Truyện Sáng Tác - nơi tụ họp những cây bút trẻ có đam mê sáng tác và mong muốn tác phẩm của mình được đón nhận. Hãy đến với chúng tôi và thỏa sức chia sẻ những tác phẩm do chính bạn sáng tác!




Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4

Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 76: KẾ HOẠCH CỦA REN ….

Để đi đến tận cùng của yêu thương phải đi qua một con đường

mang tên là “nước mắt” ….

Từng giây từng phút được sống. ..

Ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng có ai muốn đau… nhưng…

Không thể thấy cầu vòng nếu thiếu những cơn mưa…

Vậy nên:

Hãy cứ yêu thương hết mình….

……bởi vì….

Cái gì cũng vậy nếu có được dễ dàng quá thì giá trị của nó sẽ trở

nên tầm thường.

_LeeHannie_

****——–*****

Nó ngồi đối diện với ông Lâm bé Ren ngồi ngay bên cạnh đang đánh

chén ly kem cốm

-Con…

Ông Lâm nghẹn ngào. Đứa nhỏ này nay đã lớn khôn rồi

-Cháu xin lỗi vì năm đó đi mà không chào chủ tịch…. dạo này chủ

tịch khỏe chứ?

-Con không định cho thằng Phong biết sao? Chuyện đứa bé thằng

Phong phải có trách nhiệm

-Bé Ren là con cháu, cháu có trách nhiệm nuôi dưỡng nó… mẹ con

cháu không cần sự thương hại…. cháu cũng không cần anh ấy có

trách nhiệm vì… tất cả do cháu tự nguyện

Nó xoa đầu tiểu yêu nghiệt, bé Ren cười cười nhìn nó

-Nhưng mà… thằng Phong nó đã tìm con rất lâu…. con và nó …

không thể quay lại sao?

Ông Lâm nói, giọng ông nghèn nghẹn.

-Cháu nghĩ mọi việc đã kết thúc…. chủ tịch hãy giúp cháu giữ kín

chuyện này với anh ấy, mẹ con cháu sẽ về Pháp vào ngày mai , mẹ

con cháu không muốn làm đảo nộn cuộc sống vốn có của anh ấy

-….

-Khi thằng bé đủ lớn để hiểu mọi chuyện cháu sẽ để nó quyết định

có trở về nhận anh ấy hay không.

-Con không thể ở lại thêm vài ngày sao? Cho ta có chút thời gian

bên cạnh thằng bé…

-Chuyện này…

Nó thật sự khó sử…có nên ở lại không????

Nếu nỡ chạm mặt anh???

Nhưng dù sao chủ tịch cũng là ông nội của nhóc Ren…

-Được không con…

-Mami, con cũng muốn ở lại… đồ ăn ở Việt Nam rất là ngon…

Ren giật giật ống tay áo của nó, giọng nũng nịu

-…. cháu sẽ suy nghĩ … dù sao hôm nay cũng rất cảm ơn chủ tịch

-Hãy gọi cho ta nhé…

-Vâng, cũng muộn rồi… cháu xin phép

Ren đứng ngay dậy lễ phép khoanh tay cúi đầu chào ông

-Con chào ông nội!

-Ngoan…

-Đi thôi con.

Ren non ton chạy lại nắm tay nó … ông Lâm nhìn theo…

Thằng bé đột nhiên quay lại chạy tót về phía ông khiến cả ông Lâm

và nó ngạc nhiên

-Ông nội con bảo này…

Ren vời vời tay , ông Lâm khom người để thằng bé thì thầm vào

tai…

Nó nhíu mày, tên tiểu quỷ này lại định dở trò gì đây…

-Con về ông nhé, mọi việc ông nhớ kĩ chưa? Ren cẩn thận nhắc nhở

, cái thái độ người lớn hóa của thằng cháu nội khiến ông bật cười

thành tiếng

-Nhớ rồi! Mau ra với mẹ đi….ông nhất định nghe theo lời con

***—***—***—***—***

Ông Lâm trở về biệt thự, thấy chiếc ferrari màu đỏ của Thùy đậu

trong Gara bất giác đôi chân mày của ông khẽ nhoe lại…

-Bác về rồi ạ? Cháu vừa nấu cơm xong…

-Thằng Phong đâu?

Ông hỏi…

-Dạ, anh ý đang ở trên phòng sách ạ…

Thùy nói

Mấy năm nay cô làm vô số điều để lấy lòng lão già nhà anh… nhưng

cái lão chết tiệt này lại luôn lạnh lạnh nhạt nhạt với cô thật điên

đầu…

-Bác ngồi đi cháu lên gọi anh ấy xuống ăn cơm, hôm nay cháu nấu

toàn món bác thích

Ông Lâm không nói gì… ông không thích Thùy, con người cô quá

tính toán mưu mô… không giống như nó… trước mặt ông không hề

có chút giả dối

Phong đi xuống

-Ba đã về, hôm nay ba về muộn!

-Ăn cơm đi….

Ông nói….

-Bác ăn món này đi ạ

Ông Lâm gật gù

-Vị không giống vị mà MiKaGe nấu…

Nụ cười trên môi Thùy đông cứng, Phong ngừng ăn… có cái gì đó

nôn lao trong lòng…hôm nay suýt nữa anh gặp được cô

-Bác…

-Hôm nay ta gặp con bé! Nó trững trạc hơn nhiều

Ông Lâm thong thả nói

Phong bật dậy làm đổ cả ghế

Anh hỏi rồn…

-Ba … ba gặp cô ấy ở đâu? Bây giờ cô ấy ở đâu????

Thùy nghe xong cũng hoảng…

Con nhỏ ti tiện đó sao lại về lúc này… điên thật

-Ta ăn no rồi, con đưa Thùy về rồi lên nói chuyện với ta một chút…

ông nói

Ông Lâm lững thững đi lên phòng… để lại đằng sau một người nghiến

răng ken két

Và một người đang hấp tấp dẫn người kia về nhà…



…..

********



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 77: MUỐN THOÁT KHỎI TAY ANH? CHỜ KHI ANH

CHẾT NHÉ…

Ren cúi đầu ngồi xuống ghế sofa…

-Ai cho con ngồi… Quỳ xuống. Mau!

Thiên quát

Nhóc Aki giật bắn người.

-Không quỳ! Con thấy mình không sai…con chỉ muốn gặp Bố tại sao

lại phạt con

Ren ngang bướng hình như cái tính này được di truyền từ mami

nhóc thì phải

-Con… con có biết mình làm bao nhiêu người lo lắng không hả? Nếu

gặp chuyện xấu thì sao? Con có nghĩ cho mẹ con không?

Thiên đến bực với thằng cháu mình…

-Khi cháu đề nghị mọi người phải đồng ý hoặc nếu phản đối cũng

cho cháu lý do chứ…

-Cháu…còn dám cãi… cả Aki nữa ai cho con hùa theo em ..

-Ba con xin lỗi. Aki lí nhí nói… biết thế không đi cùng thằng Ren cho

rồi…

-Cháu không cãi, đó là chính kiến của cháu.

-Cháu….* máu rồn lên não*

-Thôi… Aki, con đứng lên. Lại đây với Dì… Ren mau xin lỗi Bác. Một

phần lỗi cũng là do con…con không lên cãi bác để bác buồn. Khi

bác còn nói còn giận thì bác còn yêu thương con… hay con muốn

bác ghét con, coi con không tồn tại?

Nó nhẹ nhàng khuyên giải, đối với con trai mình nó hiểu, tên tiểu

yêu nghiệt này càng đàn áp thì nó càng quá lên , càng làm phá

bĩnh, càng làm trái lời mình …giống như ai đó cũng chỉ thích nghe lời

ngọt ngào

Ren chầm chậm bước đến trước mặt Thiên, thằng bé lí nhí nói

-Cháu xin lỗi…cháu sai rồi

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của 2 thằng nhóc anh cũng chẳng lỡ nặng

lời… chẳng qua là do lo quá

-Lần sau không được như thế nữa biết chưa?

-Dạ vâng…

-Lên phòng nghỉ đi…

Phong nói, chỉ chờ thế 2 thằng nhóc chạy vèo về phòng đóng cửa

khóa trái đề phòng bất chắc

Nó ngồi nói chuyện với Thiên về vụ gặp ông Lâm… Thiên hơi cau

mày….

****************

-Ba…..

-Ngồi đi…

-Dạ….cô ấy…

-ta không cần biết con đùng cách gì…từ giờ đến sáng mai phải bằng

được công ty CE…

-Tại sao ạ??? Có liên quan gì đến….

-Cherry nữ hoàng ngành thiết kế thời trang chính là con bé… vì

cháu trai, vì con chúng ta phải dùng mọi cách giữ con bé ở lại….

-Cháu trai???

Ông Lâm quăng quyển sổ kế toán vào đầu Phong

-Thằng đần này… ta muốn giết con quá… con làm gì con còn không

nhớ sao?

Phong sa sẩm, … không phải cô ấy…có thai chứ…????

-Ngày con bé đi, nó đang mang trong người giọt máu của con… con

cháu của Trần gia…nếu hôm nay ta không gặp con bé…có lẽ cả đời

này Trần Lâm ta cũng không biết mình có một đứa cháu trai…

-Ba…..

-đi lo việc đi, nếu muốn con bé ở lại…

-Con hiểu rồi. Con sẽ mang con dâu về cho ba…

Phong nói, rồi nhanh chóng trở về phòng làm việc….

Lần này có phải dùng dây xích trói cô lại bên mình anh cũng làm

miễn sao cô ở bên cạnh anh…

*********************************

-Ren… chuẩn bị đồ đi chúng ta về Pháp nào con….

-Dạ…

Ren sốt ruột

Rốt cuộc thì ông nội đang làm gì tại sao đến giờ chưa có cuộc điện

thoại nào….

-Đi thôi con…muộn giờ bay bây giờ

Nó giục

-Dạ con ra đây…

Ren chán nản chí…

-con sao thế? Mặt mày bí xị…

-Mami, hay chúng ta ở lại đây vài ngày nha!

Ren ỉ ôi, bé không muốn đi bé muốn ở lại đây…

-Thôi nào con yêu… mẹ còn rất nhiều việc cần làm ở Pháp

Ren thở dài rồi mở cửa xe bước vào.

Điện thoại đổ chuông….

Nó nhíu mày

-Gì thế Phương?

“CE đổi chủ, chủ mới yêu cầu gặp riêng mày để bàn bạc…mày có về

được không? ”

-Tao đang ở Việt Nam

“Cái gì???? Mày….về bao giờ vậy???”

-Chuyện này nói sau đi… họ hẹn ở đâu? Bây giờ tao tới còn hơn 1

tiếng nữa mới bay..

“-Nhà Hàng Star ”

-ok…

Nó nhanh chóng lái xe đi

Tiểu yêu ngồi hàng ghế sau mỉm cười bấm bấm vài trên chiếc

IPhone6

**—**

Sau khi dặn dò con trai cẩn thận nó mới vào nhà hàng…

-Ren!…

Thằng bé cười vẫy tay chào ông Lâm

-Đi thôi…việc còn lại ba cháu sẽ lo…

-Không cần trợ giúp ạ? Ren ngạc nhiên

Theo đúng kế hoạch thì…em phải chạy vào nhận bố để Phong có

thể lấy cớ đứa con để giữ nó lại…

-Không! Ba cháu lợi hại hơn chúng ta nghĩ…nào ông cháu mình đi ăn

kem…

-Vâng…

—-******—–*****——

Nó đẩy cửa bước vào căn phòng Vip…

Mùi bạc hà thơm ngát

Lạ là căn phòng trống không…. chẳng có ai…

Toan bước ra thì từ đằng sau một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy nó…

Nó hoảng sợ vùng vẫy

Nhưng càng vùng vẫy cái người đó càng ôm chặt

Nó có thể cảm nhận được cả hơi thở trầm ổn của người đó sau gáy…

Mùi hương này…

Hơi thở này….

-Em muốn chạy khỏi đời anh à? Chờ khi anh chết nhé…





….

Đã xong chap mới! ….. ^_^

(Còn tiếp)



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 78: GIAM GIỮ

“Trời hết mưa chưa chắc trời đã sáng

Tình hết buồn chưa chắc đã quên anh…..”

******

-Buông tôi ra…

Nó gằn giọng

-Vi , cùng anh về nhà!… em đi như vậy là quá đủ rồi … Phong nhẹ

nhàng nói

Vi????? Cái tên đó, hình như lâu lắm rồi không có người gọi . Nó hình

như cũng đã quên mình là HOÀNG HẢI VI…là người yêu TRẦN ANH

PHONG điên cuồng…

-Vi…

-Hoàng Hải Vi đã chết từ lâu rồi. Trần thiếu, tôi đến đây để bàn

việc xin anh tự trọng một chút

Phong nhíu mày, cô không muốn nói chuyện với anh… nhưng anh

muốn

-Em tưởng như vậy là xong sao? Đừng mơ…

Phong xoay người nó lại ép chặt nó vào tường, mạnh mẽ hôn lên đôi

môi đỏ mọng…

Nó vùng vẫy, hết đẩy rồi đánh anh nhưng cái tượng sắt kia vẫn

không hề lay chuyển

Nó nghiến răng cắt mạnh vào môi anh…vị máu mằn mặn tanh ngòm

tan trong khoang miệng nó

Trần Anh Phong không những không buông mà còn siết chặt hơn

bắt nó nuốt hết máu của anh… rất lâu sau khi nó dường như sắp

ngất đi vì ngột thở anh mới tạm rời môi nó…

Nó dựa vào tường tay ôm lấy ngực hít lấy hít để không khí…

-Hoàng Hải Vi… cả đời này đừng mong thoát khỏi tay anh.

-Trần Anh Phong…. anh chẳng là gì đối với tôi cả nên đừng mang

cái oai phong của anh ra đàn áp tôi…

-Vậy tôi cho em biết tôi là gì của em!

Phong nổi giận, anh đùng đùng kéo nó ra ngoài tống vào xe mặc

cho nó la hét vùng vẫy

Chẳng ai dám chạy lại giúp nó vì… Trần Anh Phong là ai???

Hắn là kẻ tàn nhẫn bậc nhất… là bang chủ Tam Thiên Hội đối đầu

với hắn chỉ có một con đường. … Chết! !!!!!!

-Trần Anh Phong thả tôi ra… Thả ra ngay…

Mặc cho nó la hét chửi bới, Trần Anh Phong vẫn nín thinh khuôn

mặt anh tuấn không chút cảm xúc

Xe của anh chạy chầm chậm vào căn biệt thự ở ngoại ô

Một người vận đồ đen nhanh chóng giúp Phong mở cửa xe… chỉ chờ

vậy ai đó nhanh chóng ra khỏi xe kéo luôn con bé mặt mày bốc hỏa

vào nhà…

Nơi này…là nhà của anh… là nơi anh và nó sẽ say dựng một mái

ấm…

Ngôi nhà này…

Nó không phải ngôi nhà hoa hồng cô và anh từng ở

Cũng chẳng phải nhà của ba anh…

-Trần Anh Phong, đây là đâu? Tại sao đưa tôi đến đây?

-Nhà của chúng ta! Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây

-Đùa tôi sao? Chúng ta đã chấm dứt từ 6 năm trước rồi

-Ai nói? Tôi nói không thì sao?

Phong ép sát nó vào tường đôi tay to lớn khẽ vuốt ve khuôn mặt

xinh đẹp…

Phong chầm chậm cúi xuống hôn nó…

Chat…..

Má Phong bỏng rát…

Anh nhìn nó…

-Tôi không còn yêu anh nữa….sáu năm trước tôi hận anh….cho đến

giây phút này cũng vẫn hận anh…nó nói

Từng câu nói ấy của nó như mũi giáo đâm vào tim anh…

Đau đớn vô cùng

-Vi…

Nó nhếch môi cười lạnh…

-Con bé đó… chết rồi

-Cho dù em có nhận hay không Hoàng Hải Vi em cả đời cũng đừng

mong thoát khỏi đây. Phong dõng dạc tuyên bố

-Anh…còn không mau thả tôi , tôi sẽ báo cảnh sát

Nó bực … cái tên này rốt cuộc muốn gì ở cô

Phong cười lớn

-Báo đi, để xem kẻ nào có thể đưa em đi

-Đồ tâm thần, chúng ta đâu là gì của nhau tại sao cứ phải dằn vặt

nhau như thế

-Tôi không là gì của em????

-Phải… nó gật đầu

Trần Anh Phong lao đến như một con thú giữ…

Anh cuồng dã xâm chiếm đôi môi anh đào

Đôi tay anh ôm ngang eo nó siết chặt đến nỗi eo nó như muốn vỡ

ra

Đôi mắt lục bảo giận dữ, anh không là gì sao?????

-Trầ…n ….An..h …Ph…on…g anh điên rồi sao????

-Phải tôi điên rồi, điên vì em… vì em đấy….

-….

-HOÀNG HẢI VI… TÔI CHO EM BIẾT CHÚNG TA LÀ QUAN HỆ GÌ

Nói xong anh nhấc bổng người nó lên tiến thẳng về phòng ngủ…

Nó kinh hãi, la hét om xòm…

RẦM. ……

Cánh cửa phòng đóng lại một cách thô bạo

***************

Hnay mk chỉ đăng được 1 chap này thôi…m.n đọc tạm nhé mai mk

sẽ đấu tranh dành lại Laptop từ tay anh mk để đăng cho truyện cho

m.n nhé…

…. à… chap này mk tặng bạn @quynh_quynh862 nhé!

(Còn tiếp)



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 79: TIỂU YÊU NGHIỆT RA TAY

Ren tung tăng chạy khắp biệt thự nhà họ Trần. Ren mới đến một lúc

mà trên dưới Trần gia ai ai cũng quý thằng bé.

-Cháu vào phòng của bố cháu được không ạ?

Ren lễ phép hỏi

-Được chứ! Đây là nhà cháu mà

Ông Lâm xoa đầu thằng bé

-Vâng…

Ren cười tít nhanh chóng chạy lên tầng

-Phòng của ba cháu là phòng đầu tiên ấy. Đi chầm chậm thôi kẻo

ngã Ông Lâm nói với theo

-Dạ…vâng…

Ren đẩy cửa bước vào. Căn phòng màu xanh dương của bố ….

Ấn tượng đầu tiên của em là

Đây là …..

Một căn phòng rất gọn gàng ngăn lắp, đâu đó thoang thoảng mùi

bạc hà mát dịu

Trên bức tường lớn treo đầy những bức ảnh lớn nhỏ

Ren thích thú nhìn ngắm

Tật cả đều là ảnh của mẹ em… ảnh mẹ uống cafe… ảnh lúc mẹ ngủ,

lúc mẹ nấu cơm….vân vân và mây mây…

Cậu bé chẹp miệng

Để xem trong máy tính có gì nào

Ren trèo lên ghế ngồi

Bật máy tính… nhìn mã khóa thằng bé nhếch môi cười

Đôi tay nhỏ bấm thoăn thoắt trên bàn phím

Đôi mắt thằng bé sáng lên…. Ren ngả người tựa vào ghế

-Enter

Máy tính của Phong đã được mã hóa…

Dù có là loại mật mã khó giải hơn nhưng đối với siêu thiên tài như

bé thì quá đơn giản

Ren là ai chứ? Em là con trai của mẹ Yuki… nữ hoàng công nghệ

cao

Là con trai của bá chủ thế giới ngầm Dark…

Là tiểu chủ nhân của gia tộc MiKaGe danh giá.

Là ngôi sau nhí của ngành thời trang Pháp…

Đương nhiên không phải dạng vừa

Ngồi thảnh thơi xem đi xem lại những giữ liệu của công ty của bố

… Nhàm chán…

Cạnh….

Thùy đẩy cửa bước vào, mấy năm nay cô thường nui tới Trần và tự

tiên ra vào thậm chí là sai khiến người họ Trần. Ít nhiều cũng khiến

mọi người khó chịu , vậy mà trước mặt cậu chủ , ông chủ lúc nào

cũng tỏ ra ngây thơ trong sáng. Thật chướng mắt…

-Vào phòng mà không gõ cửa là rất mất lịch sự cô không biết sao?

Ren trau mày…

Thùy hơi bất ngờ, thằng nhóc hôm qua gặp ở công ty của Phong!

Sao nó lại ở đây? Còn ở trong phòng của Phong nữa

-Thật mất lịch sự… khi đi học giáo viên của cô không nói nhìn chằm

chằm vào người khác là rất thiếu tôn trọng không?

Thùy sực tỉnh… mồm mép thằng nhóc này thật ghê gớm

Cô cười

-Tại cô ngạc nhiên quá? Sao cháu vào được đây? Thùy nhẹ nhàng

hỏi dò

-Đẩy cửa bước vào? Không lẽ cô nghĩ cháu trèo cửa sổ?

Ren khinh khỉnh nói

-Nhóc con ý cô không phải thế? Ai đưa cháu tới đây?

-Ông nội cháu là ai?

-Chủ tịch Trần Lâm….

Ren thản nhiên trả lời, em thích thú nhìn biểu hiện của người đối

diện

( cái này giống Phong nè… thích chọc người lắm cơ )

-Không thể nào? Làm sao có thể…

Thùy hơi sock…nếu thằng nhóc này là cháu nội của chủ tịch Lâm…

vậy chẳng phải là con trai của Phong sao???

Phi lý … quá phi lý….

-Vậy mẹ cháu là….

-Yuki mikage…. người con gái trong những bức hình này!

Ren cười tươi…. đôi mắt lục bảo ánh tím sáng ngời ngời

Thùy cảm thấy khó thở vô cùng…

Chết tiệt…

Khi chưa biết thân phận bé Ren Thùy khá quý mến thằng bé nhưng



Khi biết nó là con trai Hoàng Hải Vi thì cô lại ghét nó vô cùng….

-Cô sock lắm à? Ren nhẩy xuống ghế từ từ tiến về phía Thùy

-Bố Phong sẽ không bao giờ yêu cô đâu. Bố chỉ yêu mình mami của

cháu thôi cho nên đừng cố gắng chia rẽ ba mẹ cháu…

Ren nói, đôi mắt thằng bé cương nghị lạ thường

Thằng bé rất yêu mẹ, khi nó được bác Thiên và bác Giang kể cho

nghe lý do vì sao ba và mẹ không ở cùng nhau như những cặp vợ

chồng khác, Ren rất phẫn nộ. Em đã hứa với chính bản thân mình là

sẽ bảo vệ mẹ để mẹ không phải rơi một giọt lệ nào

-Mày…

-Sao? Cô định làm gì?????

Ren tiến lại….

******—–*********

Hiếu và Tuấn Anh đến tìm Phong vì chuyện của hội . Từ sau vụ của

nhỏ Vi, Phương và Linh, cả hai đứa bọn anh cũng ít nói chuyện với

Phong hẳn vì bên cạnh Phong lúc nào cũng có nhỏ Thùy bên cạnh…

-Tìm Phong à?

Chủ tịch mỉm cười

-Bố… hôm nay thấy tinh thần bố tốt thế

Hiếu hí hửng nói…

-Bố đang có chuyện vui mà…nói cho anh biết…..

RẦM….

Mọi người giật mình , tiếng động phát ra từ phòng Phong

Rồi tiếng khóc rất to của trẻ con…

-Thôi chết bé Ren bị làm sao rồi! …

Ông Lâm cùng đám người làm hớt hải chạy lên

Tuấn Anh và Hiếu cũng chạy theo…

Nhà họ Trần có trẻ con từ bao giờ thế nhỉ?????

Hiếu nghĩ

******

-Mày im ngay cho tao???? Không im hả… đồ nghiệt chủng…

Thùy quát…

Thằng bé ngồi bệt xuống đất khóc nấc lên

-Cô làm gì thằng bé thế? Tội nghiệp cháu tôi… ngoan… nín đi Ông

thương… ông Lâm vội chạy đến dỗ dành thằng bé

-Ông ơi cô đó đẩy con ngã….cô còn bảo con là nghiệt chủng…. hu

hu…

Ren nức nở

-Cô… cô nói gì thế?

-Cô dám nói thằng bé là nghiệt chủng sao???

Ông Lâm tức giận

Dám mắng cháu ông à?

Thùy lúng túng

-Cháu… cháu…

-Đi ngay… biến ngay khỏi đây. Từ nay tôi không cho phép cô bước

vào Trần gia nửa bước.

-Ơ… bác ơi… cháu… cháu…

-Ông Phúc. Tiễn khách

Ông lâm nói….

Ren hơi nhếch môi. Không phải chỉ có bà cô già biết đóng kịch đâu…

…. màn một tiểu yêu nghiệt thắng . Thùy hồ ly…tỉ số bây giờ là….1 -0




Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 80: BẤT NGỜ XUẤT HIỆN…

Thùy ấm ức khi bị tống cổ ra khỏi biệt thự… thật quá nhục nhã khi

cô lại thua trong tay một đứa con nít miệng còn hôi sữa

Nhất là đó lại còn là con trai của Hoàng Hải Vi.

Hoàng hải Vi… cô cứ chờ đấy tôi sẽ khiến cô sống không bằng

chết…

Thùy nghiến răng

*—–*—–*—–*—–*

Ông Lâm vội xem xét xem thằng bé có bị thương chỗ nào không.

Ren xua tay nói với ông

-Cháu không sao! Vẻ mặt rất chi là người lớn, Ren nhìn 2 chú đẹp

trai đang đứng đơ trước cửa. Em mỉm cười bước lại gần lễ phép cúi

đầu chào

-Cháu chào hai chú! Rất vui được gặp hai chú ở đây. Cháu tên là

Ren kato Mikage… con trai mẹ Yuki.

-….

-….

Hiếu và Tuấn Anh nhìn nhau.

-Con trai của con Vi….! Cả hai cùng hét nên

-Hai đứa chúng bay thật là… ta chưa muốn bị điếc đâu. Làm ơn nhỏ

nhẹ thôi…ông Lâm nói

-A. Bọn con xin lỗi bố! Tại bọn con bất ngờ quá

-Mẹ cháu đâu? Tuấn Anh hỏi

-Bị bố cháu bắt đi rồi …Ren cười

-Thôi, xong… con Vi xác định rồi. Hiếu chẹp miệng

-Chú… cháu có ý này… mọi người giúp đỡ nhé…

Cả 4 người chụm đầu bàn tán rất khí thế…

Quả là con trai của Trần Anh Phong…. quỷ kế đa đoan còn hơn cả

các bậc bô lão

******************

Phong thức giấc sau một đêm hoan lạc…

Nhìn sang bên cạnh trống trơn, anh vội bật dậy…

Đôi mắt tím biếc khẽ di chuyển ánh mắt về phía Phong

Phong thở dài

-Tôi tưởng em đã bỏ đi! !!!

-Nếu đi được tôi đã đi lâu rồi, anh tưởng tôi có sức mạnh có thể

bay qua đầu đàn em của anh?

-Vi…

Phong ôm lấy nó từ đằng sau khẽ hít hà hương thơm quen thuộc

-Khi nào anh thả tôi?

-Nếu em làm đám cưới với tôi… chấp nhận sống bên tôi trọn đời

chọn kiếp

Phong tì cằm lên vai nó, đôi mắt lục bảo khép hờ

-Đừng có mơ… tôi thà chết còn hơn sống với một kẻ như anh

Phong khẽ nhíu mày…

-Tôi phải làm gì để em ở bên tôi???

-Để tôi đi, chúng ta đừng dày vò nhau nữa. Anh có cuộc sống của

anh, tôi có cuộc sống của tôi… buông tha cho tôi

-Không! Cả đời này em đừng mong rời xa lạ Trần Anh Phong này…

Em chỉ có thể thuộc về mình tôi

Phong gằn giọng

-Hà cớ gì anh phải làm vậy.

-Vì em là người con gái của tôi…. là vợ của tôi. Em nên nhớ chúng

ta đã đính hôn . Hoàng Hải Vi em nên ngoan ngoãn chấp nhận làm

Trần phu nhân đi

-Anh…

Nó tức nghẹn họng

Tên đàn ông này bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi được cái

tính chiếm hữu của mình….

Cốc cốc…

Bên ngoài có tiếng gõ cửa

-Mami…mẹ có trong đó không?

Nó vội vã đẩy Phong ra chỉnh lại áo quần đầu tóc

Cánh cửa vừa mở thằng tiểu yêu chạy sộc vào ôm chầm lấy chân



-Mami….

Mặt Phong tối sầm lại

Thằng nhóc này…

-Sao con lại ở đây?

-Ông ạ!

…..

……..

Vừa lúc ấy ông Lâm từ dưới đi lên, trên môi không dấu được nụ cười

thích thú

-Chủ tịch …

-Chào buổi sáng hai con…

-Ba…! Phong ngạc nhiên.

-Chào chú, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ren nói , em hướng đôi mắt

tinh danh về phía Phong

-….

-Ren…

-Mẹ nhanh xuống chơi với con nhá… hồi lãy bố Minh Quân gọi đấy

ạ…

Ren nói rồi chạy phắt xuống nhà

-Vi… thế này là sao? Em và tên Quân đó…

Phong nắm chặt vai nó lắc mạnh

-Tôi không có nhiệm vụ phải giải thích với anh…

Nó gạt tay Phong ra đi thẳng xuống lầu..

-Em…em…đứng lại đó

Bốp…

-Ăn nói linh tinh, đến con trai mình còn không nhận ra. Mày vô dụng

lắm con ạ. Ông Lâm cốc đầu anh rồi nói

-Nhưng… thằng bé…gọi tên sở khanh đó là bố… còn con là. .

– thế thằng Tuấn anh, với thằng Hiếu là con rơi con vãi của ta hả?

Phong chớp mắt vài cái…

-Con của con???

-Ừk… con của anh đấy thằng đần

Anh làm bố rồi à?

Ôi trời ạ.. anh có con rồi đấy….

Có con rồi đấy. …

Trong lòng anh hoa đua nhau nở…

Ôi… Vi anh yêu cô chết mất…



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 81: AI CAO TAY HƠN..

Phong nhìn Ren chăm chú…. quả thật càng nhìn thằng bé càng thấy

nó giống anh…

-Mặt cháu có nhọ không mà chú cứ nhìn cháu hoài vậy? Mất lịch sự

Ren nhăn nhó…

Em nhất định phải dạy cho ông bố khờ của em một bài học vì cái tôi

dám làm mẹ em tổn thương

-Con là con ba… Ren

-Cháu biết, mami không hề dấu cháu việc ba cháu là ai! Nhưng thế

thì đã sao? Bao nhiêu năm qua mẹ con cháu sống mà không có chú

vẫn rất tốt….

-Lỗi của ba… là ba không đúng… nhưng ba không hề biết có sự tồn

tại của con cho tới ngày hôm nay. Hãy để ba làm tròn trách nhiệm

của mình… để ba bù đắp cho hai mẹ con….

Phong ngồi xuống trước mặt thằng bé nắm lấy bàn tay nhỏ rồi nói

Ren rụt tay lại

-Nếu làm sai mà xin lỗi mà song thì còn lập ra cái gọi là luận pháp

để làm gì?

-Vậy con muốn ba làm gì?

-Có phải nếu là điều cháu muốn chú đều làm?

Ren nói, đôi mắt lục bảo ánh tím như có ý cười

-Trong phạm vi ba làm được!

Đùa… bạn Phong cũng tỉnh làm đấy.

-ok… quyết định vậy. Bây giờ mami, chúng ta đến chỗ bố Minh

Quân đi. Ren nhớ bố Minh Quân lắm

-Không được!

-Chú đừng ghen, bố Quân là quân tủ không như mọi người nghĩ đâu.

Chú lớn như vậy chắc cũng biết câu. Không nên đánh giá con người

qua 3 chữ ” nhìn là biết” chứ???

-…..

Đây có thực sự là một đứa trẻ 5 tuổi ???????

Miệng lưỡi quá sắc bén

-Phong… Vi…. con chào bố… chào nhóc con… Hiếu nói vào

-Cháu chào cô chú ! Cô đây chắc là cựu học sinh của học viện

Royal ….bà chằn Trang Hiểu Linh?

-Ây da… nhóc con cháu đã lớn thế này rồi cơ à… Linh bẹo má thằng



-Đau cô ơi…

Ren nói

-Hồi tao gặp bé Ren nó còn quấn tã mày nhỉ?… Vi mấy năm không

gặp mày xinh hơn bao nhiêu nha…có bí quyết gì không bảo tao với

-Có chuyện gì thế????

Nó hỏi

Linh vỗ trán…

-Ôi trời tao quên mất… chúng ta gặp vài vấn đề với bộ sưu tập …

-Không xong rồi…. không xong rồi…. Vi… mày lại đây xem này… số

tin tức này…

Hiếu hét toáng lên rồi nhanh tay kéo nó xem mẩy tin tức giật gân

trên báo…

Cái gì mà…

“Bí mật về đứa con riêng của nữ hoàng ngành thiết kế Cherry và sự

thật không ngờ tới đằng sau thân phận của nhà thiết kế…”

” Đứa con ngoài giá thú của chủ nhân gia tộc Mikage….”

“Mối quan hệ mập mờ của tổng giám đốc Trần thị và nữ hoàng

ngành thời trang… liệu tiểu thiên thần Ren kato có phải con trai của

Trần Anh Phong? ???”

-Cái này….

-Mami gì vậy?

Ren kéo kéo áo nó…

-Không có gì đâu con. Linh giúp tao mở một cuộc họp báo, Hiếu…

mày báo với con Phương để nó ngăn chặn tin tức lan rộng thêm.

Còn mày và thằng Anh mau chóng điều tra tìm kẻ tung tin…

Nó hằn giọng… đáng ghét, sớm không đăng muộn không đăng lại

đăng vào đúng lúc này…

-Vi, ngăn chặn tin tức bây giờ cũng không có hiệu quả đâu… anh

nghĩ chúng ta nên nghĩ cách khác

Phong nói… chả biết kẻ nào tung tin nhưng mà anh cám ơn kẻ đó

nha…

Cơ hội đến ngu gì không nắm bắt

Ren mỉm cười thích thú…” bí mật động trời về đứa con ngoài giá thú

à…” bà cô Minh Thùy này cũng manh động thật…. nhưng không

sao…vụ tung tin này của bà cô vô tình lại góp thêm xúc tác để làm

nổi bật phần tin em tung ra …

Đối thủ lần này của Ngô Minh Thùy không phải dạng thường …

So về thủ đoạn , mưu mẹo hay tài năng diễn xuất thì con Virut

mang tên Ren Kato cao tay hơn nhiều. Xem ra Ngô Minh Thùy sẽ rất

đau đầu

Hiệp 2 tiểu yêu nghiệt thắng hồ ly tinh

Tỉ số bây giờ là 2-0 nghiêng về tiểu yêu nghiệt *tung hoa+ vỗ tay *

-Hai đứa công bố luôn thân phận của bé Ren đi… như vậy chúng ta

sẽ dập tắt được tin đồn…

Ông Lâm theo đúng kịch bản mà thằng cháu trai sắp xếp đến đúng

thời điểm sẽ đưa ra ý kiến khiến “con dâu” phân tâm

-Một cuốn album ảnh gia đình thì sao nhỉ???? Ren cười, đôi mắt em

lấp la lấp lánh.

-Con nói linh tinh gì vậy Ren?

-Để cho người ta tức … hiện thực hóa mọi chuyện đi. Tại sao chúng

ta không thử diễn nhỉ!

-Ý hay đấy! Ba đồng ý

******

Tuấn Anh nhìn mấy dòng tin tức đang nhảy múa trước mắt không

thể không cười…

“Con Virút công nghệ” cao này quả là nguy hiểm … tuổi còn nhỏ mà

đã hổ báo như vậy rồi… trong tương lai thằng bé này chắc chắn

vang danh khắp nơi, khuấy động cả bầu trời

-Em vẫn không muốn nó về với thằng hội trưởng…. Phương vừa tết

tóc cho cô con gái đầu lòng vừa nói…

-Bé Tuyết lại đây với ba nào… Tuấn Anh đón cô công chúa nhỏ vừa

tròn 4 tuổi của mình ,giọng anh đều đều

-Không nên để con trẻ sống thiếu tình yêu thương của cha mẹ… có

phải không bé Tuyết của ba…

-Dạ phải… giống như Tuyết được ở với ba Anh đẹp trai và mẹ

Phương xinh gái …

Cô bé cười tươi gật đầu nhìn ba mẹ…

-Con bé này thật khéo miệng.Phương nói…

-Kệ con chứ nhỉ? Mẹ này hay… Tuấn Anh nói…

Anh hạnh phúc với gia đình nhỏ của anh và anh muốn 2 đứa bạn

của mình cũng được như thế.

….

…….

*********

Ơn giời xong chap mới rồi mừng quá cơ…. đánh muốn rụng tay luôn…

Hannie đăng hơi muộn sorry m.n nhoa…



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 82: LỜI YÊU ĐAU LÒNG

Chiếc Lamoghini dừng lại trước một sudio có tên là Red…

Phương bước từ trong ra vẫy tay ra hiệu cho nó

Ren hồ hởi tung tăng chạy trước

-Cháu là Ren phải không? Cô là Phương bạn của mẹ Vi nhà cháu…

còn đây là bé Tuyết con gái cô.

-Cháu chào cô, mẹ cháu cũng kể khá nhiều về cô.

Phương kéo nhẹ cô con gái đang núp sau lưng mình ra giới thiệu với

thằng bé.

Bé Tuyết len lén nhìn mãi cho đến lúc mẹ bé giục chào anh bé mới

lên tiếng

-Em chào anh!

Ren cười nhẹ đưa tay xoa đầu con bé rồi khen con bé ngoan, nói

đoạn tên tiểu yêu nghiệt này thu tay lại , cho tay vào túi quần rồi

rảo bước vào trong. Vẻ mặt hắt lên 3 chữ “Không Hứng Thú”

Phương lắc đầu…. đúng là cha nào con lấy sát gái từ lúc nứt mắt

-Phương! …..

-Lâu rồi không gặp con quỷ! Phương ôm nó

-Mày cứ làm như còn bé lắm ý!

-….

-Con là Lệ Tuyết phải không? Xinh xắn quá.

-Con chào cô xinh đẹp!

Khuôn miệng con bé chúm chím

-Đáng yêu quá…. Nó cười

-Chuyện con gái tao mà…

-Bố Anh đẹp trai…bé Tuyết chạy tới, Tuấn anh dang tay ôm con bé

nhấc bổng lên

-Thấy con tao đẹp gái không? Nếu muốn có một đứa như thế mày

bảo thằng Phong cố gắng là được. Tuấn Anh nháy mắt

Phong hơi cười xong ho khan vài cái rồi mới đáp

-Chú không phải lo cho anh, vợ chồng anh nhất định không làm chú

thất vọng

-…

-Mày được không đó? Tuấn Anh cười đểu

-Hồi sau khắc rõ. Vợ chồng tao không thua kém vợ chồng chúng

mày đâu

Phong khoác tay lên vai Vi

Nó gạt phăng lạnh nhạt nói

-Ai là vợ anh? Đừng để chí tưởng tượng của mình bay cao bay xa

vậy chứ.

Nói xong nó cũng bỏ vào. Tiểu yêu nghiệt ngừng múa võ trên bàn

phím ngước lên nhìn nó

-Mami, mẹ vẫn còn yêu chú ấy

-Đó là chuyện của người lớn con còn nhỏ không hiểu đâu

-Đừng coi con là trẻ con…. thôi ra chụp ảnh đi. Sau đó con giúp mẹ

hả giận

-Ren…

Thợ chụp hình đến nộn tiết với gia đình này…

Chụp ảnh kỉ niệm mà mặt ai cũng như đeo chì chả có tinh thần nghệ

thuật gì cả

-Hai đứa bay hợp tác chút đi… diễn diễn thôi mà…thả lỏng đi….

Hiếu vừa đỡ Linh vừa nói

-Phải đấy ở đây tao lớn nhất chúng mày phải nghe tao…

Bà bầu lắm chiêu lên tiếng xong lại quay sang đánh mắt nhìn thằng

chồng một cái rõ âm mưu

Sau pha củ hành điên cuồng của các kiểu dáng mà Linh yêu tinh

bắt thực hiện, nó bã cả người

Tiểu yêu nghiệt lại dán mắt vào màn hình máy tính làm công phát

tán những bức ảnh “mùi mẫn” của gia đình

Phong ngồi xuống cạnh Vi

-Mệt lắm không em?

-….

-Chúng ta quay lại nhé?

Yêu nghiệt giở giọng dụ dỗ

-Không! Nó đáp

-Chẳng lẽ em muốn thằng bé sống không có tình yêu của ba… muốn

ông nội phải xa cháu?

-Tôi không cấm đoán việc anh có thể nhận lại con. Nếu không tôi

đã không nói cho nó biết anh là ba nó

Nó nói đều đều

-Em cũng sống thiếu tình yêu của cha mẹ…em hiểu cái cảm giác đó

mà… đừng để thằng bé tổn thương

Phong đánh đúng vào điểm yếu của nó nhìn khuôn mặt đăm chiêu

của ai đó anh khá hài lòng. Chỉ cần một chút nữa thôi bạn Vi sẽ bị

bạn Phong cho vào chòng

-Vi… chúng ta nên nghĩ cho con…

-Mami… đừng để chú ấy làm xao động …

Ren nói… rồi nhìn Phong cười rõ tươi…định lợi dụng em à? Không có

cửa đâu

-Quá khứ mãi mãi là quá khứ không vứt bỏ nó được. Khoảng trống

thì có thể được lấp đầy bằng những yêu thương nhưng tổn thương

thì mãi mãi để lại một vết sẹo

-Anh…

-Tôi thừa nhận mình còn yêu. Có thể là rất yêu anh. …nhưng tôi

không thể sống cùng anh vì tôi không đủ tự tin vào tình yêu của

anh

-4 năm đơn phương 6 năm chờ! Em còn nghi ngờ tình cảm của anh?

-Phải! Tôi rất sợ nếu như niềm tin của tôi một lần nữa sụp đổ liệu

tôi còn có thể đứng lên….Nếu năm đó tôi thật sự không xuất hiện ..

anh và Thùy có lẽ đã là một cặp

-Vi….

-Chúng ta. Kết thúc đi. Tôi và anh sẽ coi nhau như những hồi ức

đẹp.

-Không phải em yêu anh sao? Chúng ta làm lại từ đầu…

-Tôi… không thể.

-Anh hiểu rồi

Phong nói. Giọng anh trầm đục… nó đứng đó nhìn theo bóng lưng

anh xa dần xa dần…

Tim nó đau lắm nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả hai

Bóng Phong trải dài cô độc

Từ khóe mi khô cạn một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ưa

ngạnh

*****************

Ren nhìn theo bóng Phong rồi khẽ cười thích thú

-Chờ một chút nữa thôi…

….

……..

……….

(Còn tiếp)



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 83: BẮT CÓC….

-Aaaaaaaa…. tức quá….

Rầm….

Xoảng…. Thùy hất hất văng mọi thứ trên bàn

Bà Hân từ từ bước lại trong đống đổ nát , giọng bà ngòn ngọt

khuyên can Thùy

-Cô không nên tức giận, chúng ta phải bình tĩnh nghĩ cách chứ

-Nghĩ…. ? Cách gì được chứ… anh Phong mở họp báo công bố với

giới truyền thông về thân phận thằng oắt đó… còn nói… cả đời này

nếu không phải Hoàng Hải Vi sẽ không cưới ai…trên internet cũng

tải đầy ảnh của họ… bà nói đi… tôi còn làm được gì????

Bà Hân cười rồi từ tốn nói

-Nếu chúng ta làm cho con bé đó hận cậu Phong tới xương tủy .

Cậu Phong sẽ tự khắc quay về bên cô thôi

Cơ mặt Thùy dãn ra đôi chút…

-Theo bà chúng ta cần phải làm gì?

-Thằng bé đó là mối liên hệ lớn nhất để cậu Phong ở bên nhỏ đó…

nếu đứa bé biến mất hoàn toàn? ??????

-Haha… bà được lắm…. được lắm…. Mau… mau thuê người tới xử lý

đi.

Thùy thích thú

Bà Hân khẽ cúi đầu lui ra… Trong bóng tối người đàn bà khẽ cười

” mày phải trả giá, cho những đau khổ con gái tao phải chịu…

Hoàng Hải Vi… ”

*****************

Vi ngồi trên ghế xem tài liệu, tiểu yêu nghiệt nằm gối đầu lên đùi no

chơi game

-Mami…anh Aki đâu? Mấy hôm nay không thấy anh ấy

-Bác Thiên đưa Aki đi chơi rồi. Bác Sukiro nói đã tìm được nhà trẻ

mới cho con. Mẹ con mình nên về thôi

-Con không đi nhà trẻ?

-Sao ? Ở đó không vui à?

-Không! Đến đó để nghe họ dậy nhưng điều con đã biết sao? Nhàm

chán…..

Nó đặt tập tài liệu xuống bàn rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu

đỏ của thằng bé.

-Mẹ muốn con sống một cuộc sống bình thường giống như vạn đứa

trẻ l ngoài kia. Mẹ không muốn con dính vào những thứ xô bồ đỏ

đen lẫn lộn của thế giới này…

-….

-Trời ban cho con một bộ óc thông minh hơn người đó là một điều

may mắn nhưng… đừng quá nổi bật. Thế giới này… ngu dốt quá bị

người ta khinh thường nhưng thông minh quá thì bì người ta tiêu

diệt.

-Nhưng con không muốn đi…

Ren phụng phịu

-Mẹ không muốn nhắc tới chuyện này thêm nữa. Dù con có đi học

hay không chúng ta sẽ về Pháp

Ren ngồi dậy, khuôn mặt baby cute cau có

-Thế con đi chào ông!

Nó không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng thằng con trai

*****************

Ông Lâm chán nản nhìn vào căn phòng bừa bãi toàn vỏ non bia, vỏ

chai rượu….

Thằng con trai ông… vừa ngốc vừa si tình…

Ông phải làm gì để cứu con trai ông, cứu vãn mối quan hệ của hai

đứa ngốc…

****************

Ren tung tăng chạy nhảy khắp nơi…

Giống như một cơn gió nhỏ, mát lành thổi vào trong lòng người khác

sự tươi mới vui vẻ

Một cơn gió tự do nay ở đây mai ở đó…thổi bừng lên những khát

khao được khám phá

Bỗng. …..

Trước mặt em là 3 ,4 tên to lớn đeo khẩu trang kinh mát kín mít…

Ren hơi lùi lại

“Bắt cóc à? Trò chơi này vui à nha….”

$$$$$$

Phong nằm lăn ra sàn một tay cầm chai rượu một tay gác nên

trán…

Anh nhớ cô… anh nhớ giọng nói

Anh nhớ nụ cười…. anh nhớ ánh mắt ấy….

Tình yêu của anh khiến cô mỏi mệt như vậy ư?????

Khiến cô đau khổ như vậy ư?????

Là do anh …. là do anh tất cả sao??????

Điện thoại vang lên hồi chuông thúc giục

Phong quờ quạng định tắt nhưng màn hình hiện lên dòng chữ vợ

yêu.

Phong bật dậy vội vã nhấc máy… lòng anh đây phấn khởi vô cùng

-Vi….

” Phong, thằng bé mất tích rồi…. giúp….. giúp tôi vời….” nó noi

trong tiếng lấc

Phong đứng bật dậy vơ vội chiếc áo khoác rồi lao như bay ra ngoài

-Vi, em bình tĩnh, anh đến ngay… mọi chuyện không sao đâu….

Vi, nghẹn ngào. Lòng nó rối như tơ vò…trong phút giây ấy người nó

nghĩ đến đầu tiên là anh….

Chỉ có anh mới đủ mạnh mẽ giúp nó cám thấy yên lòng….

Phong vừa đến…. nghe qua loa sự việc, anh siết chặt tay Vi an ủi.

-Anh sẽ đưa con chúng ta trở về an toàn



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 84: … MẸ ƠI…..

Ren lờ mờ tỉnh dậy sau cú chụp thuốc mê của bọn bắt cóc…

Em đang ở một căn phòng trống xung quanh chỉ có bốn bức tường

đã hoen ố , ánh sáng yếu ớt hắt vào từ những lỗ nhỏ li ti

Ren đứng dậy nhìn hết một lượt xung quanh tìm kiếm đường thoát

thân

-Bé con đừng cố tìm kiếm nữa… đây là một phòng kín không có nối

thoát đâu

Ren hơi giật mình khi sau lưng em vang lên một chất giọng ngang

phè phè của một người đàn bà. Em quay lại hỏi

-Bà là ai? Đây là đâu?

-Ta ư? Ta là bà ngoại của cháu…đây là khu 3 dãy nhà X thuộc phân

xưởng Y…. không có ai đến đây đâu. Đừng phí sức nữa…. nào cháu

ngoan lại đây với bà nào

-Câm mồm. Mụ đàn bà độc ác như ngươi đâu xứng với danh phận

ấy…

Ren nói, trên khuôn mặt non choẹt đôi mắt hằn học nhìn bà Hân

khinh bỉ

-Đúng là con trai của Hoàng Hải Vi… miệng lưỡi sắc bén , khẩu khí

ngút trời. Nhưng mày sắp chết rồi nhóc ạ

Bà Hân cười như điên dại…

Bà sắp trả thù được cho đứa con gái duy nhất của mình

-Hoang tưởng

Ren đáp. Em không mảy may quan tâm đến khuôn mặt đang tối dần

của bà Hân…

-Nhãi con…

Bà Hân dơ tay định tát Ren những bị Thùy ngăn lại

-Khoan đã….

Thùy hơi cười nhìn thằng bé xinh trai trước mặt

-Hải Anh? Tên cháu cũng rất hay.

-Cám ơn vì lời khen. Bà cô muốn gì nào?

Ren nhếch môi cười lạnh

-Ha… tại mẹ cháu mà cô và ba cháu không đến được với nhau.

Cháu nói cô phải làm sao?

Thùy bóp mạnh cằm thằng bé

-Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi. Tôi biết rõ những

việc cô làm. Kể cả những việc cô hại mẹ tôi từ 6 năm trước là ba

tôi ngu lên mới bị cô lừa. Ngô Minh Thùy đừng nghĩ mình có thể một

tay che trời.

Ren nói, đôi mắt hằn lên những tia giận giữ

-Đúng đúng… rất đúng. .. là tao hại con mẹ mày… tại mẹ mày ngu

dám chen chân vào giữa tao và anh Phong…còn sinh ra đứa nghiệt

chủng như mày nữa…

-Cô thật độc ác…

-Tao độc ác à? Phải rồi rất độc ác… ha ha mày biết không? Lần đầu

tiên găp mẹ mày tao đã thấy mẹ mày thật chướng mắt.

-…

-Mày biết tại sao mày và con mẹ mày không được sống ở đây

không?

-…

-Là do tao đấy… ha ha năm đó căn phòng là do tao phá từ trước

bức ảnh đó cũng là tao phá hỏng . Quan trọng hơn là anh Phong tin

tao hơn tin mẹ mày…

-Vậy cô thắng rồi còn gì? Tại sao lại bày ra chuyện này nữa . Hay

cô sợ mẹ tôi trở về thì mọi chuyện xấu cô làm đều bị bại lộ

Ren nói

-Phải… vì thế nếu mày chết. Mọi chuyện sẽ kết thúc

-Cô nghĩ vậy á? Nếu tôi chết ba tôi và mẹ tôi sẽ xa nhau??? Nực

cười. Họ có thể đau lòng một thời gian nhưng rồi họ sẽ có những

đứa con mới thôi…

Thùy nhíu mày..

-Đừng nghe nó nói bậy . Thùy! Chúng ta phải giết nó… người đâu…

-Cô, đừng nghe bà ta… bà ta đang lợi dụng cô thôi…

Ren nói

Bà Hân túm cổ áo Ren xô mạnh em xuống đất…

-Chúng ta ngồi chung một thuyền. Cô chết tôi chết. Đừng chúng kế

ly gián của thằng nhóc này…

-Phải! Nó phải chết…. nhưng tôi không muốn nó được chết dễ

dàng….

-Sẽ theo ý cô..

Hahahaha…. hahahahaha….

**—–**

Cả Thùy và người đàn bà độc ác kia đều không biết trên khuyên tai

màu ánh bạc của Ren là một con chíp siêu nhỏ giúp em kết nối được

với tất cả các thiết bị có cùng tần số…ngoài ra nó được cấu tạo

như một chiếc máy nghe trộm thu phát mọi lời nói một cách rõ ràng

nhất

Một điều nữa , từng câu từng chữ Ngô Minh Thùy và Dịch Nhã Hân

nói Trần Anh Phong đều nghe không xót một chữ…

Không chỉ anh và Vi…. đoạn đối thoại đó còn được chuyển tải thẳng

lên mạng internet…. khiến người người phận nộ…nhà nhà căm ghét

Phong siết chặt vô lăng chiếc Auđi xé gió lao vun vút…

Dám bắt cóc con trai anh….

Dám làm hại vợ anh khiến cô chịu uất ức bao nhiêu năm qua

Được lắm … dám lừa cả anh…

Để xem lá gan của lũ khốn nạn này to cỡ nào…

Tội trồng lên tội… một lần trả hết cả vốn lẫn lãi….

Đứa bên cạnh anh im lặng, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên từng đợt…

Thằng bé đang bị tra tấn…. lũ vô nhân tính… thằng bé chỉ mới 5

tuổi…. con trai nó…thằng bé…

Phong rựt vộ bên tai nghe của nó rồi nắm chặt một tay nó , anh

nói…

-Đừng nghe nữa… chúng ta sẽ cứu con trở về

-Nhanh nên tôi sợ nó không chịu nổi….

-Em bình tĩnh chúng ta gần tới nơi rồi .

Nó đan hai tay vào nhau… lòng nặng như đeo đá mong trời phật

rằng thằng bé không sao….

**********************

Ren lảo đảo đứng dậy sau cú đá của tên tay sai…

Đau … rất đau… nhưng em cắn răng chịu đựng…. em là ai chứ? … là

con trai Trần Anh Phong bá chủ thế giới ngầm làm sao mở miệng ra

van lài rên rỉ

Là chủ nhân tương lai của một gia tộc vang danh thiên hạ vạn

người tôn kinh… nếu van xin. Em còn xứng với danh nghĩa là tiểu

chủ nhân của dòng tộc

-Cô chủ… thằng nhóc này gan lỳ lắm….

-Đập chết nó luôn đi rồi ném xác vào rừng cho chó hoang ăn thịt…

Thùy lạnh lùng ra lệnh

Bà Hân cười thỏa mãn….

Ren nhìn chiếc gậy sắt ngày càng gần đầu mình… em nhắm tịt mắt

chờ đợi….

Đôi môi nhỏ hơi cười.

“MAMI con yêu mẹ…!”

……

-KHÔNG…

Một bóng người lao vụt đến ôm chặt thằng bé lấy toàn bộ thân

mình che chắn cho sinh linh nhỏ bé….

Bản năng của một người mẹ… là hi sinh bảo vệ cho con mình….

Chiếc gậy sắt dáng một đòn mạnh xuống tấm lưng gầy còm của

người con gái…..

-VI…..

-MẸ Ơi

….

……..

…………

Đôi mắt lục bảo mở to hết cỡ….

Phút chốc người con trai đó như điên loạn tàn sát từng tên từng

tên….

Anh chậm chạp bước lại gần ôm lấy thân thể nhỏ bé mảnh khảnh…

Nước mắt rơi ….

Mặn đắng ngấm vào từng thớ thịt…..

***********

Chap này dài nha… bù lại cho sự chậm chạp như rùa của mk… m.n

thông cảm nha… nắng nóng oải lắm mk chả muốn làm gì hic…hic….



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 85: SỬ PHẠT…

Thế giới này nhỏ bé lắm chỉ cần xoay người một cái….chẳng biết

bạn sẽ gặp được ai

Thế giới này cũng to lớn lắm… chỉ cần quay lưng bước đi là có thể

chẳng bao giờ gặp lại…

….vì thế…

Đừng bao giờ buông tay khi còn muốn níu giữ…

********************

Phong siết chặt thân ảnh người con gái ấy trong vòng tay…

Anh khóc… anh đã khóc…

….trái tim anh như ngừng đập khi cô ngã xuống

Anh đau đớn nhìn cô bị tổn thương.

Đôi mắt lục bảo hằn nên những tia máu đỏ au…

Phong nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn anh cúi đầu hôn lên cái trán

ương bương

-Đợi anh…

Ren nhìn theo dáng hình của bố… câi dáng người cao lớn như một

cây đại thụ khẽ chau mày

Phong bước gần đến chỗ bà Hân và Thùy… cả hai đang co rúm ở

góc nhà mặt mày cắt không còn giọt máu…

Chứng kiến cảnh Phong giết người ai mà không rợn gáy…

Anh là đại ca hắc bang , là sát thủ không thấy máu không dừng lại…

chỉ cần vài đường cơ bản lũ người của Thùy chả tên nào thoát

được kiếp nạn . Chết trong đau đớn… cái chết từ từ vì bị chính

xương sườn của mình đâm vào phổi.

-Anh Phong…. anh phong…. anh …tha…tha cho em… em không cố ý.

…là là bà ta xúi em…..anh … anh ….

Thùy bò đến ôm lấy chân Phong van lài…

Anh nhìn cô nhếch môi cười lạnh nhạt rồi thẳng chân sút cho Thùy

một phát khiến cô văng vào bức tường đối diện

Ngô Minh Thùy ngã vật xuống sàn bất tỉnh nhân sự

Aaaaaaa…

Bà Hân hét lên kinh hãi….

Nhanh như chớp thân ảnh người con trai với đôi mắt chết chóc lao

đến bóp cổ bà nhấc bổng khỏi mặt đất…

Mặt mày bà Dịch Nhã Hân tím tái vì thiếu ôxi…

-Ba… chờ đã…đừng giết chúng….

Phong hơi giật mình. “Ba”…. có phải thằng bé vừa gọi anh là ba????

Đôi tay cứng như gọng kìm buông thõng để bà Hân rơi tự do…

Đôi mắt anh lấp lánh

-Con …. con….

-Ba…Đưa mẹ đi viện đã…..

-…. phong nhìn người con gái đang nằm trên sàn lạnh mà đau lòng…

-VI….PHONG…. CHÚNG MÀY Ở ĐÂU? REN NGHE CHÚ GỌI KHÔNG?

-Vi ơi….

-Phong ơi….

-Mọi người. Cháu ở đây. Ren mừng rơn

Phong bế thốc nó lên tay rồi rảo bước ra xe…

-Còn lại chúng mày tự sử lý. Lũ người đó chặt xác đúc thành khối

bê tông làm đường để vạn người dày xéo. …

-Còn 2 người kia? Hiếu chau mày?

-Nhốt lại đợi Vi hồi phục rồi xử lý

Phong ra lệnh… Tuấn Anh cõng bé Ren ra xe…nhìn thằng bé bị đánh

mặt mũi xưng vù thế này chắc bé Tuyết nhà anh xót lắm…

-Chú thở dài gì chứ?

-À… không có gì? Có đau không?

-Cũng thường!

-Oắt con mẹ cháu không dạy phải lễ phép với bề trên à?

-Đợi khi nào chú gả con gái cho cháu rồi cháu sẽ ngoan ngoãn nghe

chú nói

-Ái chà… ghê gớm quá nhỉ còn đam đặt điều kiện nữa? Lớn nhanh

lên chú gả cho…

-Quân tử nhất ngôn…

***************************

Vết thương của Vi không quá nghiêm trọng những do sức khỏe của

nó yếu nên phải ở lại bệnh viện theo dõi…

Mấy ngày ở viện có người chẳng nói chẳng rằng với nó nửa câu

nhưng vẫn lẳng lặng chăm sóc nó từng chút một….

Có đứa bực lắm…

-Này! Anh bị cắt mất lưỡi rồi à? Không nghe tôi nói gì sao?

-…..

-Trần Anh Phong thối… đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa, anh cút

ngay ra khỏi phòng cho tôi…

Xong có đứa giận dỗi nằm quay lưng lại không thèm nhìn anh lấy

một cái

Trần Anh Phong thở dài ngồi xuống mép giường kéo kéo tay con

bé…

-Anh xin lỗi…

-Tôi tưởng anh câm cơ mà… cút ra ngay….

-Anh sợ ….

Phong ôm nó thủ thỉ… đứa trong vòng tay anh im bặt lẳng lặng

nghe anh nói…

-…anh sợ mất em lắm… nếu em không còn …anh chắc cũng không

sống nổi

-Người đàn ông ngốc này…ăn nói vớ vẩn…

Sống mũi nó cay xè…

Anh trêu

-Em khóc đấy à? Làm mẹ rồi còn mít ướt….

-Anh…

Chả để nó kịp tức giận, ai đó đã đặt một nụ hôn ngọt lịm lên môi….

-Này đừng diễn 12+ trước mặt trẻ con chứ…. Hiếu cười hề hề …

bao nhiêu năm qua anh ấy vẫn chuyên là kẻ phá đám Smile)))

-Chú bỏ tay ra… Ren vừa nói vừa cạy bàn tay to xụ của Hiếu ra

khỏi mặt mình

*********

Phương bước vào căn cứ của Tam Thiên Hội

-Cô Phương

-Dẫn người lên. Ta được ủy quyền tới đây xử 2 con đàn bà đó….

-Vâng…

Nhóm người áo đen nhanh chóng nôi Thùy và bà Hân ra….

Phương chẹp miệng

-Nhìn cô thật thảm hại. Sao? Chuẩn bị tinh thần để đi gặp diêm

vương gia chưa???? Phương nói

Thật không tin được tiểu thư đài các Ngô Minh Thùy lại có ngày

hôm nay…người không ra người ngợm không ra ngợm…. mặt mũi bẩn

thỉu tóc tai bù xù như con điên

-Anh Phong đâu cho tao gặp anh Phong….. mày không có quyền….

bảo anh Phong đến gặp tao…

Thùy gào lên

-Cậu ta không rảnh đâu…. nào bổn cô lương hôm nay hạ giá đến

đây để đích thân tiễn cô….Phương thích thú

-…. Không….mày không có quyền. ..

Thùy lùi lại lắc đầu quây quẩy

-Đầu tiên là bà….Phương nhếch môi chỉ vào người đàn bà đang run

như cầy sấy

-…..Xin… xin cô tha cho tôi…tôi… tôi sai rồi…. bà Hân khẩn khoản

cầu xin

-Muộn rồi…Trần Anh Phong mới đổi thú cưng…tôi thấy cũng rất

hay…tiện có bà làm mồi cho nó… thả bà ta vào hầm cá sấu đi…

-Không. … buông tôi ra ….buông ra….

Ngô Minh Thùy tái mét

-Cô…sẽ không nhẹ nhàng thế đâu… tôi muốn cô chết dần dần….

xem nào… cắt từng miếng thịt thì sao nhỉ??? Ha ha….

-Không Phan Hồng Phương mày không được làm thế…

Thùy sợ hãi

-Tao lại thích làm trái ý mày cơ…. người đâu…nôi ả ra cắt từng

mảng thịt ném cho chó ăn còn lại ném vào động xà lang nuôi lũ

rắn….

-K….H….Ô….N..G. ..

Tiếng hét chua xót của thùy vang vọng…

Là do cô đi sai đường.

Là do cô tự chuốc lấy ….

Gieo nhân nào gặt quả lấy

… vốn không thể trách ai…

**************

Chap sau đăng hơi muộn m.n nhé



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 86: VỀ VỚI TÌNH YÊU
Trong căn biết thự to to có gia đình nho nhỏ….

Bạn Phong lười biếng ôm “vợ” ngủ lỳ tít.

Chợt vật thể lạ nhoài vào xen giữa hai người, cướp mất chỗ ôm “vợ

” lý tưởng của anh…

Phong bực bội

-Ê…ai cho con vào đây?

-Con ngủ với mẹ con… hờ! Sao nào? Ren tỉnh bơ

-Về phòng của con đi, ta còn phải ngủ với vợ ta…Phong nói

Ren bữu môi

-Này chú! Mẹ cháu với chú mới đính hôn thôi nhé. Còn chưa kết

hôn về luật pháp chú với mẹ cháu chưa là vợ chồng nhá…

-Nhãi con… con mới gọi ba ngọt ngọt nhạt nhạt xong giờ lại phủi

mông à

Phong véo mũi thằng bé. Nhóc tỳ nhà anh quái chẳng kém bố mẹ nó

-Thôi… mệt lả ra rồi. Anh lớn rồi còn chấp nhặt với con nó à?

-Nhưng mà anh….

-Ngủ đi!…

-Ơ nhưng mà….anh không được ôm vợ à?

Phong ỉu xìu

-Ai là vợ anh? Ngủ đi, đồ thần kinh

Ren quay sang nhìn Phong cười đắc chí

-Tiểu quỷ… con nhớ đó…

Sáng hôm sau

Phong dậy muốn, trong phòng chẳng còn ai ngoài anh, ai đó vuốt

mặt lờ đờ đi vào làm VSCN xong xuôi thì chỉnh đốn lại quần áo gọn

gàng

Phong bước ra khỏi phòng đập vào tai anh là nhạc của trò chơi….

Lần theo âm thanh kích thích ấy anh phát hiện ra thằng con trai

mình đang ngồi thu lu trên bậu cửa chơi game đột kích

-Nhóc, vợ ba đâu?

-Mẹ không dắt con ở chân váy… làm sao con biết được?

-Cẩn thận tên đằng sau kìa?

-Biết rồi!

Phong lắc đầu, anh đi vòng vòng quanh nha… mèo nhỏ đang ngồi

đọc sách ở gốc cây đại thụ trong vườn

Anh nhẹ nhàng đến ngồi cùng nó

-Dậy rồi à? Ăn sáng chưa?

-Anh chưa…..Vi này….

-Gì? Nó hơi nghiêng đầu nhìn anh

-Chúng ta kết hôn đi… em đang rảnh mà về làm vợ anh cho bận

-Thế này không tốt à?

-Không tốt…anh muốn pháp luật thừa nhận cơ… nha…Vi nha….

-…..

Có đứa kéo đứa kia vào lòng dụ dỗ

-Nha… được không em…

-….

-Anh lúc nào cũng sợ mất em…sợ thức dậy em đi mất thì anh phải

làm sao? Vi…. làm vợ anh nhé….

-Không!

-Mèo nhỏ, Trần Anh Phong anh xin em…. kết hôn cùng anh đi?

-Ba, ba cầu hôn mà không có nhẫn không có nến…. cũng chả lung

linh gì cả…

Mặt Phong đen xì…

-Oắt con… không phải không có . Ra chỗ khác chơi…

-Xí….

Ren lườm Phong một phát cháy xém rồi quay lưng bỏ vào nhà chơi

game tiếp

-Đấy con mới cái… nó dạy cả bố nó kìa…Âu cũng tại mình không kết

hôn cả… thôi nào mèo nhỏ mình kết hôn đi…. ơ… kìa trên kia…

Phong ngơ ngác nhìn tán lá…. vì tò mò mèo nhỏ đã sập bẫy….

Phong cười ha hả… nồng vào ngón tay nó chiếc nhẫn cưới

Mặt nó cau có

…….. lại bị Trần Anh Phong lừa… đáng ghét thật

-Vợ ơi… dỗi à???? Thôi mà anh xin…. anh hứa không có lần sau nữa

đâu….

-….. có đứa bơ…

-Nhóc, anh thua rồi!!!!!! Thật đấy , anh xin thua…. đầu hàng vô

điều kiện.

Nó phì cười trước bộ dạng không thể hài hước hơn của Phong

-Anh toàn bắt nạt em…

-Ơ…. thế á…. đây hay đến bắt nạt lại anh đi….

Phong vừa nói vừa cười anh dang tay ra nhìn mặt rất đê tiện

-Đáng ghét anh chết đi

-Anh chết em ở góa à? Anh không nỡ đâu…haha…

**************

Xa xa có một người lắc đầu

-Ông nội, hu hu… con không thể sống ở đây được nữa, mau đến

đón con …… hu hu….

Hôm ấy hai người lớn vui vẻ còn cậu nhỏ lẳng lặng xách vali về nhà

ông nội

Khổ thân cho nỗi niềm của một FA….

Ren thở dài…

**************************

Còn 2 chap ngoại truyện nữa là truyện full rồi. Mình cám ơn m.n đã

ủng hộ mình suốt thời gian qua. Mong là m.n sẽ tiếp tục ủng hộ

truyện mới của mình

Thân ái !

LeeHannie

(Còn tiếp)



Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 87: NGOẠI TRUYỆN

Một ngày đẹp trời ở sân bay tấp nập những kẻ mặc áo véc quần tây, đeo

kính đen vẻ mặt ai lấy đèu rất trang nghiêm

Trần Anh Phong vẫn giữ nguyên mặt lạnh như tiền, anh sải những bước chân

thật dài…thật vững trãi, bàn tay phải đút hờ trong túi quần, bàn tay trái

nắm chặt tay người con gái bên cạnh

-Anh có hồi hộp không? Ông ngoại có vẻ khá giận…. Vi nói, khuôn mặt xinh

đẹp hơi lo lắng

Để thuyết phục anh Thiên chấp nhận cho hai người quay lại Trần Anh Phong

không biết tổn hao bao nhiêu tâm sức…bị anh vợ chửi như tạt nước lạnh vào

mặt mà vẫn phải cố chịu đựng

Có đứa thấy thế thì xót lắm, năn nỉ thề thốt mãi anh trai mới cho ….

Âu cũng tại cái quá khứ huy hoàng quá mà…

-Anh không sao! Miễn sao cả nhà chúng ta được sống cùng nhau là được.

Khổ bao nhiêu anh cũng chịu tất….

-Anh… đúng là thằng ngốc…

-Ngốc mà có em bên cạnh anh nguyện ngốc cả đời! Phong cười tươi

-Chỉ khéo miệng…

….

…….

……….

-Ông….

Nó hớn hở chạy đến ôm chầm lấy ông

-Yuki…khỏe không con…

-Con chào ông! Phong lễ phép

Ông Kirasumi khẽ nhíu mày khiến các nếp nhăn trên trán càng thấy rõ….

-Không phải đây là cậu ấm nhà họ Trần sao? Cơn gió nào đưa cậu tới đây

vậy????

-Gió tình thưa ông !!!!! Phong hơi cười

-Ồ. Vậy sao? Đáng ngạc nhiên đấy!

-Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi… nha ông.

Nó nói, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang rất lo lắng của con bé ông cũng không

lỡ làm căng quá. Ông lo ngại một ngày nào đó con bé sẽ lại bị tổn thương.

*******

Cả 3 ngồi trong một quán trà nhật

Không khí khá ngột ngạt

Ông Kirasumi mở lời

-Cậu Phong phải không nhỉ?

-Ông gọi con là Phong được rồi. Phong nói

-Yuki…

-Dạ… nó đáp nhỏ.

-Cháu thật sự muốn kết hôn cùng người đàn ông này?

-Thưa… vâng…

Phong nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mèo nhỏ, anh khẽ cười khích lệ

-Chắc không?

-Thưa vâng!

Ông gật gù, khuôn mặt già nua trầm xuống càng làm ông thêm khó hiểu

-Mong ông tác thành, con và Vi thực sự rất yêu nhau. Phong nói, đôi mắt

lục bảo hướng lên chờ đợi

-Cậu sẽ yêu thương con bé cả đời?

-Vâng…

-Đừng hứa xuông người Nhật chúng tôi làm nhiều hơn nói, tôi chỉ tin những gì

tôi nhìn thấy

-Vậy ông đồng ý! Đôi mắt nó sáng rực, vui đến phát khóc…

-Con cám ơn ông! Phong điềm tĩnh nói

-Yuki, mong con được hạnh phúc. Đằng sau con luôn có ta…

-Ông….

Nó sụt sùi ôm lấy ông Kirasumi…

-Ngoan. Đừng khóc…ta không muốn con khóc nhè…. thằng Ren đâu rồi? Sao

nó không đến đón ta?

-Dạ thằng bé đang ở nhà ba con. Chắc nó chưa biết ông về. Phong nói

-Đưa ta đến gặp ba cậu

-Dạ…. phong ngớ người

-Ơ hay, cậu không tính cưới cháu tôi nữa à? Phải để người lớn hai bên nói

chuyện chứ! Người Việt Nam chẳng phải có tục lệ thế sao?

Ông Kirasumi vui vẻ nói

-Vâng… con vô ý quá…

Phong cười trừ….

***************************

Ren chuyển đến ở cùng ông Lâm gần một tuần,hai ông con xuốt ngày chơi

cờ rồi bàn luận đủ thứ chuyện.

Ren không giống những đứa trẻ khác…em luôn tỏ ra mình là một người lớn và

mọi hoạt động đều được sắp xếp theo khuôn khổ….. nhưng đừng nghĩ em khô

khan

Có khối trò nghịch ngu của lũ trẻ hàng xóm em cũng tham gia….

Điển hình là vụ trêu con chó béc dê ở đầu phố bị nó đuổi cho thừa sống

thiếu chết. …may chưa mất miếng mông nào…* Cười *

Chiếc BMW đi chầm chậm rồi lại trong gara của biết thự…làm gián đoạn ván

cờ của hai ông cháu

-Ba mẹ cháu ghé…. Ren nói.

Đôi mắt lục bảo chăm chú nhìn…có điều gì đó không đúng.

Cửa xe vừa mở…một ông lão bước ra, vẻ mặt uy nghiêm đầy quyền lực. Ren

hét ầm lên rồi chạy tới ôm chân ông cụ…

-Cụ…

-Thằng nhóc này….

-Cụ ơi, con nhớ cụ lắm

-Gớm, Anh mà nhớ gì cái lão gần đất xa trời này chứ

Ông Kirasumi nói

-Thật mà…cụ… đây là ông nội con…

-chào bác. Ông Lâm khẽ cười

-Chào anh! Chúng ta nên nói về chuyện của tụi trẻ chứ?

-À vâng… mời bác vào nhà rồi chúng ta bàn luôn

*********

Ren thơ thẩn… mẹ em ôm em vào lòng

-Con hơi bị tâm lý nhá, ba liệu liệu làm thế nào thì làm miễn sao cuối năm nay

con có em! Ren thì thầm vào tai Phong

-Anh khỏi lo, ba còn mong hơn anh. Phong nói

-???? Nó chả hiểu mô tê gì nhìn hai cha con đánh mắt với nhau mà rợn cả

gáy….

Nghe thiên hạ đồn…

Sau 30 phút bàn bạc 2 bô lão nhà ta ra quyết định gấp rút cho hai bạn trẻ

thành thân….nội trong tuần này… khiến hai bạn trẻ cũng hoảng….

Hôm nay đã là thứ 5 rồi….

Nói chung hai bạn trẻ thỏa sức mà chạy xô chuẩn bị đám cưới…

Ren nhìn mà nản

Đến bao giờ em mới được như thế….

Em cũng muốn lấy vợ nha…..

…..




Được cảm ơn :
77
:
Ngày tham gia :
04/05/2015
:
Tuổi :
21
:
Đến từ :
Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
:
Alissa ngốc
Alissa ngốc

Alissa ngốc
Trial Moderator - Box Fanfiction
  • Trial Moderator - Box Fanfiction
Được cảm ơn : 77
Ngày tham gia : 04/05/2015
Tuổi : 21
Đến từ : Nơi nào tui ở là nơi đó có tui
Chương 88: NGOẠI TRUYỆN: HAPPY ENDING…

Hôm nay là ngày cực kỳ trọng đại

Tại lễ đường….

Lớn lớn, bé bé , già già, trẻ trẻ đứng đông nghịt…

Nào là bạn bè của chú rể, đối tác của chú rể, người nhà chú rể,

đàn em của chú rể…. thậm chí người trong hắc bang nghe tin đại

hắc vương lấy vợ từ khắp mọi nơi tức tốc về đây tham dự lễ cưới

có một không hai này…

Chưa kể còn có bạn cô dâu (không nhiều lắm) , đối tác của cô dâu,

người nhà của cô dâu , người hâm mộ cô dâu…

Đông hơn cả đi hội .

Nó ngồi ở phòng chờ mà hồi hộp lắm

Ở một căn phòng khác có một người cũng hồi hộp chả kém cú chốc

chốc lại xem đồng hồ…

-Ba có thôi đi không ba xem đồng hồ gần 200 lần rồi đấy , sốt cả

ruột

Ren cằn nhằn

-Sao lâu đến giờ thế nhỉ? Có phải nhầm giờ không ? Hay qua bên đó

xem thử

-Ba điên à? Không được đi qua đó đợi thêm một chút nữa thôi. Mẹ

có chạy mất đâu

Thật không hiểu nổi trong lòng người lớn nghĩ gì. Ren thở dài, dù

sao em cũng chỉ là một đứa con nít

**************

Tiếng nhạc vang lên trong sự chờ đợi của mọi người

Hoàng Hải Vi khoác tay ông Kirasumi bước vào lễ đường khiến mọi

người ngỡ ngàng

…..

Ai đó ngẩn ngơ ngắm nhìn

Ngày thường cô đã rất xinh đẹp nay khoác lên người bộ váy cưới

màu trắng tinh khôi… Hoàng Hải Vi giống như một thiên sứ

-Hôm nay con rất xinh đẹp…. giống như một bông tuyết trắng tinh

khôi….

Nói đoạn ông ngoại nó nghẹn ngào, đôi tay nhăn nheo cầm bàn tay

nó nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Phong. Ông nói

-Ta giao con bé cho con..

-Con cám ơn ông!

Vị cha xứ đọc lời tuyên thệ, tuyên bố hai bạn trẻ chính thức nên vợ

nên chồng

Trần Anh Phong cười….

Anh nhẹ nhàng đặt nên đôi môi cô dâu một nụ hôn ngọt ngào

———–******———

-……..

Bé Tuyết đưa đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn cô dâu chú rể

-Thích không?

Ren hỏi

Con bé nhìn Ren gật gật

-Được sau này lớn nhất định anh sẽ cho Tuyết mặc chiếc váy đẹp

hơn thế!

-Thật ạ! Anh hứa với Tuyết rồi đó nha, móc tay..

Tuyết ngây thơ đưa ngón út về phía Ren

-Rồi, anh hứa. Nhưng Tuyết phải trả ơn anh thế nào? Ren cười ôn

nhu, đôi mắt em sáng ngời

-Anh muốn Tuyết làm gì ạ? Tuyết cho anh kẹo nhé?

Con bé mở cái túi hồng hồng xinh xinh ra đưa cho Ren mấy chiếc

kẹo mút

Ren lắc đầu

-Không! Anh không thích. Tuyết thơm anh một cái cơ vào đây này!

Ren vừa nói vừa chỉ vào má mình

( dê gái từ bé…. cái này giống ai ta?? :3 )

-Thế thôi ạ? Tuyết làm được.

Bé Tuyết cười tươi rướn người hôn chụt một phát vào má Ren…

Có đứa sướng, cười toe toét hài lòng…

-Ngoan!

Tuyết được khen thích lắm .

*****

Ren chuyển hẳn về ở cùng ông Lâm, với quyết tâm khi nào ba mẹ

sinh cho em một đứa em thì hãy đón em về…..

……

Lấy cớ thế thôi… tại chú Tuấn Anh hay đưa bé Tuyết xinh xinh ,

yêu yêu đến đây chơi ấy mà

……

……..

……….

Mùa thu năm đó có bà bầu đi thăm bà đẻ….

…..Hiếu chạy ngược chạy xuôi lo cho hai mẹ con Linh. Bác sĩ bảo

Linh sinh khó làm ai đó càng đứng ngồi không yên. Cũng may trời

thương cả hai đều không sao! Cả tiểu công chúa và Linh đều khỏe

Bạn hỏi bà bầu là ai hả?????

Sau bao ngày cố gắng. ….

Cuối đông này nhà Họ Trần sẽ chào đón thêm một thành viên mới.

Phòn mừng lắm…..

Chắc chắn công chúa nhà anh sẽ giống Vi …rất xinh đẹp .

Nó ngày thường đã được anh cưng chiều nay mang thai còn được

chiều hơn. Trong nhà bây giờ nó lớn nhất, nó bảo đi trái anh không

dám dẽ phải…nói chung….Trần Anh Phong đã biến thành người đàn

ông sợ vợ …..khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong. …

Rất thê thảm. ..

…..

……..

…………

HẾT





Được sửa bởi Alissa ngốc ngày Sun Nov 15, 2015 1:44 pm; sửa lần 1.

Được cảm ơn :
61
:
Ngày tham gia :
30/04/2014
:
Tuổi :
24
:
Đến từ :
Đồng cỏ hoang vu
:
Huoucaocodbg
Huoucaocodbg

Huoucaocodbg
Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
  • Super Moderator - Truyện Sưu Tầm
Được cảm ơn : 61
Ngày tham gia : 30/04/2014
Tuổi : 24
Đến từ : Đồng cỏ hoang vu
Truyện đã post xong chưa?! Nếu xong rồi thì ghi chữ "Hết" ở cuối truyện nhá!
Nếu chưa xong thì sau một tuần nữa ta ghé thăm, vẫn chưa post cái ms thì ta xóa đấy!




Sponsored content



Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 4 trong tổng số 4 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4

Bình luận về bài viết

Bạn cần để bình luận về bài viết


Nếu chưa có tài khoản bạn vui lòng tài khoản

Quyền hạn của bạn:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất