửa thật của cô

kí giả trẻ

-Oh không! Tôi muốn tuyên bố việc trọng đại của con gái tôi…

Con cáo già đánh mắt nhìn Hải Vi, khuôn mặt nó thản nhiên đến lạ…

-Chủ tịch xin tiết lộ. ..dám kí giả nhao nhao lên hỏi

Ai đó nhíu mày nhìn người con gái đang đứng ngây ra trước đám

đông

” ngốc ạ mau phủ nhận”

Người con trai đứng ở cạnh bồn hoa nhíu mày khó chịu chiếc ly trên

tay có thể bị bóp nát bất kỳ lúc nào

– con gái tôi sẽ đính hôn cùng Lăng thiếu gia…hai đứa nhỏ đã có

hôn ước từ bé

-Có phải Lăng Minh Quân không ạ?

-Chính cậu ấy…

Chúc mừng mọi người chúc mừng. ..mọi chuyện coi như xong. Minh

Quân mỉm cười bước về phía nó, người con trai có vẻ bề ngoài hào

hoa lịch thiệp, nhưng đôi mắt đầy gian sảo…

Quân hài lòng với người con gái này. ..nó đẹp ngoài sức tưởng

tượng của anh, một bạn giường tốt

-Khoan đã…

Nó lên tiếng, khiến bước chân Quân sững lại ,mọi người im lặng….

Phương mỉm cười, kịnh đã mở màn rồi

-Vi Vi con sao vậy?

Nó cười nhẹ cầm chiếc micro lên chỉnh giọng

-Chào mọi người. Tôi là Hải Vi, tôi có vài lời muốn nói với các kí giả

Một làn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc nó bay nhẹ khung cảnh thật

ảo mị

– Có vài việc tôi xin làm rõ trước mặt mọi người….tôi vốn không có

hôn ước với Lăng thiếu

-Cái gì

-cô ấy đang nói gì vậy

-Chuyện này là sao???

Mọi người đổ xô ra bàn tán Hoàng Hạo Minh tức giận trên mặt đã

xuất hiện vài vạch đen

Cơ mặt 2 người con trai dãn ra đôi chút cả hai cùng hướng về người

con gái nhỏ đang trình bày trước mặt đám kí giả…

-Và một điều nữa….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 22: TRẢ GIÁ-1

Nó chậm dãi bước về phía Thiên, khoác tay anh đứng ở trung tâm

của bữa tiệc

– Tôi đề nghị ngài HOÀNG HẠO MINH trả lại chức chủ tịch hội đồng

quản trị cho anh trai tôi-Hoàng Hải Thiên.

-ViVi con nói gì vậy? Đừng làm loạn nữa. ..

-Chủ tịch à không…. Hoàng lão gia xin ông đừng gọi tên tôi, ông

không có quyền làm cha tôi…

-Con..

-thưa quý vị…tôi xin lỗi vì đã để quý vị thấy cảnh này, nhưng anh

em tôi không muốn mọi người bị người đàn ông này lừa thêm nữa

Thiên lên tiếng, lão Hoàng nhìn anh đay nghiến

-Thực ra em gái tôi không phải đi di học nó bị ông ta bắt sang Pháp

sống côi cút một mình, khi con bé chưa tròn 5 tuổi. Anh nói, giọng

nói có phần chua xót

-Ta chỉ muốn con bé tự lập….

Ông Minh buồn rầu nói, giống như nỗi khổ tâm của người cha khi

mong con mình trưởng thành….

Nó nhổ vào cái tình cảm đó của ông ta.

-Hai đứa không được phép nói ba như thế. Vi, Thiên ba các con rất

yêu quý các con…mẹ thật thất vọng về các con

Đây rồi, cuối cùng bà ta cũng lên tiếng. Nó đã chờ để nột mặt lạ

của người đàn bà có một vẻ ngoài thanh cao quý phái kia…

-Hoàng phu nhân, bà đừng nhận bừa. Mẹ tôi là ai chắc bà hiểu rõ.

– Cô Hải Vi! Ý cô nói nghĩa là sao? Hoàng phu nhân không phải mẹ

ruột của cô? Một kí giả hỏi

-Chính xác. Bà Dịch Nhã Hân và mẹ tôi trước đây từng là bạn thân,

nhưng mẹ tôi bị người đàn bà này đã cùng người cha tán tận lương

tâm của tôi bày mưu hãm hại. Nó từ tốn đáp

-Con không được đổ oan cho ta…ta không làm chuyện đó

Bà Dịch Nhã Hân khóc nức nở

-Vậy tôi hỏi bà tại sao có Hoàng Nhã Lam, cô ta chỉ sinh trước tôi

có vài tháng? Chẳng phải bà và ông ấy đã có tư tình từ trước nên

mới sinh ra nghiệt chủng đó…

Dịch Nhã Hân cứng họng không thể cãi lại trước sự dồn ép của nó.

Người đàn bà hơi run rẩy khi nhìn sâu vào mắt nó. Đôi mắt tím lạnh

lùng, chứa đầy thù hận, một đôi mắt ăn mòn cả sự tự tin của bà

-Cho dù chúng ta sai khi làm chuyện đáng xấu hổ đó nhưng chúng

ta thực lòng yêu thương các con…Bà Hân cố vớt vát chút danh dự

cuối cùng

-Yêu thươg??? Vậy mọi người hãy xem Hoàng phu nhân yêu thương

chúng tôi như thế nào nhé….

Rứt lời một chiếc máy chiếu ngoài trời được hạ xuống

Người đàn bà trẻ liên tục dùng thắt lưng da quất vào đứa bé gái, ai

nhìn cũng thấy thương xót, khi đứa con trai chạy đến ôm lấy đứa

con gái che chở cho nó tránh khỏi đòn roi người đàn bà còn đánh

mạnh hơn rồi ra sức chửi rủa… căn phòng của hai anh em là cái nhà

kho cũ nát ẩm mốc, không một chiếc giường

Đôi tay nó bám chặt vào cánh tay Thiên như đang kìm nén nỗi đau

trong lòng….

Ai cũng có thể nhận ra người đàn bà đó là ai…

-Không ngờ phải không? Mẹ tôi vốn không tin bà…khắp nơi trong

ngôi nhà cũ gắn rất nhiều camera. Nó cười khinh trong khi bà Hân

còn ngỡ ngàng

-Các người vu khống, mẹ tôi không làm…Lam kích động xô nó suýt

ngã

– Cô có quyền gì mà dám động vào người của chủ nhân của chúng

tôi ??? Sukiro hất mạnh tay của Lam sang một bên khi thấy ả có ý

định làm hại nó

-Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi? Lam gào thét inh ỏi

-….

-Cô đủ tư cách để biết sao? Tashi khinh bỉ nói

-Cô sẽ phải trả giá vì…..



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 23: TRẢ GIÁ- 2

-Tashi. Anh không cần phải nói nhiều với loại người này như vậy.

Chúng ta cứ lên vào việc chính thì hơn. Phương cùng Tuấn Anh

bước đến cả hai không ngần ngại tặng cái nhìn khinh rẻ cô chị gái

bé nhỏ của nó

Đã đến lúc hạ màn kịch gia đình bi đát xuống.

Nó bước đến đặt trước mặt ông Minh một xấp hồ sơ. Giọng nói lạnh

nhạt vang vào tận óc ổng, khiến con cáo già gian sảo như ông

cũng phải run sợ

-Chúng mày làm sao có đủ cổ phần, tao không tin số giấy tờ này

nhất định là giả … lũ chó má chúng mày muốn lật đổ tao sao? Đi

chết đi

Hoàng Hạo Minh như con lợn bị trọc tiết điên cuồng gào thét điên

cuồng chửi rủa

-Anh Hoàng thật xin lỗi… Tôi tới trễ…

Một người đàn ông trung niên bước vào, khuôn mặt phúc hậu, tươi

cười nhưng trong đôi mắt vẫn không dấu nổi vẻ ngang tàng. Theo

sau ông là một người con trai… một người rất quen…

Trần Anh Phong mặc một bộ âu phục màu đen thoạt nhìn cũng biết

đó là hàng may tay tỉ mỉ , cả bộ âu phục tôn nên dáng người chuẩn

không cần chỉnh

Từ người con trai ấy toát ra một khí chất phi phàm, khiến mọi người

không khỏi ngỡ ngàng trước phong thái hiên ngang ngạo mạn của

người con trai đó

Khuôn mặt anh như tỏa ra hào quang thu hút mọi ánh nhìn.

Nó chưa bao giờ nhìn anh lâu như lúc này…người con trai đó có một

đôi mày đậm ngang bướng, đôi mắt xanh lục bảo kiên định, khuôn

mặt anh tuấn có những đường nét góc cạnh nam tính đầy quyến rũ

Anh khẽ cười khi chạm ánh mắt chăm chú của nó. Thiên nhẹ buông

tay nó rồi bước về phía trước chào hỏi

-Chào chủ tịch Trần

-Ấy khách sáo gì nữa chưa….

Ba Phong- ông Lâm vỗ vai Thiên rồi nói vọng tới chỗ nó

-Chào con nhé MIKAGE!

Mọi người lại được phen nhốn nháo bàn tán…riêng Hoàng Hạo Minh

cảm thấy như rơi xuống địa ngục. Điều ông nghĩ là sự thật….vợ

trước của ông là một mỏ vàng lớn vậy mà ông từ bỏ…Là gia tộc

danh giá, có được vị trí đứng đầu gia tộc ấy có lẽ bây giờ ông

không còn là một chủ tịch công ty nhỏ nhoi nữa

-Trần chủ tịch ông vừa gọi Hoàng tiểu thư đây là MIKAGE???

-Ồ vâng. Con dâu tương lai của tôi chính là nữ chủ nhân dấu mặt

của gia tộc Mikage lừng danh.

Như nhớ ra cái gì đó Sukiro lên tiếng hỏi

-Chủ tịch … ông Hoàng Hạo Minh nghi ngờ chúng tôi làm giả giấy tờ

về số cổ phần công ty Trần thị, ngài có thể lên tiếng lấy lại công

bằng giúp chúng tôi?

-Oh…anh Hoàng thân mến, sao anh lại nghi ngờ chứ. Chẳng phải tôi

đã kí rất rõ sao? Số cổ phần này là do thằng Phong nhà tôi tặng

cho con bé mà.

Chủ tịch Lâm vừa giúp nó đâm một đòn chí mạng vào người cha bất

nhân, trong lòng nó có chút hả hê

Cả người ông Minh mềm nhũn,gần như phải tựa cả vào người Nhã

Lam để đứng vững. Lam cũng chả khá hơn ông Minh, đôi mắt trợn

to như không tin những gì mình nghe thấy nhìn thấy

Một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo nó kéo lại

Mùi bạc hà nâng nâng….

– Ông ta mất tập đoàn rồi…cũng thân bại danh liệt, bây giờ đến

lượt em.

Yêu nghiệt thì thầm…phải rồi bây giờ đến lượt nó phải trả giá….

– Mọi người đã diễn xong chưa…..



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 24: VÌ CHÚNG TA LÀ MỘT GIA ĐÌNH….

Ai đó nhìn lên bầu trời đen kịt, mù mịt như chính chặng đường phía

trước …

lá cây xanh thẫm khẽ đung đua làm lay động những giọt sương đêm

… gió thì thào bên tai, hôm nay trời trở lạnh.

Có thứ gì đó lao lao trong lòng, cảm giác bất an hiện rõ trên khuôn

mặt kiều diễm của ai đó.

Ai đó khoác áo lên người nó, mùi hoa anh đào phảng phất, không

đậm nhưng rất ngọt ngào

-Ngoài trời lạnh lắm. Khuya rồi sao không ngủ đi ?

-Anh!…

Sukiro dựa tấm lưng của mình vào thành lan can mái tóc vàng kim

bay bay theo chiều gió, trông anh thật lãng tử. Ai mà đoán được

người con trai này đã 32 tuổi rồi cơ chứ, trông anh như chàng 20

vậy. Khuôn mặt không quá đẹp nhưng ưa nhìn con người anh toát

nên cái gì đó rất thu hút, 32 tuổi rồi nhưng cái mặt vẫn nhẵn thinh

không có 1 cọng râu nào…hay tai mặt anh dày quá râu không xuyên

qua được : ]

-Em không ngủ được! Nó đáp

-Cậu ta cũng được đấy, là một thằng con trai tốt, có bản lĩnh , có

tố chất. Anh duyệt

Nó im lặng một lúc rồi hỏi

-Mai anh về Nhật à?

Biết ý nó không muốn đả động đến người đó , anh cũng không ép

-Ừk xa bé yêu ,anh đây cũng buồn lắm, tuy không đành lòng nhưng

vì công việc anh phải đi….Sukiro buồn rầu

-Vất vả cho anh quá, anh chả muốn về ngay lập tức với chị MiChi

ý. Vờ vịt chi nữa …

-Đâu có…anh thề…buồn thật mà

-Anh với chị MiChi mau cưới nhau đi già đến mông rồi đấy. Anh để

chị em đợi lâu thế

-Anh cũng muốn nhưng mà người ta chưa có chịu…. haijzzzz…Sukiro

thở dài thườn thượt, nó cười cười véo má anh..

-Anh già ôi, khổ thân anh quá…

-Nhóc con lớn rồi có phải gan cũng to hơn rồi không? Anh vừa trẻ

vừa đẹp trai mà dám kêu anh già hả????

Nó cười hì hì, ôm lấy anh. Người con trai này đã thay Thiên chăm

sóc nó suốt 13 năm…

Với nó…Sukiro sama là bạn, là ân nhân, là anh trai, là cha…không

thể tưởng tượng nếu không có anh nó sẽ sống ra sao

-Bé yêu của anh,bảo bối của anh. Em cũng phải sống thật tốt,thật

vui vẻ. Anh không ở bên cạnh, bé yêu phải tự chăm sóc bản thân.

Bọn anh cần em, gia tộc cần em. Bé yêu ạ!

-Em sẽ rất nhớ anh. Anh già ,em không lỡ gả anh đi đâu. Nó phồng



-Cái con bé này…lớn rồi mà cứ như nhóc con 5 tuổi ấy nhỉ. Sukiro

bật cười

Đêm nay thật dài….

******———******———

Thiên tiễn Tashi và Sukiro ra sân bay còn nó đi học, nó cũng muốn

đi lắm nhưng lại sợ ra đó rồi nhất quyết không cho 2 người đó về

-Cậu mệt à? Hôm qua…

-không sao!… nó chen ngang câu nói của Khánh chuyện hôm qua

nó không muốn nhắc nữa. Xong nó lại gục mặt xuống bàn

-Sao còn ngồi ở đó…????

Cái giọng này… là của tên yêu nghiệt đáng ghét. Nó ngán ngẩm

ngước lên

-Không ngồi đây thì ngồi đâu. Chỗ này của tôi mà. Hấp à. Nó lườm

anh

Yêu nghiệt nhíu mày trực tiếp tiến lại một tay xách balo một tay

kéo nó ra khỏi chỗ

-Làm gì thế?

-Chuyển chỗ …

-Đi đâu?

-Em ngồi cùng tôi, chúng ta phải ngồi cùng nhau…

-Tại sao? Điên à? Nó giật tay ra quát anh

-Vì chúng ta là một gia đình, không thể có sự hiện diện của kẻ

ngoài. ..anh đáp

Nó trừng mắt. …vãi cả gia đình…

*——*

4 kẻ ngoài cuộc lắc đầu. Hai đứa này ở với nhau, ngày tận thế chắc

chắn không còn xa nữa!!!!!



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 25: AI! AI PHẠT AI…

Cái gì cũng có giới hạn của nó

Cho dù là ai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Khi sức chịu đựng vượt

quá giới hạn thì tất cả sẽ bùng phát.

Phong quá hối hận vì để mèo nhỏ ở cạnh tên lãng tử kia quá lâu,

anh bắt đầu lo lắng có kẻ dèm pha rồi bắt vợ của anh đi

Có đứa hận không thể bóp chết đứa ngồi cạnh, ném ra ngoài cửa

sổ cho tan xương nát thịt

Đứa ngồi cạnh còn chả thèm liếc anh một cái chỉ chằm chằm nhìn

vào cái điện thoại thỉnh thoảng còn cười khúc khích. Ai đó thở dài

ngó đầu qua nhìn ké vào màn hình điện thoại.

Đôi mày nhíu chặt, hai tai đã phả ra khói trắng….

Nó đang nhắn tin với Khánh…còn lưu tên cậu ta là Khánh đẹp trai,

trong khi còn không thèm lưu số của anh…

Hoàng Hải Vi ngu như dog, rốt như bò kia có phải muốn anh tức

chết không

-Thưa cô. Bạn Vi sài di động trong giờ ạ!

Cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt. Nó nghe tên mình được sướng lên

thì trừng mắt nhìn yêu nghiệt…. thằng khùng kia mi lại muốn gì nữa

đây

-Vi…em không nên dùng điện thoại trong giờ học …

Bà giáo nhẹ nhàng bảo ban

-Làm ảnh hưởng đến bạn khác, tiêu biểu là em, bạn ấy nên bị phạt

để làm gương cho các bạn khác cô ạ… Phong nhìn nó rồi cười đểu

một cái.

Nó trấn động… đùa nó à.

-Cô giao việc này cho em đấy Phong…

-vâng em sẽ làm tốt. Phong gật đầu, bạn ấy là người rất có trách

nhiệm: ))

Trần Anh Phong. Mi được lắm dám hại ta à? Khốn con mẹ nó nạn .

Nhớ bà đó. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà bà khi phải quân

tử nên mi đợi đó mà xem

-Mau đi ra sân sau nhổ cỏ

Phong trừng mắt ra thị oai. 4 đứa bạn (Phương+Tuấn Anh+Linh+

Hiếu ) cùng nhìn nó bằng ánh mắt tiếc thương vô hạn…

-Mày đi cẩn thận…. Linh giả vờ chấm nước mắt

-Vi…thượng lộ bình an hạ lộ nằm luôn nhé! Phương cười hì hì đưa

tay bye bye nó…

-Em đừng đi… Tuấn Anh ôm ngực bộ mặt đau đớn níu kéo

-Anh sẽ vì em đi trộm nải chuối … Vi, mày an tâm tao sẽ hi sinh tấm

thân cao cả của mình để trộm cho mày nải chuối đẹp nhất…. cứ tin

ở tao… Hiếu vỗ ngực

Nó muốn cho tụi này vô nhà thương điên quá… sao chúng nó có thể

cười trên nỗi đau của người khác. Các bạn tốt quá ha , vui quá ha,

cứ cười đê rồi biết tay chị nhá…

-Câu giờ đến lúc nào nữa, đi thôi…

Yêu nghiệt đáng chết mi đi chết đi.

Nó ngậm ngùi bước theo

-Khoan đã

Mọi người lại tập trung nhìn về phía Khánh. Yêu nghiệt nhíu mày.

-Thưa cô… là em cùng bạn Vi nhắn tin nên em cũng xin chịu phạt

cùng bạn ấy…

Ồ….. cả lớp ồ lên, khuôn mặt yêu nghiệt biến thiên liên tục, chả

biết đang bày sẵn trò gì trong đầu

Trồi ôi bạn Khánh anh hùng quá không giống tên tiểu nhân bỉ ổi kia…

người đâu mà đẹp trai thế…

Nhìn đôi mắt sáng như sao của nó đang nhìn Khánh có đứa uất đến

tận cổ

-Chuyện này….

Bà giáo có vẻ khó sử lắm vì đây toàn những nhân vật tầm cỡ đắc

tội là chết như chơi

-Cô không được thiên vị đâu nhé.

Phong muốn giết con nhỏ tên Phan Hồng Phương quá…nó muốn phá

đám à…kìm nén nhất định phải kìm nén…

-Được. Vậy Khánh cùng đi với Vi . Phong em phụ trách giám sát.

….

Tuấn Anh khều khều tay Phương

-Gì?

-Sao cậu làm thế?

-cho vui…đần thế !

Tuấn Anh sa sẩm, cái con người này động chút là nói anh ngu

không thì dốt, đần… thật làm người ta tức chết

-Vui cái *beep* còn chưa đủ loạn

-Không sợ thế giới loạn chỉ sợ nó không loạn… tôi muốn xem. Ai! Ai

là người phạt ai




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 4 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất